MÙA HÈ TAO ĐỘNG

01

Vương Nhất Bác uống nước đào có ga, ngẩng đầu nhìn quang ảnh lấp lánh trên sân khấu.

Hắn cách sân khấu rất gần. Chỗ ngồi là Tiêu Chiến cố ý giữ cho hắn. Tầm nhìn vừa đẹp lại bí mật. Người ở ngoài sáng, ta ở trong tối. Nhất cử nhất động trên sân khấu đều thu vào đáy mắt hắn.

Tiêu Chiến mặc áo trắng quần đen. Áo sơ mi vải dệt rất mỏng, động tác mạnh một chút liền lộ ra một đoạn eo ướt sũng mồ hôi, trắng nõn gầy mà hữu lực. Ánh đèn rọi xuống dưới sân khấu, sáng đến chói mắt. Người đó trên sân khấu xa xa nhìn vào mắt của Vương Nhất Bác. Vừa quay đầu đã hướng hắn nâng lên cái cằm đang nhỏ giọt mồ hôi. Nốt ruồi dưới môi kéo lên, khóe miệng lộ ý cười. Nương theo động tác lén lút hướng hắn nháy mắt.

Vương Nhất Bác sững sờ. Răng nanh cắn vào miếng đào trong miệng. Nước đào ngọt dính nồng đậm tuôn ra, tràn đầy trong miệng hắn. Tiếng hoan hô bên tai đột ngột lên cao, hắn dần dần biến mất trong đám người. Làm tổ tại một góc tối đen dưới sân khấu. Lặng lẽ dùng đầu lưỡi liến hàm trên.

Hắn nghĩ, không nơi nào có tư vị tốt hơn nơi này.

02

Phòng nghỉ tạm thời không lớn, tính ra có chút chật chội. Một bộ bàn ghế cùng một cái giường xếp liền biến nơi này trở nên chật ních.

Tiêu Chiến quay người, vừa cởi được mấy cái cúc áo liền nghe thấy tiếng cửa đóng mở. Theo sau là tiếng cửa phòng bị khóa trái. Anh biết người đến là ai, động tác tay cũng không dừng lại: "Không phải bảo em ở trong xe đợi anh sao? Ở đây không có điều hòa, nóng lắm."

Người ở phía sau cầm theo nước đá dán lên cổ anh đánh một vòng. Tiêu Chiến bị lạnh giật mình một cái. Vừa muốn quay người, lại bị đối phương ấn vào thắt lưng, ôm vào trong ngực. Đôi môi nóng bỏng dán vào gáy anh, nút lấy cổ của anh ướt dầm dề ra đầy bọt nước. Cuối cùng dùng đầu lưỡi tại xương cổ của anh liếm một cái.

Đôi tay kia mơn trớn hướng thắt lưng tuyến của anh dạo chơi. Dùng lòng bàn tay ôm lấy mu bàn tay của Tiêu Chiến, thay anh cởi nút áo. Ở bên tai anh trầm thấp gọi: "Chiến ca."

Tiếng gọi này vừa thấp vừa khàn, hô hấp nóng bỏng ẩm ướt, đầy ắp dục niệm nồng đậm không thể tiêu hóa. Cột sống Tiêu Chiến tê rần, đem tay cửa hắn đánh ra, quay đầu nhìn. Người này quả nhiên cong cong mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt thẳng thắn vô tư lại trần trụi. Khiến Tiêu Chiến nảy sinh ảo giác bị hắn dùng răng nanh giày vò phần thịt ở cổ.

"Em chú ý một chút." Tiêu Chiến nở nụ cười, đưa tay che đi mắt hắn: "Đáng ra nên chụp hình em lại, để em xem bộ dáng của chính bản thân mình. Ở dưới sân khấu thu liễm lại một chút cho anh. Bị nhìn chằm chằm như vậy, anh làm sao nhảy được a?"

"Vậy thì đừng nhảy." Vương Nhất Bác bị đoạt mất lời kịch. Trong lòng khó chịu, nắm lấy cổ tay anh một phen: "Vậy anh biết bản thân trên sân khấu là bộ dáng gì không? Em ngược lại đã quay lại rồi. Tiêu lão sư có muốn cùng nhau xem thử?"

Tiêu Chiến cười rộ lên, hứng thú dạt dào, cố ý chọc hắn: "Được nha, anh có bộ dáng gì nha?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ là mím môi lại, lẳng lặng nhìn anh vài giây. Sau đó một phát đem người áp vào mặt tường, bóp lấy cằm của anh dùng lực lấp kín môi anh, vừa cắn vừa liếm đến ướt đẫm. Hận không thể một ngụm nuốt xuống toàn bộ.

Tiêu Chiến vừa biểu diễn xong hơi thở còn chưa kịp ổn định, lại bị Vương Nhất Bác bổ nhào vào gặm loạn. Chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng đẩy hắn ra, ánh mắt rưng rưng tố cáo hắn: "Em làm sao lại hung dữ như vậy, Vương Nhất Bác? Một tháng không gặp, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, em liền đối với anh như vậy?"

Vương Nhất Bác đối với giọng điệu này của Tiêu Chiến lại quá quen thuộc. Biết rõ người này đang giả vờ, bản thân chỉ muốn hôn thêm một lần. Hắn biết sau đó anh sẽ lại có cả trăm câu oán giận nói không hết lời. Vì thế hắn lựa chọn trực tiếp động thủ, đơn giản thô bạo.

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, đã bị người dùng lực đẩy, mạnh mẽ té ngồi lên giường xếp. Khung giường không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng kêu quái dị. Anh vội vàng chống dậy. Trong lòng run sợ nhìn Vương Nhất Bác kéo xuống dây kéo, đem áo khoác tùy tiện ném đi, lộ ra áo thun đen bên trong.

Người trẻ tuổi ở trước mặt hắn không chút nào che dấu nhuệ khí phong mang. Tóc ngắn ẩm mồ hôi, dán vào trên trán. Đôi mắt vừa đen vừa sáng, từ trên cao nhìn xuống hướng về anh.

Tiêu Chiến có chút thở không ra hơi, trong lòng lại nảy ra một chút sợ hãi muốn lùi lại, cắn răng nói: ". . . . . . Về nhà"

Vương Nhất Bác nghiêng nghiêng đầu, cúi người xuống. Hắn đem đầu gối nâng lên, chen vào hai chân đang rộng mở của anh. Tiêu Chiến bị giữ lại mà cọ xát nghiền động, từ má đến cổ đỏ hồng rõ ràng. Chỉ đành mềm giọng, nhẹ nhàng cùng hắn thương lượng: "Cái giường này bình thường chỉ dùng để chợp mắt một chút. Em xem cái giường này không chắc chắn như vậy, không chứa nổi hai người chúng ta đâu."

"Không sao" Vương Nhất Bác cười cười. Trong lời nói lại mang theo một hàm ý khác, nhẹ giọng nói: "Anh nằm, em đứng."

03

Tiêu Chiến lẽ ra là người nên dùng tất cả sự vật ôn hòa nhất để hình dung anh. Anh ấy phải giống ở trước ống kính vậy. Tươi cười xán lạn, dịu dàng, ngay cả góc áo cũng là mùi xà phòng sạch sẽ. Những người đó luôn thích chụp sườn mặt của anh, chụp đôi mắt thanh minh đang chớp của anh. Sau đó điểm thêm những câu slogan khiến Vương Nhất Bác chua chít chít. Nói rằng ca ca của chúng em rất ngọt rất mát, là vị giòn giòn đó.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết. Thật ra anh đã trở nên vừa chín vừa mềm. Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái liền có thể gạt ra một cái miệng nhỏ. Hương vị vừa ngọt ngào lại thối nát. Nước thuận theo khe hở ngón tay chảy xuống, khiến cả hai bên đều trở nên ướt đẫm.

Tiêu Chiến nằm nghiêng ở trên giường, áo sơ mi bị cởi đến bả vai lộ ra cổ và ngực. Mà thân dưới của anh hoàn toàn bị nâng lên cao, đùi vừa mềm vừa trắng mà đầu gối lại bị kéo căng đến phát đỏ, khoát lên tay của đối phương, đong đưa theo mỗi lần đỉnh lộng ra vào. Vương Nhất Bác đứng giữa hai chân anh, bàn tay to gộp lại, kẹp chặt hông đem người nắm chặt, mạnh mẽ đẩy eo hướng bên trong đâm. Nơi đó đã bị khai phá triệt để. Đâm vài cái đã chảy ra nước, nóng hầm hập đem dương vật hút vào bên trong. Nộn thịt tầng tầng lớp lớp co bóp lấy hắn, khoái cảm như bị điện giật từ xương cùng xông thẳng lên đầu.

Vương Nhất Bác một bên ở chỗ sâu bên trong khuấy lộng, một bên dùng ngón tay cái xoa nắn lên đáy chậu đang sưng tấy của anh. Tiêu Chiến từ đầu đến chân toàn thân hồng thấu, dâm thủy chảy dọc ở mặt trước do bị thao từng đợt từng đợt. Dâm dịch toàn bộ đều dính lên bụng của Vương Nhất Bác, lan ra thành một bãi vết nước ẩm ướt.

Bọn họ vẫn thích hợp như cũ. Tiêu Chiến vô cùng buông thả, có thể nói là ôn nhu phục tùng dung túng cho hắn. Nhưng chỉ là hắn làm quá tàn nhẫn rồi. Thân thể Tiêu Chiến bị ép mở rộng trong thời gian dài, nơi sâu thẳm bị nghiền nát quá mức thoải mái. Cảm giác hổ thẹn kỳ quái của Tiêu Chiến đột ngột xuất hiện. Từng chút từng chút lui ra khỏi hạ thân của Vương Nhất Bác. Anh vùi đầu rất thấp, tiếng rên rỉ vừa bật ra lại kìm nén vào. Thật sự chịu không nổi nữa, anh cầu xin hắn khoan dung. Nhưng đến nói đều nói không hoàn chỉnh, lắp ba lắp bắp, càng nhìn càng muốn bắt nạt. Vương Nhất Bác mềm giọng một câu lại một câu gọi Chiến ca. Thắt lưng lại không nhẹ lực lại. Hắn thích nhìn xem ca ca của hắn một người sạch sẽ trong sáng như vậy, lại bị ép tới hai mắt mệt mỏi, ánh mắt tan rã. Một bộ dáng hưởng thụ tình dục hạ đẳng nhất.

Hắn đem đùi của Tiêu Chiến xếp trước ngực, nghiêng thân đè lên, ướt đẫm cùng anh hôn môi. Toàn bộ âm thanh của Tiêu Chiến đều bị nén trong họng, một phát cắn vào môi dưới của hắn, thở dốc dồn dập: ". . . . . . A . . . . . . Em nhẹ một chút. . . . . . Mạnh quá rồi. . . . . ."

"Oh! Anh hôm nay sao lại ngại mạnh rồi." Vương Nhất Bác lại động thân, dùng răng nanh cắn vành tai đỏ hồng của anh: ". . . . . . Trên sân khấu, cái người đó nắm cánh tay của anh, nắm bả vai của anh. Anh còn đối với họ cười. Bây giờ lại chê em dùng lực quá mạnh?

"Cái đó sao có thể giống nhau được. Em . . . . Cái việc này....... A!"

Vương Nhất Bác ác ý hướng điểm mẫn cảm nghiền nát. Đâm vài cái liền khiến anh nói không ra lời. Tiêu Chiến sướng đến cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống hai má, cuống cuồng đem khuỷu tay đẩy vai của hắn. Anh đứt quãng dùng tiếng Trùng Khánh mắng hắn, sau đó lại tức đến buồn cười, không muốn mạng nữa mà trêu hắn: "Vương lão sư, em có phải ghen rồi không?"

Người bị điểm mặt gọi tên hô hấp cực mạnh, ánh mắt u ám. Một phát đem miệng của anh che lại, càng thêm xảo trá mà thao anh.

"Đừng nói nữa, muốn bị người khác nghe thấy sao." Hắn nói càng cứng rắn hơn: "Hay là anh muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dáng loạn thất bát tao này của anh?"

Tiêu Chiến ở trong lòng bàn tay hắn nức nở hợp với một tiếng lại một tiếng kêu lên đau đớn. Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, rũ mắt xuống nhìn anh thật lâu. Tiêu Chiến không tỏ ra vẻ yếu thế mà còn trừng hắn. Đuôi mắt ửng hồng, mềm mại lại ẩm ướt, không hề có tính đe dọa nào. Thân thể lại theo va chạm nảy lên, cực kỳ giống động vật nhỏ đáng thương nào đó.

Vương Nhất Bác có chút mềm lòng. Hắn buông lỏng tay, dùng đầu ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi ấm nóng của anh. Hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt kia: "Em nói bậy đó. Không thể nào để người khác xem được."

Hắn giữ vững tư thế giao hợp một phát đem người ôm lên. Đá cái ghế qua ngồi xuống, để Tiêu Chiến cưỡi lên đùi của hắn. Hắn nắm chặt cái eo đưa đẩy từ dưới lên trên. Không gian nhỏ hẹp, không khí oi bức ẩm thấp. Da của Tiêu Chiến bị hầm hơi, trơn bóng ẩm ướt một mảng. Ngay cả đầu vú đều cứng rắn, nổi một tầng ánh nước. Vương Nhất Bác mỗi lần cắm vào liền hướng thịt đùi của anh bóp một cái, vừa nhu vừa niết. Khiến cho mồ hôi mềm nóng dính tay.

Hắn lại làm chuyện này khiến Tiêu Chiến vô cùng thẹn thùng. Hắn tiến lại gần cắn lên yết hầu của đối phương, nhỏ giọng nói với anh: "Chiến ca tiết mồ hôi nhiều, nước mắt cũng nhiều, cứ như được làm từ nước vậy. Khó trách cắm vào vừa ướt vừa nóng." Vì để chứng minh lời hắn nói là đúng, hắn vừa khuấy vừa đẩy vào bên trong. Tiếng nước dấp dính ở trong phòng nhỏ vang lên đặc biệt rõ ràng đến chói tai. Tiêu Chiến gắt gao nắm chặt lấy tay của hắn, cả người run rẩy không ngừng. Anh nhịn không được nữa kêu lên: "Đừng nói nữa, em im miệng đi."

"Sao thế? Em nói sai ở đâu rồi? Anh nghe thử đi, giống như tiến vào trong suối vậy......."

Tiêu Chiến giãy dụa hướng lưng của hắn đấm một cái, vừa thẹn vừa tức: "Em còn là người sao, Vương Nhất Bác!"

Thấy anh thực sự vừa giận vừa thẹn. Vương Nhất Bác vội vàng sáp đến dỗ người ta, thấp giọng nhận sai, sau đó lại tỉ mỉ hôn anh. Lại làm thêm một chút, hai người gần như cùng bắn ra. Tiêu Chiến cả người vô lực mặc hắn đùa nghịch. Đợi anh phản ứng lại được đã bị ấn ở trên bàn từ phía sau đâm vào. Người trẻ tuối khí huyết sung mãn, cũng đã nghẹn rất lâu. Tư thế nào cũng hướng lên người anh mà thao làm. Làm xong hiệp hai, Tiêu Chiến đã mềm thành một bãi nước. Vương Nhất Bác đầu đầy mồ hôi ghé vào lưng của anh, thỏa mãn giống như một chú mèo lớn vậy.

Tiêu Chiến bóp lấy mặt của hắn, cầm lên bao gel bôi trơn đã bị xé ra. Âm thanh hung ác chất vấn: "Tiểu tử thối! Xem diễn xuất của em này! Đồ vật này nọ đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Tính toán bao lâu rồi hả?"

Vương Nhất Bác thành thục dỗi ngược lại: "Nào có! Tiêu lão sư mới là âm mưu thâm sâu. Nếu không đã biểu diễn xong rồi, sao còn để trợ lý cố ý nói cho em biết anh ở chỗ này?"

Vì thế hắn đã trúng một cái cốc đầu không nhẹ không nặng của Tiêu Chiến. Lại nghe người nọ lười biếng nói: "Vậy ngày nghỉ phép đầu tiên của Vương lão sư đã thỏa mãn chưa? Về nhà muốn ăn cái gì?"

Bọn họ ở trong dư vị dính dấp không chính chắn này nói chuyện một lúc. Vương Nhất Bác đứng dậy giúp Tiêu Chiến tẩy rửa, giúp anh thay quần áo. Sau đó từ phía sau ôm lấy anh, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Em rất nhớ anh, Chiến ca."

Tiêu Chiến nở nụ cười, mặc cho hắn ôm, trêu ghẹo nói: "Nhớ làm chuyện này với anh?"

"Không." Vương Nhất Bác phản bác cực nhanh, cánh tay theo bản năng ghì chặt lấy anh: "Không chỉ có việc này, còn có rất nhiều rất nhiều." Hắn lại ôm lấy anh rất lâu, nhỏ giọng lặp lại: "Em rất nhớ anh."

"Anh biết mà." Tiêu Chiến hôn nhẹ một cái lên chóp mũi hắn, đưa tay vân vê tóc ngắn của người thiếu niên, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng nói: "Cún con của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip