END
Như đã nói ngay từ trước, hôm Lưu Đống Lương làm phẫu thuật, Vương Nhất Bác làm mổ chính, Tiêu Chiến làm trợ lý, còn trợ lý thứ hai là người được Tiêu Chiến đặc biệt đề cử, Trịnh Phồn Tinh.
Lúc Vương Nhất Bác rửa tay hỏi Tiêu Chiến tại sao lại chọn cậu ta, Tiêu Chiến vừa đổ xà bông ra tay vừa nói, cái hôm xảy ra trận nổ đó tất cả mọi người đều đã quay về bệnh viện, một mình Trịnh Phồn Tinh xách theo thùng ướp lạnh quay lại hiện trường mang phần còn lại của chân tay bị cụt kia về, trời thì rơi đầy tuyết, gió bắc cũng thổi không ngừng, cậu ta cứ thế mà mang hết về bệnh viện.
Làm cái nghề bác sĩ này, từ bỏ chính là việc tối kỵ, Vương Nhất Bác cũng hiểu được tại sao Trịnh Phồn Tinh lại kiên trì đến vậy, mà điều đó lại vừa khéo chạm đến đáy lòng Tiêu Chiến, năm đó anh cứ khăng khăng muốn ra nước ngoài đào tạo, có lẽ là vì muốn bản thân mình có thể chữa trị được cho nhiều bệnh nhân hơn, bởi vì một bác sĩ hiểu biết sâu rộng, thích hợp cứu sống người khác hơn là thoải mái sống một cuộc đời tầm thường.
"Ngày mai là tết nguyên đán rồi, tối nay Lưu Hải Khoan hẹn ăn cơm." Vương Nhất Bác đeo găng tay vào, nói với Tiêu Chiến, "Ngồi xe em đi, chỗ đó có hơi xa, anh tự lái xe thì khó tìm lắm."
Tiêu Chiến chỉ đáp lại hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Tại sao anh tự lái xe thì lại khó tìm, em lái thì dễ tìm?"
Vốn dĩ không muốn đả kích anh, nhưng đối mặt với một Tiêu Chiến thế này thì Vương Nhất Bác lại nhịn không được, "Người mà ngay cả đi trung tâm thương mại cũng có thể lạc đường, cảm giác phương hướng không hoàn chỉnh như anh thì thôi đi, đừng náo nữa, lúc em lái xe thì anh tiện thể ngủ một giấc cũng được."
Lựa chọn "ngủ một giấc" này khiến Tiêu Chiến lung lay, không còn tiếp tục tranh cãi vấn đề ai lái xe với Vương Nhất Bác nữa, tối hôm qua anh mới vừa tiếp nhận một bệnh nhân mới, bận rộn cả một đêm, lúc khoa cấp cứu đưa người tới chỉ nói là trong trực tràng có vật lạ, cho đến khi xem ảnh phim thì mới biết vật lạ đó là gì, là một chai bia.
Cũng không biết khẩu vị của vị huynh đài này nặng cỡ nào nữa, chai thủy tinh nằm trong đó hết hai ngày, tới lúc thật sự không chịu nổi nữa mới tới bệnh viện, khoa cấp cứu cho anh ta uống thuốc hoạt hóa, nhưng vẫn không lấy ra được, hết cách nên mới chuyển anh ta tới khoa ngoại, Tiêu Chiến cũng hết cách, nửa đêm lái xe tới bệnh viện làm phẫu thuật cho anh ta.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật vẫn có thể nghe thấy tiếng người nhà bệnh nhân chất vấn xem có phải bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật hay không, nếu anh ta không phải là một phú nhị đại thì âm thanh lớn như vậy khiến người khác hận không thể tiêm ngay cho anh ta một mũi propofol ngủ liền suốt mấy tiếng đồng hồ luôn cho rồi.
Cuộc phẫu thuật của Lưu Đống Lương phiền phức hơn tưởng tượng nhiều, có điều mổ chính là Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn hoàn thành một cách bình an vô sự, cắt khối u xong thì đưa đi làm bệnh lý, hắn bước ra một bên đứng đợi Tiêu Chiến khâu lại vết mổ.
Gương mặt Tiêu Chiến lạnh lùng nghiêm nghị dưới ánh đèn phòng mổ, có chút xa cách, nhưng Vương Nhất Bác biết rõ, dưới vẻ ngoài lạnh như băng này có một lòng yêu thương nhiệt tình không thuộc về thời đại này, anh giống như một lữ khách cô độc đang bước đi trên con sông băng, nếu như không có ai bên cạnh thì anh vẫn có thể tiếp tục cất bước, nói chung là có hơi cô đơn, nhưng nếu như có người chịu đi cùng anh thì sẽ thứ người đó nhận lại được chính là một người đàn ông sẽ sống chết vì họ.
Mà Vương Nhất Bác lại giống như một con bướm đêm, nhìn thấy ngọn lửa cực kỳ chân thành đó cách một lớp băng thì lập tức muốn liều lĩnh bay tới, dù cho phía trước kia có thể khiến hắn bị đóng băng, nhưng vẫn sẽ bay tới không chút chùn bước.
"Đi chưa?" Tiêu Chiến xuống khỏi bục đứng, phát hiện Vương Nhất Bác đang thất thần.
"Ừ, đi thôi." Vương Nhất Bác nhìn anh, đột nhiên bật cười.
Nụ cười này trong mắt Tiêu Chiến có chút gì đó ôn nhu, thật ra thì anh rất khó tiếp nhận sự ôn nhu của người khác, những lúc thế này thì cứ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ đầy sau lưng.
"Em cứ nhìn chằm chằm thế này khiến anh cảm thấy mình như cá nằm trên thớt ý."
Vương Nhất Bác, "Vậy thì anh chắc chắn là cá ngừ vây xanh đắt tiền nhất rồi."
Tiêu Chiến bị ví như "sashimi" bèn đáp lại hắn bằng nụ cười như có như không, "Vậy thì phải cảm ơn em rồi."
...
Tối đến Vương Nhất Bác lái xe, Tiêu Chiến bị đánh thức rồi nhưng không có tỉnh mộng ngay được, Vương Nhất Bác của năm năm trước và hiện tại xếp chồng lên nhau, thế là Tiêu Chiến ôm lấy cổ hắn, ở trong xe trao nhau nụ hôn.
Vương Nhất Bác suýt chút nữa đã hóa thành sói ngay tại chỗ.
Dù có là một viện trưởng trầm ổn thì khi đối mặt với người mình yêu thương nhung nhớ bấy lâu, cũng sẽ khó mà kiềm lòng được.
Cũng may là Tiêu Chiến phản ứng nhanh, hôn xong thì nhanh chóng xuống xe, chỉ để lại một mình Vương Nhất Bác nghiến răng.
Nơi ăn tối rất yên tĩnh, phía sau nhà hàng còn có cả suối nước nóng, Lưu Hải Khoan nói nếu như muốn ở lại thì cũng được luôn, Tiêu Chiến nghĩ tới lịch kiểm tra phòng bệnh sáng mai, chỉ đành khách khí từ chối ý tốt của anh mà thôi.
Người được Vương Nhất Bác chiêu mộ về để làm giám đốc điều hành như viện trưởng Lưu đây, hóa ra phía sau lại có cả một gia tộc lớn như vậy, các nhà hàng số một ở thành phố này theo lẽ dĩ nhiên cũng là của bọn họ.
Tiêu Chiến nghiêng mặt nhìn Vương Nhất Bác, mấy năm không gặp, người con trai đã từng mặc tạp dề màu hồng nấu mì cho anh, đã trở thành một người đàn ông biết đối nhân xử thế, kiến thức sâu rộng đến nhường này. Hắn có năng lực, biết cách lôi kéo, Tiêu Chiến mơ hồ nhận ra rằng tham vọng của Vương Nhất Bác có lẽ không chỉ đơn giản là quản lý tốt Mộc Từ mà ba hắn đã giao cho đâu, mà hơn hết hắn sẽ xây dựng được một đất nước có nền y tế hoàn toàn mới.
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến đang nhìn mình, quay đầu hỏi.
Tiêu Chiến khẽ cười, tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, "Đang nghĩ là, lúc nào thì nên dẫn em về gặp ba mẹ anh."
Vương Nhất Bác ngẩn người, cười khổ, "Cái này thì có hơi khó đó..." Dù sao thì ba mẹ Tiêu Chiến cũng đã qua đời mấy năm rồi.
"Đi tảo mộ đi." Tiêu Chiến nhìn hắn, "Không muốn à?"
Vương Nhất Bác, "Đi! Phải đi chứ!"
"Đi đâu vậy?" Chu Tán Cẩm lại gần, cậu ta vừa mới tới, trên người còn mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài, "Viện trưởng hăng hái đi đâu quá vậy?"
"Qua cửa."
"Là sao?" Chu Tán Cẩm mặt đầy nghi hoặc.
Tiêu Chiến sửng sốt nhìn Vương Nhất Bác, anh hiểu rồi, ý Vương Nhất Bác là hắn muốn vào được cửa nhà Tiêu Chiến, chuyện cưới gả ở phương Bắc, được gọi là "qua cửa".
"Đừng hỏi nhiều nữa chủ nhiệm Chu à," Vương Nhất Bác lười biếng nhìn Chu Tán Cẩm một cái, "Quản lý cho tốt phòng khoa của mình đi, tôi không mong là tháng sau lại phải nhận được báo cáo từ ban quản lý, nói anh lúc nào cũng vi phạm quy định, vả lại còn tìm tới viện trưởng Lưu làm cửa sau nữa đâu."
Chu Tán Cẩm lập tức bị nói trúng tim đen, bèn ỉu xìu.
Cậu ta là chủ nhiệm khoa cấp cứu, trong lúc đang giành giật lại sự sống cho bệnh nhân, theo lý thuyết thì quả thật là cậu ta đã vi phạm quy định, như vì cứu người nên cũng đành chịu. Cậu ta đã quen ăn ngay nói thẳng, cho nên lúc đi tìm Lưu Hải Khoan bật đèn xanh cho cũng không chút giấu diếm, bị người khác nắm được thót đi báo cho Vương Nhất Bác, cũng không còn gì để giảo biện nữa.
Vương Nhất Bác không thật sự tính toán chuyện này với cậu ta, chuyển chủ đề nói chuyện khác rồi cũng bỏ qua, phía Lưu Hải Khoan đã gọi mọi người ngồi vào bàn rồi, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Bên ngoài tuyết bay khắp trời, những bóng cây đung đưa dưới ánh đèn đường, bất tri bất giác đã một năm trôi qua.
Một tháng sau.
Trước kỳ nghĩ Tết, Mộc Từ cực kỳ bận rộn, nguyên nhân cũng là vì mùa đông, ngoại trừ bệnh nhân cảm mạo phát sốt và giãn phế quản ra thì cũng có rất nhiều vụ tai nạn giao thông do thời tiết vừa có gió vừa có tuyết trong liên tục mấy ngày nay, Tiêu Chiến bận rộn suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng có thể tranh thủ ngày nghỉ nghỉ ngơi được một chút, nhưng lại bị Vương Nhất Bác kéo đi tham gia lễ động thổ phân viện mới của Mộc Từ.
Nhờ phúc của Lưu Đống Lương mà phía thị chính không còn làm khó thủ tục của phân viện nữa, tiến triển rất thuận lợi, cuối cùng thì phân viện cũng chính thức được khởi công.
Tiêu Chiến đứng dưới sân khấu nhìn Vương Nhất Bác đang phát biểu ở trước mặt, hắn mặc một chiếc áo khoác lông màu xanh thẫm, bộ suit ba mảnh phẳng phiu khiến hắn toát ra phong thái của bậc tinh anh, vừa là bác sĩ, lại thoáng chút cảm giác của một thương nhân, kết hợp lại khiến hắn có một khí chất độc nhất vô nhị, khiến người khác không thể dời mắt được.
Chiếc nhẫn trên bàn tay đang cầm lấy micro chợt lóe lên dưới ánh mặt trời, Tiêu Chiến nhìn thấy thì bật cười, trên tay anh cũng có một chiếc nhẫn giống y hệt. Việc này vốn nằm ngoài kế hoạch, hai tuần trước Vương Nhất Bác nhận lời một người bạn, tới tham gia lễ khai trương trung tâm thương mại mới của họ, bạn hắn là một tay lão luyện giới thương trường, làm việc gì cũng đều khôn khéo, tài đại khí thô* nói rằng chỉ cần Tiêu Chiến ưng ý thì có thể lấy miễn phí.
Tiêu Chiến nói không cần, không phí công thì không thể lấy lộc được, nhưng trong lúc Vương Nhất Bác đang trò chuyện với đám bạn của hắn thì anh nhìn trúng một cặp nhẫn ở khu trang sức.
"Thích thì mua nhé." Vương Nhất Bác không biết đã kết thúc màn chào hỏi từ lúc nào, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, hắn bảo nhân viên lấy cặp nhẫn đó ra, sau đó cầm tay trái của Tiêu Chiến lên, đeo nhẫn vào, "Rất hợp."
Một chiếc nhẫn bạch kim, ở giữa có một viên kim cương 50mm, lịch sự tao nhã, rất thích hợp để đeo hàng ngày.
Hắn tự đeo chiếc nhẫn còn lại cho mình, có hơi nhỏ, bèn bảo nhân viên đổi size khác lớn hơn, đeo vào xong thì hỏi Tiêu Chiến, "Thế nào?"
Tiêu Chiến, "Đẹp lắm."
Cặp nhẫn đã được mua như vậy đấy.
Trước đây, Vương Nhất Bác đã liên hệ người đặt làm riêng rồi, trên thế giới chỉ có duy nhất một cặp nhẫn đó, bây giờ vẫn đang nằm yên trong tủ bảo hiểm ở nhà Vương Nhất Bác, đang đợi Vương Nhất Bác tìm được thời gian thích hợp, dùng phương thức đặc biệt nhất để tặng nó cho anh.
Vương Nhất Bác trên sân khấu hoàn thành bài diễn văn, nhìn xuống Tiêu Chiến ở bên dưới, anh khẽ nhướn mi với hắn, tặng cho hắn một lời khen không tiếng động.
Sau đó ở trước mộ ba mẹ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quỳ một chân xuống, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn mà hắn đã đặt làm vào tay Tiêu Chiến, nhìn vào bức ảnh trên bia mộ của hai vị trưởng bối mà thề nguyện, mãi cho đến khi Tiêu Chiến kéo người kia đứng dậy rời đi.
Có điều Tiêu Chiến không đeo chiếc nhẫn kia, anh vẫn thích đeo chiếc nhẫn bạch kim có viên kim cương chỉ vỏn vẹn 50mm kia hơn.
Sau đó nữa, anh và Vương Nhất Bác về nhà ăn cơm, mẹ hắn và bảo mẫu cùng nhau vào bếp nấu một bàn đầy thức ăn, ba Vương Nhất Bác thì có hơi khó xử, không ngừng rót trà rồi uống, dù sao thì trước đó cũng đã từng làm khó Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn ông, cảm thấy ba Vương chắc là có thể uống no nước trước khi cơm nấu xong luôn.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, đông qua xuân tới, bệnh viện Mộc Từ lại nghênh đón một ngày mới, nơi này có sinh li, cũng có tử biệt, có vui buồn, cũng có hợp tan, một thế giới đầy thăng trầm nhấp nhô lên xuống rồi cũng sẽ từ từ dịu lại, hợp vào con sông dài của cuộc đời, sau đó mở mắt ra, sẽ nhận ra bản thân chúng ta cũng là một phần trong thế gian muôn hình vạn trạng này.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip