minh hôn (2)

Tiêu Chiến đứng như trời trồng, nó ở đây hơn cả 100 năm chưa ai nhìn thấy nó. Ông Tư Lan nói chuyện với nó là dựa vào linh tính. Đây là người đầu tiên nhìn thấy nó. Nó giả vờ quơ tay qua lại

- Em quơ tay làm gì ? Quan nhìn thấy em mà. Em đi vào nhà rồi nói chuyện, đứng ngoài này muỗi

Vương Nhất Bác đi ra xe lấy cây đèn măng xông xách vào nhà, có cả cây quạt giấy.  Chuyến đi này hắn đem theo đủ vật dụng cá nhân. Tiêu Chiến rụt rè đi vào. Nó đứng 1 góc cái phản gỗ nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn

- Em tên gì ?
- Tiêu Chiến
- Mấy tuổi ?
- 16

Anh ta nghe được tiếng của mình nói sao ?

- Nhà em ở đâu ?
- Bên kia vườn nhãn
- Sao lại qua đây ? Em leo rào vào ?
- Không phải. Đi xuyên qua
- Xuyên qua ?

Hắn phì cười. Bé đáng yêu này đúng là nói chuyện còn ngây thơ. Hắn không hiểu sao lại thích người này.

- Cha má em đâu ?
- Chết hết rồi
- Vậy giờ em ở với ai ?
- Ông bà Tư
- Giờ quan đưa em về nhà. Trời tối rồi
- Tự đi được

Nó chạy 1 cái vèo ra phía sau nhà rồi mất tiêu. Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì. Bé con này cũng thật là gan dạ. Trời tối như này dám chạy sang đây 1 mình không sợ ma gì hết. Để mai trời sáng hắn đi bộ sang nhà bên cạnh xem thế nào. Giờ đi ngủ thôi

Hắn chỉnh đèn măng xông nhỏ lại, kê gối và mền nằm ngủ. Tiêu Chiến rón rén trở vô nhà, cầm cây quạt giấy quơ quơ mấy con muỗi. Người này đẹp trai thật, nó tự dưng thấy thích thích. Bất ngờ có 1 lực từ phía sau bóp cổ lôi nó đi. Nó chống cự mà không được. Phải có hơn 3 kẻ đánh hội đồng nó.

- Người đàn ông đó là của bọn tao.
- Buông ra. Bọn mày buông ra

Tiêu Chiến mặc dù chết nhiều năm nhưng năng lực yếu hơn bọn ma quỷ này. Nó bị túm tóc lôi sền sệt ra sau nhà bà 5 mà đánh. Tiêu Chiến chống trả, 1 đánh 4 không có chút lực nào. 2 con chó mực nhà ông Tư sủa inh ỏi ngoài vườn nhãn. Bọn kia nghe tiếng chó sủa vội buông Tiêu Chiến mà chạy.

- Cám ơn mày nha Lem _ Luốc

Tiêu Chiến bị đánh nghe ê ẩm. Nó lủi về ngôi mộ để nằm. Lúc này nó mới sực nhớ còn cầm cây quạt giấy trên tay. Mượn chút ngày mai nó đem đi trả. Mà nó không biết tên người đàn ông đẹp trai kia là gì

Vương Nhất Bác ngủ 1 đêm ngon đến sáng. Hắn ngồi dậy. Không nghĩ chỗ lạ lại ngủ ngon như vậy. Xếp gọn mền gối đem ra xe, hắn mới phát hiện xung quanh hàng rào như thể có đánh nhau. Vài chậu bông sứ ngoài sân bị đập bể. Hắn ngủ say đến như vậy sao ?

- Dạ quan. Con đưa người mua đất đến để quan đo đạc đất

Vương Nhất Bác không trả lời mà lại hỏi câu không ăn nhập

- Nhà bên cạnh là của ông Tư ?
- Dạ...quan hỏi nhà ông Tư Lan ?
- Ừm. Nhà đó có con cháu tên Tiêu Chiến không ?

Thằng Tài vắt óc suy nghĩ mãi không ra cái tên Tiêu Chiến là như nào. Gã và nhà bên ấy đang tranh chấp đất ai mà biết tên họ con cháu ông Tư Lan

- Dạ quan. Nhà con với nhà bên ấy không hợp nhau nên con không biết. Nhưng con biết ông Tư Lan họ Nguyễn ạ. Nguyễn Văn Lan.
- Ừm

Vương Nhất Bác nghĩ 2 nhà vốn đang tranh chấp đất, không ưa nhau nên cũng không quan tâm làm gì. Hắn lấy thước và nhìn vào bằng khoán đất nhà bà 5 Oanh. Đất xa xưa khai khẩn lập nghiệp, giờ lập ranh cũng khó. Tiền mà, dễ giải quyết. Làm quan kinh lý như hắn, đâu phải trong sạch gì. Đồng tiền kiếm được cũng từ những lần đo đạc sai sổ sách như này. Người mua đất tên Đại, là người làng Xá, có người giới thiệu đất nhà này giá rẻ lại có nhà ngói 3 gian nên tính mua cho con trai lấy vợ ra riêng ở.

Đất nhà bà 5 Oanh khá rộng, phía sau giáp với vườn nhãn nhà ông Tư. Vương Nhất Bác đứng ngay hàng rào dâm bụt nhìn sang ngôi mộ bị đập phá dang dở, có mấy người thợ đào mộ lên. Hắn ghi chép sổ sách xong liền đi bộ ra phía cổng sang nhà ông Tư

- Ai là ông Tư Lan
- A dạ quan. Là tôi. Mời quan vào nhà ngồi
- Quan xuống đo đạc đất, nhà bên ông phải trả lại 3 thước đất.
- Dạ , tôi đang cho người di dời mộ. 2 ngày nữa là xong
- Nhà ông có con cháu gì tên Tiêu Chiến không ?

Ông Tư Lan đang cười nói nghe nhắc cái tên Tiêu Chiến vội xanh mặt. Ông sợ mình nghe nhầm liền hỏi lại

- Quan nói Tiêu Chiến ?
- Ừm. Tối qua quan gặp nó. Nó nói nhà bên cạnh, cháu ông Tư
- Vậy...vậy...quan có nhìn thấy mặt không ?
- Sao lại không thấy. Nhìn dễ thương mặt áo ngủ màu trắng dài đến mắc cá, da trắng. Quan có hỏi tuổi nó nói mới 16

Ông Tư Lan ngã phịch trên ghế. Làm sao có thể xảy ra chuyện lạnh người thế này. Tiêu Chiến là người nằm dưới mồ kia, có tuổi đời lâu lắm rồi. Ông ở đây cúng kính thường xuyên cũng chưa từng nhìn thấy nhân dáng của Tiêu Chiến, sao quan kinh lý mới đến hôm qua có thể nhìn thấy tận mặt như vậy

- Ông Tư. Chúng tôi đã lóc hết thịt rồi. Xương đem đi đốt hay sao

1 người trong đội đào mộ chạy vào báo lại. Ông Tư quên hẳn việc phải trả lời câu hỏi kia. Ông vội vã chạy ra vườn. Xác để lâu như vậy mà còn thịt và tóc. Quần áo mục nát nhưng hộp sọ là còn da đầu. Chuyện không thể tưởng được. Đám thợ đào mộ cũng hoảng hốt khi gặp cảnh tượng quỷ dị như vậy. Vương Nhất Bác ít khi đến xem mấy chuyện đào mộ lóc thịt lấy xương đem thiêu hoặc cải táng. Không phải hắn sợ mà hắn không thích, tính hắn ưa sạch. Trời cũng trưa rồi, hắn phải trở về nhà. Còn chuyện Tiêu Chiến xem như thôi.

- Tạm biệt quan. Cám ơn quan đã xuống đo đạc đất nhà con. Đây là chút kinh phí ạ

Thằng Tài dúi vào tay hắn 1 cọc tiền đã được bọc trong gói giấy báo. Hắn bỏ vào cặp táp rồi lái xe rời đi. Xe chạy dọc bờ ruộng dài, lúc ngang qua bến đò hắn thấy có người vẫy tay gọi hắn. Là Tiêu Chiến. Sao lại chạy ra được đây ?

- Sao em ở đây ?
1
Hắn mở cửa xe đi xuống. Bến đò giấc trưa vắng người, cũng phải 12h trưa. Tiêu Chiến đưa cho hắn cây quạt tối qua nó cầm

- Trả quạt !
- Em lén lấy quạt của quan từ bao giờ ? Tối qua em trở lại tìm quan sao ?

Nó gật đầu. Nó không biết cách nói chuyện. Lâu lắm rồi nó chưa mở miệng nói với ai câu nào nên ngôn từ của nó cứ ngắc ngứ không diễn đạt thành ý

- Quạt tặng cho em. Mau về nhà đi. Đứng đây 1 mình ở bến đò vắng người là không tốt

Thật ra cũng chỉ có mình Vương Nhất Bác mới nhìn thấy nó. Chứ người thường mà nhìn vào chỉ thấy Vương Nhất Bác đang đứng nói chuyện với cái cây đa ở bến đò

- Có quay trở lại không ?
- Nếu là người khác quan bắt tội em. Em xưng hô như vậy là không đúng phép tắc. Em không thể nói chuyện trỏng không như vậy. Em có đi học không ?

Nó lắc đầu. Chữ viết bây giờ nó có nhìn rồi mà không nhận ra mặt chữ. Nó biết đọc hán tự.

- Em phải gọi quan xưng con biết chưa
- Quan !
- Ừm. Rất dễ dạy
- Quan có trở lại không ?
- Không ! Quan làm việc trên tỉnh. Nhà của quan trên đấy
- Con đi theo quan được không ?
- Em đi theo ông Tư sẽ tìm kiếm em
- Không có tìm. Quan cho con đi theo quan

Nó thử nắm lấy vạt áo của Vương Nhất Bác không nghĩ là nắm được. Ánh mắt nó trong veo đen lay láy, tóc hơi dài ngang vai. Nhìn không rõ lại tưởng con gái

- Ông Tư là gì của em ?
- Người thân nhưng không phải ruột
- Em có biết quan là dạng người nào hay không mà muốn đi theo ?
- Thích

Hắn phì cười. Ở trên đời này người thích hắn chắc có ma quỷ mà thôi. Đến cả cha mẹ, anh chị em trong nhà còn từ mặt hắn, bởi tâm tính của hắn rất là khó nói. Trông hắn đạo mạo như vậy thôi, nhưng mấy ai biết hắn luyện tà thuật Thiên Linh Cái. Thậm chí ngay tối đêm qua hắn biết rõ Tiêu Chiến là ma hay là người, chỉ là hắn không nhìn ra được Tiêu Chiến có tuổi âm bao nhiêu, thân thế như nào. Sao lại chạm vào người hắn được ? 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip