Chương 19: Hồi tác (2)

Gió thổi mạnh làm bật tung một cánh cửa sổ, ánh nến nhỏ nhoi duy nhất trong phòng cũng cuốn tăm đi, trả lại một màu đen u ám. Gần sát bên tai vang lên tiếng gậy trúc nện trên sàn gạch, bóng nhỏ mờ mờ bước từng bước về phía trước, mang theo cõi lạnh lẽo của oán hồn oan ức. Vương Nhất Bác xiết chặt tay Tiêu Chiến, cậu gục mặt vào một bên hõm cổ anh, cúi thật sát để mùi hương từ người anh bao phủ hết chóp mũi, xoa dịu đi nỗi sợ trong lòng.

A Tinh phát ra từng tiếng kêu khe khẽ, có lẽ, vì cuống họng bị rút mất nên thanh âm giữa khoảng đen có điểm rùng rợn tóc gáy. Cô gái nhỏ vươn đôi bàn tay cầu xin người giúp đỡ, gậy trúc đập liên tiếp vào mặt đất, vừa nghẹn ngào vừa xót xa. Tiêu Chiến nắm lấy tay nàng, hơi người sống truyền qua từng đốt ngón tay khiến cô gái mù mừng rỡ, tiếng gậy nện ba phát liên tiếp, thay cho lời cảm ơn từ tận đáy lòng. A Tinh túm lấy một vạt áo đen kéo kéo, rồi tự nhận thấy bản thân mình thất thố liền vội vàng buông ra. Nàng chỉ chỉ ra ngoài cửa, các ngón tay xoay vòng vào nhau, rất gấp gáp, rất rối ren.

Tiêu Chiến hiểu ý nàng, A Tinh cô nương là đang muốn, dẫn bọn họ tới nơi đặt thi thể của Hiểu Tinh Trần.
Anh nắm tay Vương Nhất Bác chạy theo bóng trắng nhỏ. Cô nương này tuy mù nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh, so với những người mắt sáng thì đúng là nhanh hơn rất nhiều. Giữa màn sương không tỏ rõ gì ấy, nhờ vào tiếng gậy trúc lộc cộc, đám người bọn anh mới theo được đến một căn nhà cũ đã chục năm không còn hơi người. Mạng nhện chăng đầy tường, mỗi ngóc ngách lại một mớ tơ trăng trắng.

A Tinh bước tới một cái quan tài màu đen nằm giữa gian phòng chính, phía bên trong phần gỗ dán từng hàng từng hàng những lá bùa vàng họa đỏ. Hiểu Tinh Trần một thân bạch y, vạt dây quấn quanh mắt cũng trắng một màu như màu áo. Hắn nằm đấy, đôi môi tái nhợt, khô khốc. Thân xác đã chết từ lâu, đến linh hồn cũng chỉ còn những mảnh tàn yếu ớt đặt trong chiếc Tỏa Linh Nang Tiết Dương đem bên mình.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi vào bên trong. Lam Tư Truy theo ngay sau bỗng dưng dừng bước, đám hậu bối còn lại cũng dừng chân theo. Lam Tư Truy xoay người chắn trước cửa, Kim Lăng, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân bước sang bên phải một bước, hắn liền sang bên phải một bước, ba người họ lần này bước sang bên trái, hắn cũng bước sang bên trái. Bốn cặp mắt to nhỏ trừng nhau khó hiểu, Kim Lăng định tiến lên bậc tam cấp, liền bị một thanh bạch kiếm chắn ngang ngực.
- Tư Truy, ngươi tránh. Bọn ta cũng muốn vào.
Lam Tư Truy quay đầu, Hàm Quang Quân và Mạc tiền bối từ lúc rời khỏi căn nhà gỗ đến giờ vẫn là mười ngón tay đan chặt, chưa phút nào xa nhau. Hắn giơ hai vạt áo ra, che chắn tầm nhìn của dám người phía dưới tam quan.
Đám hậu bối xếp thành một vòng tròn xung quanh quan tài, kẻ nào kẻ nấy cũng chăm chú quan sát vị tiền bối từng được giới tu tiên ca tụng một thời, ánh kiếm Sương Hoa, mỗi đường kiếm đều mang theo một đóa hoa tuyết. Xiêm y trắng thuần khiết, vạt áo bay bay dưới trăng sáng, minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần. Chỉ đáng tiếc rằng, tu vi cao như vậy, thân xác đã sớm vùi sâu trong sương khói Nghĩa Thành.

A Tinh cô nương vươn tay vào hòm gỗ, ngón tay nhỏ đụng vào dải băng quấn quanh mắt kia, cổ họng liền bật lên một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không phải nhân vật chính của phân đoạn Nghĩa Thành, anh với cậu chỉ hoàn thành những cảnh quay đối đầu với Tiết Dương, nấu cháo ớt trong căn nhà bà cụ đơn độc, khúc vấn linh ngắn ngủi với Tống Lam. Còn mối quan hệ của các nhân vật này như thế nào, có lẽ bốn người: Vương Hạo Hiên, Lý Bạc Văn, Tống Kế Dương và Trần Trác Tuyền nắm rõ hơn ai hết. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.
- Thật sự phải Cộng tình thôi.
- Không được, em không đồng ý. Mặc cho anh đang là Ngụy Vô Tiện nhưng nói sao thì nói lần đầu vẫn là lần đầu, không có gì đảm bảo anh không gặp nguy hiểm cả.
Vương Nhất Bác kiên quyết nhìn anh, bàn tay vừa buông ra được một lúc liền nắm chặt lấy.
- Tiêu Chiến, nguy hiểm lắm! Đừng lấy tính mạng mình ra đùa.
Cậu đưa bàn tay anh ủ vào trong ngực mình, đáy mắt hiện lên hàng vạn tia lo lắng không thôi.
- Nghe lời em. Nha!

- Lam Tư Truy, ngươi lại chắn cái gì?
- Ta...
Kim Lăng ôm kiếm, người nhà họ Lam thật kì quái. Lúc đầu chắn ở huyền quan không cho hắn vào, giờ lại ngó ngó nghiêng nghiêng che chắn cho hai kẻ đứng sau. Một người là Hàm Quang Quân, một là tên điên Mạc Huyền Vũ, có gì phải giấu diếm chứ?

Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn, Kim Lăng lập tức không dám nhiều lời, mồm miệng ngậm chặt, hắn, không muốn bị cấm ngôn thêm lần nữa đâu. Tiêu Chiến vòng qua người Lam Tư Truy, anh tách đám hậu bối ra, đi tới bên vệ quan tài. Một bàn tay anh đặt lên vai của A Tinh, cô gái nhỏ tuy không còn con ngươi nhưng vẫn theo thói quen lúc còn sống, ngẩng đầu về phía anh, anh hỏi nàng: Cộng tình được chứ. Đám hậu bối một phen sửng sốt.A Tinh cô nương chưa gật hay lắc, Lam Cảnh Nghi đã can ngăn.

- Ngươi điên à tên điên này, trước nay người Cộng tình đều lạc mất hồn khi tách ra, nhẹ thì đi một hai phách, nặng thì toi luôn cái mạng. Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân, người để hắn liều mình vậy sao?
- Đây là cách duy nhất. Cảnh Nghi, ngươi đừng cản hắn.
Ta nói anh ấy còn không nghe ta.

A Tinh tìm một chỗ ngồi xuống rồi gõ gõ gậy trúc vào phía đối diện, hai bàn tay cô xòe rộng ra, đặt lên trên hai đầu gối, Tiêu Chiến đi tới, anh ngay ngắn ngồi xếp chân rồi đem tay, úp lên làn da lạnh ngắt. Lòng Vương Nhất Bác vẫn không an, cậu cũng theo ngồi ngay cạnh Tiêu Chiến.
- Ca...
- Ngoan, có Vương Nhất Bác ở đây cơ mà! Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ để anh gặp phải truyện bất trắc. Anh tin Vương lão sư.
- Em...
- Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.
Vương Nhất Bác vẫn lo lắng, ở nơi không ai thấy lén lút nắm lấy một vạt áo đen.
Tiêu Chiến quay sang đám hậu bối, tông giọng hơi lớn, nói.
- Kim Lăng, chuông bạc Giang gia ngươi mang theo có tác dụng định thần, phiền ngươi, ngộ nhỡ lúc ta có điều gì bất ổn, liề  rung chuông lên thật mạnh. Ta nghe tiếng chuông sẽ lập tức quay về.
Lam Cảnh Nghi chưa thôi ý định ngăn cản, chân trái muốn tiến lên liền bị Lam Tư Truy giữ lại.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lần nữa, anh nhẹ nhàng gật đầu, môi hơi cong lên, mỉm cười trấn an. Đuôi mắt xoẹt lên những ánh điện, con ngươi chuyển sắc, hóa thành màu máu đỏ sậm, một luồng khói đen chui lên từ mặt đất, quấn chậm rãi từng vòng từng vòng trên người anh rồi từ từ lan sang phía A Tinh.

Cộng tình bắt đầu.

Cô nương, cô thật đáng thương, tuổi trẻ như vậy đã không nhìn được gì. Cẩn thận khẻo đụng. Không sợ, lại đây, đại thẩm cho cô cái màn thầu.
Cô nương, trả lại túi tiền cho người ta đi, từ nay đừng đi ăn trộm nữa.
Được, cô theo ta, chúng ta về sau nương tựa nhau mà sống.
A Tinh, mang cho thau nước đến, hắn mất nhiều máu quá.

Sau khi hắn khỏi rồi sẽ tự động đi thôi, chẳng có ai tình nguyện ở cùng chúng ta trong quan tài đâu. Vậy nên, muội đừng suốt ngày kêu ca với hắn nữa.
Từ nhỏ ta đã thích kẹo nhưng không ai cho ta cả, vậy nên ta tự hứa với chính mình, một ngày khi ta lớn lên sẽ có rất nhiều tiền, rồi trên người lúc nào cũng một đống kẹo. Lại, ta bóc cho cô ăn.

Cô nương, cô có nhìn thấy một vị đạo sĩ toàn thân bạch y, trên mắt đeo mặt dải băng, sau lưng mang theo một thanh kiếm. Ta là đang tìm người đó, nếu cô từng trông qua hắn, có thể nói cho ta không?

Kí ức của A Tinh lần lượt hiện ra. Nghĩa Thành của mười năm trước vẫn là một nơi đông dân cư buôn bán tấp nập, người mua kẻ bán, tiếng cười, tiếng nói, tiếng bạc, tiếng xu va vào nhau rôm rả. Nhưng từ khi Tiết Dương được Hiểu Tinh Trần nhặt về bên bụi cỏ lề đường năm đó, máu tươi bắt đầu nhuốm lên vải vóc Nghĩa Thành.

A Tinh sợ hãi chốn một góc, nàng thấy vị bằng hữu nói muốn tìm bạch y ca ca đang đánh nhau với tên được bạch y ca ca cứu về. Tên đó là người xấu, quả nhiên là người xấu, giết người rồi, một mảng máu lớn hắt lên mặt nàng. Cô gái nhỏ sợ hãi, nàng phải chạy, phải chạy đi, phải tìm bạch y ca ca, nói cho huynh ấy biết, kẻ đang ở cạnh huynh ấy chính là Tiết Dương.

Các đoạn hình ảnh bắt đầu chồng chéo, Hiểu Tinh Trần chết rồi, vị bạch y ca ca của nàng chết rồi, A Tinh điên cuồng trên phố tìm người giúp, người tu tiên, người chính đạo, người luyện kiếm, giúp cô, giúp cô báo thù.
Tiêu Chiến cả người bắt đầu run lên, mồ hôi trên trán túa ra ồ ạt. Vương Nhất Bác kéo vạt áo anh, miệng liên tục  gọi, bàn tay truyền vào nguồn linh lực màu lam. Cậu hướng Kim Lăng.
- Nhanh, rung chuông. Nhanh!
Kim Lăng không dám chậm trễ, con lắc nhỏ va đập vào vỏ chuông, phát ra tiếng kêu leng keng.

Tiêu Chiến thần sắc nhạt nhợt, hai mắt vẫn nhắm chặt, mi tâm co thành một đám, cần cổ vặn vẹo liên tục, như khắc chế, như chống đỡ, như chốn chạy.
Đôi mắt A Tinh bị Tiết Dương đâm mù, người cộng tình sẽ trải qua mọi cảm giác của người được cộng tình, từ hốc mắt anh, xuất ra một hàng lệ huyết đỏ tươi. Vương Nhất Bác tâm can như bị dao cứa, đúng là ngay từ đầu, cậu phải kiên quyết không cho anh làm việc liều mạng như vậy. Mạnh mẽ giật chuông bạc trong tay Kim Lăng, cậu đặt ngay bên tai anh rung lắc.
Tiêu Chiến, Tiêu Chiến.

Luồng khói đen biến thành một khối cầu đỏ rồi nổ tung, cơ thể anh bị đánh bật ra, A Tinh cô nương cũng chao đảo, nghiêng người dựa vào quan tài thở từng nhịp gấp gáp. Vương Nhất Bác vội vàng nâng Tiêu Chiến tựa vai mình. Một tay cậu vẫn truyền linh lực sang cho anh, một tay ôn nhu dùng tà áo lau đi vết máu trên gương mặt. Cậu hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lam Tư Truy cùng đám hậu bối cũng lao nhao.
- Mạc tiền bối, Mạc tiền bối.
Tiêu Chiến ôm lấy một cánh tay của Vương Nhất Bác.
- Tiết Dương, nhất định phải giết.
Âu Dương Tử Chân giúp đỡ A Tinh nhặt gậy trúc, đoạn hắn quay qua, liền nhìn thấy một cái mông đang chổng lên.
- Kim Lăng ngươi làm cái gì?
Tà áo vàng thêu hoa mẫu đơn nở rộ quẹt xuống đất, chuông bạc đó là cữu cữu cho hắn. Hàm Quang Quân thì hay rồi, không nói không rằng cướp chuông từ tay hắn, rồi tên Mạc điên vừa tỉnh lại vội vàng nhào sang, làm hại chuông bay phương nào cũng không rõ. Kim Lăng cau mày.
- Còn không qua tìm phụ ta.
Một luồng oán khí nồng đậm bốc tới, Ôn Ninh bị khói đen vây chặt thân, đưa lên cao rồi nện thẳng một đường xuống đất, tạo một lỗ sâu hoăm hoắm. Tiết Dương ngự Giáng Tại, tên mặt quỷ bay sát bên cạnh, nửa mảnh Âm Hổ Phù treo lơ lửng trên tay hắn.
- Tiết Dương.
Hắn mở miệng cười.
- Lại gặp lại rồi. Hàm Quang Quân. Mạc công tử. Ta có đem cả quà cho các ngươi đây.
Dứt lời, một cánh tay thò ra từ mặt đất, nó với lên, kéo theo khuôn mặt máu me đỏ lòm lòm cùng đôi con ngươi trắng giã, mái tóc rối tung lộn xộn, tiếng gào thét thê lương thảm thiết. Một con chui lên lại thêm một con khác, chẳng mấy chốc, cả bầy hung thi vây kín căn nhà cũ, ước chừng đến năm sáu trăm con.

Đám hậu bối bị Tống Tử Sâm đả thương, hình dung với chân yếu tay mềm cũng không có gì quá đáng, số người còn cầm được kiếm là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và Quỷ tướng quân vẫn đang tạo thành hố hình nhân, may ra thêm Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi. Sáu trăm hung thi đã khó đối phó, tên mặt quỷ và Tiết Dương càng khó đối phó hơn, Tống Lam một thân hắc y xuất hiện, Phất Tuyết ánh lên giữa sương mù.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip