Chương 12
Quay trở về sau chuyến du lịch, nhìn thấy Tiêu Chiến tiều tụy rõ rệt, ai nấy đều lo lắng, Vương Nhất Bác là người lo lắng cho anh nhất, nhưng nhìn thấy anh luôn tránh né thật sự không chịu được...
"Ba, lúc trước chuyện ba nói với con, con đồng ý " Tiêu Chiến cùng Tiêu phụ ở phòng làm việc nói chuyện
"Con thật sự đồng ý sao? "Tiêu phụ sau khi nghe thấy Tiêu Chiến đồng ý thật sự rất vui
"Vâng, con sẽ đi du học "
"Được a, đó là quyết định rất tốt, mọi người đều sẽ ủng hộ cho con"
Tiêu Chiến nhốt mình trong phòng, sợ phải nhìn thấy Vương Nhất Bác,sợ sẽ yếu mềm trước cậu ấy
Nhưng làm sao có thể trốn tránh mãi khi cùng sống chung một ngôi nhà, không muốn gặp cũng phải gặp, bữa tối hôm đó cả nhà cùng nhau ngồi lại dùng cơm, Tiêu phụ vui mừng không ngớt liền thông báo cho mọi người
"Tiểu Tán còn một tuần, sau khi kết thúc năm học sẽ đi nước ngoài du học... "
Tiêu phụ chưa nói xong bên này Vương Nhất Bác liền bất ngờ lớn tiếng "Cái gì ạ?"
"Con thật là, để người lớn nói xong a"Vương mẫu nghe thấy liền nhắc nhở con
"Nhất Bác, sau này con muốn đi đều sẽ đi a, hiện tại sẽ để cho Tiểu Tán đi trước "
Vương Nhất Bác từ lúc nghe nói Tiêu Chiến đi du học liền nhìn sang phía anh, vẻ mặt khó chịu mà nhìn lấy, Tiêu Chiến thì ngược lại, không nhìn về phía cậu, cúi mặt xuống dùng cơm
"Con no rồi, con xin phép " Vương Nhất Bác nói xong liền quay về phòng
Cảm thấy như là vừa mất đi một thứ rất quan trọng đối với bản thân, tức giận liền gọi điện cho Lãnh Cố
"Không phải lâu rồi không đi chơi sao? Tối nay đãi cậu" nói xong liền tắt máy
Ở trong phòng lo lắng đợi anh trở về, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đi qua
Tiêu Chiến bị cậu dọa cho một cái, chưa kịp mở miệng cậu ấy đã bước vào phòng đóng cửa lại
"Nói đi, là bản thân anh sợ tôi đến như vậy sao?" Vương Nhất Bác mặt tức giận bước đến gần anh
Tiêu Chiến người lui lại, nắm lấy cánh tay của cậu nói "Nhất Bác, em làm sao vậy, bình tĩnh đã a"
"Anh kêu tôi bình tĩnh? Làm sao tôi có thể bình tĩnh, anh tránh né tôi chỉ vì những hành động đó sao? Anh đã nói sẽ không sợ tôi, bây giờ thì tránh né tôi?"
"Không phải như em nghĩ đâu, Nhất Bác" Tiêu Chiến bị ép đến tường, không còn đường lui
"Tiêu Chiến, là anh ngốc đến nổi không hiểu hay là không muốn hiểu?" Vương Nhất Bác hạ giọng ôm lấy người anh vào lòng "Tôi biết là mình sai rồi, đừng né tránh tôi có được không? "
Tiêu Chiến hiện tại trong đầu luôn nghĩ chính bản thân mình là người đã khiến mọi chuyện trở nên như vậy , tim đập mạnh, ôm lấy người cậu vỗ nhẹ lưng "Đừng như vậy, Nhất Bác!... Hãy là một Nhất Bác trước kia có được không? Hãy là một cậu nhóc lạnh lùng, tránh xa anh có được không? "
Vương Nhất Bác gỡ người, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lo lắng của anh , trên mặt một giọt nước mắt bước ra ngoài
Tiêu Chiến nhìn theo hướng cậu đi, lòng đau như cắt, đây là cảm giác trước giờ chưa từng trải qua ,khiến cho người ta phải đau đớn như vậy
Bản thân thật sự cũng không muốn né tránh cậu, nhưng nếu như không né tránh thì chỉ sợ bản thân không kiểm soát được mà ỷ lại cậu ấy...
Tối hôm đó Vương Nhất Bác ra ngoài cùng Lãnh Cố đến sáng tỉnh táo mới trở về nhà...bước vào trong nhìn thấy anh đang ngồi ở phòng khách , không chào lấy một cái liền đi lên phòng
Buổi trưa cũng không xuống dùng cơm ,Vương mẫu lo lắng liền đi đến phòng xem cậu như thế nào
Bước vào phòng chính là nhìn thấy mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, Vương Nhất Bác nằm trên giường trùm chăn kín người
"Tiểu Bác a, con làm sao vậy? Sao lại không xuống dùng cơm? Phòng của con làm sao vậy,sao lại bừa bộn như thế này a? "
Vương Nhất Bác không trả lời, ôm người co rút, một lúc sau mới lên tiếng
"Mẹ a?"
"Mẹ đây a, giọng của con làm sao vậy ? Mau ngồi dậy mẹ xem nào"
Vương Nhất Bác chậm rãi xích lại gần, ôm lấy người Vương mẫu
"Mẹ à, con phải làm sao bây giờ? "
Hai bắp chân bị con trai nằm lên đều cảm giác nóng đến phỏng chân, Vương mẫu lập tức vén chăn kiểm tra cho cậu
"Sốt rồi, mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con a, sẽ nấu cháo cho con, ngoan " Vương mẫu nói xong lập tức đỡ đầu cậu vào gối, lau đi lớp mồ hôi ở trên mặt
Đi xuống dưới nhà với tâm trạng lo lắng, liền gọi điện cho bác sĩ, sau đó là nấu cháo cho Nhất Bác.... Tiêu Chiến nhìn thấy Vương mẫu đang vội vội vàng vàng ,lập tức đi đến giúp
"Mẹ a? Nhất Bác bị làm sao vậy? "
"Thằng nhóc đó đi chơi suốt đêm giờ bị sốt rồi, mẹ nấu một chút cháo cho nó a"
"Sốt sao? Hay là cái này để con làm a, mẹ lên trên chăm sóc ch..." Tiêu Chiến nói chưa dứt câu liền bị Vương mẫu tiếp lời
"Không cần đâu Tiểu Tán, con về phòng nghỉ ngơi, còn vài ngày nữa là sẽ đi du học rồi , không được để ảnh hưởng đến sức khỏe a" Vương mẫu lo lắng nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ
"Mẹ a, con...con còn chưa nhận lấy hết tình thương từ mẹ, bây giờ lại sắp chia xa" Tiêu Chiến vừa nói vừa cười với Vương mẫu một cái
"Ngốc quá, sau này con trở về, gia đình chúng ta lại trở nên như vầy, đừng suy nghĩ nhiều a~ chuyện ở đây cứ để cho mẹ là được" Vương mẫu nói xong liền đẩy đẩy anh lên trên nhà
Tiêu Chiến sau khi rời khỏi bếp chính là sẽ định trở về phòng, nhưng khi đến phòng mình lại cảm thấy không an tâm, nhìn sang cánh cửa phòng Vương Nhất Bác, chầm chậm bước đến
Bước vào trong là nhìn thấy mọi thứ nằm lộn xộn trên sàn nhà , sau đó là nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm trên giường đầy mồ hôi, Tiêu Chiến vội vàng bước đến, giọng nhẹ nhàng gọi tên cậu
"Nhất Bác a? Nhất Bác? "
Vương Nhất Bác hôn mê nằm trên giường, trên mặt lại có rất nhiều mồ hôi, Tiêu Chiến nhìn thấy liền vào nhà vệ sinh lấy nước lau mặt cho cậu
Anh đang lau người cho cậu, sau đó nghe thấy cậu ấy nói gì đó rất nhỏ, liền cúi người xuống một chút lắng nghe "Mẹ a, con phải làm sao bây giờ? " Vương Nhất Bác vô thức gọi mẹ, tay liền lơ huơ nắm chặt lại
Tiêu Chiến nhìn thấy liền nắm lấy bàn tay cậu, tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên an ủi
"Nhất Bác a, ổn rồi, không còn nóng nữa"
"Mẹ a, con phải làm sao đây? Nếu như mất người ấy? " người này hiện tại chính là yếu đuối quá rồi, nắm chặt lấy tay anh mà vô thức nói chuyện, đến nước mắt cũng không kiềm nén được
Trước giờ là một người luôn lạnh lùng, tại sao bây giờ lại trở nên yếu đuối như vậy? Đây có lẽ là lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy khóc, Tiêu Chiến nhìn cậu ấy, nhìn cái người đang hôn mê trước mặt anh rơi nước mắt
Bàn tay chòm đến lau nước mắt cho cậu bây giờ bị nắm chặt,Vương Nhất Bác bất giác nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nhỏ của anh đang áp lên trên má, dịu dàng như cách anh đã từng rất dịu dàng với cậu....
________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip