Thân thiết

Sau sự kiện ăn mì lúc nửa đêm ngày hôm trước, khoảng cách giữa hai người Chiến, Bác những ngày tiếp theo liền thu hẹp đi rất nhiều.
Giả như hai người họ lúc rảnh rồi sẽ cùng nhau chơi game, sẽ cùng nhau ăn tối, hoặc là dành cả một buổi tối để tán nhảm về một tá các chủ đề mặc dù chúng chẳng hề liên quan tới nhau.
Quả thật là con trai thường bắt sóng với nhau nhanh hơn rất nhiều.
Ở chung với Vương Nhất Bác một thời gian, Tiêu Chiến nhận ra cậu không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Còn có điểm...... rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác nhìn thì có vẻ trời không sợ đất không sợ vậy mà lại sợ mấy con côn trùng nhỏ.
Căn nhà bọn họ đang sống có một khu vườn be bé trồng hoa nuôi cá. Tiếu Chiến rất thích ra vườn tưới cây hoặc cắt tỉa cành, làm cỏ. Những lúc như thế này Vương Nhất Bác hoặc là giúp anh dọn đi chỗ cành lá bị cắt xuống hoặc là giúp anh điều chỉnh van nước, hoặc là ngồi ở ngoài hiên nhà thần người. Hôm đó hoa ngoài vườn trổ mãn đẹp vô cùng, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đang nằm dài trên sofa ra ngoài vườn nói là có thứ này rất tốt muốn cho anh xem. Tiêu Chiến ù ù ạc ạc bị cậu nắm cổ tay đi ra ngoài.
Vừa đi tới hiên điện thoại trên tay Tiêu Chiến liền đổ chuông, Vương Nhất Bác buông tay anh ra còn mình thì đi tới chỗ bụi hoa hồng đang khoe sắc.
Tiêu Chiến đứng nghe điện thoại ở ngoài hiên, là huynh đệ trong X Cửu gọi đến cho anh hỏi thăm sức khỏe. Tiêu Chiến tán ngẫu với người anh em của mình hai ba câu thì từ phía vườn truyền tới tiếng la thất thanh của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lo cậu sảy ra chuyện gì, tạm biệt qua loa với người huynh đệ trong X Cửu rồi vội vàng hướng tiếng la kia đi tới. Mới đi được ba bước, liền thấy Vương Nhất Bác mặt cắt không còn giọt máu chạy tới, cứ thế đem anh ôm chặt thành một khối.
Tiêu Chiến lo lắng hỏi:

"Bên đó có cái gì đáng sợ sao?"

Doạ người luôn trầm ổn như Vương Nhất Bác thành cái dạng này, thứ kia xem ra rất lợi hại.
Cuối cùng Tiêu Chiến đợi mất cả chục phút người kia mới nhỏ giọng trả lời anh:

" Có sâu."

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cậu nhóc nhỏ hơn mình đến 6 tuổi, nói:

" Đưa anh đi xem thử."

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, không trực tiếp đưa anh đi mà trốn ở sau lưng anh chỉ chỉ vào bụi hồng nhung phía xa.
Tiêu Chiến cùng với Vương Nhất không buông tay ra khỏi vai anh Bác lấy tốc độ chậm rì đi tới chỗ khóm hoa.
Tiêu Chiến nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy có gì đặc biệt liền hỏi người đằng sau:

" Nhất Bác, anh không thấy có sâu."

Vương Nhất Bác vẫn luôn ở sau lưng anh rụt rè ngó ra rồi lại rồi vào nói:

"Ở đằng sau phiến lá cạnh bông hoa đẹp nhất...."

Tiêu Chiến theo lời cậu liền lật nhẹ phiến lá lên, sau đó cũng theo bản năng giật mình lùi một bước.
Phiến lá kia mặt trên hoàn hảo không có vết gặm nhưng phía dưới lại là hàng chục con sâu xanh nhỏ đang ngoe nguẩy bò. Hơn nữa, từ góc độ của hai người bọn họ nhìn qua một đoạn sẽ thấy ở phía thân cây có một con sâu màu xanh to bằng ngón tay út, trên người nó lốm đốm mấy chấm đen đen trắng trắng, phía đầu còn có cái sừng màu đỏ rất khó coi.
Vương Nhất Bác bám lấy anh chặt lợi hại, Tiêu Chiến bị nắm tới hai cánh tay đều đau nhức.
Anh bất lực nói:

" Chúng ta vào nhà được không?"

Vương Nhất Bác trên mặt tỏ vẻ tiếc nuối nhưng vì đám sâu kia quá mức kinh dị liền gật đầu.
Cậu chỉ định đem bông hoa đẹp nhất kia cho anh xem thôi. Ai ngờ được trong vườn lại nhiều sâu như thế cơ chứ??
Nhìn lại con sâu to bự ngày càng bò lại ngần bông hoa xinh đẹp, Vương Nhất Bác hồn lìa khỏi xác theo Tiêu Chiến vào trong nhà.
Từ đó về sau, Tiêu Chiến không còn thấy cậu ra vườn nữa, trong nhà của hai người từ đó cũng xuất hiện không ít thiết bị chống côn trùng.

Vương Nhất Bác có một thói quen kỳ quái là lúc ngủ sẽ mở hé cửa để ánh sáng từ bóng đèn ngoài hành lang chiếu vào. Chiếc đèn ngủ in hình moto trong phòng luôn ở trạng thái chiếu sáng, tivi thì chuyển âm lượng về mức 3 mở kênh trung ương suốt cả đêm không tắt.
Có một lần Tiêu Chiến đi vệ sinh ngang qua, nghe thấy tiếng tivi trong phòng Vương Nhất Bác tưởng rằng cậu đang xem tivi rồi ngủ quên liền nhẹ nhàng đi vào tắt hộ. Ai ngờ đâu Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say đột nhiên ngồi bật dậy làm Tiêu Chiến giật mình hét ầm lên.
Một lần khác hai người bọn họ đang ăn cơm thì đột ngột nhảy điện, lúc đèn sáng trở lại thì phát hiện đèn hành lang cầu thang và tầng 2 bị cháy. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi ở sofa vừa thảo luận kịch bản rồi chơi game tới nửa đêm. Vừa chơi xong ván thứ tám thì điện thoại của Vương Nhất Bác sập nguồn, sạc dự phòng cũng quên ở trên phòng không đem xuống. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng đã muộn liền nghỉ game trở về phòng trước.
Vương Nhất Bác không lên theo anh, cậu quay vào bếp tìm vài thứ.
Thật lâu sau đó vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác đi lên, dưới nhà lại vang lên tiếng lục lạo đồ đạc, Tiêu Chiến quay trở lại phòng đem theo cây chổi quét nhà tắm đi xuống tầng.
Chỉ thấy dưới nhà đèn vẫn còn sáng, trong bếp vang lên tiếng đóng mở cánh tủ, tiếng đồ đạc chạm nhau lộc cộc.
Tiêu Chiến nắm chặt cây chổi, không phát ra tiếng động đi tới bếp. Vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, liền thở phào một hơi.
Vương Nhất Bác một thân áo phông quần thể thao thoải mái, tóc đen loà soà trước trán, môi nhỏ mím chặt, lông mày khẽ cau, biểu tình ngưng trọng.
Tiêu Chiến tiến gần lại chỗ cậu có chút tò mò hỏi:

" Em đang tìm cái gì sao?"

Vương Nhất Bác hỏi ngược lại anh:

" Sao anh lại xuống đây? Còn không đi nghỉ sớm đi?"

"Không thấy em lên anh thấy không yên tâm, dưới nhà còn vang lên tiếng động lạ nên anh tưởng là có trộm"

Nói rồi còn giơ cây chổi lên cho cậu nhìn.
Vương Nhất Bác cúi đầu, vành tai liền đỏ lên. Cậu nhỏ giọng nói:

"Em tìm đèn pin nhưng không có, tìm nến cũng không thấy."

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn cậu bạn nhỏ sinh năm 97. Chỉ là đi về phòng thôi, đâu cần đèn, nến?
Biết là anh sẽ không hiểu mình nói gì, Vương Nhất Bác liền bổ xung:

"Em sợ bóng tối."

Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ:

"Thì ra là vậy~ Đây là lý do em ngủ không đóng cửa phòng và mở đèn ngủ hả? Còn có mở tivi suốt đêm?"

Vương Nhất Bác gật đầu xác nhận.
Tiêu Chiến lúc này mới nhớ ra, trước khi dọn tới đây trợ lý của anh có từng nói qua một số chuyện cần lưu ý khi sống cùng Vương Nhất Bác. Nhưng vì lúc đó anh còn đang thất thần, cái gì cũng nghe không lọt. Bây giờ nhớ lại hình như trợ lý Triệu có nói, Vương Nhất Bác sợ bóng tối và mấy thứ kinh dị.
Anh nghĩ, nếu ban đêm đi ngủ mà mở tivi chẳng phải càng đáng sợ hay sao? Nhỡ đâu đột nhiên nó chuyển kênh, hoặc là đột ngột tắt đi rồi có cái gì đó bò từ trong màn hình ra.... Tiêu Chiến tự mình liên tưởng, rùng mình một cái rồi đem cái suy nghĩ kia bóp nát. Anh bây giờ vẫn là không nên nói cho Vương Nhất Bác nghe mớ suy nghĩ này thì hơn.
Sắp xếp lại chỗ đồ đạc trong bếp một hồi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác một trước một sau đi về phía cầu thang. Đi được một đoạn người đằng sau liền dừng lại. Tiêu Chiến nhìn hành lang tối om phía trước, lại nhìn Vương Nhất Bác muốn đi nhưng lại thôi ở phía sau, nhịn cười tới nội thương.
Đứa bé này thật là đáng yêu quá đi mất!
Tiêu Chiến nhịn xuống cảm giác muốn xoa đầu cậu, đưa tay ra trước mặt cậu cười nói:

"Có muốn đi cùng anh không?"

Vương Nhất Bác hai mắt lấp lánh, cậu đem bàn tay lớn của mình đặt trong lòng bàn tay nhỏ của anh, cười vui vẻ.
Buổi tối ngày hôm ấy, trên cầu thang chưa tới hai mươi bậc của căn nhà nào đó, hai bóng người một trước một sau nắm tay nhau đi trong bóng tối. Ánh sáng của đèn điện thoại phản chiếu lên người đi phía trước, sinh động như vậy, ấm áp như vậy. Khiến cho trái tim trong lồng ngực người bé hơn đập liên hồi, cảm giác ngọt ngào giống như dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, thật khiến cho người ta không muốn tỉnh dậy.
Tiêu Chiến không biết rằng, kể từ lúc đó Vương Nhất Bác đối với anh, thực giống với Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện.
Muốn mang anh về, giấu đi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip