Chương 117: Vô Hạn Lưu 8

Cẩm Trúc khi đó có phải cố tình hay không, giờ đã không còn cách nào kiểm chứng.

Trì Nguyễn Phàm đã quay về quá khứ, Cẩm Trúc bên cạnh lúc này không hề có ký ức tương thông với anh, chẳng ai biết được suy nghĩ thật sự của Cẩm Trúc năm đó.

Trì Nguyễn Phàm hơi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, lại thấy Cẩm Trúc đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.

"Em đang nghĩ đến ai?"

Cẩm Trúc nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyễn Phàm, giọng điệu vừa có chút chất vấn vừa ẩn chứa hương vị chua xót, hắn hỏi:

"Em nhìn long sàng của ta, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến ai?"

Trì Nguyễn Phàm: "..."

Cha nội này, rõ ràng anh đã ngắm nghía từng ngóc ngách trong phòng, thế mà Cẩm Trúc lại chỉ để ý đến việc anh nhìn chằm chằm vào long sàng.

Nhưng chuyện này Trì Nguyễn Phàm cũng khó mà giải thích, chỉ đành nói mập mờ: "Nghĩ đến một cố nhân."

"Cố nhân như thế nào?" Cẩm Trúc truy hỏi.

Cẩm Trúc rất để tâm đến "cố nhân" này, ánh mắt Trì Nguyễn Phàm lúc chìm vào hồi ức quá đỗi dịu dàng, đó là ánh mắt khi nhìn người mình yêu thương.

Một cố nhân giống hệt ngài.

Lời này Trì Nguyễn Phàm đương nhiên không thể nói ra, anh giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Cẩm Trúc, lảng sang chuyện khác, dùng thân phận tiểu thái giám nói:

"Bệ hạ, nô tài ở trong tẩm cung của ngài nghỉ ngơi thực sự không hợp lễ nghi, xin cho phép nô tài cáo lui trước."

Nói xong, cũng chẳng hành lễ, Trì Nguyễn Phàm liền trực tiếp xoay người định đi ra ngoài.

Anh tin Cẩm Trúc sẽ không để ý đến những lễ tiết này.

Nhưng Trì Nguyễn Phàm không đi được, bởi Cẩm Trúc đã giữ lấy cổ tay anh mất rồi.

Trì Nguyễn Phàm từ từ quay đầu lại.

Ánh mắt anh bình thản, nhưng trong lòng đã có quyết định.

Nếu Cẩm Trúc cứ dây dưa không dứt, anh không ngại tiêu tốn điểm tích lũy để cưỡng ép rời khỏi thế giới này.

"Ta sẽ không cản trở bất cứ việc gì em muốn làm, nhưng, ta muốn biết người đó là ai."

Cẩm Trúc cố chấp nắm chặt cổ tay Trì Nguyễn Phàm, nói: "Ta muốn biết ai đã lưu lại dấu ấn trong lòng em trước cả ta."

Trong lúc nói, một làn sương mù đen nhàn nhạt xuất hiện trong phòng, khiến không gian thoáng chốc bị bóp méo.

Trì Nguyễn Phàm trợn tròn mắt, đột ngột nắm chặt lấy tay Cẩm Trúc, cao giọng chất vấn:

"Ngươi điên rồi hả?!"

Dám ở một thế giới không có ma thuật mà vận dụng dị năng đến mức này, không sợ bị phản phệ hay sao?

Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, ở những thế giới không có ma thuật như thế này, quy tắc sẽ hạn chế việc sử dụng dị năng của người chơi.

Cẩm Trúc sau khi tiến vào thế giới này, cũng phải chịu sự hạn chế của quy tắc thế giới.

Dưới sự hạn chế của quy tắc thế giới mà cưỡng ép sử dụng dị năng, cho dù Cẩm Trúc có là Boss, cũng sẽ phải chịu phản phệ.

"Ta biết mình đang làm gì." Cẩm Trúc nói.

Sương mù đen bao quanh người Trì Nguyễn Phàm, lưu chuyển theo một quỹ đạo phức tạp và kỳ bí.

Cẩm Trúc mặc cho Trì Nguyễn Phàm nắm tay mình, giọng nói ôn hòa xen chút áy náy:

"Ta sẽ không làm hại em đâu, chỉ là hãy để ta xem người đó là ai, có được không? Tiểu Nhuyễn."

Trì Nguyễn Phàm biết Cẩm Trúc muốn làm gì, Cẩm Trúc muốn tái hiện lại hình ảnh trong đầu anh ngay khoảnh khắc đó.

Nhưng người anh nghĩ đến chính là bản thân Cẩm Trúc mà.

Cái gì vậy trời? Tự ghen với chính bản thân mình à?

Trì Nguyễn Phàm bị ý nghĩ của chính mình dọa cho một phen.

Từ "ghen tuông", thực sự khó mà gắn liền với Cẩm Trúc.

Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia ra khỏi đầu, Trì Nguyễn Phàm nhìn Cẩm Trúc, nói:

"Để ngươi xem cũng không phải không được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu."

Cẩm Trúc theo phản xạ định đồng ý, nhưng nghĩ đến điều gì đó, khựng lại một chút, rồi mới nói:

"Chuyện gì ta cũng nguyện làm vì Tiểu Nhuyễn, nhưng, em không được bắt ta rời xa em."

"Được," Trì Nguyễn Phàm dứt khoát nói: "Việc ta cần ngươi đồng ý rất đơn giản, đó là dùng cách thức phù hợp với thân phận trong thế giới phó bản này để đối xử với ta."

Nói rồi, Trì Nguyễn Phàm buông tay Cẩm Trúc ra, lùi lại một bước, nói:

"Sau này ngươi cứ làm hoàng đế của ngươi, ta làm tiểu thái giám của ta, đừng nhắc đến chuyện người yêu gì nữa."

Hoàng đế và tiểu thái giám?

Tiểu Nhuyễn đang ám chỉ anh phải đóng vai một vị hoàng đế hoang dâm vô độ, sủng ái hoạn quan sao?

Thế là, Cẩm Trúc thăm dò hỏi: "Thật sự phải phù hợp với thân phận trong thế giới phó bản? Không sợ ta dùng hoàng quyền áp bức em sao?"

Trì Nguyễn Phàm mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được là không ổn chỗ nào.

Nếu Cẩm Trúc bắt anh làm mấy việc như bưng trà rót nước hầu hạ người khác, đương nhiên không thành vấn đề, anh vì sinh tồn trong thế giới nhiệm vụ mà việc gì chưa từng làm qua, chỉ là chăm sóc người khác thì quá đơn giản.

Nếu Cẩm Trúc có cách nào đó quá đáng hơn để hành hạ anh... cũng không sao, cùng lắm thì tiêu hao chút điểm tích lũy rời khỏi thế giới này.

Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc, Trì Nguyễn Phàm thúc giục:

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, đồng ý hay không thì nói thẳng một lời đi."

Cẩm Trúc không thăm dò được kết quả mình muốn, nhưng hắn cũng không để tâm.

Thế giới này chỉ là một trong vô số thế giới của Thế giới Vô hạn, Tiểu Nhuyễn rồi sẽ có ngày rời khỏi thế giới này, tiến vào những thế giới khác của hắn.

Hắn có vô số cơ hội, vô tận thời gian để ở bên cạnh Tiểu Nhuyễn, chờ đợi Tiểu Nhuyễn đáp lại tình cảm của mình.

"Nếu đó là điều Tiểu Nhuyễn muốn, ta đương nhiên đồng ý." Cẩm Trúc nói.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Trì Nguyễn Phàm nhìn sâu vào mắt Cẩm Trúc, nhắc nhở:

"Chuẩn bị tâm lý cho kỹ vào, đừng để bị hình ảnh nhìn thấy dọa sợ đấy."

Nhìn thấy những việc mình chưa từng làm, hiện ra trước mắt dưới dạng ký ức, người có sức chịu đựng tâm lý yếu một chút, cũng sẽ bị dọa đến mức hoài nghi nhân sinh.

Trì Nguyễn Phàm lại khá muốn xem biểu cảm của Cẩm Trúc sau khi biết được sự thật.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, chủ động thả lỏng tinh thần, tiếp nhận năng lượng của Cẩm Trúc.

Chuẩn bị tâm lý sao...

Cẩm Trúc khẽ cụp mắt xuống, lặng lẽ điều động năng lượng dị năng.

Vừa rồi vị trí ánh mắt Tiểu Nhuyễn dừng lại lâu nhất là long sàng, hắn sớm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

Sương mù đen lan tỏa.

Một lát sau, vài tia sáng le lói xuất hiện trong làn sương mù đen.

Những tia sáng đó dần dần khuếch tán và xoay chuyển, cuối cùng hiện ra hình dạng giống như Đông sương phòng trong tẩm điện.

Sở dĩ nói là "giống như" chỉ là hình dáng, bởi trong căn phòng này đã xuất hiện nhiều vật phẩm trang trí vốn không hề có trước kia: cờ vây bằng bạch ngọc và bích ngọc, ống bút linh chi men biến*... món nào cũng là trân phẩm khó tìm.

*窑变灵芝笔筒: ống đựng bút hình nấm linh chi, làm bằng gốm diêu biến - một loại gốm có màu sắc biến đổi kỳ ảo trong quá trình nung.

Thậm chí trên bàn còn đặt một chồng tấu chương, bút tích son phê duyệt trên đó rõ ràng không phải của hắn.

Cẩm Trúc lộ vẻ nghi hoặc.

Hắn không hiểu, tại sao trong ký ức của Tiểu Nhuyễn, phòng trong tẩm điện của hắn lại biến thành thế này.

Một bóng dáng thon dài lặng lẽ lướt qua người Cẩm Trúc, đó là Trì Nguyễn Phàm mình vận đồ ngủ, tóc dài xõa tung, là 'Trì Nguyễn Phàm' trong ảo ảnh ký ức.

Cẩm Trúc theo phản xạ nghiêng đầu, nhìn sang người yêu vẫn đang mặc bộ bào phục thái giám màu xám bên cạnh.

Tiểu Nhuyễn vậy mà thật sự đã từng đến tẩm điện của Điện Kim Khuyết, lại còn trong trang phục chuẩn bị đi ngủ như thế này.

Nhưng tại sao hắn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này?

Biểu cảm của Cẩm Trúc khiến Trì Nguyễn Phàm cảm thấy thú vị vô cùng, làm anh nảy sinh ý muốn trêu chọc.

Anh thấy "mình" kia đang nằm trên long sàng, thế là anh cố tình nói với Cẩm Trúc bằng giọng điệu có chút hồi vị:

"Giường ở Điện Kim Khuyết rất tuyệt, nô tài rất thích."

Ánh mắt Cẩm Trúc di chuyển qua lại giữa Trì Nguyễn Phàm và ảo ảnh ký ức, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Ngay lúc Cẩm Trúc đang mờ mịt không biết phải làm sao, lại một bóng dáng khác bước vào.

Người đó mặc trường bào màu huyền, vạt áo thêu rồng thật, cổ tay áo thêu hoa văn hình trúc, đó là "hắn" đang mặc triều phục hoàng đế.

Cẩm Trúc khẽ sững sờ.

Hắn hôm nay mới gặp Tiểu Nhuyễn, cho dù tính cả trải nghiệm ở thế giới ma quỷ, hắn và Tiểu Nhuyễn quen nhau cũng chưa quá hai ngày.

Trong ký ức của Tiểu Nhuyễn vậy mà lại có hắn, lại còn là hắn trong thân phận hoàng đế.

'Trì Nguyễn Phàm' trên giường hé mở đôi mắt lim dim, nói:

【Bệ hạ cuối cùng cũng chịu về rồi, thần sắp ngủ quên mất đây.】

Chỉ có thái giám chức vị cực cao mới có thể xưng "thần" trước mặt hoàng đế, 'Trì Nguyễn Phàm' lúc này đã là Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã.

Cẩm Trúc không hề để tâm đến cách tự xưng của ảo ảnh ký ức này, trong mắt hắn, Tiểu Nhuyễn tự xưng là gì cũng được, cho dù tự xưng "trẫm" hay "bổn cung", hắn cũng sẽ phối hợp hưởng ứng.

【Tiểu Trì Tử buồn ngủ thì cứ ngủ đi, không cần phải đợi ta.】

'Cẩm Trúc' trong ảo ảnh ký ức đưa tay ra, nhét bàn tay đang để bên ngoài của 'Trì Nguyễn Phàm' vào trong chăn, ra vẻ vô tình phàn nàn một câu:

【Lũ lão thần đó thực sự quá lắm lời, phiền chết đi được.】

'Trì Nguyễn Phàm' trên giường ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng nắm lấy tay 'Cẩm Trúc', chống người dậy, mỉm cười nói:

【Bệ hạ không thích nghe bọn họ lắm lời, cứ giao hết cho thần ứng phó là được, Bệ hạ cứ ở lại Điện Kim Khuyết, làm những việc mình thích.】

【Thật sao?】 'Cẩm Trúc' kích động đến mức người nhoài về phía trước, gần như chạm vào môi 'Trì Nguyễn Phàm', "hắn" khựng lại một chút, cuối cùng vẫn kiềm chế kéo ra một khoảng cách nhỏ, nói:

【Như vậy Tiểu Trì Tử sẽ vất vả lắm.】

'Trì Nguyễn Phàm' đương nhiên sẽ không để quyền lực tuột khỏi tay mình, "anh" khẽ dùng sức, kéo 'Cẩm Trúc' về phía mình, vẻ mặt chân thành, 【Vì Bệ hạ phân ưu, là việc thần nên làm.】

Lời vừa dứt, liền thấy cửa sổ bị ánh điện sáng trắng chiếu rọi, tiếng sấm ầm ầm theo đó mà đến.

Tay 'Trì Nguyễn Phàm' run lên một cái, suýt nữa tưởng ông trời cũng không nhìn nổi cảnh "anh" lừa gạt hoàng đế như vậy, định giáng sét đánh mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo, 'Cẩm Trúc' trực tiếp ngã vào lòng "anh", trong lúc đó còn có một mảng ấm nóng lướt qua môi.

'Trì Nguyễn Phàm' theo phản xạ ôm lấy 'Cẩm Trúc', hoàn toàn không để ý thứ gì đó của 'Cẩm Trúc' vừa lướt qua môi mình.

Lúc này "anh" mới nhớ ra 'Cẩm Trúc' sợ sấm, chỉ cảm thấy ông trời cũng đang giúp mình, lập tức kéo 'Cẩm Trúc' lên giường.

Sợ sấm là một trong số ít điểm yếu của vị Cửu Ngũ Chí Tôn này, chỉ cần "anh" có thể mang lại cho "hắn" cảm giác an toàn khi đang sợ hãi, lúc đấy muốn gì mà chẳng dễ như trở bàn tay?

'Trì Nguyễn Phàm' rất giỏi lợi dụng điểm này để mưu lợi cho bản thân.

【Bệ hạ đừng sợ, cho dù sét có đánh xuống, thần cũng sẽ bảo vệ Bệ hạ an toàn dưới thân mình.】

'Trì Nguyễn Phàm' nói, nhẹ nhàng phủ lên người 'Cẩm Trúc', đồng thời kéo chăn qua, cẩn thận bịt tai 'Cẩm Trúc' lại.

Đừng sợ?

Cẩm Trúc đứng một bên xem ảo ảnh ký ức này, vẻ mặt hiện ra vẻ không hiểu.

Đừng sợ cái gì? Tiếng sấm sao? Hắn sợ sấm từ bao giờ?

Ánh mắt rơi vào "mình" kia đang được "Tiểu Nhuyễn" bảo vệ dưới thân, trong mắt Cẩm Trúc lóe lên một tia ghen tị, rồi lập tức bừng tỉnh.

Nếu sợ sấm sét có thể được Tiểu Nguyễn đối xử như vậy, hắn đương nhiên sẽ sợ tiếng sấm.

Nghĩ vậy, Cẩm Trúc đưa mắt nhìn về phía Trì Nguyễn Phàm bên cạnh.

Cảm xúc "ghen tị", "muốn" trong mắt Cẩm Trúc quá rõ ràng, ngón tay Trì Nguyễn Phàm khẽ động đậy, cuối cùng vẫn không làm gì cả, chỉ hơi không tự nhiên nói:

"Nhìn ta làm gì? Người sợ sấm là phân thân của ngươi ở lại thế giới này, ngươi là bản thể ý thức, không lẽ nào lại sợ chút sấm sét cỏn con kia ư?"

Trì Nguyễn Phàm sau khi rời khỏi thế giới này không lâu đã phát hiện, người sợ sấm chỉ có Cẩm Trúc của thế giới cổ đại này, Cẩm Trúc ở các thế giới khác thậm chí có thể mặt không đổi sắc khi bị dị năng sấm sét tàn phá, còn một chân đạp kẻ dùng dị năng tấn công mình lún sâu xuống đất.

Cách chiến đấu dứt khoát gọn gàng của anh ở thế giới ma quỷ, chính là học được từ Cẩm Trúc khi đó.

"Có lẽ sau khi tiến vào thế giới này, bị ảnh hưởng bởi quy tắc, ta quả thực có chút sợ hãi." Cẩm Trúc cụp mắt nói, nhờ đó mà Trì Nguyễn Phàm không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hắn, trong lòng Cẩm Trúc thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, Tiểu Nhuyễn không phát hiện ra việc "hắn" trong ảo ảnh ký ức sợ sấm là giả vờ.

"Tại sao lại có quy tắc ảnh hưởng khiến người ta sợ sấm chứ?"

Trì Nguyễn Phàm thực sự không hiểu ý đồ của việc thiết lập quy tắc như vậy là gì.

Lại thấy Cẩm Trúc cụp mắt không nói tiếng nào, cũng không biết có phải bị tiếng sấm dọa sợ hay không, Trì Nguyễn Phàm im lặng một lát, thở dài một tiếng: "Đúng là phiền phức."

Tiếp đó, anh bước tới, ôm Cẩm Trúc vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip