Chương 47: Showbiz 7
Ánh mắt Cẩm Trúc dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo của Trì Nguyễn Phàm, vẻ mặt có chút ngơ ngác và mê man.
Có lẽ để tạo không khí ấm áp, đèn trong phòng ngủ đều là đèn vàng ấm.
Ánh sáng ấm áp bao phủ làn da trắng buốt của Trì Nguyễn Phàm, làm dịu đi những góc cạnh sắc bén trên người anh, tăng thêm vài phần ám muội ngọt ngào quyến rũ.
Khi Trì Nguyễn Phàm cởi đến cúc áo thứ ba, hàng mi của Cẩm Trúc khẽ run lên, vành tai trở nên ửng hồng không tự nhiên.
Hắn khàn giọng hỏi: "Tiểu Nhuyễn, cậu đang làm gì vậy?"
"Làm... chuyện tôi nên làm." Trì Nguyễn Phàm liếc nhìn Cẩm Trúc, thản nhiên nói.
Bộ não say rượu của Cẩm Trúc không thể xử lý thông tin phức tạp, hắn còn chưa hiểu "chuyện nên làm" là gì, thì một cúc áo nữa đã được cởi ra.
Là một nghệ sĩ, việc quản lý vóc dáng là điều bắt buộc, Trì Nguyễn Phàm càng làm điều này đến mức hoàn hảo.
Khi mặc thì dáng người thon gọn, khi cởi thì cơ bắp săn chắc, đường nét cơ thể vừa uyển chuyển vừa quyến rũ, mỗi phần đều được chăm chút tỉ mỉ để tôn lên vẻ đẹp.
Cẩm Trúc vội vàng dời mắt đi, hàng mi run rẩy tiết lộ một chút bất an.
Trì Nguyễn Phàm cúi người, thử hôn lên má Cẩm Trúc, nhẹ nhàng hỏi bên tai hắn:
"Tránh cái gì? Anh không phải thích tôi, muốn có được tôi hay sao?"
Hơi thở lướt qua vành tai Cẩm Trúc, mang theo chút ngứa ngáy, tai Cẩm Trúc đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, chậm chạp đáp lại: "Tiểu Nhuyễn đã là của tôi rồi."
Đúng vậy, anh đã là của Cẩm Trúc rồi, từ khi anh đáp lại lời gọi mời kia, thì đã không thể quay đầu được nữa.
Trì Nguyễn Phàm hít sâu một hơi, tự chuẩn bị tâm lý lần cuối.
Không có gì cả, anh đã tìm hiểu kiến thức về chuyện này, đồ dùng cũng đã chuẩn bị xong.
Chỉ là ôm một người đàn ông khác trải qua một đêm mà thôi, đối phương còn say đến mất trí, chỉ có thể mặc anh bài bố, sẽ không có chơi trò quá đáng gì.
Hơn nữa Cẩm Trúc đẹp trai, còn là người mà anh lúc đầu đã từng rất sùng bái và ngưỡng mộ.
Mặc dù người này không tốt như anh tưởng tượng, nhưng khuôn mặt này, cơ thể này, vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ mà anh thích.
Trì Nguyễn Phàm từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Cẩm Trúc.
"Không," Cẩm Trúc đột nhiên nắm lấy vai Trì Nguyễn Phàm, vội vàng nói: "Tiểu Nhuyễn, cậu đừng như vậy."
"Không?"
Trì Nguyễn Phàm ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười xã giao, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, "Anh không muốn tôi nữa sao?"
"Muốn..." Cẩm Trúc vừa nói xong, liền nghe thấy Trì Nguyễn Phàm cười khẩy một tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục chuyện vừa nãy, hắn phải vội vàng nói:
"Không cần! Tôi chỉ cần cậu, không cần những thứ này."
"Không cần những thứ này?" Trì Nguyễn Phàm nhíu mày.
Không cần chuẩn bị trước, trực tiếp làm sao? Vậy thì đau lắm.
Hay là Cẩm Trúc thích đau một chút?
*Đôi này cứ ông nói gà bà nói vịt suốt.
Trong cơn say, ánh mắt Cẩm Trúc mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt của Trì Nguyễn Phàm.
Hắn cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt, từ từ chống người dậy, ôm lấy Trì Nguyễn Phàm, nhét anh vào trong chăn, rồi tự mình ngã xuống bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, miệng lẩm bẩm:
"Tôi sẽ không làm tổn thương Tiểu Nhuyễn."
Trì Nguyễn Phàm mặc kệ Cẩm Trúc muốn làm gì thì làm, đợi đến khi Cẩm Trúc không còn động đậy, anh ngơ ngác nhìn trần nhà.
Mắt anh khô rát vì mở quá lâu, anh cảm thấy cần một thứ gì đó để có thể "rửa trôi" đi tất cả.
"Anh đã, làm tổn thương tôi rất nhiều lần rồi." Trì Nguyễn Phàm chậm rãi nói.
Cái đêm trong thang máy ấy, và cả những lần hắn đến gần, dùng ánh mắt nóng rực ấy nhìn anh, tất cả đều làm anh tổn thương.
Khi anh đã buông xuôi, tự dâng mình lên, coi tất cả như một công việc, thì lời nói "tôi sẽ không làm tổn thương cậu" còn có ý nghĩa gì?
Không có lời hồi đáp, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đặn của Cẩm Trúc.
Ngủ rồi.
Cũng tốt, anh cũng thấy mệt rồi.
Trì Nguyễn Phàm nằm yên lặng một lát, sau đó anh nhớ ra điều gì đó, liền quay người lại, lay lay Cẩm Trúc, lật người hắn ta lại, tránh để đối phương nằm sấp mà ngạt thở.
Rút tay về, Trì Nguyễn Phàm dịch sang một bên, cách xa Cẩm Trúc, quay lưng lại với đối phương, rồi nhắm mắt nằm xuống.
...
Đó là bữa tiệc mà đoàn phim tổ chức để cảm ơn sự đầu tư của Cẩm Thị.
Nhà đầu tư của Cẩm Thị là vị Cẩm tổng kia, đã từng là một vị ảnh đế say mê diễn xuất, hiện tại là Tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Thị.
Cẩm tổng chưa bao giờ đầu tư phim thần tượng, lần này lại phá lệ, nghe nói là vì để mắt đến một nghệ sĩ nào đó.
Mấy diễn viên chính và phụ của đoàn phim đều đi, vốn là không có phần của một vai phụ nhỏ như Trì Nguyễn Phàm, nhưng anh là fan của Cẩm Trúc, vì vậy đặc biệt tìm đến đạo diễn.
Diễn xuất của Trì Nguyễn Phàm rất có hồn, vậy nên đạo diễn mới có lòng muốn bồi dưỡng anh, liền dẫn anh đi cùng.
Hình tượng Cẩm Trúc tốt đẹp hệt như tưởng tượng của Trì Nguyễn Phàm.
Thời gian khiến hắn trở nên trưởng thành hơn, so với lúc làm ảnh đế, có thêm vài phần trầm ổn và chững chạc.
Hắn vẫn thanh lãnh tuấn dật, khí chất xuất chúng, dù là trong một đám minh tinh nghệ sĩ, hắn cũng là người nổi bật nhất.
Cẩm Trúc còn rất quan tâm đến đàn em, khi anh bị ép rượu, Cẩm Trúc đã đi tới, uống thay anh ly rượu đó.
Trì Nguyễn Phàm có cơ hội nói chuyện với Cẩm Trúc, nhưng vì quá kích động nên suốt buổi trò chuyện toàn là Cẩm Trúc nói, anh chỉ biết lắng nghe.
Một người không thích nói chuyện như vậy, lại nói rất nhiều với anh, Cẩm Trúc khen ngợi diễn xuất của anh, cùng anh nói chuyện về phim ảnh, về vai diễn.
Cẩm Trúc đối với anh, hình như ôn hòa và kiên nhẫn hơn so với người khác rất nhiều.
Ly rượu đó có độ cồn hơi cao, Cẩm Trúc say rồi.
Là người duy nhất không đụng đến rượu trong cả buổi tiệc, Trì Nguyễn Phàm đưa Cẩm Trúc rời đi.
Anh đỡ Cẩm Trúc vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, anh ôm Cẩm Trúc, mặc cho thân thể ấm nóng kia dán vào người mình.
Cẩm Trúc vùi vào cổ anh, cồn khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao, hơi thở cũng trở nên nóng rực.
"Cẩm tổng?"
Hơi thở quá nóng khiến Trì Nguyễn Phàm có chút khó chịu, anh nghiêng đầu, liền cảm thấy một bàn tay đặt lên eo mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tim Trì Nguyễn Phàm đập mạnh, vội vàng ấn bàn tay đó xuống, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Có lẽ là Cẩm Trúc say rồi, ý thức không rõ ràng.
Trì Nguyễn Phàm nghĩ như vậy, liền nghe thấy giọng nói mang theo chút men say của Cẩm Trúc vang lên bên tai.
"Diễn xuất của cậu rất xuất sắc, biểu diễn cũng rất có hồn, thật khiến người ta mê mẩn."
Bàn tay kia lại mò lên.
"Cẩm tổng!" Trì Nguyễn Phàm lớn tiếng, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
Cẩm Trúc như bị đánh thức, trong mắt lóe lên một tia mê man.
Hắn ta đỡ eo Trì Nguyễn Phàm đứng thẳng người, một cái lảo đảo đẩy anh vào vách thang máy.
Môi Cẩm Trúc lướt qua má Trì Nguyễn Phàm, hơi thở nóng rực phả xuống, mùi rượu vây quanh, giọng nói khàn khàn vang lên:
"Đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu tài nguyên tốt nhất."
Trì Nguyễn Phàm nhíu chặt mày, cố gắng nghiêng đầu, như muốn trốn tránh điều gì đó.
Trong mơ, anh không thể bỏ lại Cẩm Trúc mà rời đi, mà bị Cẩm Trúc cưỡng ép đưa về biệt thự.
Anh bị Cẩm Trúc đè xuống, tứ chi đều bị giam cầm.
Xung quanh đều là bóng tối, Cẩm Trúc ngồi trên người anh, đôi mắt sau khi cởi bỏ vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, như lang vương khóa chặt con mồi, muốn nuốt chửng anh vào bụng.
"Tiểu Nhuyễn, em đã là của tôi rồi." Người đàn ông đó nói bên tai anh.
Trì Nguyễn Phàm mím chặt môi, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.
"Tiểu Nhuyễn? Tiểu Nhuyễn..."
Từng tiếng gọi vang lên, Trì Nguyễn Phàm dần dần mở mắt, nhìn thấy Cẩm Trúc đang lo lắng nhìn mình.
Tròng mắt Trì Nguyễn Phàm co lại, theo bản năng đẩy người ra, cú đẩy này dùng hết sức lực toàn thân.
Anh vội vàng ngồi dậy, nhưng đột nhiên sững người.
Đây là phòng ngủ chính quen thuộc trong biệt thự, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, làm sáng tỏ mọi thứ, không có bóng tối, cũng không có thứ gì trói buộc tay chân anh.
Là... mơ sao?
Trì Nguyễn Phàm đột nhiên thả lỏng, ngã người ra sau, rơi xuống gối, thở dốc.
Cẩm Trúc bò dậy, đến bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, thăm dò hỏi:
"Cậu gặp ác mộng sao?"
Trì Nguyễn Phàm không nói nên lời, nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt đó, khẽ ừ một tiếng.
Nghĩ đến phản ứng theo bản năng của Trì Nguyễn Phàm vừa rồi, Cẩm Trúc im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi:
"Ác mộng, có liên quan đến Tôi sao?"
Trì Nguyễn Phàm lại ừ một tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ, không để ý sẽ tan biến vào không khí.
"Đó chỉ là mơ thôi."
Cẩm Trúc gạt lọn tóc che mắt Trì Nguyễn Phàm, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh.
"Tiểu Nhuyễn, Tôi sẽ không làm hại cậu." Cẩm Trúc nói.
Trì Nguyễn Phàm không lên tiếng.
Cẩm Trúc nhẹ nhàng lau, từ trán xuống cổ.
Tay chạm vào mép chăn.
Cẩm Trúc động tác nhẹ nhàng, từ từ kéo chăn trên người Trì Nguyễn Phàm ra. Tiếp theo, hai mắt hắn ta đột nhiên mở to.
Quần áo, mở toang.
Cẩm Trúc nín thở, kiềm chế sự run rẩy trên tay, nhẹ nhàng đắp chăn lại, đắp đến đường viền hàm của Trì Nguyễn Phàm.
Cẩm Trúc nhớ đêm đầu tiên Trì Nguyễn Phàm đến biệt thự đã cài nút áo ngủ một cách cẩn thận đến tận cúc trên cùng.
Trì Nguyễn Phàm không phải là người sẽ mặc áo ngủ như vậy để ngủ.
Hoàn toàn không nhớ gì về ký ức đêm qua.
Hắn ta say rượu, hoàn toàn không có ấn tượng gì về những chuyện xảy ra trong cơn say.
Một lúc sau, Cẩm Trúc hỏi:
"Đêm qua... tôi đã xâm phạm cậu, đúng không?"
Trì Nguyễn Phàm mím môi không nói, không phải vì lời nói của Cẩm Trúc, mà là anh phát hiện mình đã có phản ứng.
Anh vậy mà lại có phản ứng đáng xấu hổ trong một giấc mơ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip