Chap 6- Lung Lay
Cả đêm qua, bà Vương không tài nào chợp mắt, bà đứng bên ngoài nghe
thấy tất cả nhưng không đủ can đảm bước vào, cố gắng ngăn cho không
khóc thành tiếng, bà thật sự đã hối hận rồi, đã hiểu nỗi đau của NB rồi.
Sáng sớm bà đến bệnh viện thăm ông Vương vào buổi sáng. Nắm lấy tay
ông, kể lại những chuyện xảy ra thời gian gần đây.
- Lão Vương à, tôi thật sự rất hối hận, tôi không nên đối xử NB như
vậy, tôi biết phải làm sao để bù đắp cho nó đây ! Gục mặt xuống tay
ông, khóc nức nở.
Ông Vương đã tỉnh lại, từ từ mở mắt, nắm chặt tay bà. Bà có chút giật
mình, liền nhìn lên, gọi bác sĩ đến.
- Chúng tôi cần làm thêm một vài kiểm tra khác, tình hình đã qua giai
đoạn nguy kịch, bà có thể trở vào thăm ông ấy rồi.
- Cảm ơn Bác Sĩ.
Trở vào phòng bệnh, ông Vương nắm tay bà.
- Tôi xin lỗi ông, lão Vương.
- Được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp cho các con.
Rồi nó sẽ tha thứ cho bà thôi, tôi hiểu tính của NB, nó là đứa trẻ
ngây thơ, chỉ là không chịu nổi cú sốc mới thành ra như vậy thôi. Mọi
chuyện rồi sẽ ổn. đừng khóc nữa, ngoan.
Tin Ông Vương tĩnh lại chưa chi đã đến tay Vương Hạo. " Được lắm, lão
đây đã định tha cho các người một mạng, giờ lại tĩnh rồi, vậy cũng
đừng trách tôi không nghỉ tình anh em. "- Vương Hạo gọi cho vệ sĩ của
mình.
- Đến lúc chào tạm biệt Vương Tổng rồi.
- Tôi hiểu thưa ông.
...
Tại công ty Bác Tiêu,
- Tại sao không gõ cửa ? NB nói với Trình Ly.
- Tôi còn phải gõ cửa sao thưa Vương thiếu gia ? Ngài năm lần bảy lượt
lấy tôi ra làm cái cớ chọc giận anh ta, chỉ cần bước qua khỏi anh ta,
ngài liền trở mặt, vứt tôi sang một bên. Ngài đây là có ý gì ? Trình
Ly tức giận quát lên.
- Chẳng phải từ đầu đã thoả thuận rồi sao ? Tôi cho cô tiền, cô làm
việc cho tôi. Bây giờ là muốn trở mặt ?
Trình Ly thật đã quên mất cái hợp đồng ngớ ngẩn đó từ lúc nào, lại hy
vọng rằng có ngày NB sẽ thật sự thay đổi, sẽ ở bên cạnh cô. Cô cười
lạnh.
- Anh giỏi lắm.
- Cô có thể nghỉ việc nếu cô muốn.
Anh !
Bước ra khỏi phòng, anh sẽ phải hối hận. Cô hận anh, nhưng càng hận TC hơn.
Một lúc sau, cô đang gọi điện cho ai đó.
- Cháu có tin tốt lành cho chú đây ! Tiêu Chiến mới thật sự là con của
Vương Tổng. VNB thực chất chỉ là thế thân của hắn thôi.
- Cháu đang nói gì vậy a Ly ? Chắc chắn chứ ?
- Đúng là như vậy, cháu đã nghe được bà Vương và VNB nói chuyện với nhau.
- Cháu giỏi lắm. Có thể quay về được rồi.
- Cảm ơn chú.
Vương Hạo nghe xong, " Có thể diệt sạch gọn rồi "- Hắn cười nham hiểm,
lại tiến hành một cuộc gọi khác.
- Thủ tiêu Tiêu Chiến đi !
Ông bước đến , ngồi xuống ghế, thả lỏng người , cười nụ cười đắt ý. '"
Chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Vương Thị này, ta có thể ngồi vững rồi."
....
VNB không thể tập trung làm việc, tâm hồn cứ treo ngược cành cây, nhớ
lại cảnh cậu nhìn thấy anh trong bồn tắm mà lòng không cứ bồn chồn
không yên, bỏ công việc sang một bên chạy về nhà. Cậu mở cửa bước vào,
thấy anh còn đang ngủ say, không có ý định gọi anh dậy, nhẹ nhàng bước
lại ngồi cạnh ngắm nhìn anh. Đã lâu lắm rồi, cậu không còn thấy nụ
cười rạng rỡ, ánh mắt trong sáng ấy nữa, chỉ toàn nhìn thấy đau thương
và bất lực trong đôi mắt anh. Lòng cậu bất chợt dâng lên một nỗi niềm
khó tả. Cậu hối hận, tự trách bản thân mình, " Suy cho cùng trên đời
này, từ khi sinh ra, đã không ai cần cậu. suy cho cùng, người duy nhất
yêu thương cậu là anh. Nhưng cậu đã làm gì, đổi xử với anh như thế nào
! Cậu quả thật là một người không đáng được yêu thương ! ". NB ngồi
lặng lẽ, cứ lặng lẽ ở đó, nắm lấy tay anh, tự hứa với lòng, " mình
phải tìm lại nụ cười ấy. Nhất định, TC anh sẽ tin em chứ ? ".
TC có cảm giác ai đang nắm lấy tay mình, liền tỉnh dậy , lại nhìn thấy
đôi mắt lạnh lùng ấy, nhưng hôm nay, sao ấm áp đến lạ. Dường như ở đó
đã không còn chỗ cho thù hận nữa, chỉ là một ánh mắt rất buồn, rất
đáng thương.
- NB, sao em lại ở nhà vào giờ này ? Chẳng phải nên ở công ty hay sao ?
- Anh nghỉ được, em sao lại không nghỉ được ? Bản tính cà khịa của NB
cuối cùng cũng trỗi dậy.
- TC không biết nói gì bây giờ, đành nhường vậy.
- Anh đói chưa ? Anh muốn ăn gì không ? Mà thôi, đi tắm đi, em đưa anh
ra ngoài ăn. Nhanh !
- TC nghe NB nói, mồm chữ o sắp không khép lại được, còn chưa hiểu con
người này hôm nay bị làm sao, đã bị ai đó bế lên đi thẳng vào phòng tắm.
Hai người bước ra khỏi nhà, cũng đã sắp đến giờ ăn chiều luôn rồi.
- Anh muốn ăn gì, TC ?
- Anh muốn đến quán Đệ Nhất, dạo gần đây mới mở, nghe nói đông khách
lắm. Mắt chớp nhìn sang cậu, thấy cậu không trả lời liền nói :" ôi cái
lưng của tôi sao nó đau quá, người không còn tí sức lực nào, không ăn
ngon miệng chắc nằm liệt mấy ngày quá ! ", lén lén nhìn sang.
- NB cười nhếch mép, được rồi, anh ngồi yên đi, đừng có nói nữa, nói
hoài là không ra được khỏi nhà luôn đó.
Đây là lần đầu tiên, hai người thật sự vui vẻ ở bên cạnh nhau." Giá mà
mình nhận ra sớm hơn nhỉ !" - NB nghĩ thầm.
Tiêu Chiến thấy NB thay đổi, vui mừng hiện rõ trên gương mặt, cười nói
luyên thuyên, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói.
- " Bất lực với anh ". NB nghĩ.
Nhà Hàng Đệ Nhất,
- Anh muốn ăn gì ? gọi đi !
- Anh muốn ăn lẩu cay, càng cay càng tốt. hì hì
- NB nhăn mày nhưng vẫn gọi cho anh.
- Anh đi vệ sinh một lúc.
- ừhm , đi đi.
Năm phút, rồi mười phút, không thấy TC trở lại, NB bắt đầu có cảm giác
bất an, anh đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, gõ cửa từng phòng một.
- TC anh ở đâu? TC anh có trong này không ?
Không ai trả lời cậu, gọi điện thoại, không thấy TC nghe máy. Chuyện
gì đây ? có thể là chuyện gì đây? cậu đã quá quen với việc này rồi.
Nào là đang đi trên đường bị bắt cóc, nào là vừa đi học ra bị lôi lên
xe, nào là đang mua đồ bị người ta chùm mặt kéo đi.
Tiêu Chiến, anh đang ở đâu ?
là Trình Ly !
Reng reng...
- Chẳng phải Vương thiếu gia đây sao, sao hôm nay lại rãnh rỗi mà gọi
điện cho tôi vậy ?
- Tiêu Chiến đâu ? Cậu gằn giọng
- Yô, sao anh lại hỏi tôi chuyện này chứ, phận nữ nhi như tôi , không
quyền,không tiền thì làm được gì. sao anh không đi mà hỏi Bác của anh
! à, không đúng, là bác của Tiêu Chiến chứ ! haha
Ông ta đã biết sự thật, Tiêu Chiến lần này lành ít dưỡng nhiều rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, sao anh lại không nghĩ ra người này cơ chứ !
——-
Tập Đoàn Vương Thị,
Rầm, cửa mở.
- Ông đem anh ấy đi đâu ?
- Cháu trai, lâu ngày không gặp, sao lại không khách khí như vậy ?
Nhưng không sao, mời ngồi !
NB đi nhanh đến bóp cổ ông ta.
- Này này, đây là công ty. Cậu đang làm gì vậy, không muốn gặp lại TC
của cậu à !
NB tức giận không nói được gì, bỏ tay xuống, nắm thành nấm đấm.
- Chẳng phải tôi đang giúp cậu hay sao ? Vương Hạo chỉnh sửa lại y
phục, lên tiếng.
- Tôi đã rời khỏi nhà họ Vương, Tiêu Chiến không có trên giấy tờ cũng
không hề có bất kỳ ràng buộc nào với Vương Thị, ông làm như vậy để làm
gì ?
- Vương Hạo cười nói : " Bây giờ không liên quan không có nghĩa sau
này cũng sẽ như vậy. có vẻ cậu đây không hề hay biết Ba hờ của mình đã
tỉnh lại nhỉ ?"
Đúng là từ lúc Vương Tổng gặp chuyện đến nay, cậu chưa một lần đến
thăm ông hay hỏi đến ông cả. Ông rất thương cậu, nhưng cậu không dám
đối diện với ông, cậu đã không còn là đứa con trai mà ông tự hào nữa.
Cậu sợ gặp ông, cậu sẽ không nỡ trả thù gia đình họ mất.Lúc này nghe
tin, cậu có chút bối rối
Vương Hạo lại tiếp lời: " Ông ta tỉnh rồi, điều đầu tiên đuơng nhiên
là sẽ nhận lại con ruột của mình. Còn cậu, chẳng qua chỉ là vật hết
giá trị lợi dụng mà thôi. Đừng có ở đó ngu ngốc chạy theo tên đó nữa,
quay về mà gầy dựng công ty của mình đi, tôi sẽ chẳng buồn mà động đến
cậu nữa đâu, cậu hết giá trị rồi." ông cười khẩy , " Còn nếu cậu vẫn
muốn cứu hắn ta, cũng không phải là không có cách."
- Ông muốn tôi làm gì ?
- Đơn giản thôi, chỉ cần Vương Tổng không tỉnh lại nữa, thì mọi chuyện
coi như xong. Cậu có làm được không ?
- Ông muốn gia sản này đến phát điên rồi.
- Tôi cũng chẳng điên bằng cậu, biết rõ ai là người giết Ba Mẹ ruột
của mình, ai đẩy mình ra nông nổi này, vẫn có thể bỏ qua mà sống cùng
họ. Thật đáng thương ! Hãy về mà suy nghĩ lời đề nghị của tôi, nội
trong ngày mai, cho tôi một câu trả lời.
...
Tại Bệnh Viện,
- Vương Tổng ! Một người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục bác sĩ, đeo
khẩu trang bước vào, cúi đầu chào ông.
- Tiến hành đến đâu rồi ?
- Đúng như dự đoán của chúng ta, bọn họ đã ra tay rồi. Tiêu thiếu gia
vẫn an toàn, tôi đã cài người vào, sắp xếp ổn thoả, chờ lệnh của ngài.
- Tốt, cứ theo kế hoạch. Chiều nay xuất viện.
- Dạ ! Người bác sĩ lui ra ngoài, cúi mặt bước ra khỏi bệnh viện.
Vương Hạo ơi Vương Hạo, tôi không thể nhắm mắt cho qua được nữa rồi ,
tại sao ông cứ phải đi đến bước đường này !
Chiếc xe đưa ông Vương xuất viện, lại không về nhà mà chở ông đến một
toà nhà hoang, đang xây dựng thì bỏ dở .Ông bị trói lại, đưa vào tầng
hai, nơi Tiêu Chiến cũng đang nằm ở đó.
Đây là lần đầu tiên ông gặp cậu thanh niên này, con trai của ông, có
gương mặt thật sự rất giống ông khi còn trẻ, chỉ cần nhìn là có thể
đoán được họ có quan hệ với nhau.
- Con là Tiêu Chiến ?
- Ông là ?
- Vương Tổng, cũng là ba ruột của con.
- Vương Tổng ? sao ông cũng ở đây ?
- Ông cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng có chút chua xót, cũng như con vậy.
Vương gia,
NB đang nằm trong phòng, suy tính xem làm thế nào tốt nhất thì điện
thoại reo, cậu nghe máy.
- Là ta đây cháu trai, đã có quyết định chưa nào ?
- Đã qua ngày mai đâu ? Cậu trả lời.
- Nhưng chú thì e là không đợi cháu được đến mai rồi. Bây giờ cháu đến
đây thì có thể còn kịp cứu TC của cháu đó. haha
- Đừng làm hại anh ấy, ông đang ở đâu ? Tôi sẽ đến ngay !
Bước xuống nhà, liền thấy bà Vương đang đứng ở cửa hết nhìn ra rồi lại
nhìn vào, đi qua đi lại không yên. Anh đến cạnh bà nói : " Tôi sẽ đem
TC về , bà đừng lo lắng".
Bà Vương nhìn cậu : " Con cũng phải trở về với mẹ"
Đây là lần đầu tiên bà nói với cậu với giọng điệu chứa đầy yêu thương
như vậy .
- " Cảm ơn bà, vì đã hoán đổi chúng tôi, nếu được lựa chọn, tôi vẫn sẽ
đồng ý chịu thay anh ấy, tất cả ".
bà không nói nên lời, ôm lấy anh - " Mẹ xin lỗi !"
- Được rồi, tôi cần phải đi. bà cứ ở nhà chờ tin tốt.
.....
VNB vừa đến cùng lúc với Vương Hạo.
- Mời . Vương Hạo người hơi cuối xuống đưa tay ra phía trước nói với NB.
Cậu im lặng đi vào. Vừa nhìn thấy cậu, TC như hét lên :'" NB , em đến
đây làm gì , mau đi về đi !"
- Đến để đưa anh về. Cậu nói
- Anh không cần em. em đi đi.
NB nhìn sang Vương Tổng, có chút bối rối, không biết mình còn được
phép gọi ông một tiếng Ba không, liền cúi gầm mặt. Vương Tổng thấy vậy
vội lên tiếng: " đã lâu không gặp,con trai của ta, NB lại đây !". Vẫn
là giọng nói êm nhu ấy, cậu bất giác đi đến bên ông, gục mặt vào ông,
khóc nức nở, cứ như bao nhiêu uất hận trong lòng đều tuông ra hết.Ông
xoa xoa đầu cậu rồi nói :" Không sao đâu, Ba của con là ai chứ! Con
mãi là con trai ngoan của ta !".
- Ba, con xin lỗi.NB tiếp tục khóc.
- được rồi, được rồi.
Vương Hạo đứng ở đó, càng nhìn càng tức giận,xô NB ra, dùng tay đánh
một phát thật mạnh vào mặt Vương Tổng, nắm lấy cổ áo ông rồi quát lên.
-Tại sao, tại sao mọi người ai cũng yêu quý ông ? Tại sao ba mẹ cũng
chỉ yêu thương một mình ông. Tôi cũng là con của họ, tại sao tất cả
đều là giành cho ông, tại sao?
- Vương Tổng nhắm mắt lại, thở dài. Vì cái tính ích kỷ này của cậu, đã
đẩy cậu đi đến bước này. Vương Hạo, mau mau tỉnh lại đi.
- Tôi chỉ giành lấy những gì thuộc về mình thôi.
- Kể cả những lần bắt cóc NB trước đây sao ? Kể cả thuê người tiêm
thuốc vào truyền dịch để giết tôi sao ? Vương Tổng hỏi.
- Thì đã sao ? Là tôi làm đấy, tôi sẽ làm mọi chuyện để cướp lại tất cả.
- Còn lần này ?
- Sẽ kết thúc nhanh thôi, cả ba người hãy cùng nhau xuống suối vàng mà
đoàn tụ.
Những ngày qua, Vương Tổng đã tìm đủ chứng cứ để buộc tội Vương Hạo,
nhưng ông không muốn ra tay với người anh em duy nhất của mình nên vẫn
là lưỡng lự cho đến hôm nay.
Cảnh sát mặc cảnh phục đã bao vây toà nhà từ lúc nào, đột ngột tiến
vào. Vương Hạo có chuẩn bị một con dao nhỏ trong áo, nhìn thấy cảnh
sát hơi bất ngờ mà bắt lấy TC, kề dao vào cổ anh.
- Các người tránh ra, thì ra ông đã tính từ trước rồi, Vương Tổng.
- Mau buông dao xuống đầu hàng - một vị cảnh sát nói.
- Có chết tôi cũng bắt nó chết theo tôi.Vương Hạo sắp cứa vào cổ TC
đến nơi. Một vị cảnh sát đứng phía sau liền nhắm vào ông ta nổ súng.
- Đừng bắn, Vương Tổng nói rồi chạy đến chắn ngang sau lưng Vương Hạo.
Viên đạn xuyên tim, ông gục xuống. đừng bắn!
- Vương Hạo bỏ dao xuống, xoay lại ôm lấy ông. " Chuyện gì đây ? Người
mà ông năm lần bảy lượt hãm hại, người mà ông muốn biến mất khỏi cõi
đời này, lại vì ông mà không tiếc tính mạng của mình sao ?
VNB và TC theo xe cứu thương đưa Vương Tổng vào viện, trên xe ông nắm
lấy tay NB.
- Con có thể hứa với ta một việc không? Nhất Bác!
- Hứa, chuyện gì con cũng hứa, chỉ cần Ba tỉnh lại con đều đồng ý.
- Đừng hận ai cả! Hãy xem nó là một cơn ác mộng và hãy sống thật hạnh
phúc bên cạnh TC. Ba không muốn ở dưới suối vàng nhìn thấy con đau khổ
thêm một lần nào nữa,có được không ?
- Cậu nắm chặt tay ông, " Con hứa ".
Ông nhìn sang TC, mỉm cười: " Con có thể gọi ta một tiếng Ba không !"
- Có gì đó nghẹn ở cổ họng, TC nói không thành tiếng. " Ba!"
Có lẽ ta không kịp nói lời từ biệt với mẹ các con rồi. Nhất Bác, ta có
bản di chúc, để ở két sắt trong phòng làm việc. con hãy đưa nó cho
luật sư Hồng.
...
Bản tin nóng trong ngày,
Vương Tổng của tập đoàn Vương Thị vừa qua đời cách đây ít phút trong
khi trên đường đến bệnh viện cấp cứu vì bị một viên đạn bắn xuyên tim.
Vương Hạo, là người có liên quan đến vụ việc, hiện bị bắt tạm giam để
lấy lời khai. Tập đoàn Vương Thị hiện nay sẽ do Vương Nhất Bác, con
trai Vương Tổng toàn quyền phụ trách.
Một tháng sau, tại phiên toà, Vương Hạo bị định tội tù 20 năm cho tội
lỗi do mình gây ra.
...
Phòng giam,
Vương Hạo, đến thời điểm này cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Vương
Tổng lại dùng tính mạng của mình để bảo vệ ông.
Một hôm trước, Luật sư Hồng đến thăm ông, có kèm theo một quyển nhật
ký được cho là của Vương Tổng viết.
- Tôi cho rằng nên đưa vật này cho ông. Luật sư Hồng nói.
- Đây là ?
- Nhật ký của Vương Tổng, nhưng nội dung trong đó có liên quan đến ông.
- Tôi hy vọng ông sẽ đọc nó.
Ngày.. Tháng... Năm...
Hạo lần đầu tiên học lái xe máy, nó bị ngã, chắc là rất đau. Minh đến
đỡ nó dậy, nhưng nó lại hất tay mình ra. Mình đáng ghét đến vậy sao ?
Ngày.. Tháng... Năm...
Hôm nay, Hạo đi du học trở về, mình nói với chú Lý chuẩn bị toàn những
món nó thích. Nó rất vui, ngồi xuống bàn ăn, nhưng vừa nghe chú Lý nói
do mình chuẩn bị. Nó lập tức không ăn nữa, bỏ lên phòng.
Mình đáng ghét đến vậy sao ?
Ngày.. Tháng... Năm...
Ba qua đời được một tuần rồi, công ty làm ăn thua lỗ, còn nợ rất nhiều
. Mình phải làm sao xoay sở đây? Ba để tên người thừa kế là mình, ba
không muốn a Hạo phải khổ cực, mình cũng không muốn nó phải lo lắng.
Chi bằng cứ để nó đi làm lĩnh lương hàng tháng, còn có thời gian mà
thư giãn. còn mình, cứ gánh hết vậy! Từ ngày bản di chúc được công bố,
nó không nói chuyện với mình.Mình đáng ghét đến vậy sao ?
Ngày.. Tháng... Năm...
Lần thứ năm nó bắt cóc NB rồi. Nó đang muốn làm gì đây ? Cháu trai duy
nhất của nó, nó cũng ghét đến như vậy sao ?
Ngày... Tháng... Năm...
Vương Hạo,chúng ta vẫn là anh em !
" Ngày ... Tháng... Năm...
Tạm biệt thế giới. Tôi Vương Hạo, Xin lỗi tất cả mọi người.Anh, kiếp
sau chúng ta có thể vẫn là anh em không ? Em hứa sẽ thay đổi ! "- Dòng
cuối cùng của quyển nhật ký được ông viết thêm vào trước khi từ bỏ
cuộc đời...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip