Chương 20 ✅
+ haizzz, cuối cùng cũng đã dọn xong.
Anh đã phải mất cả 2 tiếng đồng hồ để có thể soạn xong tất cả mọi thứ. Vào xem lại bài cho các tiết học của ngày mai. Tắm rửa lại rồi đi vào phòng ngủ. Vậy là kết thúc một ngày dài mệt mỏi
------------------------------
" Aaaaaa" vừa mới hửng sáng, một tiếng hét chói tai vang lên. Anh bèn khó khăn kéo mình xuống khỏi chiếc gường ấm áp, bước sang phòng bên cạnh. Vừa mới ra khỏi phòng ngủ, đã nhìn thấy Nhất Bác khó khăn chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy anh hổ đói mà vồ lấy, hét lên
- Ông chú, sao ông anh kia lại ở trong phòng tôi
+ Hả, ông anh nào
- Sao Trác Thành lại nằm trong phòng tôi
Nghe lại một lần nữa mới hiểu ra, là chuyện ngủ chung. Chợt ngớ ra, nhăn nhó
+ Chuyện này mà cũng hét lên, cậu là gái mất trinh à
+ Là do lúc tối Trác Thành uống say, mà có mỗi hai phòng không lẽ cho cậu ấy nằm sofa.
- Vậy không lẽ cho anh ta nằm cùng tôi
+ Chứ còn gì nữa, không phải lúc trước cậu cũng nằm theo tôi à
- Ông chú khác mà ông anh kia khác
+ Khác cái gì, đều là con trai cả. Cậu cũng là con trai đấy
- Anh...hừ
Có vẻ là đối không lại anh, liền lủng lẳng mà quay người bước đi.
- Oáp hai người đây là luyện giọng buổi sáng sao. Xong chưa vậy
+ Cậu ra luyện cùng đi, đang đến cao trào
Đó là lý do để anh mất một buổi sáng đẹp. Nhóc ương ngạnh chiều, mỗi chuyện ngủ cũng phải chọn người, cũng chả còn là con nít bắt buộc ngủ với mỗi mẹ.
----------------------------
+ Có mùi khét phải không
+ Nhóc Nhất Bác nấu gì sao
Vừa về tới nhà, mở cửa ra mũi đã ngửi thấy mùi khét. Bước nhanh vào nhà, mở cửa phòng ngủ Nhất Bác ra. Thì lại thấy nhóc con này ngủ, này là loại người gì vậy. Đã ngủ một buổi tối rồi mà giờ vẫn còn ngủ được. Suy nghĩ đột nhiên đứt đoạn, mũi lại ngửi thấy mùi khét nồng. Liền chạy ra khỏi phòng, tiến vào bếp. Cái gì thế này, cái bếp của anh, nồi của anh. Chạy nhanh tới, tắt bếp không nghĩ ngợi gì mà đung tay không mở nắp nồi ra.
+ A, nóng nóng nóng
Như phản xạ tư nhiên mà xả vòi đặt tay vào bồn rửa, đợi một lúc liền lấy khăn bếp mở nắp nồi.
+ Haiz, nhóc đó là nấu cái gì vậy.
Nhìn đống bùi nhùi đen sì trong nồi. Đây hình như là mì phải không. Nấu rồi chạy đi vào phòng ngủ, hà quả thật là cao thủ. Ba má nhóc này sau này mà để nhóc này nuôi chắc có ngày vì cháy nhà mà lang thang. Đổ đống đen sì vào thùng rác, ngâm vào trong nước rồi đặt đó, về phòng ngủ ai kia
+ Nhóc kia, dậy ngay cho tôi. Dậy.........DẬY
Hét tới vậy vẫn không chịu dậy, đi nhanh lại giường. Kéo chăn ra khỏi người, lôi nhóc kia xuống giường. " Rầm"
- A...đau
+ Còn biết đau à
- Sao không biết, tôi cũng là người.
+ Hóa ra nhóc cũng là con người. Vậy rồi quý người đây ra mà xem mì người nấu đi ạ.
-Mì?
Nhìn mặt nhóc ta , anh thật chỉ muốn thẳng chân đá nó ra khỏi nhà anh, bó tay bó chân với nhóc này rồi. Mình nấu cái gì cũng không nhớ.
- ah tôi có nấu.
Nhớ ra rồi thì tất nhiên phải kéo người dậy mà xem mì chứ sao.
- Nồi mì đâu rồi
+ Xoay người lại, nhìn sang bên phải.
- Đây là cái gì
+ Nồi mì của nhóc đó
- Mì đâu
+ Bước sang trái ba bước, mở thùng rác ra
- Đây là....
+ Là mì của nhóc đấy
Nhìn mặt của nhóc này thật làm người khác phải cười khổ. Cuối cùng vẫn là anh phải vào bếp nấu.
--------------------------------
Chỉ hôm nãy nữa sang đến ngày mai anh sẽ cùng giáo sư và một đồng bạn học khác đi dự tiệc. Nói anh không hào hứng thì trăm phần trăm đó là nói xạo. Với mỗi sinh viên như anh, thì ai chả muốn được tới bữa tiệc giao lưu đó.
Bởi do tập đoàn của Vương gia tổ chức, nên ai cũng muốn được mời tới. Không hổ danh xưng "Tường thành của đại lục", mỗi buổi gặp mặt giao lưu cũng tạo được hiệu ứng mạnh mẽ tới vậy.
" Rầm "
+ a... đau
Đúng là vừa đi, vừa nghĩ thế nào cũng có chuyện. Anh lại vấp phải ai vậy, nhìn lên phía trên để định dạng lại khuân mặt của người kia. Chợt nhận ra đây không phải là cậu bạn hot boy nổi tiếng trong lớp điện ảnh " Tống Kế Dương " sao.
- Xin lỗi bạn, tôi không chú ý
+ Không sao cũng có phần lôi của mình
- ừm, vậy tôi đi đây
+ ừh, mình cũng có việc tạm biệt
- Tạm biệt
Đúng là nam thần ấm áp mà, vừa đẹp trai còn ăn nói ôn như ấm áp như vậy. Bảo sao bọn cọn gái không thích. Mà thôi con nhà người ta ấy mà, anh cũng phải đi thôi.
" Cạch "
- Em đến rồi à, em ngồi đi
+ Dạ, em xin lỗi.
- Không sao A Tinh vẫn chưa tới, chúng ta ngồi đợi
Ngợ ra một lúc...hóa ra người được giáo sư chọn là A Tinh. Bạn học này anh đã nghe Trác Thành nhắc tới. Học cực kì tốt, còn rất xinh, tính tình hình như cũng rất ổn. Anh cũng học cùng tiết với bạn học này rồi. Nhưng vẫn là không biết đến nhau chỉ là không có Trác Thành sẽ không biết đến. " Cạch " đang suy nghĩ ngoài cửa lại phát ra tiếng
- Xin lỗi, em tới muộn để mọi người phải đợi rồi
- Không sao Tiêu Chiến cũng vừa tới, em tới ngồi đi chúng ta bắt đầu bàn chuyện
- Vâng
---
- Oáp...
Mới sống ở nhà của ông chú một tháng, mà cậu đã tiều tụy tới vậy. Đúng thật không thể không trách, nhà ông chứ này không có điều kiện. Vừa tỉnh giậy khỏi giấc ngủ, nhìn lên đồng hồ trên tường. Mới có 8 giờ, sao còn sớm như vậy. Dự định tiếp tục vùi mình vào giường ngủ tiếp. Nhưng cuối cùng vẫn là không chợp mặt được lần nữa. Bèn ngồi dậy, vào phòng bếp nhìn vào nới quen thuộc, lại có một mảnh giấy nhỏ.
" Dậy rồi thì đi hâm lại thức ăn tôi để trong tủ đi mà ăn. Tôi hôm nay có việc không thể về sớm, tới khuy sẽ trở lại. Đừng làm loạn trong nhà, nhớ cho Kiên Quả ăn dùm tôi. Đậu Tử tôi gửi ở nhà Vu Bân rồi đừng lo.
* Nhóc làm cháy nồi nhà tôi đi, tôi ghết nhóc. Để ý đến dùm tôi "
Dọc tờ giấy nhỏ trong tay một lần, rồi lại thêm lần nữa. Trên môi lại nhếch lên một nụ cười. Ông chú này đúng là ngu ngốc. Đang tới mở cửa tủ lạnh, thì cậu lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
" Kiing coong ". Đúng là mới sáng sớm lại ai tới vậy, không lẽ là nhóm người Trác Thành, không phải chứ. Bèn lề mề đi mở cửa,
- Ai vậy, mới sáng sớm lại tới làm.....phiền
- Cậu chủ
Bản gỗc: 01/2020
~
Chỉnh sửa: 20/09/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip