Chương 104: Tôi thương hại ông ta thì ai thương hại mấy người?

Câu nói của Bách Hoài không khác nào cục đá rơi xuống mặt nước, gây nên muôn ngàn con sóng.

Chu Di Hân đột ngột muốn đứng dậy, Bách Hân Dư ghì lại vai nàng, vị bác sĩ nọ thấy vẻ mặt ba người như vậy, cố gắng tăng tốc độ tháo chỉ.

Không đến hai phút sau, bọn họ đã về đến phòng bệnh của Bách Trác.

Bên trong có rất nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng đó, khuôn mặt bọn họ đều bày ra vẻ thương tiếc, Bách Hân Dư bước chậm, như thể bước chân nặng ngàn cân, cô nghe thấy giọng Bách Trác khàn khàn gọi: "Tiểu Bạch."

"Tiểu Bạch đến chưa?"

Tạ Đan cầm chặt tay ông nhìn về phía Bách Hân Dư, ánh mắt hiện ra nét khẩn cầu, Bách Hân Dư nghiêm mặt đi đến bên cạnh bà, quỳ xuống cầm chặt tay Bách Trác.

Bàn tay yếu ớt vô lực của ông lập tức nắm chặt tay cô.

"Tiểu Bạch."

"Là con phải không Tiểu Bạch?"

"Sao mấy đứa không nói lời nào thế..."

Toàn bộ phòng bệnh đều là tiếng khóc đứt quãng của Bách Hoài, mấy vị bác sĩ đứng nhìn nhau rồi lắc lắc đầu, Chu Di Hân đi đến ôm lấy Bách Hoài.

Bách Trác vẫn nằm trên giường bệnh tiếp tục nói: "Tiểu Bạch à, ba nói cho con một bí mật được không?"

"Ba ấy, từng làm chuyện tồi tệ."

"Rất rất tồi tệ."

Giờ phút này, thần trí Bách Trác đã không còn như bình thường nữa, thậm chí không biết bản thân đang nói gì, chỉ liều mạng nói chuyện, khóe môi mấp máy, giọng nói khàn khàn không ngừng truyền đến, khiến ai nấy đều chết lặng.

Tạ Đan quay lưng nhìn lên trời, đôi mắt đầy nước, bà cắn môi sống chết cũng không kêu một tiếng.

Đột nhiên Bách Trác lại không nói gì nữa.

Ánh mắt ông mở to, tựa như đang nhìn nóc nhà, bàn tay sờ sờ tay Bách Hân Dư, một lúc sau mới hỏi: "Tiểu Bạch à, con tìm được đứa bé kia chưa?"

"Phải rồi, con đã tìm được."

"Lần trước con nói với ba là con tìm được rồi."

"Nhưng con không muốn đưa nó đến gặp ba."

Bách Trác nói xong lệ rơi lã chã, ngón tay khô gầy cầm chặt tay Bách Hân Dư: "Sao nó lại không đến gặp ba chứ..."

Bách Hoài không kiềm được nữa, đi đến một bên giường bệnh Bách Trác, gào lên: "Con đưa chị ấy đến gặp ba, con sẽ đưa chị ấy đến!"

Em nói xong lập tức chạy ra khỏi cửa, tốc độ quá nhanh khiến Chu Di Hân không kịp phản ứng, Bách Hân Dư đứng dậy vội vã gọi lại: "Bách Hoài!"

Bách Hoài không nghe, cứ thế chạy đi.

Chu Di Hân lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nói với Bách Hân Dư: "Em đi xem xem."

Bách Hân Dư nghiêng đầu nhìn Bách Trác, mặt trầm xuống: "Chị đi nữa, em không quen nơi này."

Nói rồi cô chuẩn bị đi, tay bị Bách Trác dồn lực kéo lại, mặt cô trầm xuống, cuối cùng gỡ tay Bách Trác ra, mặt nghiêm trọng rời đi, Chu Di Hân nhìn vẻ mặt cô như thế khiến nàng cảm giác như bị nghẹn, rất khó chịu.

Bọn họ ra ngoài bệnh viện thì gặp Bách Nhất Phàm.

Bách Nhất Phàm cũng đang vội vã, mái tóc rối bời, quần áo có lẽ mặc vội rất xộc xệch, có thể thấy bên trong là đồ ngủ ở nhà, anh thấy Bách Hân Dư và Chu Di Hân đi ra liền gọi: "Tiểu Bạch, em đi đâu?"

Bách Hân Dư: "Em đi tìm Tiểu Hoài."

Bách Nhất Phàm nhíu mày: "Con bé đi đâu?"

Bách Hân Dư thở dài: "Nó đi tìm Diệp Thư Kỳ."

Bách Nhất Phàm giật mình, sau đó phất tay: "Mau đi gọi con bé về."

Bách Hân Dư lúc này mới kéo tay Chu Di Hân rời đi.

Bọn họ lên xe của Bách Nhất Phàm, Bách Hoài không lái xe đến nên vừa rồi chắc gọi taxi, Chu Di Hân thấy yên tâm hơn chút, ít nhất sẽ không xảy ra tai nạn giao thông.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Bách Hân Dư căng thẳng tột độ, môi mím chặt, mặt đanh lại, cô ngồi im không nói gì, Chu Di Hân ngồi bên cạnh cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới đèn đường là vô số lá cây rụng rơi trên mặt đất, gió thổi đến, lá bay xào xạc.

Chu Di Hân và Bách Hân Dư đến biệt thự thì đúng lúc thấy Bách Hoài và Diệp Thư Kỳ tranh cãi kịch liệt, giọng em rất lớn, đến mức Chu Di Hân cách xa mười mấy mét vẫn nghe thấy rõ ràng.

"Ông ấy sắp chết rồi? Chị không thể đi nhìn một chút sao?"

"Vừa rồi ông ấy vẫn còn nhớ đến chị."

"Diệp Thư Kỳ, tôi cầu xin chị, đi đi mà."

Diệp Thư Kỳ đứng trước mặt em, nhíu chặt mày: "Bách Hoài, tôi đến nước A không phải để gặp ông ta."

Bách Hoài sững sờ: "Vậy chị..."

Diệp Thư Kỳ đứng đó, gió thổi vạt áo cô lật lên, vẻ mặt bình thản: "Bách Hoài, đi về đi, tôi sẽ không đi cùng em, tôi đến nước A chỉ để xử lí vài chuyện."

"Không hề có dự định đến gặp ông ta."

Bách Hoài thấy thái độ Diệp Thư Kỳ cứng rắn, ngập ngừng nói: "Chỉ đến một lần cũng không được sao?"

"Chị biết không, bây giờ ông ấy không nhìn được cũng không nghe được, tôi nghĩ nếu chị đến, ông ấy sẽ cảm giác được."

"Đây là điều ông ấy vẫn luôn nhắc đến."

Diệp Thư Kỳ lắc đầu một cái: "Bách Hoài, xin lỗi."

Bách Hoài thấy cô muốn đi liền giơ tay kéo lại, trên mặt đều là vệt nước, hai mắt sưng đỏ, giọng em càng ngày càng bé: "Coi như tôi cầu xin chị được không?"

"Coi như chị thương hại ông ấy."

Diệp Thư Kỳ giật tay ra: "Bách Hoài, tôi thương hại ông ta?"

"Thế ai thương hại mấy người?"

"Ai thương hại mẹ em?"

"Em không thể vì bản thân đã chấp nhận tôi mà muốn cả nhà đều phải chấp nhận tôi."

"Làm người, không được ích kỷ như thế."

Bách Hoài ngẩng đầu: "Nhưng mẹ tôi và anh cả cũng sẽ không phiền nếu chị đến, bọn họ..."

Diệp Thư Kỳ thở dài: "Không có ai là không phiền cả."

"Bách Hoài, em còn quá nhỏ. Có một số việc, rất phức tạp."

Bách Hoài bị cô răn dạy cúi đầu thấp xuống, nghẹn ngào khóc.

Bách Hân Dư và Chu Di Hân đứng gần đó, cả hai nghe những gì Diệp Thư Kỳ nói mà trầm mặc. Bách Hân Dư bước đi trước, kéo tay Bách Hoài: "Đi về với chị."

Chu Di Hân đứng trước mặt Diệp Thư Kỳ: "Rốt cuộc chị đến nước A làm gì thế?"

Diệp Thư Kỳ cười nhẹ với nàng: "Hai ngày nữa thì em sẽ biết, về bệnh viện trước đi, mình nói chuyện sau."

Chu Di Hân bị Diệp Thư Kỳ đẩy về hướng Bách Hân Dư. Bách Hoài vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi: "Diệp Thư Kỳ..."

Bách Hân Dư nghiêm mặt nhìn Bách Hoài: "Đừng nói nữa."

Bách Hoài bị nhắc nhở cúi đầu xuống, cắn môi, mặt tái nhợt.

Trước khi lên xe, em lại chạy đến chỗ Diệp Thư Kỳ nói: "Có phải chị còn để ý chuyện lúc trước không? Xin lỗi, tôi xin lỗi chị được không?"

Diệp Thư Kỳ giữ vai em: "Bách Hoài, tại sao em cứ muốn tôi đi?"

Bách Hoài bật khóc nức nở nói: "Tôi không muốn ông ấy phải nuối tiếc."

"Hồi trước mẹ và anh cả đã nhiều lần muốn đi tìm chị, nhưng tôi đều cố tình gây chuyện khiến họ từ bỏ, là tôi chặt đứt ý định tìm chị của họ."

"Nếu không phải vì tôi, họ đã sớm tìm được chị."

"Biết đâu lúc đó, ba vẫn nhìn được."

"Sẽ không như bây giờ..."

"Tiếc nuối cả đời của ông ấy...là tại tôi mà ra."

Diệp Thư Kỳ nhíu mày: "Bách Hoài, không phải tại em."

"Cũng không phải tại bất kì ai hết."

"Tiếc nuối của ông ta là tự ông ta tạo nên."

"Kể cả khi nhà họ Bách tìm được tôi, tôi cũng sẽ không đi gặp ông ta, em có hiểu không vậy?"

Bách Hoài lắc đầu: "Tôi không hiểu."

Diệp Thư Kỳ bất lực cụp mắt.

Bách Hoài đương nhiên không muốn Diệp Thư Kỳ quay đi, tay em dùng sức kéo chặt ống tay áo Diệp Thư Kỳ, cơ thể run run.

Diệp Thư Kỳ bị kéo áo như thế cũng không nhúc nhích, hai người vẫn đứng đó mặc kệ gió lạnh thổi qua.

Bầu không khí nhất thời rơi vào thế giằng co.

Tuyết trắng như lông ngỗng bắt đầu rơi xuống, Chu Di Hân ngẩng đầu nhìn, lại nghe thấy Bách Hân Dư cất giọng.

"Alo, anh."

..

"Vâng."

Chỉ ngắn gọn hai câu liền cúp máy. Chu Di Hân thấy cô đi đến bên cạnh Bách Hoài, từ tốn nói: "Ba đi rồi."

"Vừa xong."

Bách Hoài lùi về sau một bước, hai tay buông thõng.

Diệp Thư Kỳ không nói lời nào, cất bước đi vào trong khu biệt thự, dáng người ưỡn lưng thẳng tắp.

Hoa tuyết bay lả tả rơi trên người bọn họ, tài xế nhanh chóng cầm ô xuống xe, hắn vừa nhìn Chu Di Hân, vừa nhìn Bách Hân Dư và Bách Hoài, mặt bối rối.

Chu Di Hân nhận lấy ô, đi đến bên Bách Hân Dư.

Bách Hoài đã ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tan vỡ òa khóc. Bách Hân Dư cũng ngồi xuống ôm lấy em, Chu Di Hân đứng đó che ô cho cả hai.

Ánh mắt nàng liếc về căn biệt thự.

Trên cửa sổ sát đất ở lầu hai cũng có một bóng người khuỵu xuống.

Bách Hoài khóc không biết bao lâu, cuối cùng ngất đi, Bách Hân Dư bế em lên, đặt em nằm xuống ghế sau xe, Chu Di Hân theo sát lên xe.

Tình trạng này của Bách Hoài có lẽ không thể đến bệnh viện được.

Bách Hân Dư bảo tài xế đi về biệt thự Bách gia, Chu Di Hân biết cô lo lắng cho Bách Hoài liền nói sẽ ở lại để chăm sóc em, còn Bách Hân Dư thì đến bệnh viện trước.

Trong phòng nặng nề ngột ngạt, Bách Hân Dư căng thẳng, mím môi trả lời nàng: "Cũng được."

Chu Di Hân thấy cô muốn đi liền đứng dậy gọi lại: "Tiểu Bạch."

Bách Hân Dư quay đầu.

Chu Di Hân há mồm: "Thư Kỳ..."

Bách Hân Dư nhìn sâu vào mắt nàng: "Lần trước chị có nói, chị sẽ cho cô ấy biết tình trạng của ba, còn đi hay không đi đều là lựa chọn của cô ấy."

"Chị có thể chấp nhận lựa chọn này."

Chu Di Hân nhìn lông mày Bách Hân Dư nhíu lại, nàng nghiêm túc gật đầu: "Chị mau đi đi."

Bách Hân Dư vội vã rời khỏi.

Căn phòng lại yên tĩnh.

Bách Hoài nằm trên giường vẫn lầm bẩm: "Ba..."

"Diệp Thư Kỳ..."

"Chị đi đi được không..."

Tiếng nấc đứt quãng xen lẫn giọng nỉ non khe khẽ, Chu Di Hân lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt em, nhìn dáng vẻ ngủ không yên của em, trong lòng nàng dâng lên cảm xúc phức tạp.

Không biết qua bao lâu, điện thoại kêu lên.

Chu Di Hân vội nhấc máy.

Là Diệp Thư Kỳ gọi.

Cô nói: "Di Hân, hai ngày nữa gặp chị một chút, chị có vài việc muốn nói với em."

Chu Di Hân lặng lẽ nhíu mày.

"Em biết rồi."

Nàng ngắn gọn đáp lại.
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip