Chương 108: Bữa cơm gia đình

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Thư Kỳ đến nhà họ Bách.

Lần đầu là ba năm trước.

À không, hẳn là bốn năm trước.

Bốn năm trước cô được Bách Trác đưa về. Ông lừa cô nói rằng trước khi mất mẹ cô đưa cho ông một món đồ, muốn trả cho cô, nên đã bảo cô đến nhà họ Bách nhận lại.

Ngày đó, Diệp Thư Kỳ vẫn rất kính trọng Bách Trác, không hề nghi ngờ lời của ông, cô liền đến nhà của bọn họ.

Nhưng không thể ngờ, đồ của mẹ thì không lấy được, trái lại biết được thân thế của chính mình.

Đúng là một trò cười.

Lúc còn sống, mẹ cô luôn hao tâm tốn sức che dấu, chỉ nói rằng mang thai cô ngoài ý muốn, không nỡ bỏ đi nên đã giữ lại.

Thế nhưng bà lại nghiêm lệnh cấm chỉ cô hỏi về chuyện ba ruột.

Khi đó cô đã hiểu chuyện, có thể đoán được phần nào từ lời của mẹ, đoán được ba ruột mình là người như nào.

Không phải đã có gia đình thì chính là đã chết rồi.

Cho nên bà mới không cho cô hỏi.

Cô nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng mãi mãi không tính được, ba mình chính là chú Bách.

Bốn năm trôi qua, Diệp Thư Kỳ không nhớ được lúc ấy cô đã phản ứng ra sao, chỉ thấy hoang đường, cô thậm chí cho rằng chú Bách đang nói dối, chẳng qua vì có quan hệ tốt với mẹ nên mới muốn chăm sóc cô, đã bịa ra một chuyện như thế.

Nhưng không phải.

Đến lúc tờ giấy kết quả giám định ADN được đặt trước mặt, Diệp Thư Kỳ mới biết sự kính trọng của mình nực cười đến mức nào.

Diệp Thư Kỳ đứng trước cổng nhà họ Bách, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, vẻ mặt sâu kín, Chu Di Hân đứng bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Chị không vào sao?"

Bách Hân Dư cũng nghiêng đầu nhìn lại.

Diệp Thư Kỳ: "Vào đi."

Nói xong cô nhìn Chu Di Hân cười cười, đáy mắt chứa đựng tâm tình phức tạp, Chu Di Hân nhìn nhìn, kéo tay cô nói: "Đi thôi, mọi người đều đang chờ."

Diệp Thư Kỳ "ừm" một tiếng.

Ánh mắt Bách Hân Dư nhìn nơi bàn tay của hai người, đi về hai bước trực tiếp mở cửa chính ra.

Trong phòng khách, Tạ Đan đang ngồi cùng Bách Hoài, liền ngay cả Bách Nhất Phàm cũng ở đó.

Tạ Đan thấy bóng người Bách Hân Dư thì đứng dậy gọi: "Tiểu Bạch, mấy đứa về rồi."

Bâch Hân Dư nhìn bà: "Vâng."

Phía sau cô là Diệp Thư Kỳ và Chu Di Hân.

Diệp Thư Kỳ đang cầm ít thuốc bổ, Tạ Đan đi đến muốn nhận lấy đồ trên tay cô, nhưng khẽ liếc thấy vẻ mặt Diệp Thư Kỳ, bà do dự.

Chu Di Hân mím môi nói: "Mẹ."

Diệp Thư Kỳ sững người, sau đó chào theo: "Bác gái."

Trong mắt Tạ Đan chứa ánh nước, cười cười: "Tốt, tốt, đến ăn cơm là tốt rồi, vào ngồi đi."

Chu Di Hân đặt đồ mà Diệp Thư Kỳ mang đến lên bàn, sau đó Tạ Đan kéo nàng đi vào bếp, giọng Chu Di Hân ấm áp: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"

Tạ Đan cúi đầu: "Đứa nhỏ này, có thích ăn cái gì không?"

Chu Di Hân nghe thế cười nói: "Thư Kỳ không kén ăn, cái gì cũng được ạ."

Tạ Đan ừm một tiếng: "Không kén ăn, kia cũng giống Tiểu Bạch..."

Nói xong mặt bà cũng hơi thay đổi, Chu Di Hân coi như không thấy nói với bà: "Mẹ, con ra ngoài xem xem."

Tạ Đan miễn cưỡng cười: "Ừ, đi đi."

Chu Di Hân quay lại phòng khách, Bách Nhất Phàm và Diệp Thư Kỳ đang nói chuyện phiếm, Bách Hoài lúng túng ngồi một bên, thỉnh thoảng lại lén nhìn Diệp Thư Kỳ qua khóe mắt, rồi lại thu hồi, ngón tay vặn veo, mu bàn tay trắng bệch.

Bách Hân Dư đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, chắc là Tả Tịnh Viện gọi đến, bởi vì Chu Di Hân đứt quãng nghe được vài câu.

"Cậu cứ sắp xếp trước đi."

"Tôi biết."

"Tả Tịnh Viện..."

Khoảng cách hơi xa, Chu Di Hân cũng không đi đến chỗ Bách Hân Dư, nàng ngồi xuống cạnh Bách Hoài, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của em tự nhiên thấy buồn cười.

"Sao nào?"

"Muốn nói chuyện với chị ấy hả?"

Bách Hoài vội chối: "Em nào có."

Giọng em hơi lớn, khiến cho Bách Nhất Phàm lẫn Diệp Thư Kỳ đang nói chuyện cũng nhìn sang, Bách Hoài tự nhiên đỏ mặt, cắn môi hạ giọng: "Chị dâu đừng nói linh tinh."

Chu Di Hân trở nên nghiêm túc: "Tiểu Hoài, em biết đấy, chị trước giờ không thích nói đạo lý gì, nhưng chị cảm thấy nếu em có chuyện muốn nói với chị ấy, hãy tìm cơ hội nói rõ ràng."

"Sau này Thư Kỳ sẽ không quay lại nước A đâu."

"Thế nên, hai bên sẽ không bao giờ gặp lại nữa."

Bách Hoài cúi đầu nghe Chu Di Hân nói hết, em ảo não nói: "Em biết rồi, chị dâu."

Chu Di Hân vỗ vỗ vai em, gật gù.

Còn lâu nữa mới đến bữa ăn, Chu Di Hân không có việc gì làm liền lấy điện thoại ra lướt Weibo, thấy No.1 Hot search là: #Từ Sở Văn về nước.

Dưới cái này, hai hot search khác đều liên quan đến Từ Sở Văn.

#Nghi ngờ Từ Sở Văn đã vượt qua tổn thương tình cảm, về nước phát triển.

#Ảnh sân bay của Từ Sở Văn.

Chu Di Hân mở chủ đề ảnh sân bay, nhìn thấy một cô gái mặc đồ sẫm màu, nửa gương mặt bị kính râm che khuất, tóc dài xõa ra, bước khi tự tin mang theo khí chất ngút trời, chỉ một tấm hình nàng liền nhận ra, đây chính là cô gái lần trước nói chuyện riêng với Bách Hân Dư.

Thực ra hôm qua nàng đã biết đó là Từ Sở Văn.

Dù sao giới giải trí lớn như vậy, chỉ cần là người có chút danh tiếng, cơ bản đều sẽ gặp nhau.

Nhưng trước giờ nàng và Từ Sở Văn cũng chưa từng gặp nhau.

Ba năm trước, nàng nhận vô số giải thưởng, khi nàng tiến vào hàng ngũ Tứ tiểu hoa đán thì Từ Sở Văn vẫn chỉ là một tiểu hoa lưu lượng, thường chỉ đóng nữ thứ, Chu Di Hân biết Từ Sở Văn là do trên mạng có nhận xét, nói rằng hai người có vài phần giống nhau.

Tuy nàng không thấy giống chỗ nào cả, nhưng người hâm mộ thì luôn thích so sánh. Vì vậy tên của nàng thỉnh thoảng sẽ có tên Từ Sở Văn đi kèm, nhưng rất ít, vì hai người theo đuổi con đường không giống nhau, sau đó càng ngày càng ít.

Chu Di Hân đương nhiên không quan tâm đến điều đó.

Nhưng giờ không còn như trước.

Từ Sở Văn đã đứng ở vị trí nàng từng đứng, là vị trí khó ai leo lên tới, thời gian ba năm đã biến Từ Sở Văn trở thành một người khác.

Ánh mắt Chu Di Hân vẫn nhìn bức ảnh, kéo xuống dưới, nhìn thấy nhiều người để lại bình luận.

-- Tôi không nhìn nhầm chứ? Nữ thần trở về?

-- WTF!!! Đã sớm nghe dưa nói nữ thần sẽ về, không ngờ là dưa xịn! Từ Xuẩn, em nguyện sinh con cho chị!

-- Từ Sở Văn trở về? Thật ư? Tôi không tin.

-- Lầu trên không tin cũng vô dụng, nữ thần đã về nước rồi, có ảnh hẳn hoi.

-- Mấy bồ đọc dưa chưa? Nghe nói Từ Sở Văn lần này trở về để tham gia <Hừng đông> của đạo diễn Lâm.

-- Nói hươu nói vượn, người đóng <Hừng đông> chính là Chu Di Hân, chính chủ cũng thông báo rồi đó. Hài thật đấy, mấy người thích Từ Sở Văn thì cứ việc, đừng có kéo chuyện khác vào, toàn fan não tàn.

-- Ai fans não tàn? Xin mời tự vào xem danh sách diễn viên chính thức đi nhé. Từ Sở Văn là diễn viên đặc biệt mời riêng của <Hừng đông>. Đúng là đồ ngu. Tụi này mà là fan não tàn của Từ Sở Văn, thế đằng ấy là fan não tàn của Chu Di Hân hả?

-- Hứ, tôi đột nhiên nhớ ra, trước đây có người nói Từ Xuẩn cọ nhiệt Chu Di Hân này, sao nào, có muốn so hiện tại không?

-- So cái kiểu gì được! Hiện tại không cùng đẳng cấp được không? Các cụ nói cấm có sai, thời thế đổi thay, thịnh suy luân hồi nha.

-- Lầu trên nói chuyện khó nghe vậy, ai mà không biết lúc trước địa vị trong giới của Chu Di Hân là như nào chứ, nếu không phải bị Ngụy Diễm, Hà Vi hãm hại thì ai đủ trình đạp Chu Di Hân ở dưới chứ? Nói toàn lời không đâu.

-- Bớt bớt, coi như không bị hãm hại thì cũng chưa chắc đi được lâu đâu.

-- Dạ vâng, ai mà không biết Từ Sở Văn nhà các chị Đông Sơn tái khởi, còn không phải là dựa vào vị nào ở Bách Lý Thiêu Di đấy à. Chu Di Hân kiểu gì cũng không bằng được Từ Sở Văn đâu, vì người ta không bán thân!

Chu Di Hân nhìn thấy câu này thì không kéo xuống nữa.

Ánh mắt nàng nhìn về Bách Hân Dư đang gọi điện thoại, một lúc sau nàng cụp mắt.

Bách Hân Dư nói chuyện xong đi đến thì thấy Tạ Đan ra gọi tất cả: "Ăn cơm thôi."

Sau đó mọi người đều đứng lên, Bách Hân Dư muốn đi đến bên Chu Di Hân, lại thấy nàng đi thẳng vào phòng ăn, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng với sườn mặt căng thẳng của nàng, ánh mắt lóe lên.

Tạ Đan bảo mọi người ngồi xuống bàn ăn. Chu Di Hân ngồi bên cạnh Diệp Thư Kỳ. Tạ Đan rất quan tâm Diệp Thư Kỳ, mặc dù không khí trò chuyện vẫn có chút lúng túng nhưng so với dự đoán của Chu Di Hân thì tốt hơn nhiều.

Bách Nhất Phàm cũng là người tinh tế, luôn tìm chủ đề để nói chuyện với Diệp Thư Kỳ, giảm bớt sự lúng túng.

Trên bàn ăn chắc chỉ có Bách Hoài vẫn luôn lơ đãng, thỉnh thoảng liếc Diệp Thư Kỳ xong lại gục đầu rầu rĩ ăn cơm.

Ăn cơm xong, Chu Di Hân liền bị Bách Hân Dư kéo ra phòng khách, không bao lâu sau thì Bách Nhất Phàm lẫn Bách Hoài đi ra, chỉ còn Tạ Đan và Diệp Thư Kỳ ở trong phòng ăn. Chu Di Hân lo lắng muốn đứng dậy thì bị Bách Hân Dư nắm tay lại, cô kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, nhẹ giọng: "Không sao đâu."

Chu Di Hân đối diện đôi mắt sáng đó thì "ừm" một tiếng, lại ngồi xuống.

Trong phòng khách chỉ còn tiếng TV, bốn người ngồi trên ghế sofa, Bách Nhất Phàm và Bách Hân Dư nói chuyện công ty, anh hỏi chuyện ở thành phố B, Bách Hân Dư mỉm cười: "Vẫn tốt anh."

Bách Nhất Phàm cũng không hỏi lại nữa.

Khoảng nửa giờ sau, Diệp Thư Kỳ và Tạ Đan mới ra khỏi phòng ăn, hai người vừa đi vừa nói, Chu Di Hân để ý rằng vành mắt Diệp Thư Kỳ ửng đỏ, dáng vẻ đã khóc.

Tạ Đan đi ra liền nói với Chu Di Hân: "Di Hân, con khuyên bảo con bé giúp mẹ, nói thế nào nó cũng không nghe, nhất định buổi tối phải về nhà bên kia ngủ."

Chu Di Hân hiểu tính Diệp Thư Kỳ, cười cười: "Mẹ, tính tình chị ấy là thế đó, rất cố chấp."

Tạ Đan gật đầu: "Đúng thế, thật sự giống Tiểu Bạch."

Bà vừa dứt lời, vẻ mặt mỗi người trong phòng khách đều khác nhau, Tạ Đan như không nhận ra điều đó, vẫn nói với Diệp Thư Kỳ: "Vậy thì đi về thôi. Nếu sau này con có thời gian thì cùng Di Hân về đây."

Diệp Thư Kỳ mím mím môi, vẻ mặt như thường: "Cảm ơn ý tốt của bác gái, chỉ là cháu nghĩ, không có cái sau này thì tốt hơn."

Tạ Đan nghe thế chăm chú nhìn Diệp Thư Kỳ.

Sau đó bà đành nói: "Được..."
-------------------------

* Tác giả có lời muốn nói

Chu Di Hân: "Thực chất cục cưng đang không vui, ôm hôn dỗ dành đều không được!"

Bách Hân Dư cởi áo gió.

Chu Di Hân: "Chị làm gì vậy!"

Bách Hân Dư: "Bế bổng em lên!"

Chu Di Hân: ...
---------------

Câu của Chu Di Hân: 亲亲抱抱 (ôm hôn) và câu của Bách Hân Dư 举高高 (Bế bổng lên) xuất phát từ câu 要亲亲要抱抱要举高高 - muốn hôn phải ôm phải bế bổng lên. Ban đầu là hành động khi các em bé làm nũng giơ tay ra, khi ấy người lớn giữ nách các em để bế lên cưng nựng. Về sau trở thành câu nói cho cả các cặp tình nhân chứ không chỉ là cho trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip