Chương 114: Không sao, chị sẽ tự mình làm mẫu dạy em.

Chạng vạng tối, mặt trời vừa khuất sau núi, chân trời hiện màu đỏ nhạt, ánh nắng hoàng hôn bao phủ toàn bộ thành phố B, cảnh sắc mỹ lệ. 

Chu Di Hân ngồi trong xe nhìn ra ngoài, tâm tình khoan khoái. 

Rốt cuộc có thể nói hết với Quan Hiểu Dĩnh những lời từ đáy lòng. 

Cuối cùng cũng xong. 

Sau này nàng đi cầu độc mộc, cô ta đi đường dương quan, không bao giờ tiếp xúc nữa. 

Chu Di Hân hạ kính xe xuống, gần tối nên khí trời cũng lạnh hơn, gió rét thổi đến từng cơn khiến nàng nheo mắt lại. 

Phó Thu ngồi bên cạnh quay sang nhìn, sau đó lấy giấy ra đưa cho Chu Di Hân: "Chị Chu, sao chị lại khóc?" 

Chu Di Hân đưa tay lên mặt: "Có ư?" 

"Chắc do gió quá lớn, tạt vào mắt đau." 

Nàng vừa nói vừa cầm lấy khăn giấy, lau đi ướt át trên mắt, cười yếu ớt. 

Phó Thu lo lắng nói: "Chị Chu, chị nói thật cho em nghe, có phải liên quan đến chuyện phỏng vấn lễ khai máy hôm nay không?" 

Chu Di Hân không hiểu "hửm" một tiếng. 

Phó Thu nói tiếp: "Em đọc trên Weibo, nói là Bách tổng...Bách tổng và cô Từ trước đây có chút quan hệ, hiện tại cô Từ cũng tham gia <Hừng đông>, nên chị thấy khó chịu, đúng không?" 

Chu Di Hân nghe Phó Thu phỏng đoán có chút dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải rồi." 

Phó Thu bĩu môi: "Chị Chu, em biết em không đủ thông minh, lại không biết ăn nói. Chị Lâm nói cho em rằng chị ấy muốn đổi em, nhưng chị đã cản chị ấy." 

"Chị Chu, chị đối với em như nào em đều biết." 

"Thế nên em cũng muốn tốt với chị Chu. Nếu chị thấy khó chịu gì có thể nói với em. Em thề em sẽ như cái thùng rác, hết ngày sẽ đổ mọi thứ đi." 

"Cái gì cũng không nói, giấu mãi trong lòng sẽ dễ sinh bệnh." 

Phó Thu chân thành nói, mắt sáng như sao cũng vô cùng nghiêm túc, Chu Di Hân nhìn cô cười cười: "Được, vậy chị nói thật với em." 

"Bây giờ chị không hề khó chịu." 

"Ngược lại, chị đang rất rất vui đấy." 

Bỏ được tảng đá lớn trong lòng, sao nàng có thể không vui chứ. 

Phó Thu nhìn chằm chằm góc nghiêng đang cười của Chu Di Hân, không tin hỏi: "Thật chứ?" 

Chu Di Hân nói: "Thật." 

Phó Thu cắn môi: "Chị Chu, lẽ nào tin đồn trên mạng là thật?" 

Vì thế xem ra chị Chu không chỉ không tức giận, mà lại còn rất vui. 

Dù sao đặt trường hợp là người khác, ai có thể nói ra hai chữ rất vui. 

Chắc là tin đồn trên mạng là thật? 

Chu Di Hân nhìn dáng vẻ do dự của Phó Thu, không khỏi khẽ cười: "Tin đồn trên mạng? Đồn cái gì?" 

Phó Thu ngẩng đầu nhìn nàng: "Trên mạng nói rằng, chị và Bách tổng, là..là...kết hôn giả." 

Chu Di Hân ngơ ngác nhìn Phó Thu: "Cái gì?" 

Kết hôn giả? 

Cũng mệt mấy người nghĩ ra được cái này. 

Phó Thu còn muốn nói, Chu Di Hân trực tiếp nói: "Em không cần nói, chị tự xem." 

Nói xong thật sự lấy điện thoại ra, vào Weibo xem. 

Lễ khai máy <Hừng đông> đã lui khỏi hot search, thay vào đó chính là #Tân hoan - cựu ái cùng hội tụ, nên chọn bên nào? (Tân hoan: niềm vui mới/người yêu mới, Cựu ái: tình yêu cũ/người yêu cũ) 

Cái này rõ ràng ám chỉ nàng và Từ Sở Văn. 

Chỉ là người viết rất thông minh, không hề nhắc đến tên ai, lại dùng từ ngữ để chỉ các nàng. 

Bài viết này nói nàng nhờ vào việc có nét giống Từ Sở Văn nên quấn quýt với Bách Hân Dư. Mắt thấy Từ Sở Văn về nước, Bách Hân Dư đứng ngồi không yên, giục nàng diễn vở kịch kết hôn, mục đích để làm Từ Sở Văn ghen, sau đó sẽ quay lại với Từ Sở Văn. 

Chu Di Hân nhìn bài này tức giận nhếch miệng cười, ngón tay nàng kéo xuống, thấy khá nhiều người bình luận. 

-- Chủ thớt ơi, bài này đang nói về Chu Di Hân và Từ Sở Văn à? 

-- Rõ thế còn phải hỏi hả? Gần đây ầm ĩ nhất chính là Chu Di Hân và Từ Sở Văn còn gì? 

-- Chứ còn gì nữa. Tôi đã bảo sao tự nhiên Chu Di Hân tuyên bố kết hôn vội vàng như vậy. Thậm chí tuyên bố mà không có một bức ảnh cưới nào, tám mươi phần trăm là giả. 

-- Thế thì Chu Chu nhà chúng ta thật đáng thương! Phải làm đá lót đường cho người ta yêu nhau! Đau lòng quá! 

-- Tui cũng đau lòng, Chu Chu tốt như vậy mà! 

-- Mấy người đau lòng cái gì vậy, tôi còn thấy Từ Sở Văn mới thiệt thòi ấy, toàn người lớn cả còn làm trò ấu trĩ như vậy, thật vớ vẩn. 

-- Đúng đúng, Từ Sở Văn là đáng thương nhất! 

-- Tui chỉ là người qua đường, cảm thấy giới giải trí loạn quá loạn. 

Phó Thu thấy mặt Chu Di Hân nặng thêm mấy phần, cô nuốt nước bọt ực một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chị Chu?" 

Chu Di Hân không mặn không nhạt đáp lại: "Hả?" 

Phó Thu cười miễn cưỡng: "Đến nơi rồi." 

Chu Di Hân nhìn ra ngoài, đã đến con đường gần khu biệt thự, nàng vẫn cầm điện thoại, giọng nói như thường: "Lái vào đi." 

Phó Thu: "Dạ?" 

Sau đó Phó Thu phản ứng lại: "À, vâng vâng." 

"Bác tài, lái thẳng vào trong đi." 

Chu Di Hân đưa cho tài xế một tấm thẻ, quẹt ở cổng xong thì xe mới đi vào, đến cửa nhà thì dừng lại, Phó Thu lần đầu tiên đến đây bèn hỏi: "Chị Chu, chị ở đây ạ?" 

Chu Di Hân vừa xuống xe vừa gật đầu: "Ừ, sau này cứ vào đây đón chị." 

Phó Thu gật gù: "Vâng." 

Cô tạm biệt với Chu Di Hân, chưa kịp lên xe, quay đầu lại đã thấy một chiếc xe khác đi vào, sau đó Phó Thu thấy thư ký Tả xuống xe, đi ra cửa sau mở cửa, lộ ra một đôi giày cao gót lấp lánh, sau đó một người xuất hiện trước mặt cô. 

Phó Thu kinh ngạc khom lưng hô: "Bách tổng." 

Bách Hân Dư đi thẳng đến bên cạnh Phó Thu, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Trợ lý của Chu Chu?" 

"Tên là Phó Thu nhỉ." 

Phó Thu không ngờ Bách tổng còn nhớ mình, cô vừa định há miệng nói thì răng cắn vào lưỡi, đau đến nỗi mắt long lanh, Bách Hân Dư nhìn vẻ mặt đó, mím môi nói: "Sang năm mới rồi vẫn không có tiến bộ gì cả." 

Phó Thu nhất thời nhìn Chu Di Hân cầu cứu, cô sắp bị khí thế mạnh mẽ của Bách tổng ép không thở nổi rồi. 

Chu Di Hân đối diện ánh mắt vô cùng đáng thương của cô, đi đến trước hai bước hô: "Tiểu Bạch." 

Bách Hân Dư quay đầu: "Ừm." 

Phó Thu liếc nhìn Bách Hân Dư, tuy vẻ mặt vẫn vậy nhưng cô cảm giác được cả người Bách tổng đã thay đổi, dường như chớp mắt cái đã trở nên dịu dàng, đặc biệt là giọng nói, rất êm dịu. 

Bách Hân Dư đáp lời Chu Di Hân liền không để ý Phó Thu nữa. Cô đi qua người Phó Thu, đi thẳng đến chỗ Chu Di Hân. 

"Mọi việc ổn chứ?" 

"Vâng." 

"Em mặc ít thế, lại nhiễm lạnh bây giờ, đi về nhà trước đã."

"Dạ." 

Bách Hân Dư nắm tay Chu Di Hân đi về nhà, Chu Di Hân quay đầu, vẫy vẫy tay còn lại ra hiệu Phó Thu về đi, Phó Thu vội gật đầu, nhìn bóng lưng gắn bó của hai người kia rời đi. 

Kẻ nào nói chị Chu kết hôn giả bà đây liền bịt mồm luôn! 

Cẩu lương như vậy, ăn no muốn chết nè! 

Phó Thu lấy điện thoại ra thấy cái đề tài kia vẫn treo trên hot search. 

Nhìn mấy tin đồn nhảm này, thật tức giận. 

Cái gì Bách tổng luôn yêu thương Từ Sở Văn, cái gì vì Từ Sở Văn mới kết hôn giả với Chu Di Hân, đều là lũ bịa đặt. Phó Thu nghĩ nghĩ vẫn nên gọi cho Lâm Chi. 

Chân trời gần đen, Chu Di Hân tiễn Phó Thu rồi giờ đang ngồi trên sofa xem lại lễ khai máy >Hừng đông> đang được phát sóng, Bách Hân Dư cầm cốc sữa nóng ngồi xuống cạnh nàng hỏi: "Em đang xem gì đó?" 

Chu Di Hân cong môi: "Xem khi tân hoan như em gặp lại cựu ái của người nào đó thì vẻ mặt như thế nào." 

Bách Hân Dư nghe nàng nói vậy liền quay đầu nhìn, đôi mắt vừa đen vừa sáng: "Chị và Từ Sở Văn không có bất cứ quan hệ nào cả." 

Vẻ mặt Chu Di Hân như thường, nhưng trong lòng lan tràn vui vẻ: "Không có quan hệ gì nhưng vẫn sinh ra scandal, Bách tổng thật lợi hại." 

Bách Hân Dư bị giọng điệu nửa đùa nửa thật của nàng chọc cười, vươn tay ôm vai nàng: "Đương nhiên rồi, không lợi hại sao có thể cưới được Chu tiểu thư chứ." 

Chu Di Hân hờn dỗi nhìn cô: "Đừng có lái sang chuyện khác, chị và cô ấy ba năm trước..." 

"Không có quan hệ gì." 

"Ba năm trước cô ấy gặp nạn, chị tiện tay giúp đỡ thôi. Chu Chu, mắt chị rất nhỏ, không ai ngoài em lọt vào được đâu." 

Chu Di Hân hừ nhẹ một tiếng, ngạo kiều quay mặt đi, nghiêm túc xem TV.

Trên TV đúng lúc chiếu đến đoạn phỏng vấn nàng, Chu Di Hân nghĩ đến điều gì vội vàng muốn lấy remote TV tắt đi nhưng Bách Hân Dư nhanh tay hơn đã lấy được remote trước, Chu Di Hân muốn cướp, Bách Hân Dư lại cố tình ngả người xuống, tay còn ôm eo Chu Di Hân để nàng nằm nhoài lên người cô. 

Chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quấn quýt, không khí vô cùng ám muội. 

Chu Di Hân muốn ngồi dậy lại bị Bách Hân Dư giữ lại, hai tay nàng chống trước ngực Bách Hân Dư. 

TV truyền ra tiếng nói của Chu Di Hân: "Tôi không rõ lắm nếu người khác có nguyên nhân để tuyên bố kết hôn, còn tôi khi tuyên bố kết hôn, chính là nói rõ tôi yêu chị ấy, muốn cùng chị ấy đi hết đời này, ngoài ra thì không còn nguyên nhân nào khác." 

Bách Hân Dư nghe xong câu này ôm chặt Chu Di Hân hơn, bờ môi dán vào bên tai nàng nói: "Hôm nay phu nhân biểu lộ như vậy, có phải chị nên đáp lại gì đó?" 

Chu Di Hân bị ôm, lòng bối rối, trầm giọng nói: "Gì đó là gì?" 

Bách Hân Dư: "Thỏa mãn nguyện vọng của em được không?" 

Chu Di Hân cứng đờ vài giây: "Nguyện vọng gì cơ?" 

"Em nói em muốn ăn chị." 

Chu Di Hân cảm giác khoảng cách cả hai càng lúc càng ngắn lại, hơi thở của Bách Hân Dư sượt qua tai nàng, ngứa ngứa, nàng ngập ngừng nói: "Em...em không muốn." 

Bách Hân Dư cười khẽ: "Tại sao? Lẽ nào phu nhân không biết?" 

Chu Di Hân còn chưa kịp mở miệng Bách Hân Dư liền dồn sức vào tay, sau đó hai người đổi vị trí cho nhau, Bách Hân Dư nằm nhoài bên trên Chu Di Hân nói: "Không sao, chị sẽ tự mình làm mẫu dạy em." 

Chu Di Hân: ... 
-------------------------

*Tác giả có lời muốn nói. 

Bách Hân Dư: "Phu nhân có thích chị làm mẫu như vậy không?" 

Chu Di Hân  đỏ bừng mặt:"Chị biến ngay!!!" 
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip