Chương 21: Chị ấy là một người rất tốt.
<Phá kén> chiếu vào thứ năm hàng tuần, một tuần hai tập, Chu Di Hân ôm tô mì ngồi trước máy tính, suy nghĩ một chút vẫn mở máy lên.
Bộ phim này có đạo diễn nổi tiếng, đại IP cải biên, ba nhân vật chính ngoại trừ Chu Di Hân thì hai người còn lại không có scandal gì.
Huống hồ vết đen của Chu Di Hân vẫn là chuyện ba năm trước, vì thế sắp đến giờ chiếu, Weibo <Phá kén> đăng một bài viết, nháy mắt đạt mấy ngàn lượt chia sẻ.
Fan diễn viên cùng fan nguyên tác đều ngồi trước máy tính, muốn xem bộ phim cực hot này.
Đúng tám giờ, Chu Di Hân mở video lên. Mở đầu dài bốn phút rưỡi, bài hát mở đầu do một ca sĩ nổi tiếng trình bày, trước đó Chu Di Hân cũng nghe qua trên mạng rồi, nhưng kết hợp hình ảnh <Phá kén> vẫn có cảm giác hơi khác biệt.
Cảnh mở đầu chính là về bữa tiệc kia.
Màn hình liên tục nhảy bình luận.
-- Anh Tiêu siêu cấp đẹp trai!
-- Tôi phải đánh call cho anh Tiêu!
-- Mấy người làm cái gì đó? Cho tôi liếm màn hình, Tiêu Thừa thực sự quá tuấn tú!
-- Phía trước cũng thế, đừng quấy rầy tôi liếm màn hình!
-- Đủ đủ, đẹp trai chỗ nào chứ, cùng lắm là ưa nhìn thôi.
Chỉ chốc lát, màn hình liền ầm ĩ, fan nguyên tác bình luận:
-- Cãi nhau cái *beep* ấy, mấy người tranh cãi đừng làm ảnh hưởng bọn tôi xem phim!
-- Đúng, fan não tàn dừng lại đi, theo đuổi idol mà hận không dán lại được đây.
-- Mày không theo đuổi idol chắc? Không hâm mộ thì xem phim làm đ*o gì hả? Sao, idol của mày là ai? Cố Linh à?
-- Cút.
Chỉ chốc lát, bình luận quá nhiều che kín màn hình. Chu Di Hân gắp mì ăn, <Phá kén> đã đến phân đoạn áp đảo kia của nàng.
Bình luận thưa thớt hẳn đi.
-- Cắt, đoạn có Chu tiểu tam không xem!
-- Haiz, chờ đoạn cut của anh Tiêu vậy!
-- Bên trên đi chỗ khác được không, mấy người không xem thì đừng BB, phiền vãi, đúng fan não tàn chỉ đến thế!
-- Thật sự, xem phim còn phải xem lũ hề mấy người bình luận, buồn nôn!
-- Cái kia, mị nói này, mấy người không thấy khí thế Chu Di Hân thật kinh người à.
-- Tôi cũng thấy thế, ánh mắt kìa, khí thế kìa, thật sự kịch tính quá!
-- Mị cũng thấy giống lầu trên, thật ra lúc xem poster đã cảm thấy khí thế cao ngút trời!
Những đánh giá về Chu Di Hân rất nhanh đã bị những comment kiểu ả là tiểu tam, cô ta không biết xấu hổ đè xuống dưới. Tuy nhiên Chu Di Hân cũng không có khó chịu, vẫn hăng say ăn mì.
Tiểu Phì ăn tối xong, đang chạy khắp phòng tìm đồ chơi, chốc lát đã nhảy đến trước máy tính của Chu Di Hân. Nó đặt mông ngồi lên bàn phím, chặn ngang tầm nhìn của nàng.
Chu Di Hân ngẩng đầu thì thấy thân thể béo mập của Tiểu Phì, mắt nó mở to, chiếc đuôi quét vào bát nàng, hai sợi lông mèo cứ thế rơi vào trong bát.
Một bát mì ngon lành bị nó phá hư.
Chu Di Hân không còn cách nào khác, ôm nó vào lòng, xoa đầu nó, máy tính vẫn đang chiếu phim, góc bình luận dần thưa thớt.
Có mấy fan nguyên tác không hài lòng oán giận:
-- Kịch bản kiểu gì đây? Không xem nữa.
Cũng có mấy người ủng hộ:
-- Mị thấy cũng được mà, đặc biệt là Sở Thiên, hoàn toàn giống hệt Thiên Thiên trong tưởng tượng của mị, vừa bá đạo lại ôn nhu tình cảm!
-- Đúng đúng, đặc biệt lúc tại tiệc rượu đó, đm, quả thực cứ như bước ra từ sử thi vậy.
-- Xin hỏi, các bạn một ngày nhận được bao nhiêu tiền vậy? Mắt mù thế rồi, không phải thủy quân mới lạ.
-- Xùy, thần tượng của một số người diễn xuất không bằng người ta, ghen tị chứ gì.
-- Tùy việc mà xét, thật sự Chu Di Hân là tiểu tam nhưng không liên quan đến bộ phim nha. Thừa nhận khó lắm à? Cô ấy diễn thật sự rất tuyệt.
-- Hô hô, bắt đầu tẩy trắng rồi, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền nữa.
-- Yên tâm đi, chuyện tiểu tam tẩy kiểu gì cũng không sạch, nhưng khả năng diễn xuất của cô ấy cho dù ba năm trước hay hiện tại tôi vẫn đều công nhận.
-- Hơn nữa, mắt chúng tôi không mù, ai tốt ai xấu không biết chắc?
Mắt thấy bình luận lại muốn ầm ĩ lên, Chu Di Hân hơi bất đắc dĩ tắt video.
Nàng vừa tắt máy liền nhận được tin nhắn WeChat từ Phó Thu, cô phấn khích nói: [Chị Chu, chị Chu ơi, chị xem phim không, thật nhiều người khen diễn xuất của chị nha!]
Mắt Chu Di Hân mang ý cười: [Ừa.]
Phó Thu lại gửi một đống chữ đến: [Em đã nói rồi, chị Chu lợi hại như vậy, hôm đó nhìn chị quay đoạn tiệc rượu, khí thế thật sự đẳng cấp đến mức em không dám di chuyển cơ mà.]
Chu Di Hân lắc đầu nhìn đoạn tin nhắn dí dỏm, Tiểu Phì tìm một vị trí thoải mái trong lòng nàng để ngủ, trong căn biệt thự tĩnh lặng, chỉ có tiếng điện thoại của nàng kêu tít tít báo có tin nhắn WeChat.
Phó Thu vẫn đang nhắn: [Mặc kệ, em muốn vào Weibo đi kêu gọi! chị Chu không biết, lúc trước Weibo phim đăng bài tuyên truyền đều cắt phần của chị làm em bực dã man, nhưng mà thế cũng tốt, hôm nay cho bọn họ biết thực lực của chị Chu.]
Chỉ nhìn màn hình Chu Di Hân cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt đắc ý vênh váo đáng yêu của Phó Thu, ngón tay nàng bấm bấm, suy nghĩ chút rồi trả lời: [Không cần như vậy.]
Phó Thu gửi emoji mặt chán nản, còn thêm một câu: [Chị Chu, chuyện quá khứ để nó qua đi, sau này chúng ta cùng cố gắng đi lên, em muốn được thấy chị Chu bạo hồng.]
Chu Di Hân cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt đang vui tươi chợt lạnh đi mấy phần, cũng không trả lời Phó Thu.
Chuyện quá khứ - không thể bỏ qua được.
Chỉ là những việc này, Tiểu Thu không hiểu.
Chu Di Hân đờ người nhìn điện thoại, di động đột nhiên rung lên, nàng không nghĩ ngợi gì nhấn nút nghe: "Tiểu Thu."
Đầu bên kia trầm mặc một lúc mới có âm thanh cất lên: "Tiểu Thu?"
Chu Di Hân đưa di động ra trước nhìn tên, ba chữ Bách Hân Dư sáng lóa đập vào mắt, nàng cắn môi, đổi giọng: "Bách tổng."
Bách Hân Dư nằm ở trên giường, nhìn đèn trên trần nhà hỏi: "Tối nay không đi đâu à?"
Chu Di Hân "ừm" một tiếng, ôm Tiểu Phì đứng dậy, Tiểu Phì nằm trên chân nàng ngủ đã lâu, lại nặng như vậy, Chu Di Hân đứng lên liền bị tê chân, nàng thở nhẹ một tiếng, Bách Hân Dư nói tiếp: "Đang làm gì vậy?"
Chu Di Hân bóp bóp chân: "Chuẩn bị mang Tiểu Phì lên tầng đi ngủ."
Giọng điệu Bách Hân Dư không còn dứt khoát mạnh mẽ, mà có chút khàn khàn, tựa như vang vọng từ một nơi rất xa, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn đèn trần, nói: "Cô có tiện nói một chút sự tình của thôn làng không?"
Câu hỏi này làm Chu Di Hân sửng sốt một chút, mày hơi nhíu lại.
Nàng ở trong thôn ba năm, nàng còn tưởng Bách Hân Dư đã sớm điều tra xong.
Dù sao trước đây nàng ở chỗ tách biệt như thế mà Bách Hân Dư còn tìm được nàng, dùng một tấm hình để nàng đi ra, đưa nàng quay về giới giải trí, thậm chí còn ký hợp đồng với nàng.
Nếu nói Bách Hân Dư không điều tra nàng, nàng mới không tin được.
Nhưng cô lại đang hỏi nàng, chắc là không điều tra hết được rồi.
Dù sao cũng không có gì hay ho để điều tra.
Chu Di Hân đặt Tiểu Phì lên giường, chùm chăn vào, giọng nói mềm mại: "Ở thôn làng thật ra cũng không có gì, cuộc sống bình thường thôi."
Bách Hân Dư mấp máy môi, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Hai đầu di động chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, Chu Di Hân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bách tổng hỏi chuyện đó làm gì vậy?"
Bách Hân Dư đáp lời: "Chỉ là hỏi một chút thôi."
Cô chuyển hướng câu chuyện: "Người ở chung với cô tên là Diệp Thư Kỳ sao?"
Chu Di Hân lập tức ngồi thẳng dậy, cau mày, ngón tay bấu chặt điện thoại: "Thư Kỳ làm sao ư?"
Bách Hân Dư giọng vẫn như thường: "Không có gì cả, công ty có một hạng mục cứu trợ, tôi cảm thấy có thể gặp cô ấy nói chuyện chi tiết xem."
Chu Di Hân yên tâm, khuôn mặt giãn ra: "Thật sao? Như vậy Thư Kỳ sẽ rất vui."
Bách Hân Dư: "Cô ấy rất quan tâm người ở đó à?"
Chu Di Hân chần chừ trả lời: "Chị ấy rất quan tâm cảm thụ của mọi người, Thư Kỳ thật sự rất tốt."
Bách Hân Dư im lặng, bên ngoài có người gõ cửa, cô nói với Chu Di Hân: "Tôi biết, tính vậy đã, tôi cúp máy trước."
"Ừm."
Điện thoại bên này là giọngnói mềm mại trả lời, Bách Hân Dư nhìn điện thoại, mày hơi nhướng lên, bấm nút kết thúc.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip