Chương 23-2: Bách tổng tham ban
Lúc Bách Hân Dư mở mắt đã hơn chín giờ sáng, cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh, đã không có bóng dáng Chu Di Hân, tay duỗi ra, dưới chăn lành lạnh.
Vẻ mặt cô như thường, xuống giường đánh răng rửa mặt.
Tiểu Phì đã lâu không thấy cô, tuy rằng biểu hiện lúc sáng của cô khiến nó có chút không vui, nhưng vì cách xa nhiều ngày, sự hưng phấn khi nhìn thấy Bách Hân Dư trở về vẫn chưa biết mất, nó hung hăng quấn lấy chân cô.
Cô đi đâu nó liền đi đó, lông trắng cứ như có nam châm dính vào chân Bách Hân Dư, không muốn rời đi.
Mãi đến khi Bách Hân Dư ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trên sofa, Tiểu Phì mới thả người nhảy một cái vào trong lòng cô.
Bách Hân Dư xoa đầu Tiểu Phì, cảm xúc không vui lúc mới tỉnh rốt cuộc tiêu tan đi chút.
Tiểu Phì ngoan ngoãn vâng lời nằm trong lòng cô, thỉnh thoảng liếm cổ tay cùng lòng bàn tay Bách Hân Dư, nhột nhột, Bách Hân Dư cười khẽ, đầu mũi chạm mũi hồng ướt ướt của nó, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Một người một mèo vui đùa trên sofa, Bách Hân Dư liếc về laptop trên bàn.
Laptop là Chu Di Hân mang theo trong số hành lý ít ỏi, hơi cũ, các phím mờ một nửa, có thể thấy được nàng rất hay dùng.
Bách Hân Dư di chuột, nhìn thấy video đang được tạm dừng.
Cô nhấn nút tiếp tục xem, phân cảnh bắt đầu từ đoạn tiệc rượu đêm giao thừa, ánh mắt Bách Hân Dư trước sau như một bình tĩnh nhìn màn hình, Chu Di Hân đóng vai Sở Thiên khí thế mạnh mẽ, một ánh mắt phóng ra làm toàn bộ đều kinh sợ.
Chu Di Hân trong phim như đã biến thành người khác, hoàn toàn khác với ngày thường. Bách Hân Dư xem xong, mở phần bình luận, trong nháy mắt thấy một loạt bình luận:
-- Tôi phải đánh call cho anh Tiêu!
-- Anh Tiêu đẹp trai nhất trên đời!!
-- Hôm nay mị muốn liếm liếm khuôn mặt của anh Tiêu!
-- Anh Tiêu đẹp trai nhất, tốt nhất, đặc biệt nhất! Đương nhiên cũng có một vài câu xen vào, là nói Chu Di Hân.
-- Mời Chu tiểu tam cút khỏi giới giải trí!!
-- Tẩy chay Chu tiểu tam
-- Có Chu Di Hân, không xem!
-- Lầu trên xem hay không xem đếch ai quan tâm đâu, đừng BB nữa, cút!
-- Các hạ là thủy quân của Chu Di Hân đi! Xin hỏi được trả bao nhiêu tiền vậy?
-- Tôi thấy diễn xuất của Chu Di Hân rất được, làm sao nào? Là tốt hơn cả nam nữ chính đấy.
Sau đó là quá trình chửi rủa vô tận, Bách Hân Dư hít sâu một cái, lạch cạch tắt máy, ngay cả Tiểu Phì nằm trong lòng cũng phát hiện ra cô không vui, kêu cũng không dám kêu.
Bách Hân Dư đứng lên, thả Tiểu Phì xuống, chuẩn bị lên tầng thay đồ, lướt qua bàn ăn thì thấy một tờ giấy nhỏ.
Chính là tập giấy nhớ trước đây cô dùng để viết cho Chu Di Hân. Bách Hân Dư đến gần hai bước, nhìn trên tờ giấy viết: Sáng nay tôi nấu cháo, còn để trong nồi. Chị hâm nóng rồi ăn. Bữa trưa của Tiểu Phì để sẵn trong tủ.
Lệ khí quanh người Bách Hân Dư phút chốc biến mất hoàn toàn.
Cô đi tới phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy cháo đã nguội lạnh. Cô cho vào hâm nóng, múc ra bát để lên bàn, cũng chưa ăn, cứ như thế bình tĩnh nhìn.
Tiểu Phì không hiểu vì sao, ngồi trên bàn ăn, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô.
Bách Hân Dư nhìn nửa ngày, đột nhiên đứng dậy đi lên tầng. Tiểu Phì cũng đi sát theo sau.
Đến căn phòng bị khóa cuối tầng hai, Bách Hân Dư mở cửa đi vào, bức tranh lần trước vẽ xong đặt giữa phòng, bị vải trắng che kín, cô đi tới, kéo xuống vải trắng, nhìn thấy người đẹp trong tranh, còn cả hai còn mèo bên cạnh người đẹp.
Tiểu Phì đứng sau lưng cô, hiển nhiên cũng nhìn thấy, kêu "meo meo" hăng say, mắt long lanh hưng phấn. Bách Hân Dư cúi đầu nói với nó: "Đi vào trong đi."
Tiểu Phì phảng phất nghe hiểu, quen cửa đi vào căn phòng nối liền.
Căn phòng này treo rất nhiều tranh, đều được bảo quản tốt, tất cả đều vẽ về Chu Di Hân, thế nhưng Chu Di Hân trong tranh trẻ hơn nhiều, nàng buộc tóc đuôi ngựa, ôm con mèo vàng cam, phấn chấn tươi đẹp.
Cũng có vài bức vẽ tranh Chu Di Hân và phong cảnh, cây cối xanh tốt hoa lá rực rỡ, nàng mỉm cười, so với hoa còn kiều diễm hơn.
Tiểu Phì theo thói quen tìm được vị trí của chính nó, nhảy tới, ngồi xuống, vừa nghiêng đầu có thể nhìn thấy Chu Di Hân trong tranh cười hiền dịu, Tiểu Phì hướng về người trong tranh kêu "meo meo", còn lấy chân cào cào lớp kính.
Ở một bên khác, Bách Hân Dư đã pha màu xong, ngồi trước bàn vẽ suy tư, chốc lát sau cánh tay khẽ động, bóng dáng Chu Di Hân đang bận rộn trong bếp hiện lên trên giấy.
Lúc vẽ tranh Bách Hân Dư rất chăm chú, cực kỳ tập trung, Tiểu Phì chơi một lúc bên trong thì chán, đi ra ngoài, nhìn thấy Bách Hân Dư đang vẽ cũng không quấy nhiễu.
Có vẻ như nó đã quen, chỉ ngồi một bên nhìn.
Bách Hân Dư ngồi trong phòng tranh rất lâu, cánh tay chuyển động, mặt mày sắc bén nghiêm túc, nhìn người trong tranh lại có mấy phần ấm áp mềm mại.
Sau ba tiếng rốt cuộc vẽ xong.
Bách Hân Dư thỏa mãn buông bút.
Ngay lúc cô đặt bút xuống Tiểu Phì liền bước đến, gặm gặm mắt cá chân cô, kêu "meo meo", ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn cô.
Bách Hân Dư cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước."
Lúc này Tiểu Phì mới hưng phấn chạy ra ngoài, cái đuôi phe phẩy vui sướng.
Đi xuống nhà, bát cháo đã sớm nguội ngắt, Bách Hân Dư cũng không chê ăn một chút, rõ ràng là cháo hoa nhưng sao cô lại cảm thấy có vài phần thơm ngọt.
Tiểu Phì không thể chờ hơn nữa, đứng trước khay thức ăn, chân trước không ngừng nghịch cái khay, trong phòng khách chỉ nghe tiếng "bang bang".
Bách Hân Dư biết đây là kế vặt của nó, tức giận trừng mắt nhưng vẫn lấy thức ăn Chu Di Hân đã chuẩn bị ra. Cô hâm nóng lên rồi đặt vào khay, Tiểu Phì lập tức ăn như sói như hổ.
Sau khi ăn xong, Bách Hân Dư gọi bác Lý cho người đến quét dọn nhà cửa, Tả Tịnh Viện đã dừng xe chờ trước nhà từ sớm.
Cô nhìn thấy Bách Hân Dư đã nghỉ ngơi tốt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lông mày sắc bén, lúc liếc mắt nhìn tỏa ra một chút khí lạnh.
Tả Tịnh Viện mở cửa xe, cúi đầu: "Bách tổng."
Bách Hân Dư gật đầu lên xe, đợi Tả Tịnh Viện vào xe rồi mới hỏi: "Hai ngày nay Trần Vũ Tư liên lạc với anh không?"
Tả Tịnh Viện chần chờ trả lời: "Không ạ."
Trần Vũ Tư là quản lý của Ngụy Diễm. Ba năm trước Ngụy Diễm vào Bách Lý Thiêu Di thì đều là hắn quản, tuy năng lực không mạnh bằng Lâm Chi nhưng trong giới giải trí cũng đứng nhất nhì.
Có thể nói, nếu không có Trần Vũ Tư sẽ không có Ngụy Diễm hôm nay.
Trong giới ai cũng biết quan hệ giữa Trần Vũ Tư với Ngụy Diễm tốt đến mức không gì sánh được. Tả Tịnh Viện khẽ liếc Bách Hân Dư, cô cũng không biết Bách tổng đã lôi kéo Trần Vũ Tư từ khi nào rồi.
Quả nhiên, thủ đoạn cao thâm.
Bách Hân Dư nhận ra ánh mắt anh, cúi đầu lạnh lùng hỏi: "Làm sao?"
Tả Tịnh Viện hoàn hồn đáp: "Không có gì."
Chiếc xe màu đen phi nhanh trên đường, Tả Tịnh Viện lật lật lịch trình của Bách Hân Dư, hỏi nhanh: "À phải Bã ch tổng, lúc trước cô nói muốn đi tham ban, bây giờ đi luôn không ạ?"
Lúc Bách Hân Dư để cho anh sắp xếp cũng không có chuyện gì cả, Tả Tịnh Viện thuận tiện xếp lịch xong xuôi. Hiện tại dù biết Bách Hân Dư mới về sẽ khá bận, nhưng nhìn lịch trình anh vẫn muốn hỏi chuyện này.
Bách Hân Dư "ừ" một tiếng, nghĩ đến vừa nhìn thấy Chu Di Hân trong phim, so với bình thường khác nhau một trời một vực. Trong lòng khẽ động, Bách Hân Dư nhạt nhẽo mở miệng: "Đi thôi."
Tả Tịnh Viện nghĩ chút rồi nói: "Bách tổng, hai ngày nay đánh giá trên mạng về phu nhân dần thay đổi tốt lên, độ hot đề tài cũng vẫn duy trì, ba lần lên hot search Weibo, Lâm Chi tạo áp lực với bên Weibo <Phá kén>, tin rằng đạo diễn Tôn cũng không dám có thái độ gì với phu nhân."
Bách Hân Dư im lặng không đáp, chỉ có lúc nghe được hai từ "phu nhân" mới liếc nhìn Tả Tịnh Viện, sau đó thu tầm mắt lại.
Trong xe vẫn duy trì áp suất thấp.
Bên trong trường quay, tất cả mọi người đều đang bận rộn. Hôm nay Quách Nhất Tích chẳng biết tại sao lại rảnh rỗi đi theo đạo diễn Tôn đến đây. Trong đoan phim, ngoại trừ Chu Di Hân, ả đều chào hỏi hết, vẫn nói chuyện phiếm với Cố Linh và Ngô Thanh.
Chu Di Hân ngồi một bên khác trang điểm, Phó Thu hầm hừ nói: "Cũng không được quay phim, không biết đến làm cái gì, ra oai chắc?"
"Sợ người ta không biết cô ta bám chân đạo diễn Tôn đấy à."
Chu Di Hân nghiêng mặt nhìn Phó Thu, hạ giọng răn dạy: "Tiểu Thu, những câu như vậy sau này nói trước mặt chị cũng không sao, nhưng nếu truyền vào tai người khác, em không muốn lăn lộn trong giới này nữa phải không?"
Phó Thu không cam lòng trả lời: "Bình thường bọn họ nói xấu chị cũng không hề lén lút, còn cười nhạo chị..."
Chu Di Hân biết Phó Thu cảm thấy nàng bị tổn thương vì bất công, Tiểu Thu không có ý xấu, thẳng tính, vì thế nếu chỉ ở chung sẽ vui vẻ ung dung, nhưng làm việc cần đầu óc, trong giới giải trí ăn tươi nuốt sống như thế này, tính cách Tiểu Thu sẽ không được yên ổn.
Bình thường Chu Di Hân cũng sẽ dạy bảo Phó Thu, nhưng hôm nay cô quang minh chính đại nói Quách Nhất Tích như vậy rất sai lầm, Chu Di Hân lập tức nghiêm mặt nhìn: "Tiểu Thu, em phải nhớ kỹ trong giới giải trí này, nói ít làm nhiều, đặc biệt là hạn chế chuyện phiếm."
Phó Thu hơi rụt vai, đối mặt với Chu Di Hân hiếm khi tức giận, giọng nói có chút yếu ớt: "Em biết, em chỉ tức thế thôi. Nhìn thấy bọn họ bài xích chị như thế, rất bực mình."
Chu Di Hân cười khẽ: "So đo cùng người khác làm gì, đóng phim cùng nhau cũng chỉ ngăn ngắn mấy tháng, đừng để ý."
Lúc này Phó Thu mới bình ổn, ngồi xổm bên cạnh Chu Di Hân, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Chị Chu, chị thật rộng lượng."
Rộng lượng?
Nàng lại không hề rộng lượng.
Chu Di Hân cũng không giải thích với Phó Thu, chỉ là thu tầm mắt lại.
Lát sau, chuyên viên trang điểm đến giúp nàng xong, tiếp tục quay phim.
Phân cảnh chờ quay là Lâm Lương đã thu thập được chứng cứ, chuẩn bị vào cung, không ngờ tả tướng đã sớm phát hiện, tố giác ngược Lâm Lương.
Dưới áp lực của tả tướng, hoàng đế bất đắc dĩ hạ lệnh bắt giữ Lâm Lương, chuẩn bị thẩm vấn.
Trong truyện, đây là mưu kế của hoàng đế cùng với Lâm Lương nhưng Sở Thiên không biết chuyện đó, nàng thấy Lâm Lương bị nhốt vào ngục giam, trong lòng như lửa đốt, sốt ruột đến độ chuẩn bị đột nhập nhà lao trong đêm.
Nhưng không biết rằng người của tả tướng cũng có kế hoạch diệt trừ Lâm Lương, chuẩn bị khiến cho hắn chết trong ngục. Nếu như Sở Thiên đi, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hoàng thượng.
Vì thế, không được phép đi.
Mùa đông gió lạnh, Sở Thiên mặc đồ phong phanh đứng trong đình, lát sau tiểu nha hoàn chạy tới, ghé tai nàng nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị kỹ càng."
Sở Thiên gật đầu: "Đi thôi."
Vừa chuẩn bị đi thì thấy phụ thân nàng - hữu tướng - vẻ mặt trầm trọng đi đến. Sở Thiên khẽ nhíu mày, vẫn cúi đầu hô: "Phụ thân."
Hữu tướng đứng trước mặt nàng, mặt nghiêm nghị, âm thanh trầm thấp: "Chuẩn bị đi đâu?"
Vẻ mặt Sở Thiên như thường, giọng nói như gió thoảng: "Không đi đâu ạ, con chuẩn bị về phòng."
"Về phòng?"
"Về phòng nào?"
"Thiên Thiên, đừng tưởng ta không biết con muốn làm gì."
Sở Thiên bị vạch trần cũng không lúng túng, lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ tự nhiên.
"Nữ nhi không biết lời này của phụ thân có ý gì."
Hữu tướng hung hăng vứt y phục dạ hành vào người nàng: "Không biết?"
"Được lắm, nữ nhi của ta thực sự tài cán, còn có thể lừa gạt ta."
Sở Thiên thoáng nhíu mày, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, Hữu tướng mở miệng: "Con không cần nhìn người khác, là ta xếp ám vệ bên cạnh con."
"Phụ thân!"
Sở Thiên không thể tin tưởng hô một câu, sau đó có chút ảo não: "Người xếp ám vệ bên cạnh con làm gì?"
"Coi con thành giặc sao?"
Hữu tướng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh của nàng thì tức giận. Ông đã già mới có con, phu nhân đi trước, trong phủ không có nữ quyến, ông hết mực yêu thương chiều chuộng Sở Thiên, vốn sợ nàng được cưng chiều mà kiêu ngạo, không ngờ tính tình của nàng càng lúc càng giống ông khi còn trẻ, cũng cực kỳ thông tuệ.
Hữu tướng rất vui mừng, vì lẽ đó rất nhiều chuyện bình thường sẽ tùy ý nữ nhi.
Thế nhưng chuyện hôm nay, nàng tuyệt đối không thể đi.
Nếu đi sẽ chỉ có hai kết cục.
Hoặc là bị coi thành người của tả tướng, bị giết tại chỗ.
Hoặc là sẽ phá hỏng kế hoạch của hoàng thượng, sau đó cũng khó bảo toàn.
Đừng nghĩ bệ hạ bình thường rất bảo vệ Thiên Thiên nhưng chuyện diệt trừ tả tướng là tâm nguyện nhiều năm của người. Nếu bị Thiên Thiên phá hỏng, chỉ sợ người làm phụ thân này cũng không giúp được nàng.
Vì thế, không được phép đi.
Mặt khác, những lời này ông không thể nói ra. Ai mà biết được tả tướng có bao nhiêu tai mắt, nhỡ đâu trong quý phủ của ông cũng có, vậy thì nguy to.
Vì thế hữu tướng lạnh mặt, quát Sở Thiên: "Không được phép đi."
"Người đâu, đưa tiểu thư về phòng. Không có lệnh của ta, không được để nó rời khỏi phòng nửa bước."
Sở Thiên trợn mắt, cắn răng hô: "Phụ thân!!!"
Hữu tướng nhìn những người khác: "Còn đứng đó? Để ta nói thêm lần nữa sao!!!"
Ông hiếm khi phát hỏa, hiện tại dáng vẻ giận dữ khiến mọi người kinh hãi, vội vã lôi kéo Sở Thiên.
Sở Thiên giãy dụa không chịu, dứt khoát nói một câu: "Phụ thân, người không cho con đi, con sẽ chết cho người xem!"
Chát!!!
Một tiếng bàn tay lanh lảnh đánh vào mặt Chu Di Hân, những người xung quanh bao gồm cả đạo diễn Tôn đều sửng sốt. Phân cảnh này vốn dĩ sắp xếp không phải tát thật, chỉ cần giả vờ một chút, ai cũng không ngờ ông Hà đột nhiên tát mạnh như vậy.
Ông Hà vẫn nghiêm mặt không nói một lời, Chu Di Hân chỉ run lên một giây liền rất nhanh phục hồi diễn tiếp, trái tim đạo diễn Tôn cũng treo lên, tất cả mọi người lau mồ hôi.
"OK!"
Đạo diễn Tôn vừa hô xong thì nghe thấy ông Hà nói với Chu Di Hân: "Xin lỗi cô Chu, cảnh quay vừa rồi, chẳng qua tôi cảm thấy đánh thật sẽ có hiệu quả hơn."
"Chưa kịp thương lượng với cô, tôi xin lỗi."
Ông Hà liên tiếp nói hai câu xin lỗi, nhưng Chu Di Hân nhìn thấy sự xem thường toát ra từ mắt ông ta, thái độ xin lỗi cũng hời hợt.
Chu Di Hân vừa mới mở miệng: "Không có..."
"Chị Chu!!!"
Phó Thu cấp tốc chạy đến bên cạnh nàng: "Nhanh để em nhìn xem."
Phó Thu nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên má Chu Di Hân, căm tức nói với ông Hà: "Ông Hà, ông như vậy là ý gì?"
"Nếu bởi vì cái tát của ông mà chị Chu không thể quay tiếp, vậy ông cần bồi thường đạo diễn Tôn, hay là phải bồi thường chị Chu của chúng tôi?"
"Hơn nữa, ông tự ý làm chủ, có quá đáng quá không vậy?"
Phó Thu như có lửa đốt, ầm ĩ nói một trận, ông Hà vẫn bình chân như vại đứng nơi đó, giống không thèm nghe lọt tai một chữ nào.
Ngay cả đạo diễn Tôn đều phải nể mặt ông ta vài phần. Danh tiếng ông Hà trong giới thật sự vô cùng tốt: hình tượng vĩ đại, chuyên nghiệp, thậm chí mấy lần bị bệnh vẫn đi quay phim, mặc kệ nóng lạnh ra sao, trước giờ luôn tự mình thực hiện cảnh quay, không cần người đóng thế.
Vì lẽ đó, ông Hà gần như không có người ghét. Hơn nữa cháu gái ông ta là Hà Vi, hiện tại là sao hạng A, lưu lượng ổn định, chỉ cần cô đi tới đâu cũng có thể chiếm hot search cả ngày, là nữ diễn viên có nhân khí đứng thứ 2 đây.
Rồi thì, cháu rể cũ trước đây, Ngụy Diễm, hiện tại hot bỏng cả tay, nổi tiếng toàn quốc, được đề cử "Nam chính xuất sắc nhất", nếu không có gì xảy ra hắn ta chính là ảnh đế năm nay.
Vì thế, ngay cả đạo diễn Tôn cũng không dám lên mặt với ông Hà.
Chu Di Hân kéo tay Phó Thu, không tranh cãi với ông Hà nữa, Phó Thu tức giận nói nhỏ, vẫn cứ bất bình, thế nhưng cô nhanh chóng nhận ra, không ai trong trường quay dám đi đến, ánh mắt tất cả đều là ngồi xem kịch hay.
Ngay cả người bình thường ra vẻ thân thiết với chị Chu như Tiêu Thừa cũng chỉ đứng nhìn.
Phó Thu không khỏi buồn bực.
Nhưng cũng không nói gì nữa.
Vẫn là chị Chu nói đúng, trong giới giải trí này cần nói ít làm nhiều.
Qua mấy phút sau, Tiêu Thừa cầm một cốc nước ấm đi đến, đưa cho Chu Di Hân: "Vừa rồi chị Chu không sao chứ, em muốn đến nhìn một chút nhưng bị Cố Linh gọi bàn kịch bản."
Chu Di Hân nhận lấy cốc nước từ tay hắn, miệng mỉm cười: "Tôi không sao."
Tiêu Thừa nhìn phía ông Hà, lại nói với Chu Di Hân vài câu, thấy Chu Di Hân không quan tâm lắm, hắn nhún vai đi về phía trợ lý.
Cách đó không xa, Ngô Thanh cười trên nỗi đau của người khác, nói thầm bên tai Cố Linh: "Tát hay lắm! Tôi nghĩ sau này chỉ cần ông Hà ở đây, Chu Di Hân ra vẻ kiểu gì nữa, xem ra sẽ không thiếu chuyện hả giận này."
Trong mắt Ngô Thanh tràn đầy hưng phấn, cứ như người ra tay là cô ta chứ không phải ông Hà. Trái lại, Cố Linh bình tĩnh hơn nhiều, hơi lo lắng hỏi: "Này, nhỡ may bị người khác truyền đi..."
Ngô Thanh nghiêng mặt nhìn cô: "Đừng lo, coi như đưa tin, mọi người cũng sẽ tán thưởng ông Hà thật chuyên nghiệp. Thêm nữa, coi như biết ông ta cố ý, ông ta vẫn là trưởng bối, năm đó Hà Vi gặp chuyện, hiện nay ông ta xả giận thay cô ấy, có gì không đúng."
Cố Linh lúc này mới gật gù, nhíu mày: "Cũng đúng."
Mọi người trong trường quay nhìn Chu Di Hân bằng ánh mắt khác nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Nàng vẫn ngồi trước bàn trang điểm, cảnh quay tiếp theo, là nàng chống đối hữu tướng, hai người xảy ra tranh chấp, hữu tướng ném cây trâm cài mà Lâm Lương tặng nàng xuống ao nhỏ, Sở Thiên liều mạng nhảy xuống nước tìm.
Chu Di Hân chỉ cần diễn phần đầu là được, nhảy cầu sẽ có diễn viên đóng thế. Thời tiết hiện tại quá lạnh, đạo diễn Tôn lo lắng Chu Di Hân nhảy cầu sẽ bị cảm, làm lỡ quá trình quay phim. Hơn nữa dạ dày Chu Di Hân không tốt lắm, không thể chịu lạnh, cho nên mới sắp xếp đóng thế.
Đến khi Chu Di Hân trang điểm thay đồ xong đi đến bên cạnh đạo diễn Tôn thì Quách Nhất Tích đột nhiên nói một câu: "Đạo diễn Tôn, kia là diễn viên đóng thế sao ạ?"
Diễn viên đóng thế là một cô gái cao tương đương Chu Di Hân, đã hóa trang xong đứng một bên đợi.
Đạo diễn Tôn nghe Quách Nhất Tích hỏi nghiêng đầu nhìn: "Ừ."
Quách Nhất Tích đáy mắt đầy hứng thú: "Nhưng em nhớ Di Hân không thích dùng đóng thế, hơn nữa diễn xuất của Di Hân tốt như vậy, đóng thế làm sao diễn được?"
Chu Di Hân nhàn nhạt mở miệng: "Chị Quách yên tâm, chỉ là diễn tình tiết nhảy cầu, không đáng ngại."
Ông Hà nghe thấy bọn họ nói chuyện, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ là? Thật không biết các cô làm diễn viên để làm gì, nhảy xuống nước cũng phải có đóng thế, tự xem bản thân là công chúa gặp nạn à? Sao? Cảm thấy bộ phim này chưa đủ bê bối, cần nhiều tiếng xấu hơn hả?"
Ông ta hiếm khi nói ra ý kiến như vậy.
Bởi vì đóng thế cũng là một nghề nghiệp, tuy ông ta chưa từng dùng đóng thế nhưng vẫn tôn trọng nghề này. Bây giờ trào phúng cũng chỉ vì tức giận Chu Di Hân.
Quách Nhất Tích và ông Hà kẻ tung người hứng: "Đúng vậy, Di Hân, em xem hôm nay cũng không lạnh, đừng dùng đóng thế, không thì hình tượng trên mạng mấy ngày nay sẽ hỏng mất."
"Tiếng xấu tiểu tam mới qua đi, lại thêm việc đóng phim không chuyên nghiệp, nếu dùng đóng thế không chừng bị người đâm sau lưng đây."
Lúc ả nói đến tiểu tam hai chữ thì liếc nhìn về phía ông Hà, chỉ thấy ông Hà hừ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ cũng không thèm nhìn Chu Di Hân.
"Đúng đấy chị Chu, em cũng thấy không nên dùng đóng thế. Diễn xuất của chị đẳng cấp như vậy, chẳng may bị diễn viên đóng thế diễn hỏng thì sao? Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên từ khi chị quay lại showbiz mà."
Ngô Thanh đứng bên cạnh Quách Nhất Tích, nói xong còn không quên nhìn Quách Nhất Tích cười cười.
Hai người họ như thể cùng lên kế hoạch tính toán Chu Di Hân.
Chỉ là câu nói của họ, không ảnh hưởng đến Chu Di Hân nhưng lại khiến cho đạo diễn Tôn nhăn mày.
Từ khi công chiếu <Phá kén> đến nay, trên mạng phản ứng không tệ, hắn biết công lớn nhất chính là nhờ Chu Di Hân.
Diễn xuất nhập tâm, đem Sở Thiên trong sách bước ra đời thực.
Tuy rằng hôm nay chỉ là một tình tiết nhảy xuống ao nước, nhỡ đâu thật sự như Quách Nhất Tích nói, bị người tính toán, cố ý bôi đen tạo tiếng xấu, về sau chắc chắn sẽ không có hiệu quả tốt.
Đạo diễn Tôn nghĩ ngợi đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nói: "Cô Chu, tôi thấy, phân cảnh này, vẫn là diễn viên thật đóng được không?"
Chu Di Hân dù sao cũng là người của thư ký Chu, đạo diễn Tôn cũng không dám làm càn như ông Hà, vẫn đưa ra thương lượng.
Hắn nhíu mày có thể kẹp chết một con ruồi đang bay, mặt đầy khó xử, Chu Di Hân nhìn hắn, biết rằng nếu nàng kiên quyết dùng đóng thế cũng không phải là không thể.
Nhưng sau này, e là đạo diễn Tôn sẽ cho nàng vô số tiểu hài xuyên, dù sao hắn mới là đạo diễn mà nàng chỉ là một diễn viên.
Nghĩ ngợi thật lâu, Chu Di Hân gật gù: "Được"
Đạo diễn Tôn lúc này mới giãn lông mày, cười cười: "Vậy quyết định như thế!"
Chu Di Hân hít một hơi, đi tới bên cạnh ông Hà, chờ câu "action".
Ông Hà híp mắt liếc nàng, mặt đầy khinh bỉ.
Tuy rằng thời điểm rơi xuống nước nàng đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị nước lạnh làm đông cứng mặt mày. Nước tháng mười một lạnh thấu xương, nàng chỉ mặc váy yếm mỏng, vừa nhảy xuống cả người liền nổi da gà, bụng thắt lại vì lạnh.
Sắc mặt nàng trắng bệch, nước lạnh lan tỏa, hàn khí phủ kín từ đầu đến chân.
Chu Di Hân ở trong nước run cầm cập.
Thế nhưng đạo diễn Tôn vẫn không hô "OK".
Nàng cũng hết cách, cắn răng ngâm mình trong nước. Nước lạnh làm đầu óc nàng choáng váng, nhiệt độ trên người bắt đầu giảm, hít thở khó khăn.
"Cut cut cut!!!"
Đạo diễn Tôn gào to ba tiếng, Chu Di Hân rốt cuộc lao lên trên mặt nước, liều mạng hít thở, Phó Thu đã canh chừng bên ao từ lâu, cô kéo Chu Di Hân, choàng khăn cho nàng.
Đạo diễn Tôn một bên bực bội nói ông Hà: "Ông Hà, vừa rồi ông nên thể hiện vẻ mặt sốt ruột, tại sao lại cười chứ???"
Tuy rằng đạo diễn Tôn biết ông Hà muốn chỉnh Chu Di Hân, thế nhưng cái tát vừa nãy là đủ rồi, giờ ông ta còn muốn giở trò nữa.
Ông Hà cúi đầu: "Xin lỗi, chúng ta quay lại một lần."
Đạo diễn Tôn hùng hổ phát tiết một trận liền quay đầu đi lại ghế đạo diễn. Phó Thu đưa Chu Di Hân đi thay đồ, trang điểm lại lần nữa, mới vừa đứng ở cạnh ao liền nghe thấy tiếng "bốp bốp" vang lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
Đạo diễn Tôn còn chưa kịp phát hỏa hỏi xem xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên đã thấy Bách Hân Dư cười như không cười đứng gần đó, vẫn là dáng vẻ lần trước.
Thân thể hơi nghiêng nghiêng vì gió thổi mạnh, cô mặc áo khoác nâu nhạt, dưới chân là giày cao gót tám phân, nhan sắc không thua kém bất cứ nữ diễn viên nào ở đây, vai nhỏ eo thon, khí chất xuất chúng.
Bách Hân Dư nheo mắt phượng, nhìn về phía người có khuôn mặt tái nhợt cách đó không xa, thu lại vẻ mặt cười như không cười, lạnh lùng nói: "Cô Chu quả nhiên rất chuyên nghiệp, nhưng mà khả năng diễn xuất xem ra có tiếng mà không có miếng đây."
Sắc mặt Bách Hân Dư âm trầm lạnh lùng, nhất thời không khí bốn phía đều như đông lạnh mấy phần, trường quay rộng lớn câm như hến, không ai dám phát ra tiếng động.
Thư ký Tả đứng sau lưng cô, trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng không che được hàn quang dưới mắt kính, cô liếc nhìn ông Hà một cái rồi cụp mắt cúi đầu.
Chu Di Hân bình tĩnh nhìn Bách Hân Dư, không vì lời của cô mà tức giận, khuôn mặt xinh đẹp vì vừa nhảy xuống nước lạnh vẫn tái nhợt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trang điểm nhẹ nhàng tăng thêm sự mềm mại nhu hòa.
Ánh mắt hai người vừa chạm cái liền tách ra.
Vẻ mặt mọi người tuykhác nhau, nhưng trong mắt không giấu được hứng thú, tư thế chuẩn bị xem trò vui.
-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip