Chương 4: Cô Chu, cô sợ tôi sao?

Trước đây, Chu Di Hân làm việc và nghỉ ngơi rất không ổn định, bởi vì phải đóng phim, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng là chuyện bình thường, nhưng ba năm qua thì ngược lại, làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ, đúng giờ là lên giường đi ngủ. Nàng đem mèo trắng đặt trên giường, nghiêng đầu xoa cái bụng mềm mại của nó, nhớ lại vừa rồi Bách Hân Dư gọi tên nó.

"Tiểu Phì?"

Nàng chần chờ gọi một câu, con mèo trong lòng ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt màu xanh lam sáng lấp lánh đặc biệt đẹp đẽ, Chu Di Hân không nhịn được xoa đầu Tiểu Phì, nhỏ giọng kêu vài câu: "Tiểu Phì, Tiểu Phì."

Mèo trắng "meo meo" hai tiếng, đứng dậy lắc mình, Chu Di Hân nằm ngửa trên giường, Tiểu Phì nhẹ bước đến ngực nàng, ngồi xuống, vươn lưỡi béo mập ra liếm chân.

Chu Di Hân:...

Một cục mèo mập.

Đè nàng thở không xong.

Nàng ngồi dậy, nhấc Tiểu Phì đặt lên hai chân, vuốt nhẹ bộ lông trắng của nó.

Lông nó dày, được chăm sóc tốt, sạch sẽ như tuyết, sờ vào mềm mượt chẳng khác gì cây bông, Chu Di Hân vò hai lần không kiềm được lòng úp mặt vào bộ lông trắng.

Thật sự quá thoải mái!

Nàng vốn yêu mèo, trước khi xuất đạo nhà nàng có nuôi một con mèo được bốn, năm năm, mèo và người rất thân thiết, sau khi xuất đạo nàng không hay về nhà, ba nàng muốn đem mèo đi tặng nhưng nàng không đồng ý bèn mang nó theo.

Nó là một con mèo quê, tính cách quái đản, không nghe lời, lúc nhìn người sẽ lộ ra cảm giác coi thường thiên hạ, fan của nàng đặt cho nó biệt hiệu Nữ Vương.

Đáng tiếc Nữ Vương của nàng lại không được chết yên ổn.

Thời gian ba nàng gặp chuyện, nàng tại bệnh viện bận rộn như con quay, căn bản không có thời gian chăm sóc nó, trợ lý của nàng đáng lẽ phải chăm nó lại vì chuyện công ty mà đi mất, đến khi nàng trở về khu nhà thì, trống rỗng.

Cái gì cũng không còn.

Điện thoại di động của nàng còn hiện lên tin nhắn từ trợ lý: [Chị Chu, em xin lỗi, Nữ Vương mấy hôm trước chạy ra ngoài chơi, chẳng may bị xe tải đâm vào...]

Chu Di Hân nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, Tiểu Phì nhận ra tâm tình nàng không ổn, mở mắt "meo" một tiếng, cọ đầu lên tay nàng.

Đầu ngón tay chạm đến mềm mại, Chu Di Hân mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sáng của Tiểu Phì, nàng cười cười, nhấc tay bế nó ôm vào trong lòng, đúng là vật nhỏ làm người ta yêu thích. 

Các nàng vẫn còn ở trên giường ôm ấp thì vang lên tiếng gõ cửa đều đều, Chu Di Hân nhíu mày: "Ai vậy?" 

Giọng nói hờ hững của Bách Hân Dư từ ngoài cửa bay vào: "Là tôi." 

Chu Di Hân hít một hơn, cảm giác mình bị thần kinh rồi, cái nhà này ngoại trừ cô còn có ai nữa chứ.

Nàng nhanh chóng xuống giường, đi dép ra mở cửa, thấy Bách Hân Dư ôm chăn gối đứng đó. 

Chu Di Hân:... 

Bách Hân Dư ôm cái chăn nhìn Chu Di Hân: "Cảm phiền cô tránh ra chút." 

Chu Di Hân: "Bách tổng, đây là phòng của tôi."

Bách Hân Dư vào phòng đặt chăn gối xuống xong xuôi: "Tôi biết, vì thế tôi mới mang chăn gối sang đây."

Chu Di Hân: "Không đúng, tôi nhớ trên hợp đồng ghi rõ, chúng ta không cần ngủ chung."

Bách Hân Dư gật đầu: "Đúng vậy."

"Thế nhưng hợp đồng cô vừa ký cũng ghi rõ, ngoại trừ thời gian đóng phim còn lại đều phải ở cùng với Tiểu Phì."

Chu Di Hân có chút khó hiểu, hai chuyện này liên quan gì sao?

Nàng bây giờ chẳng lẽ không phải đang ngủ cùng Tiểu Phì đây à?

Bách Hân Dư đây là muốn đùa gì chứ.

Thấy Chu Di Hân vẫn trong trạng thái mờ mịt, Bách Hân Dư ngồi trên giường, đưa tay sờ Tiểu Phì, ngón tay vuốt cái mũi béo mập của nó.

Cô nhẹ nhàng mở miệng: "Buổi tối tôi không thể ngủ xa Tiểu Phì."

Chu Di Hân:...

Đây khác nào là chung chăn chung gối?

Bách Hân Dư có phải đang gài nàng?

Ánh mắt Chu Di Hân hoài nghi nhìn chằm chằm người trước mặt, tuy rằng nàng không phải mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn là có mấy phần nhan sắc, lẽ nào Bách Hân Dư có ý đồ gì với nàng?

Chu Di Hân không chấp nhận được, suy nghĩ một chút bèn nói: "Bách tổng, không thì chị đem Tiểu Phì về phòng?"

Bách Hân Dư cười khẽ, liếc mắt nhìn: "Cô Chu sợ tôi có mưu đồ bất chính với cô à?"

Chu Di Hân không đáp, mắt liếc sang một bên.

Bách Hân Dư: "Cô Chu đúng là có mấy phần nhan sắc, nhưng tôi lại không phải người đói bụng ăn quàng đâu."

Chu Di Hân có chút muốn bịt miệng người nào đó lại.

Bách Hân Dư thấy nàng vẫn đứng đó, môi mỏng khẽ mở: "Chẳng lẽ cô cảm thấy cô đáng yêu hơn Tiểu Phì đấy à?"

Chu Di Hân:...

Nàng có chỗ nào không đáng yêu chứ?

Xùy! Sao nàng lại lún vào câu chuyện của Bách Hân Dư rồi.

Chu Di Hân xoay người nhìn Bách Hân Dư, trong phòng nàng chỉ mở đèn ngủ trên bàn, cũng không sáng lắm, nhưng ánh sáng chiếu lên làm góc nghiêng của Bách Hân Dư càng rõ ràng, đường nét hoàn mỹ, nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Bách tổng, chị vẫn nên mang Tiểu Phì về phòng thì hơn."

Mặt Bách Hân Dư lạnh đi ba phần: "Cô Chu, tôi không muốn một chuyện phải nói lại hai lần, chúng ta chỉ là làm theo yêu cầu mỗi bên, bây giờ cô muốn nuốt lời?"

Chu Di Hân cắn răng: "Không phải"

Bách Hân Dư: "Lên giường"

Chu Di Hân:... 

Giường rất rộng, Chu Di Hân và Bách Hân Dư mỗi người nằm một bên, hai cái chăn mỏng, hai cái gối riêng, Tiểu Phì ngang ngược nằm ngủ ở giữa. Nó thực sự yêu thích Bách Hân Dư hơn, đầu ngả vào vai Bách Hân Dư, đuôi lại để ở phía Chu Di Hân, liên tục ve vẩy, lông đuôi mượt mà quét từ má Chu Di Hân đến cổ nàng, ngứa ngứa. 

Chu Di Hân khó nhịn lặng lẽ nắm lấy chiếc đuôi cứ đảo mãi của Tiểu Phì, đặt xuống dưới mông, chưa kịp rút tay lại thì đuôi Tiểu Phì lại vểnh lên, quét đúng vào mặt nàng. 

Bên tai nghe được tiếng cười khẽ của ai đó. 

Bách Hân Dư nằm nghiêng trên giường, nhìn động tác ngây thơ của Chu Di Hân, khuôn mặt sắc sảo tự nhiên dịu dàng hơn, ánh mắt lơ đãng nhìn nàng. 

Ba năm trước, dù mới xuất đạo nhưng Chu Di Hân đã bước vào hàng Tứ tiểu hoa đán, đầu tiên là do kỹ năng diễn xuất tốt, chỉ đóng vai nữ chính trong một bộ phim thì đã tạo ra cơn sốt phòng vé, nhận được vô số giải thưởng.

Trở thành một câu chuyện truyền kỳ.

Thứ hai là vì nhan sắc của nàng. 

Tần thủ nga mi, phong cơ tú cốt, xinh đẹp nhưng không hề khoa trương, khiến người ta không thể không ngắm nhìn. 

Nàng nằm trên giường, trùm chăn kín mít chỉ lộ ra cái đầu cũng khiến người ta có vô số mơ tưởng. 

Bách Hân Dư nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, tắt đèn, trong phòng ngay lập tức tối đi, Tiểu Phì không nhịn được chui vào trong lòng Bách Hân Dư cọ cọ, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn. 

Chu Di Hân không ngủ, nàng lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bách tổng, bức ảnh kia khi nào chị đưa cho tôi vậy?" 

Bàn tay Bách đang vuốt ve Tiểu Phì hơi dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối: "Còn chưa đến lúc." 

Chu Di Hân nhịn, không nói nữa. 

Tư thế ngủ của Bách Hân Dư rất chuẩn chỉ, gần như không thay đổi, Tiểu Phì cuộn mình nằm ở một bên cánh tay cô, một người một mèo hô hấp đều đặn. 

Chỉ có Chu Di Hân là mở mắt đếm sao. 

Bên cạnh có thêm một người, nàng kiểu gì cũng không ngủ nổi, mãi cho đến gần sáng mới chợp mắt được. 

Nàng vừa ngủ thì chuông báo thức kêu lên, Bách Hân Dư đứng dậy, nhanh tay tắt đồng hồ, nghiêng đầu nhìn Chu Di Hân, đôi mắt không buồn ngủ chút nào. 

Tiểu Phì bị cô đánh thức, "meo meo" một tiếng đứng dậy duỗi người, Bách Hân Dư ôm lấy nó, rón rén bước ra ngoài. 

Ngoại trừ bữa trưa ở công ty phải ăn ở ngoài, còn lại hai bữa cô đều tự nấu, có thể vì quanh năm ở nước ngoài, cô lại không quen ăn đồ ngoại quốc nên có thói quen tự nấu cơm. 

Bách Hân Dư làm một quả trứng chần nước sôi, bưng sữa bò đặt lên bàn ăn, Tiểu Phì đúng lúc ngồi xổm canh ở khay đồ ăn của nó kêu "meo meo" liên tục, cô liếc nó: "Không được, em phải giảm cân." 

Tiểu Phì cứ như nghe hiểu được cô nói gì, nhảy xuống cạnh chân của cô, cắn cắn ống quần ngủ, cả người cọ tới cọ lui. 

Đây là cách nó làm nũng, lần nào cũng thành công. 

Quả nhiên Bách Hân Dư thở dài, ôm lấy nó đi tới cạnh ngăn kéo để thức ăn cho mèo. 

Tiểu Phì hưng phấn bám lấy Bách Hân Dư, liên tục kêu "meo meo", Bách Hân Dư liếc nhìn căn phòng nói: "Còn kêu thì không cho em ăn nữa."

Tiểu Phì: "Meo..."

Ăn xong bữa sáng, Tả Tịnh Viện đúng giờ đã đứng ở cửa, thấy Bách Hân Dư mặc một bộ công sở vàng nhạt vừa lúc đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị. Anh vội mở cửa sau xe ra, cung kính: "Bách tổng."

Bách Hân Dư nhẹ gật đầu, lên xe. Tả Tịnh Viện theo cô lên xe, thấy dưới mí mắt cô có quầng đen: "Tối qua Bách tổng ngủ không ngon sao?"

"Cũng tạm."

Ngữ khí lạnh lùng, thái độ cự tuyệt người ngoài, Tả Tịnh Viện đã quen lâu rồi, anh mở máy tính bảng, báo cáo lịch trình cho Bách Hân Dư: "Bách tổng, lúc chín giờ ký hợp đồng với Diệp tổng của Hâm Huy, mười rưỡi có cuộc họp, Mễ Lâm đã chuẩn bị tài liệu, buổi chiều..."

Bách Hân Dư trước sau như một đều im lặng nghe anh nói, mãi đến khi Tả Tịnh Viện nói xong lịch trình cô mới mở miệng hỏi: "Ngụy Diễm sắp về nước phải không?"

Tả Tịnh Viện nhìn máy tính bảng: " Đúng vậy, đã bay chuyến sáng sớm nay."

Ngụy Diễm hiện tại cũng là người của Bách Lý Thiêu Di, từ sau sự việc xảy ra ba năm trước vẫn không có nhiều hoạt động, hai năm trước đột nhiên ký hợp đồng với Bách Lý Thiêu Di, cho hắn tài nguyên, lúc này mới chuyển mình, từ từ nổi tiếng.

Nghe đồn hắn được đề cử ở ba giải thưởng lớn, danh tiếng không thể khinh thường.

Nghe được chính bà chủ nhắc tới hắn, Tả Tịnh Viện nhỏ giọng hỏi: "Bách tổng có muốn để Ngụy Diễm đến công ty một chuyến không?"

Bách Hân Dư nheo lại mắt lạnh, môi mỏng khẽ mở: "Không vội, để hắn nghỉ ngơi trước."

Tả Tịnh Viện cúi đầu: "Vâng"

Hai người đến công ty rất nhanh, Bách Hân Dư ngồi trên ghế, Tả Tịnh Viện mở TV nhìn một người đàn ông bị fan chen chúc, bước nửa bước cũng khó khăn. Fan giơ cao banner:

- Em yêu Ngụy Diễm

- Ngụy Diễm lấy em!!!

- Ngụy Diễm tốt nhất thế giới.

Đủ loại banner, sân bay ầm ĩ, phóng viên cũng tận dụng thời gian hỏi: "Anh Ngụy, nghe nói anh nhận đóng bộ <Hừng đông> phải không?"

"Anh Ngụy, nghe nói anh ở nước ngoài sức khỏe không ổn lắm?"

"Anh Ngụy..."

Câu hỏi liên tục, Ngụy Diễm trước sau mỉm cười, không nói một lời, vệ sĩ bên cạnh giúp hắn ngăn cản phóng viên cùng fan.

Trong lúc không khí đang ầm ĩ, một phóng viên tới gần Ngụy Diễm đột nhiên hỏi: "Anh Ngụy, anh biết tin tức cô Chu quay lại giới giải trí không? Chuyện này có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Cơ thể Ngụy Diễm hơi khựng lại, sân bay vốn ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh hẳn, fan vẫn giơ cao banner, mọi người đều chờ đợi Ngụy Diễm trả lời.

Trợ lý bên cạnh hắn nói với phóng viên: "Xin lỗi, về chuyện này..." Ngụy Diễm kéo trợ lý, thở dài nói: "Tôi chỉ muốn nói, chuyện trước kia thực xin lỗi, còn sau này chúng tôi không liên quan."

Trợ lý ảo não giậm chân tại chỗ, phóng viên còn muốn hỏi thêm, fan đột nhiên lại hô vang. "Diễm Diễm cố lên!"

"Diễm Diễm đừng khó chịu! Anh còn có chúng em!"

Ngụy Diễm miễn cưỡng cười cười, bị trợ lý đẩy lên xe. Bách Hân Dư liếc mắt nhìn một bên cửa sổ, đưa tay tắt TV. Tả Tịnh Viện đứng sau lưng cô: "Bách tổng, đã lấy được toàn bộ ảnh, có cần đưa cho phu nhân không?"

Bách Hân Dư lắc đầu: "Không cần, để lên bàn cho tôi."

Tả Tịnh Viện lấy ra một phong bì nhỏ từ trong lồng ngực, đặt trên bàn làm việc của Bách Hân Dư, anh có vẻ hơi khó xử, mở miệng: "Vậy phu nhân..."

Bách Hân Dư nhìn dòng người qua lại phía dưới, đuôi lông mày lộ ra vẻ ác liệt, hai mắt lạnh thêm mấy phần.

Một lúc sau cô mới mở miệng: "Tả Tịnh Viện này, đứng vững tại một chỗ, lực đánh người mới càng mạnh hơn, đánh cũng càng chuẩn, như vậy cơ thể mới không bị ngã."

Tả Tịnh Viện cúi đầu: "Tôi hiểu rồi."
-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip