Chương 40: Em thấy ánh trăng đêm nay có đẹp không?

Trò vui cũng không kéo dài lâu, Bách Hân Dư và Chu Di Hân đi xuống liền có không ít người túm lại hỏi kinh nghiệm, ngay cả Lương Tuấn Sơn cũng kéo vợ đến hỏi sao cô nhận ra được nàng.

Chu Di Hân biết Bách Hân Dư không thích không khí ồn ào, nói mấy câu qua loa để bọn họ dời đi. 

Hai người trở lại bàn, thím Hai kéo Chu Di Hân thì thầm hỏi: "Cô Chu, sao vợ cháu nhận ra cháu được thế?" 

"Đúng vậy, quá thần kỳ."

"Tay còn chưa chạm, cũng không nói chuyện đã nhận ra rồi." 

Mấy người ngồi bên thím Hai cũng nhỏ giọng hỏi. Chu Di Hân cười cười, suy nghĩ một chút: "Khả năng là mùi trên người cháu giống với chị ấy." 

Này là nói thật. Từ khi nàng kí hợp đồng với Bách Hân Dư xong, vẫn luôn dùng loại sữa tắm kia, Bách Hân Dư nói, Tiểu Phì không ngửi quen mùi khác, vì thế cho dù về thôn, nàng cũng mang theo sữa tắm. 

Tuy rằng trong lòng nàng cũng tò mò sao Bách Hân Dư có thể nhận ra nàng, nhưng ngoài lý do này, nàng cũng không có lời giải thích khác. 

Hẳn là do mùi thơm. 

Bách Hân Dư ngồi bên cạnh nghe nàng nói cũng chỉ cụp mắt, không nói một lời. 

Không bao lâu, tiệc đính hôn sắp kết thúc, hiệu trưởng cùng mấy lão sư trong trường đi tới đứng trước bàn nàng, nâng chén nói: "Cô giáo Chu." 

Chu Di Hân vội đứng lên: "Hiệu trưởng." 

Hiệu trưởng cười híp mắt: "Lần này cháu trở về còn mang theo nhiều đồ như vậy, bác thay mặt đám trẻ cảm ơn cháu." 

Những người trong thôn sắp ra về nghe thấy lời hiệu trưởng nói liền bàn tán xôn xao.

"Lần này cô Chu tốn không ít tiền đây." 

"Còn không phải sao, cô ấy còn mua áo khoác lông cho con nhà tôi."

"Tôi cũng chưa từng được nhìn thấy mấy cái đó trước đây, nhất định rất nhiều tiền." 

"Cô Chu rất thương đám trẻ đây..."

"Chúng ta cũng phải kính một chén, vì đám trẻ." 

"Tôi cũng tới..." 

Thanh âm không ngừng truyền tới, Chu Di Hân cười: "Hiệu trưởng đừng khách khí, nơi này giống như nhà của cháu, mọi người đều như là người trong nhà, cháu không tốt với mọi người thì tốt với ai nữa."

"Nói hay lắm!!!" 

Không biết ai hô một tiếng, kéo đám nhỏ đang chơi pháo đến. 

Chu Di Hân thấy hiệu trưởng vẫn nâng chén, nàng vội cầm chén của mình, rót rượu nếp vào, đầy chén, nói với hiệu trưởng: "Vậy cháu cũng kính hiệu trưởng, ba năm nay cảm ơn mọi người luôn quan tâm chăm sóc cháu." 

Nói xong, ngửa đầu chuẩn bị uống, cánh tay lại bị người tóm lấy, không biết Bách Hân Dư đứng dậy từ lúc nào, cầm lấy chén trên tay nàng, nói với hiệu trưởng: "Xin lỗi, dạ dày cô ấy không tốt, để cháu uống thay cô ấy." 

"Quả nhiên đau lòng vợ kìa!"

"Vợ cô Chu thật tốt." 

Chu Di Hân còn muốn giành lại chén, bị người nào đó lạnh lùng nhìn một cái, nàng đành đứng im. 

Hiệu trưởng mặt mày hớn hở: "Không sao, cô Bách uống thay cũng được, đều là người một nhà cả." 

Hiệu trưởng nói xong thì cụng chén với Bách Hân Dư. 

Hiệu trưởng đi rồi, Chu Di Hân liền bị cuốn lấy, không phải cô thím nhà này thì là chú bác nhà khác, đều đến kính rượu thay con nhà mình, chính là nàng không uống một hớp nào, đều là Bách Hân Dư đỡ hộ. 

Uống đến khi rượu trên bàn hết rồi mới thôi. 

Chu Di Hân lo Bách Hân Dư say, muốn đỡ cô về nhà trước. Nhưng vẻ mặt Bách Hân Dư so với nàng còn bình tĩnh hơn, tròng mắt lạnh lùng, không khác gì bình thường. 

Nàng đều phải nghi ngờ có thật cô đã uống hết chỗ rượu kia hay không. 

Bọn họ ở lại đến khi tàn tiệc mới về. 

Diệp Thư Kỳ đã đi về trước, vì thế trên đường chỉ còn Chu Di Hân và Bách Hân Dư song song đi cùng nhau. 

Ánh trăng sáng loáng chiếu vào hai người, Lương gia vẫn còn vang lên tiếng nhao nhao ồn ào, Chu Di Hân đi bên cạnh Bâch Hân Dư, nghiêng đầu khẽ hỏi: "Bách tổng, chị ổn không?" 

Bách Hân Dư đang đi bình thường nghe thế quay đầu hỏi: "Tại sao cứ gọi tôi Bách tổng?" 

Vẻ mặt Chu Di Hân mờ mịt: "Hả?" 

Bách Hân Dư nhíu mày: "Tại sao em không gọi tôi là Tiểu Bạch?" 

Nhìn dáng vẻ cô đàng hoàng trịnh trọng, Chu Di Hân không biết được cô có phải say rượu hay không. 

Bách Hân Dư cũng không đợi Chu Di Hân trả lời, hừ hừ hai tiếng rồi nói: "Về nhà." 

Chu Di Hân giật giật khóe miệng: "Được rồi." 

Sau ba phút nàng kéo tay Bách Hân Dư: "Nhà ở đây mà." 

Bách Hân Dư: "Ồ." 

Chu Di Hân không ngờ Bách Hân Dư say rượu lại không mất trí mà chính là như thế này. 

Không làm ồn, không quậy phá, vẻ mặt không khác mọi ngày, ngay cả lạnh lẽo dưới đuôi lông mày cũng vẫn y nguyên. 

Không trách nàng không nhận ra được, là do cô che dấu quá tốt. 

Chu Di Hân biết Bách Hân Dư say rồi liền ôm lấy tay cô muốn đỡ cô về nhà, Bách Hân Dư đẩy tay nàng ra: "Em chạm vào tôi làm gì?" 

Chu Di Hân: ... 

Ánh mắt Bách Hân Dư dưới trăng đặc biệt đen bóng, Chu Di Hân rốt cuộc phát hiện chỗ nào không giống. 

Trong mắt cô có chút ngu đần. 

Không còn vẻ minh mẫn khôn khéo thường ngày. 

Chu Di Hân mím môi, thành thật nói: "Đưa chị về nhà." 

Bách Hân Dư liếc nàng một cái: "Tôi không muốn về nhà." 

Chu Di Hân nhẹ nhàng hỏi: "Vậy chị muốn làm gì?" 

Bách Hân Dư ánh mắt thầm thúy, chăm chú nhìn Chu Di Hân thật lâu, sau đó nở nụ cười: "Chúng ta đi hẹn hò đi." 

Hẹn...hẹn hò? 

Mệt cô nghĩ ra được. 

Trời đông giá rét, cho dù không nói rằng thời tiết không thích hợp, thì ở chỗ này cũng không có nơi để hẹn hò. 

Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư nói xong liền đi, nàng kéo tay cô lại: "Chị định đi đâu?" 

Bách Hân Dư trầm tư: "Đi trường học." 

Gió lạnh hiu quạnh, thổi vào mặt buốt thấu xương, Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư cực kì cao hứng đi trước, nàng kéo chặt áo lại, không thể làm gì khác cúi đầu. 

Cái người này say không quậy phá nhưng còn nguy hiểm hơn. 

Buổi tối, trường học trống không, gió thổi vào cửa đập lạch cạch, Bách Hân Dư kéo tay Chu Di Hân, nhìn nàng nói: "Sao lại thế này?" 

"Không phải thế này." 

"Có phải em đi nhầm đường rồi không?" 

Câu hỏi liên tiếp khiến Chu Di Hân trăm miệng cũng không biết nói sao, nàng mím mím môi hỏi: "Bách tổng, có thể đi về không?" 

Gió thổi vào người nàng lạnh muốn chết, mở miệng nói đều thấy khói trắng, sớm biết như này đã không nên nghe lời cô đi trường học cái quái gì nữa. 

Thế nhưng nghĩ đến cô say rượu cũng là vì nàng, Chu Di Hân lại nhẹ dạ. 

Bách Hân Dư nghe được nàng gọi, quay đầu nhìn nàng. 

Xung quanh cũng không có ánh sáng, chỉ có mặt trăng vừa lên khỏi ngọn cây, nhưng cũng có thể nhìn rõ người trước mặt, Bách Hân Dư bước đến gần nàng hai bước, nghi hoặc hô: "Di Hân?" 

Sắc mặt Chu Di Hân đang bất đắc dĩ nghe thế liền hơi thay đổi. 

Quen biết Bách Hân Dư lâu như vậy, xưa nay đều nghe cô gọi nàng, cô Chu. 

Lần đầu tiên nghe được xưng hô không giống mọi ngày, thế mà lại khiến tim nàng thoáng cái đập nhanh hơn. 

"Sao, sao vậy?" 

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng ửng đỏ, nóng bỏng, gió lạnh thổi qua cũng không giúp vơi bớt,  Bách Hân Dư chỉ cầm tay nàng, cười như đứa trẻ: "Không có gì, chỉ muốn gọi tên em." 

Chu Di Hân hất tay cô ra, lúng túng đi trước, Bách Hân Dư bị nàng hất tay cũng không phiền, vẫn vui vẻ đi sau lưng nàng. 

Dưới ánh trăng, bóng của hai người kéo dài vô hạn. 

"Trở về được không?"

"Không về đâu."

"Trời rất lạnh." 

"Vậy tôi cho em ôm một cái này?" 

Chu Di Hân kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bách Hân Dư, khẽ cắn răng: "Không cần." 

Hai người dạo quanh trường học vài vòng.

Trường học buổi tối cũng không giống ban ngày, không nhìn được bức tường loang lổ, cũng không nhìn thấy dáng vẻ cũ nát. Trường học buổi tối, nhìn vào có mấy phần sừng sững. Bách Hân Dư cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói nhỏ một hai câu: "Chỗ này có xích đu mà?" 

"Vườn hoa chỗ này đâu?" 

Cô cũng không cần Chu Di Hân trả lời mà giống như tự lầm bầm lầu bầu, Chu Di Hân hiểu rõ, Bách Hân Dư đang hình dung nơi này thành chỗ nào đó mà cô nhớ. 

Chỉ là những điều mà chỗ nói, vị trí mà cô chỉ, khiến nàng có cảm giác quen thuộc lạ kì. 

Chu Di Hân lắc đầu một cái, Bách Hân Dư say thì thôi đi, nàng lại cũng loạn não theo cô là sao. 

Đi được năm vòng, Chu Di Hân rốt cuộc không muốn đi nữa, cổng trường có đặt mấy tấm ván gỗ, bình thường để cho bọn nhỏ ngồi chơi, lúc này Chu Di Hân ngồi phịch xuống một tấm, ngửa đầu nhìn Bách Hân Dư: "Tôi không đi nổi nữa." 

Bách Hân Dư ngồi xuống cạnh nàng. 

Hai người ngốc một chỗ ngồi cho gió thổi. 

Chu Di Hân vốn muốn nhân lúc Bách Hân Dư say rượu hỏi vài thứ, nhưng nghĩ đến nhỡ sáng mai cô tỉnh, nhớ ra những việc này, vậy nàng quá mất mặt. 

Vì thế cũng từ bỏ ý định này. 

Ánh trăng sáng loáng, có lẽ vì đi bộ nhiều vòng, nàng cũng không còn thấy lạnh như vừa nãy. 

Bách Hân Dư ngửa đầu nhìn trăng, phút chốc mở miệng: "Di Hân." 

Chu Di Hân ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô. 

Dưới ánh trăng, Bách Hân Dư ngẩng đầu, cần cổ thon dài xinh đẹp, có vài sợi tóc bị gió thổi bay bay, quét đến gương mặt tinh xảo của cô. 

"Em thấy ánh trăng đêm nay có đẹp không?" 

Chu Di Hân học theo cô ngẩng đầu lên. 

Trên trời có hai, ba ngôi sao nhỏ, cùng mặt trăng khuyết cong cong, cũng không khác ngày thường. 

Nàng thành thật nói: "Chị thấy đẹp sao?" 

Bách Hân Dư tiến đến bên người nàng, chăm chú nhìn mặt nghiêng của nàng: "Rất đẹp." 

Chu Di Hân nâng đôi mi thanh tú, nhận ra ánh mắt nóng bỏng của ai đó, nàng chậm rãi cúi đầu, đối diện với Bách Hân Dư, vừa muốn mở miệng đã thấy một mùi thơm kéo đến. 

Tiếp theo trên môi ấm áp. 

Bách Hân Dư cắn môi nàng, đầu lưỡi dạo chơi chạm vào răng nàng, cô nhắm mắt. 

Chu Di Hân tim đập thình thịch không ngừng, có chút ù tai, mờ mịt, lông mi chớp chớp quét trên mặt Bách Hân Dư, ngứa ngứa. 

Một tay Bách Hân Dư ôm hông nàng, tay khác giữ cằm Chu Di Hân nâng lên, khiến nàng ngửa đầu, Chu Di Hân muốn đẩy cô ra mới phát hiện hai tay mềm nhũn vô lực. 

Hai người hôn môi tràn đầy mùi thơm rượu nếp. 

Bách Hân Dư giống như không hài lòng khi nàng vẫn luôn cắn răng, cô đưa tay véo nhẹ hông nàng, Chu Di Hân bị đau, thở nhẹ một tiếng, Bách Hân Dư thuận thế công thành đoạt đất. 

Chu Di Hân bị hôn ngơ ngơ ngác ngác, tựa như vẫn còn nghe thấy câu hỏi của Bách Hân Dư. 

"Ánh trăng đêm nay có đẹp không?" 

Đẹp, rất đẹp. 
------------------------------- 

月がきれいですね - Tsuki ga kirei desu ne- Trăng đêm nay đẹp nhỉ- có nghĩa là "Tôi yêu em" trong tiếng Nhật. 

Có một giai thoại thú vị về cách sử dụng từ "yêu" liên quan đến đại văn hào Natsume Souseki – một trong ba trụ cột của văn học hiện đại Nhật Bản. Trong giờ dạy tiếng Anh, khi thấy người học trò dịch cụm từ "I love you" trong tiếng Nhật thành '我、君を愛す' (Ware, kimi wo aisu = Tôi yêu em), ông cho rằng câu này thiếu tự nhiên bởi người Nhật thời ấy rất hay ngại ngùng, khi quen nhau còn không dám nắm tay công khai. Do đó Natsume khuyên người học trò dịch câu đó thành 'Tsuki ga kirei desu ne' (月が綺麗ですね), lấy vẻ đẹp của trăng (月: tsuki) để tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ - một cách tỏ tình nhẹ nhàng, tinh tế và phù hợp nhất đối với tính cách của người Nhật lúc bấy giờ.  Ngài ra Tsuki còn đọc hơi giống với Suki (好き - thích). 
-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip