Chương 98: Để ý vì chị không cho em biết sớm hơn.

Bữa ăn tất niên cũng khá thoải mái, bốn người ngồi quanh bàn vuông, trên bàn nhiều món ăn, ở giữa là một nồi lẩu hai ngăn, đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, trong khói trắng mờ mờ Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân, vẻ mặt không rõ ràng. 

Cô cúi đầu tiếp tục ăn. 

Bách Hoài biết đã lỡ lời, ăn cơm chỉ hận không thể thu nhỏ sự tồn tại của mình, vùi đầu chăm chú ăn, chắc một nửa thức ăn đều chui hết vào bụng em, đến khi Bách Hân Dư không nhìn nổi nữa mới nhăn mày hỏi; "Ăn ngon không?" 

Bách Hoài không ngẩng đầu trả lời: "Ngon lắm." 

Nói xong, cánh tay đang giơ đũa lên gắp thức ăn khựng lại, khó chịu nhìn Diệp Thư Kỳ: "Cũng không ngon lắm." 

"Tại em đang đói thôi." 

Diệp Thư Kỳ nghe thế thì mím môi cười cười, Bách Hoài hơi xấu hổ: "Cô cười cái gì?" 

"Không có gì." 

Diệp Thư Kỳ thong thả đặt đũa xuống: "Chỉ là thấy em và Bách tổng đúng là chị em ruột có khác." 

Bách Hoài không hiểu ý của câu này, chỉ giương đôi mắt tròn nhìn cô, cuối cùng quay đi hừ một tiếng. 

Trò đùa nho nhỏ vừa rồi cũng không làm biến đổi không khí khó xử trên bàn cơm, Diệp Thư Kỳ gắp thức ăn đặt vào bắt trước mặt Chu Di Hân: "Nếm thứ đi, món em thích nhất đấy." 

Chu Di Hân nhìn sủi cảo trong suốt trước mắt, màu sắc tươi đẹp, vỏ bánh mỏng có thể nhìn thấy nhân thịt bò bên trong, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn, nàng gắp sủi cảo cắn một miếng. 

Trong miệng đầy hương thơm. 

Nàng ăn xong một cái quay đầu nói với Diệp Thư Kỳ: "Thật ngon." 

Diệp Thư Kỳ cười nói: "Ngon thì ăn thêm đi." 

"Lát nữa nguội rồi thì không còn vị như vậy nữa." 

Nói xong hướng sang Bách Hân Dư: "Bách tổng, chị thấy đúng không?" 

Bách Hân Dư không ý kiến gì, chỉ nhạt nhẽo "ừm" cho qua. 

Ăn xong cơm tất niên, dưới nhà đã bắt đầu đốt pháo trúc, trong trung tâm thành phố thì cấm đốt pháo, nhưng ở đây là ngoại thành, vị trí cũng xa, nên nhà nào ăn xong cũng ra ngoài đốt pháo. 

Chu Di Hân đứng trước cửa sổ nhìn xuống. 

Trước kia khi ở thôn Trường Ninh, họ cũng đốt pháo trúc, nhưng là pháo nhỏ, vuông vức, bình thường liền đốt ba bốn cái một, Chu Di Hân lần nào cũng ngồi xổm trước cửa nhìn Diệp Thư Kỳ đốt xong thì đi bộ về nhà. 

"Em đang nghĩ gì?" 

Sau lưng có tiếng nói, Chu Di Hân quay đầu nhìn, là Diệp Thư Kỳ.

  "Không có gì, đang nhớ lại lúc đốt pháo ở thôn Trường Ninh." 

"Cảm thấy thật thú vị." 

Diệp Thư Kỳ theo hướng nàng nhìn cũng nhìn ra ngoài, buồn bã nói: "Không biết trong thôn đang thế nào rồi." 

Chu Di Hân quay đầu kéo cô đứng cạnh nàng: "Chị đừng nghĩ nhiều, chắc chắn vẫn tốt." 

Diệp Thư Kỳ "ừm" một tiếng. 

Trong bếp, Bách Hân Dư vừa rửa bát xong nắm chặt khăn lau, ánh mắt rơi vào hai người đang đứng bên cửa, nhìn không chớp mắt. 

Bách Hoài cũng rửa tay sạch sẽ đang muốn lấy khăn lau một chút, em thấy Bách Hân Dư cầm khăn liền cố gắng kéo một cái, không ngờ càng kéo thì Bách Hân Dư càng nắm chặt, Bách Hoài bất đắc dĩ kêu: "Chị hai..." 

Bách Hân Dư hoàn hồn, vội buông khăn lau ra. 

Diệp Thư Kỳ thấy hai người trong bếp đi ra, cô cười kéo Chu Di Hân đến sofa, đưa cho nàng một cái túi bóng màu đen, rất to, buộc thắt nút lại, nàng tò mò cúi đầu hỏi: "Cái gì đây?" 

"Pháo chứ gì." 

"Đêm ba mươi không đốt pháo thì còn gì vui." 

Cô nói xong thì đưa cho Bách Hân Dư một túi, sau đó lại cầm một túi đi đến cạnh Bách Hoài: "Tôi không chuẩn bị cho em, thôi thì chịu khó đốt cùng tôi vậy." 

Bách Hoài "hừ" một tiếng như không thèm để ý cái đó, nhích người về bên cạnh. 

Bốn người để Tiểu Phì ở nhà rồi ra ngoài. 

Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, nhưng tuyết rơi thưa hơn, trên mặt đất có một lớp tuyết trắng mỏng, giẫm chân lên sẽ có tiếng xộp xộp, Bách Hoài thấy rất thú vị, liên tục giẫm chân để lại nhiều dấu giày. 

Cuối cùng bốn người đứng trong quảng trường của khu nhà. 

Nói là quảng trường nhưng cũng không lớn lắm, có vài dụng cụ thể dục, trên đất có nhiều xác pháo, xem ra có nhiều người vừa ở đây đốt pháo, bọn họ vừa đến thì Bách Hoài muốn đi với Bách Hân Dư, em bị Diệp Thư Kỳ gọi lại: "Định đi đâu?" 

Bách Hoài chẹp miệng: "Tôi qua chỗ chị hai." 

Diệp Thư Kỳ liếc em: "Chị em không muốn em qua đâu." 

Bách Hoài: ... 

Em hít một hơi đứng im bên cạnh Diệp Thư Kỳ. 

Cũng không quên dùng ánh mắt ai oán nhìn về chị hai và chị dâu em bên kia. 

Bách Hân Dư bị em nhìn vẫn tự nhiên mở túi ra, còn không quên mở giúp Chu Di Hân, bên trong có nhiều pháo các loại, Chu Di Hân ngồi xuống chọn, cuối cùng cầm lên hai cây pháo bông dài. 

Bách Hân Dư giúp nàng châm lửa. 

Pháo hoa bén lửa xèo xèo, không bao lâu thì nổ bùm bùm, Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân hơi cười cười mới đi đến nói: "Chu Chu, Tiểu Hoài nói với em về bà ngoại rồi?" 

Chu Di Hân cầm pháo trong tay hơi khựng lại: "Vâng, nói rồi." 

Bách Hân Dư đi đến, vòng tay ôm Chu Di Hân từ phía sau, tay cũng cầm cây pháo, từ tốn nói: "Em giận chị?" 

"Trách chị lần trước không nói cho em biết?" 

Chu Di Hân mím môi không lên tiếng. 

Bách Hân Dư ôm chặt nàng, hơi thở phả ra dán vào cổ nàng, hơi ngứa, Chu Di Hân suy nghĩ một chút thì nói: "Không có." 

"Em không giận chị." 

"Em có thể hiểu được." 

Giống như có những chuyện nàng cũng không muốn nói ra. 

Bách Hân Dư vẫn ôm nàng, nắm chặt tay nàng hơn, pháo trước mắt đều sắp đốt hết, chỉ còn quanh quẩn mùi khói, cách đó không xa, Bách Hoài như một đứa trẻ cầm pháo bông tung tăng vui vẻ. 

Bách Hân Dư thu lại tầm mắt, tiếng nói nhẹ bẫng: "Hiểu được." 

"Chu Chu, chị nói rồi, hiểu được và không để ý là hai việc khác nhau." 

Chu Di Hân thở dài: "Em không để ý..." 

"Thật sự không để ý?" 

"Cũng không muốn biết vì sao chị không nói cho em à?" 

Chu Di Hân im lặng, cụp mắt. 

Bách Hân Dư cười khẽ: "Đi thôi, chị đưa em đến một nơi." 

Cô dắt tay Chu Di Hân chuẩn bị rời đi, Bách Hoài ở sau lưng gọi: "Chị hai, hai người đi đâu thế?" 

Bách Hoài muốn đuổi theo, Diệp Thư Kỳ kéo tay em lại, Bách Hoài quay đầu nhăn nhó giằng tay ra.  "Cô làm gì thế?" 

Vẻ mặt Diệp Thư Kỳ hờ hững: "Em không nhận ra cái gì sao?" 

Bách Hoài ngạc nhiên: "Cái gì?" 

Diệp Thư Kỳ: "EQ của em thấp kinh khủng." 

Bách Hoài: ... 

Diệp Thư Kỳ thấy em còn ngẩn người, ngoắc ngoắc tay: "Đến đây đi." 

Bách Hoài không cam tâm đi đến. 

Diệp Thư Kỳ lại nhét thêm một cây pháo bông vào tay em: "Bạn nhỏ, chơi pháo bông đi." 

Bách Hoài bĩu môi, lầm bầm: "Cô mới là bạn nhỏ ý..." 

Diệp Thư Kỳ không để ý đến em, quay đầu nhìn về căn chung cư cách đó không xa, thấy đáng lẽ hiên nhà tối đen giờ đã sáng đèn, cô cong môi cười, không nhìn nữa. 

Chu Di Hân bị Bách Hân Dư dắt đi, cũng không phải hướng về nhà nàng, là căn nhà đối diện. 

Bách Hân Dư nắm tay nàng, nàng ngẩng đầu hỏi: "Mình đi đâu thế?" 

Bách Hân Dư cũng không quay đầu trả lời: "Đến nơi thì em sẽ biết." 

Chu Di Hân đành đi theo Bách Hân Dư. 

Chung cư này đã không còn nhiều người ở, một tầng chỉ còn ba, bốn nhà, ánh đèn ló ra từ khe cửa, còn có thêm tiếng người nói, hiên nhà được quét dọn sạch sẽ, có thể ngửi thấy cả mùi thơm của thức ăn trong không khí. 

Dưới lầu, treo nhiều dây pháo đỏ rực rỡ, Chu Di Hân ngẩng đầu nhìn người trước mắt thẳng bước đi, nàng không khỏi nắm tay cô chặt hơn. 

Không bao lâu, hai người đi đến cửa tầng năm. 

Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư lấy một chiếc chìa khóa dưới đáy chậu hoa, chậu hoa cũ kĩ, hoa cũng đã héo khô. 

"Vào đây." 

Bách Hân Dư mở cửa nhìn Chu Di Hân. 

Bên trong tối đen, nơi này đã ba năm không có ai ở, điện nước đều bị cắt hết, Bách Hân Dư dùng đèn flash điện thoại để soi. 

Chu Di Hân nhận ra ở đây vẫn là dáng vẻ quen thuộc. 

Trước đây nàng đã đến đây thật nhiều, dù nói là ăn chực, nhưng lần nào nàng cũng sẽ mang ít hoa quả sang, sau đó nghe nói người thân của bà lão đã về ở, nên nàng không sang nữa. 

Không ngờ chỉ vài ba tháng trôi qua, ba nói cho nàng, bà cụ đã chuyển đi rồi. 

Nàng còn nhớ khi biết bà chuyển đi, nàng chạy đến đây đứng thật lâu ngoài cửa, khi đó trong phòng còn có tiếng động, sau khi nàng nghe thấy liền vội bỏ về. 

Có lẽ, lúc đó Bách Hân Dư đang ở trong cũng nên. 

Bách Hân Dư vào nhà vẫn nắm tay nàng, dẫn nàng vào một căn phòng, mở cánh cửa sổ bám đầy bụi, trong bóng tối, bụi lập tức ập đến,

Chu Di Hân hắt xì vài lần. 

Cửa sổ mở ra, căn phòng sáng hơn chút, Bách Hân Dư đặt điện thoại lên mặt tủ, sau đó cúi người lấy vài cuốn sách từ ngăn kéo ra. 

Chu Di Hân không rõ hỏi: "Chị làm gì thế?" 

Bách Hân Dư cầm sách, phủi đi lớp bụi trên mặt sách, sau đó mở ra. 

Lúc này Chu Di Hân mới biết đó cũng không phải là sách, mà là một tập vở được bọc bằng bìa sách, trên giấy có dáng người mờ mờ, vì trong phòng quá tối, ánh đèn chiếu cũng có hạn nên nàng không nhìn rõ lắm. 

Bách Hân Dư ôm tập vở vào lòng, nhấc mắt nói với Chu Di Hân: "Đi thôi, về nhà cho em xem." 

Chu Di Hân không rõ nhưng vẫn đi theo Bách Hân Dư ra ngoài. 

Đi xuống dưới nhà rồi nàng mới phản ứng được hỏi: "Vừa rồi tranh kia, người trong đó là em à?" 

Bách Hân Dư dừng bước lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Ừm." 

Chu Di Hân lui về sau một bước: "Vậy tức là, chị đã biết em từ trước sao?" 

"Không phải, là chị đã thích em từ trước?" 

Bách Hân Dư thấy cử động đó của nàng thì giật giật mắt, tay vẫn ôm tập vở, ngón tay bấu vào bìa, xúc cảm khô cứng.

"Đúng vậy." 

Chu Di Hân hít một hơi: "Từ hồi còn đi học?" 

Bách Hân Dư "ừm" một tiếng, ngắn gọn nói về quãng thời gian đến chăm sóc cho bà ngoại. Chu Di Hân cụp mắt: "Đưa vở cho em xem." 

Ba, bốn quyển vở bìa đen, nặng trình trịch. 

Chu Di Hân nhận lấy từ trên tay Bách Hân Dư ôm vào lòng, nàng quay đầu nhìn quanh thấy một băng ghế dài đã bị tuyết phủ: "Đến kia ngồi được không?" 

Bách Hân Dư: "Ừm." 

Sau đó hai người đi đến phủi tuyết đi, ngồi xuống. 

Ngón tay Chu Di Hân vuốt bìa vở, nàng bảo Bách Hân Dư mở đèn flash, cúi đầu mở vở ra, trên từng tờ giấy ố vàng đều là nàng. 

Lúc nàng còn trẻ. 

Khi thì cười tươi, khi lại buồn bã, hết vẻ mặt vội vã, rồi khuôn mặt cười tủm tỉm. 

Đa dạng biểu cảm, rất giống thật, thậm chí ở góc còn ghi chú thêm ngày tháng. 

Chu Di Hân xem qua từng trang giấy, những gì mà nàng không nhớ được nữa thì Bách Hân Dư đều dùng cách này ghi lại. 

"Tại sao không nói cho em?" 

Chu Di Hân vẫn cúi đầu, không biết từ lúc nào, viền mắt nàng ửng hồng, cổ họng nghẹn ngào. 

Bách Hân Dư nhận ra nàng khác thường nhưng cũng chỉ nghiêm chỉnh ngồi bên, trái tim đau đớn, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, đau đến nỗi mặt cô tái đi, khó thở.

"Chị sợ." 

Cô thật thà nói: "Tình cảm mãnh liệt như vậy, chị sợ dọa đến em." 

Không phải sự thầm mến nào cũng đều có thể nở hoa kết trái, không phải cứ thâm tình là sẽ được đáp lại. 

Càng yêu thích thì khi đến gần người ấy sẽ càng phải cẩn thận từng chút một. 

Sợ người biết được sẽ cảm thấy quá áp lực mà trở nên xa cách. 

Cũng sợ người biết rồi thì lại vì cảm kích và áy náy mà lựa chọn chấp nhận. 

Che dấu như vậy giống như cực hình. 

Từng giây từng phút đều hành hạ cô. 

Vẻ mặt Bách Hân Dư nghiêm túc, như thể người sắp ra pháp trường. 

Mà phán quyết như nào, đều nằm trong tay Chu Di Hân.

Chu Di Hân sờ sờ vết ố vàng trên tờ giấy, cảm nhận rõ ràng sự thô ráp của nó, thỉnh thoảng có vài bức nàng đang đứng ôm một con mèo vàng. 

Là Nữ Vương... 

Từng cơn gió lạnh thổi hoa tuyết tung bay xung quanh hai người, Chu Di Hân xem hết một quyển mới ngẩng đầu, nàng hơi mỏi cổ, nghiêng đầu đối diện đôi mắt vừa sáng vừa sâu của Bách Hân Dư. 

Nàng đóng vở lại, mỉm cười dịu dàng. 

Bách Hân Dư đang căng thẳng thì nhẽ nhõm thở ra, trên mặt cũng có thêm hồng hào, cô nhìn Chu Di Hân hỏi: "Em còn để ý nữa không?" 

Chu Di Hân suy nghĩ một chút đáp lời: "Còn." 

"Để ý vì chị không cho em biết sớm hơn." 

Tâm trạng của Bách Hân Dư như đi trên tàu lượn, theo từng lời của Chu Di Hân mà lên xuống, nhưng vì quanh năm cô đều nghiêm mặt nên khiến người ta không nhìn được cảm xúc của cô, Chu Di Hân nói xong liếc nhìn cô: "Chỉ là em vừa nghĩ, nếu lần đầu gặp nhau chị nói cho em biết luôn." 

"Có lẽ chúng ta sẽ không thành được như bây giờ." 

Khi đó trong mắt nàng, Bách Hân Dư vẫn chỉ là một người lạ. 

Nàng không thể chấp nhận tình cảm nồng nàn như vậy. 

Chắc chắn nàng sẽ sợ cô rồi lùi bước. 

Chứ không giống như hiện tại, trong lòng ngọt ngào vui sướng. 

Bách Hân Dư thở ra một hơi, cô nhìn sườn mặt Chu Di Hân, đèn đường chiếu từ trên xuống, khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp, nét mặt này, cô đã dùng bút vẽ đi vẽ lại nhiều lần, bây giờ rốt cuộc có thể chạm tay vào. 

Vẻ mặt Bách Hân Dư vô cùng chân thành, ngón tay chậm rãi chạm vào gò má Chu Di Hân, lạnh lạnh, Chu Di Hân khẽ rùng mình. 

Bách Hân Dư từ tốn nhích đến gần, nhắm mắt lại, nhưng tai lại thấy Chu Di Hân nói: "Lạnh quá à, mình mau đi về thôi." 

Bách Hân Dư: ... 

Chu Di Hân nói xong đã muốn đứng dậy, Bách Hân Dư vươn tay kéo nàng lại khiến nàng ngồi trên đùi cô, quay đầu niêm phong đôi môi chuẩn bị kinh ngạc kêu lên kia, triền miên hôn. 

Cộp một tiếng, sách vở trong lòng Chu Di Hân đều rơi xuống, thổi tung bông tuyết, rơi xung quanh hai người. 

Chu Di Hân chớp chớp mắt, đối diện đôi mắt nhắm nghiền của Bách Hân Dư, thấy lông mi cô rung rung, nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô. 

Làm nụ hôn sâu hơn nữa! 
------------------- 

* Tác giả có lời muốn nói: 

Chu Di Hân: "Sao chị không nói sớm cho em biết chứ!" 

Bách Hân Dư: "Xin lỗi em." 

Chu Di Hân: "Xin lỗi có ích gì, chị khiến em không được yêu sớm, bắt đền chị đấy!" 

Bách Hân Dư: ... 

Hôm sau, Chu Di Hân về nhà sau khi quay phim, bị Bách Hân Dư đưa vào phòng, thấy bộ đồng phục học sinh để sẵn trên giường. 

Bách Hân Dư: "Chị đền cho em đây, mặc vào." 

Chu Di Hân: .... 
----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip