Ngoại truyện: Văn Kỳ

Bách Hân Di tròn một tuổi tổ chức sinh nhật ở thành phố B, không tính long trọng, chỉ mời bạn thân chí cốt, Bách Nhất Phàm cùng Bách Hoài đã sớm bay từ nước A về, từ lúc đứa bé ra đời, cứ hai tháng anh lại bay đến thành phố B một lần, rõ ràng rất yêu thích đứa cháu này.

Mà Bách Hoài thì không may mắn vậy, em bị sắp xếp vào công ty học việc liền ít khi được rảnh, chỉ có cách gọi điện video cho Tạ Đan.

Đương nhiên vừa yêu thích ngắm nhìn Bách Hân Di qua màn hình điện thoại vừa trách cứ anh cả nhẫn tâm, lần này vì sinh nhật một tuổi của cháu nên được trở về, em vui sướng ôm Bách Hân Di xoay vòng vòng trên không.

Tạ Đan lo lắng kêu lên: "Tiểu Hoài chậm thôi, cháu vừa uống sữa xong."

Bách Hoài ôm Bách Hân Di, hôn cháu chụt một cái, quay đầu nói với Tạ Đan: "Mẹ yên tâm, không sao đâu, con biết chừng mực mà."

Bách Nhất Phàm đi đến, 'cướp' cháu từ tay Bách Hoài, cười nhạo: "Biết chừng mực?"

Bách Hoài định mạnh mẽ phản bác, nhưng đối diện đôi mắt của anh cả thì không còn gì để nói, chán chường ngồi trên sa-lông, Tạ Đan ngồi bên cạnh em, trong phòng khách chỉ còn tiếng đùa nghịch giữa Bách Nhất Phàm và Bách Hân Di.

Tạ Đan nhìn hai anh em tranh cao thấp thật sự là dở khóc dở cười, bà vỗ vỗ mu bàn tay Bách Hoài: "Được rồi, anh con cũng là vì muốn tốt cho con thôi, mong con sớm gánh vác được một nửa tập đoàn cùng anh."

Bách Hoài bĩu môi: "Con mới không muốn gánh vác tập đoàn."

"Không thì mẹ nói với chị hai đi, để con đến thành phố B, con thấy chị hai thường đi theo chị dâu lúc đóng phim, chắc chắn không rảnh quản lý Bách Lý Thiêu Di."

Tạ Đan gõ trán con gái: "Bách Lý Thiêu Di có mấy người Tịnh Viện rồi, con đến thì làm loạn thêm à."

Bách Hoài lầm bầm hai câu ôm Tạ Đan làm nũng.

Không bao lâu, có hai người đi vào, là Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ cùng đến, trên tay cả hai còn cầm quà, Bách Hoài đã hơn nửa năm đều không thấy hai người, ánh mắt em chuyển động nhìn cả hai, thử dò hỏi: "Ồ, hai chị..."

Diệp Thư Kỳ đặt quà xuống, chào hỏi Tạ Đan rồi mới nhìn em: "Vừa gặp cô Từ ở ngoài nên mới vào cùng."

Bách Hoài thấy Từ Sở Văn lườm Diệp Thư Kỳ một cái thì buồn cười.

Một năm này em bận rộn công việc nhưng vẫn hóng được nhờ chị dâu kể chuyện Từ Sở Văn theo đuổi chị ba. Lúc trước khi chị hai kết hôn em cũng thấy giữa hai người này mờ ám, không ngờ lâu như vậy mà cả hai vẫn chưa xác định.

Tạ Đan gọi giúp việc mang trà lên, Diệp Thư Kỳ nhìn quanh phòng khách một lần, mở miệng hỏi: "Di Hân và Bách tổng đâu rồi?"

Bách Nhất Phàm bế cháu trên tay trả lời: "Hai đứa nó đi đóng phim rồi, buổi trưa mới về."

Bách Hân Di nằm trong tay anh cười khanh khách.

Từ Sở Văn nghe thấy, lòng ngứa ngáy đi đến nhìn Bách Hân Di nói: "Tiểu Di lớn lên thật giống Di Hân, thực sự là một mỹ nhân hại nước hại dân mà."

Câu này cũng không phải giả, Bách Hân Di quá giống Chu Di Hân, ngoại trừ nét mặt có một vài phần bóng dáng của Bách Hân Dư, quả thực không khác nào Chu Di Hân mini, đặc biệt là đôi mắt, trong veo to tròn, quá khiến người khác yêu thích.

Bách Nhất Phàm nhìn Từ Sở Văn, cười khẽ đưa Bách Hân Di cho cô, Bách Hân Di có chút không vui, kéo cổ áo anh không chịu buông.

Từ Sở Văn dỗ vài tiếng mới ôm được bé.

Bách Hoài nhìn động tác của hai người, cười nói: "Anh cả, chị Sở Văn, hai người nhìn cứ như đôi vợ chồng luôn á, nếu không thì hai người thử tiến tới xem."

Nói xong em nhìn Diệp Thư Kỳ, chỉ thấy bàn tay cầm chén của cô khẽ run, một ít nước trà bắn ra ngoài.

Từ Sở Văn mím môi: "Không được đâu."

Bách Hoài nháy mắt với cô: "Sao mà không được, theo đuổi người lâu cũng mệt mỏi mà."

Từ Sở Văn nhìn Bách Hân Di, vươn tay bẹo bẹo má, da thịt non mềm khiến vẻ mặt cô dịu dàng, âm thanh mềm mại: "Mệt mỏi cũng không sao, tóm lại là chị thích."

Từ Sở Văn nói xong hôn tay bé một cái, ánh mắt có tia dịu dàng.

Diệp Thư Kỳ ngước nhìn vẻ mặt Từ Sở Văn, nửa ngày mới rời mắt.

Chu Di Hân và Bách Hân Dư trở về thì Tả Tịnh Viện và Trần Vũ Tư cũng đã đến. Hiện tại nàng đang quay <Lưu Ly 2>, đoàn phim biết hôm nay là sinh nhật Bách Hân Di, cả đoàn phim đặt một chiếc bánh ga-to cho Chu Di Hân mang về.

Vì thế khi Tả Tịnh Viện và Trần Vũ Tư nhìn thấy Bách Hân Dư cầm một cái bánh ga-to hoạt hình không hề phù hợp với hình tượng của cô, cả hai buồn cười lắm mà phải kìm nén, vất vả nhịn đến cửa, mà Bách Hoài nhìn thấy không nể nang phì cười, phòng khách lúc này mới tràn ngập tiếng cười.

Bách Hân Dư vẻ mặt như thường đưa bánh ga-to cho quản gia, đi thẳng đến bên cạnh Từ Sở Văn, Bách Hân Di nhìn thấy cô thì kêu lên, duỗi tay ra, muốn được cô bế.

Từ Sở Văn cố ý không cho cô bế, Bách Hân Di nằm trong lòng Từ Sở Văn sắp khóc đến nơi, đôi mắt to tròn long lanh nước, Bách Hân Dư thấy thế đau lòng, đón lấy bé từ trong tay Từ Sở Văn, mở miệng nói: "Muốn bế trẻ con thì tự sinh một đứa đi."

Cuối cùng còn thêm câu: "Cô cũng không còn trẻ."

Từ Sở Văn khẽ cắn răng.

Đồ độc mồm nhà chị!

Bách Hân Dư nhận được ánh mắt căm giận của Từ Sở Văn cũng không thèm quan tâm, bế con đi tìm Chu Di Hân.

Tiệc trưa còn chưa bắt đầu, Tạ Đan vội vàng đi tiếp đón họ hàng Bách gia, Chu Di Hân nhận điện thoại của Lâm Chi nói rằng máy bay bị chậm, hiện tại còn chưa được checkin, có lẽ buổi chiều mới về đến, nàng nói Lâm Chi đừng vội, bên đó liền vang lên giọng Phó Thu: "Chị Di Hân, em rất nhớ chị!"

Chu Di Hân nghe thấy cô thì cười khẽ trả lời hai câu.

Qua năm mới, Phó Thu thỉnh thoảng sẽ đi theo Lâm Chi học tập, bay khắp nơi, vốn Lâm Chi muốn sắp xếp một trợ lý khác cho nàng nhưng Chu Di Hân từ chối, Phó Thu cũng không phải sẽ không về, huống hồ có Tiểu Bạch luôn đi cùng nàng, hiện tại không cần thêm trợ lý.

Chu Di Hân vừa cúp máy thì thấy Bách Hân Dư và Bách Hân Di đang nhìn mình, nàng không nhịn được mặt mày vui vẻ.

Tiệc trưa tổ chức ở sân sau, Diệp Thư Kỳ vừa ra thì Từ Sở Văn ngồi xuống sát bên cạnh, bên tai cũng vang lên âm thanh: "Diệp Thư Kỳ, lần này chị ở đây mấy ngày?"

Diệp Thư Kỳ nghiêng đầu nhìn Từ Sở Văn, dưới ánh nắng kiêu hãnh, gương mặt người ấy xinh đẹp, dung nhan như hoa.

Cô cụp mắt: "Ngày mai sẽ về."

Từ Sở Văn nghĩ đến trả lời: "Vậy chiều nay..."

Diệp Thư Kỳ cúi đầu uống nước: "Chiều tôi muốn nghỉ ngơi."

Từ Sở Văn lặng lẽ: "Ồ."

Hai người nói chuyện ngắn gọn xong thì bị Bách Hoài kéo đi chụp ảnh, buổi chiều Từ Sở Văn có lịch trình, vì thế ăn cơm xong liền đi.

Diệp Thư Kỳ đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn Từ Sở Văn vào xe hạ kính xuống, cô vội lui về sau một bước, phía sau có mùi thơm kéo đến, Chu Di Hân đẩy Diệp Thư Kỳ lên trước, nói vọng xuống dưới: "Từ Xuẩn."

Từ Sở Văn đang ảm đạm ngẩng đầu lên thì trong nháy mắt trở nên rạng rỡ, ánh mắt sáng lấp lánh, cô mỉm cười yếu ớt nhìn hướng tầng hai, còn vẫy vẫy tay.

Chu Di Hân kéo tay Diệp Thư Kỳ vẫy lại.

Xe quay đầu một vòng bên trong sân, sau đó rời đi.

Mãi đến khi không nhìn thấy xe nữa, Diệp Thư Kỳ quay đầu nhìn Chu Di Hân: "Di Hân..."

Chu Di Hân lùi về sau hai bước: "Còn nhớ lúc trước chị khuyên em và Tiểu Bạch không?"

"Chị nói gặp chuyện gì cũng cần tích cực đối mặt, nghĩ biện pháp giải quyết, trốn tránh là vô dụng."

"Làm sao chuyện đến trên người chị thì lại trái ngược thế."

Diệp Thư Kỳ cụp mắt: "Hoàn cảnh của chị với của em không giống nhau."

Chu Di Hân nhìn chằm chằm cô: "Có gì không giống, đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chị đừng quá lo nghĩ không đâu."

Trong phòng có chút yên tĩnh, ngoài cửa có tiếng Bách Hoài gọi Chu Di Hân, nàng vỗ vỗ vai Diệp Thư Kỳ rồi đi ra ngoài, không bao lâu sau phòng khách tiếp tục vang lên tiếng cười nói.

Cả buổi trưa Diệp Thư Kỳ đều không ra khỏi phòng, cô nằm trên giường nhìn đèn treo trên trần, bật rồi lại tắt, cuối cùng trước mắt mông lung, cô chợp mắt nghỉ ngơi.

Hơn ba giờ chiều.

Từ Sở Văn chụp ảnh xong rời khỏi studio, trợ lý đi đến đưa áo khoác cho cô, hỏi: "Sở Văn, buổi tối đến nhà Bách tổng hả?"

"Nếu đi, bây giờ chúng ta..."

Từ Sở Văn quay đầu nhìn trợ lý: "Không đi, chị muốn nghỉ ngơi."

Trợ lý im bặt, khẽ sửng sốt. Một năm qua cô chứng kiến Từ Sở Văn vẫn luôn theo đuổi Diệp Thư Kỳ, cứ hai, ba tháng lại bay đến Trường Ninh, bây giờ Diệp Thư Kỳ đến thành phố B rồi, Từ Sở Văn lại không đi.

Thật kỳ lạ.

Chỉ là trợ lý cũng không hỏi nhiều, để tài xế đi về nhà Từ Sở Văn, lúc xuống xe, Từ Sở Văn nghĩ rồi nói: "Em đặt giúp chị vé máy bay."

Trợ lý nhìn vào mắt cô, gật đầu: "Ừ."

Từ Sở Văn xuống xe đi vào nhà, cô ngồi đờ người trên ghế sofa, lúc lâu sau mới lấy điện thoại trong túi gửi tin cho Chu Di Hân, sau đó thì đặt điện thoại trên bàn trà, đi lên tầng tắm rửa.

Chu Di Hân nhận được tin nhắn thì mở ra nhìn, sau đó cười nói: "Thật là hiếm thấy."

Bách Hoài ngồi bên người nàng hỏi: "Chị dâu, sao vậy?"

Chu Di Hân tắt điện thoại đi: "Không có gì, Từ Xuẩn nói cậu ấy đau đầu, tối nay không đến được."

Diệp Thư Kỳ nghe thấy hai người nói chuyện thì nhìn điện thoại, lần cuối cô và Từ Sở Văn trò chuyện qua tin nhắn là hai ngày trước.

[Ngày mai chị đến thành phố B?]

[Ừm]

[Mấy giờ thế? Em đi đón chị]

[Không cần]

Lịch sử tin nhắn giống như suốt một năm qua, Từ Sở Văn khi không có việc bận thường chạy đến tìm cô, mà cô thì nghĩ cách từ chối.

Trước kia cô thật sự cảm thấy rất hoang đường, cũng không cho rằng Từ Sở Văn nghiêm túc, không chừng là do Bách tổng kết hôn nên trong lòng Từ Sở Văn trống rỗng muốn tìm người khác nên mới nghĩ đến cô.

Nhưng sau đó tiếp xúc, khiến Diệp Thư Kỳ dần dần hiểu rõ, Từ Sở Văn là người như thế nào.

Cô dũng cảm, quyết đoán, làm việc gọn gàng nhanh chóng, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, người như vậy, nếu nói thích Diệp Thư Kỳ vì giống người khác thì không thể nào.

Như vậy sẽ chỉ còn lí do duy nhất.

Từ Sở Văn thật sự muốn ở bên Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ tắt điện thoại, trong đầu lộn xộn, cô đứng dậy đi ra vườn hoa phía sau hít một hơi lạnh, để cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng không hiệu quả lắm.

Ý nghĩ quẩn quanh, cô đứng được nửa tiếng thì cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Từ Sở Văn: [Bị đau đầu à?]

Không giống mọi ngày, chưa thấy Từ Sở Văn trả lời cô.

Diệp Thư Kỳ lại nhắn tiếp: [Nhớ uống thuốc nghỉ ngơi, nếu đau quá thì đi viện khám.]

Qua bốn năm phút vẫn không thấy hồi đáp. [Tôi có thể đi cùng cô.]

Diệp Thư Kỳ gửi tin nhắn xong thì tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, có tình cảm phá kén chui ra, chảy xuôi theo dòng máu lan khắp cơ thể cô.

Từ Sở Văn vẫn không hề trả lời.

Cuối cùng Diệp Thư Kỳ không nhịn được, gọi điện thoại qua, chuông reo mấy hồi vẫn không có ai nhấc máy.

Chu Di Hân ôm Hân Di đi đến, nói với Diệp Thư Kỳ: "Thư Kỳ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chị mau vào đi."

Diệp Thư Kỳ cầm điện thoại, định trả lời nàng thì nghe thấy chuông reo lên.

Cô vội vàng nhấc máy.

Đầu bên kia, giọng nói Từ Sở Văn mềm mại truyền đến: "Sao thế?"

Diệp Thư Kỳ mím môi: "Không có gì, muốn hỏi xem cô khỏe hơn chưa."

Từ Sở Văn nhíu mày, bỏ điện thoại ra một khoảng, thấy tin nhắn trong máy cùng cuộc gọi nhỡ, cô mở ra nhìn, là tin nhắn của Diệp Thư Kỳ.

Thấy câu [Tôi có thể đi cùng cô] thì không thể nhịn được cong môi cười, điện thoại vẫn chưa tắt, giọng Diệp Thư Kỳ vang lên: "Từ Sở Văn?"

Từ Sở Văn ho nhẹ, che giấu sự vui mừng, làm bộ không thèm để ý: "Em không có chuyện gì, ngủ một giấc là được, tiệc tối sắp bắt đầu rồi chứ?"

"Chơi vui vẻ nhé."

Diệp Thư Kỳ á khẩu không trả lời được, tự nhiên nói: "Ừm."

Từ Sở Văn nghe vậy e hèm: "Vậy đi, em cúp máy đây."

Nói xong thì Từ Sở Văn cúp máy thật, thái độ khác xa với sự quấn quít thường ngày, Từ Sở Văn càng khác thường, Diệp Thư Kỳ càng lo lắng trong lòng, Chu Di Hân đứng một bên nhìn cô, thu hết vẻ mặt biến hóa của cô vào mắt, nói với Hân Di: "Con ơi, có mấy người, chính là vịt chết mạnh miệng mà."

Diệp Thư Kỳ đỏ mặt lên, cất điện thoại đi vào nhà, đi qua Bách Hân Dư đang ra ngoài tìm Chu Di Hân.

Bên trong sân sau, Bách Hân Dư đi đến hai bước, Chu Di Hân cúi đầu chơi với con gái, đèn hai bên cột chiếu trên người nàng, tăng thêm ấm áp.

Bách Hân Dư đi lên trước, đứng trước mặt Chu Di Hân, nghe thấy nàng đang nói chuyện với con bằng giọng nói hiền dịu, trong lòng ngứa ngáy, lúc Chu Di Hân không để ý thì vươn tay ôm lấy nàng và con vào lòng.

Gió mát kéo đến, thổi bay những gợn sóng lăn tăn.

Sau tiệc tối, Diệp Thư Kỳ vẫn quyết định tự mình đến nhà Từ Sở Văn.

Cô biết nhà của Từ Sở Văn ở đâu, cũng có chìa khóa, là Từ Sở Văn khăng khăng đưa cho cô, nói là, sau này đến thành phố B không thể luôn làm phiền người khác.

Ý tứ chính là Từ Sở Văn không phải người khác.

Diệp Thư Kỳ ngồi trên xe nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, lướt qua từng tấm biển, thì ra, giữa cô và Từ Sở Văn cũng có nhiều kỷ niệm đến vậy.

Đến nhà của Từ Sở Văn mới hơn chín giờ tối, cô gọi điện cho Từ Sở Văn nhưng không được, do dự mãi cũng tự mở cửa đi vào.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Thư Kỳ đến đây. Năm ngoái, sinh nhật Từ Sở Văn cô cũng đến một lần rồi, lúc đến nơi cô mới biết Từ Sở Văn chỉ mời một mình cô, còn ăn tối với nến và hoa, nghĩ đến những kế vặt Từ Sở Văn đã làm, vẻ mặt Diệp Thư Kỳ dịu đi.

Trong phòng khách tối đen, Diệp Thư Kỳ tiến vào thì cởi giày, bật đèn lên gọi: "Từ Sở Văn?"

Không có ai.

Vừa rồi Diệp Thư Kỳ cũng không hỏi Từ Sở Văn có ở nhà này không, cứ thế tùy tiện đến, biết đâu cô không ở đây.

Diệp Thư Kỳ nghĩ đến khả năng này thì bước chân hơi ngập ngừng, nhìn kĩ bốn phía, sau đó ánh mắt rơi vào điện thoại trên bàn trà.

Đó là điện thoại của Từ Sở Văn.

Mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ để điện thoại rời khỏi người.

Diệp Thư Kỳ đi đến bên bàn trà cầm điện thoại lên, màn hình khóa hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của cô gọi đến, Diệp Thư Kỳ đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng Từ Sở Văn.

Cô gõ cửa trước, tay cầm nắm cửa, nửa ngày không thấy ai trả lời, Diệp Thư Kỳ nhíu mày xoay tay cầm, cửa 'cạch' một tiếng mở ra.

Trong phòng Từ Sở Văn tối om, đèn dưới nhà cũng không thể chiếu vào, trước đây Diệp Thư Kỳ cũng chưa từng vào phòng Từ Sở Văn. Cô đi vào trong, dựa theo trí nhớ về phòng ngủ cho khách để tìm công tắc đèn, nhưng không ngờ bị vấp vào thứ gì đó dưới chân, ngã thẳng về phía trước.

Không đau như dự tính.

Trái lại rất mềm.

Chóp mũi còn có mùi chăn thơm tho, hình như là ngã vào giường. Diệp Thư Kỳ thở dài bỏ điện thoại ra, vừa chuẩn bị bật đền flash lên thì điện thoại bị giật lấy, trong bóng tối có tiếng nói vang lên: "Diệp Thư Kỳ?"

"Sao chị đến đây?"

Diệp Thư Kỳ nghe thấy giọng nói của Từ Sở Văn thì thở phào, cô ngồi dậy: "Xem cô đỡ hơn chưa? Đèn ở đâu, tôi đi bật đèn trước."

Từ Sở Văn dường như hơi mơ màng, sau đó mới nói: "Đèn hả, hỏng rồi."

Diệp Thư Kỳ: ...

Trong phòng yên tĩnh, Diệp Thư Kỳ ngồi có chút không yên, cô nói với Từ Sở Văn: "Vậy tôi ngủ ở phòng khách, có gì thì gọi tôi."

Từ Sở Văn đáp lại: "Vâng."

Ngoan ngoãn khác thường.

Diệp Thư Kỳ muốn nhìn Từ Sở Văn nhưng xung quanh tối đen, không nhìn rõ được gì.

Cô mím môi nói: "Đưa cho tôi điện thoại."

Từ Sở Văn quờ quạng hai tay trên giường, vô tội nói: "Em không cầm."

Diệp Thư Kỳ thở dài: "Vậy cô nghỉ ngơi đi."

Từ Sở Văn lần này không trả lời.

Diệp Thư Kỳ ngồi trên giường, người nằm kia không nói lời nào, hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ.

Cô yên tâm đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Tay liền bị người kéo lại.

Diệp Thư Kỳ quay đầu, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại khiến cô không nhịn được tim đập nhanh, ngay cả giọng nói cũng hơi run: "Từ Sở Văn?"

Từ Sở Văn kéo tay cô đặt lên một bên má, cọ cọ, nhẹ nhàng nói: "Diệp Thư Kỳ, có phải chị lại muốn đi?"

Trái tim Diệp Thư Kỳ thắt lại, có chút đau, cô tự nhiên dịu giọng: "Không, tôi ở phòng bên cạnh, lúc nào...em cũng có thể gọi tôi."

Từ Sở Văn không chịu buông tay: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ em có thể gọi chị không?"

Diệp Thư Kỳ há miệng nhưng không biết nói gì.

Trên giường có tiếng vải ma sát sột soạt, Từ Sở Văn hơi chuyển mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Chị nằm ngủ cùng em được không?"

Có lẽ vì bị bệnh, giọng của Từ Sở Văn không giống bình thường, vừa nhẹ lại yếu, có chút sợ Diệp Thư Kỳ không vui, mang theo cẩn thận từng chút một.

Diệp Thư Kỳ nghe thấy ngữ khí đáng thương như vậy, không nhịn được đau lòng, mở miệng nói: "Được, tôi ở cùng em."

Cô vén chăn nằm xuống bên cạnh Từ Sở Văn, vỗ vỗ lưng nàng: "Em ngủ đi."

Từ Sở Văn lựa thời cơ di chuyển đến gần, nằm trong lòng Diệp Thư Kỳ cọ cọ: "Thật tốt."

Diệp Thư Kỳ mặc áo len bên trong, dựa mặt vào thì nhẵn nhụi ấm áp, rất thoải mái, Từ Sở Văn dính vào cô, kéo một tay Diệp Thư Kỳ vòng qua ôm mình, Từ Sở Văn mặc áo ngủ, cử động một chút thì áo xộc xệch, lòng bàn tay Diệp Thư Kỳ chạm vào da thịt trơn bóng.

Diệp Thư Kỳ chạm vào làn da kia thì nắm chặt lại, cố gắng tránh tiếp xúc, Từ Sở Văn vòng tay ra sau kéo tay Diệp Thư Kỳ, mở từng ngón tay ra, sau đó để cô ôm eo mình.

Hai người ôm nhau, hô hấp hòa làm một.

Lòng bàn tay Diệp Thư Kỳ đổ mồ hôi, giọng nói khàn khàn: "Sở Văn..."

Từ Sở Văn trở mình, hai người mặt đối mặt, cô nghe ra được Diệp Thư Kỳ đang kìm nén, chủ động tiến lên, cắn bờ môi Diệp Thư Kỳ, tay còn không quên cầm tay người kia tự vuốt eo mình.

Diệp Thư Kỳ rối loạn, trong đầu nhảy bùm bùm, sau đó cô tách ra một khoảng, mở miệng nói: "Em đang bị ốm."

Từ Sở Văn nằm trên người Diệp Thư Kỳ, ghét sát tai cô, hơi thở như lan: "Phải, em đang bị ốm."

"Diệp Thư Kỳ, chị là thần dược của em."

Hai tay Từ Sở Văn ôm Diệp Thư Kỳ, vừa dứt lời thì cảm giác tê dại ở cổ, Diệp Thư Kỳ đang gặm cắn, dùng sức mút mạnh, Từ Sở Văn bị đau, âm thanh tan vỡ: "Thư Kỳ..."

Diệp Thư Kỳ đảo khách thành chủ, ôm sát eo Từ Aowr Văn, cúi đầu gieo xuống xương quai xanh quyến rũ kia từng đóa hoa đào, trầm giọng nói: "Ừm, để tôi chữa bệnh cho em."

Trong mắt Từ Sở Văn là sương mù mờ ảo, sau khi bị ôm chặt, hai tay cô luồn vào trong áo Diệp Thư Kỳ đi lên.

Nhiệt độ cơ thể hai người tăng cao, không khí cũng bị đốt cháy, cửa phòng không biết bị khép lại từ bao giờ, căn phòng tối mịt.

Có tiếng rên rỉ yếu ớt đứt quãng truyền ra ngoài.

Nửa đêm chưa dứt.

- Toàn văn hoàn-
--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip