May mắn gặp được nhau - 3
Thời gian cứ trôi nhanh như thế, mối quan hệ của hai người cũng dần trở nên tốt hơn. Bách Hân Dư bây giờ cũng đã trở thành sinh viên năm hai, còn nàng đã là sinh viên năm ba.
Bách Hân Dư lúc đầu được nàng đưa đi học, bây giờ đã trở thành người cầm lái chính cho dù vẫn là xe của nàng. Cứ sáng dậy là đưa nàng đi học, chiều về là lại đưa nàng về nhà, thỉnh thoảng sẽ đưa nàng đi chơi
Kì nghỉ hè lần này kéo dài tận hai tháng, Chu Di Hân hoàn thành xong kì thi liền vui vẻ nghỉ ngơi, quên mất một chuyện Bách Hân Dư chỉ tới đây để thuê trọ, nghĩ rằng kì nghỉ này sẽ tha hồ mà bắt nạt cậu ở nhà
Thế nên trong một lần đang tung tăng đi chơi, trên tay nàng là que kem mát lạnh vừa mới được cậu mua cho, thông báo của Bách Hân Dư đã làm tâm trạng của nàng đang vui vẻ tụt hẳn xuống buồn bã
Thực ra lúc đầu cậu vẫn không biết nói thế nào, gần một năm nay quen có nàng ở bên cạnh rồi nên cũng không nỡ xa nàng, nhưng nghỉ tận hai tháng mà không về nhà thì thật có lỗi với bố mẹ ở nhà rồi
- Có chuyện gì vậy ?
- Chu Chu, nếu giờ tôi không ở cùng chị nữa thì sao ?
Chu Di Hân đang ăn kem cũng phải quay sang hốt hoảng
- Gì đây ? Em chuyển trọ à ?
- Không phải !
- Thế là sao hả ? Tôi không có cho em chuyển đi đâu. Em đi rồi thì đừng có mà nhìn mặt tôi nữa
Rõ là lúc đầu không thích cậu ở trong nhà, cuối cùng bây giờ người ta có muốn chuyển đi cũng không cho
- Tôi không có chuyển trọ mà !
Trọ vừa đẹp vừa rẻ, chưa kể trong nhà còn có thêm một con gái chủ trọ xinh đẹp như thế, cậu chỉ sợ bị đuổi thôi chứ đâu ra cái chuyện chuyển đi
- Vậy làm sao ? Em nói hẳn ra xem nào, cứ phải úp úp mở mở như vậy !
- Tôi sắp về quê một thời gian rồi, nghỉ tận hai tháng cơ mà
Chu Di Hân ngồi bần thần một chỗ, kem chảy ra tới nơi rồi cũng không còn tâm trạng ăn nữa. Tuy là cậu không chuyển trọ, nhưng mà vẫn là xa nhau hai tháng rồi còn gì
- Bao giờ em đi ?
- Tuần sau, tôi đặt vé xe rồi
- Vậy mà bây giờ em mới báo tôi ?
Đâu phải cậu không muốn, chỉ là cậu không nỡ nhìn nàng phải buồn, mà giờ thấy nàng thế này rồi lại không muốn đi nữa
- Đừng giận tôi mà ~
Chu Di Hân buồn tới mức không thèm trả lời, nàng còn hơi dỗi việc cậu không nói cho nàng từ sớm nữa. Bách Hân Dư cũng không biết dỗ nàng thế nào, ngoài bảo nàng đợi ra thì cũng không còn cách nào khác cả, càng không thể hủy vé xe không về nhà
- Thôi mà, đừng buồn được không ? Tôi lên sẽ mang quà cho chị
- Không thèm
Bách Hân Dư phì cười, vốn dĩ tính tình của Chu Di Hân là như vậy, cậu cũng quen lâu rồi, bây giờ hạ giọng một chút cũng được
Buổi đi chơi cũng vì thế mà trầm lại hơn rất nhiều, lần này Chu Di Hân còn đòi về sớm, chứ mấy lần trước là đi tới mức mẹ gọi điện rồi vẫn chưa thèm về. Nàng trở về đến nhà liền nhốt mình trong phòng, mẹ Chu có hỏi thì bảo thấy mệt, đến cơm còn không thèm xuống ăn
Bách Hân Dư biết nàng buồn vì mình, cậu biết cần phải dỗ dành nàng nhiều hơn, dù gì cũng chỉ còn một tuần nữa là đi rồi
- Chị ăn một chút đi, sao mà nhịn tối được !
Chu Di Hân phụng phịu nhìn cậu, nàng không giận Bách Hân Dư, chỉ là nàng thấy buồn thôi
- Tôi đút chị ăn nhé ?
Bách Hân Dư lấy một thìa cơm to, cho lên đấy thêm một miếng thịt nữa, đưa tới trước miệng nàng, thế nhưng Chu Di Hân có vẻ không muốn ăn lắm, nàng vẫn cúi gằm mặt không nhìn cậu
- Ăn đi nào. Tuần sau tôi về nhà rồi, không còn ở đây đút chị ăn nữa đâu !
Lần này thì nàng chịu ngẩng đầu lên nhìn cậu, Bách Hân Dư cũng đưa thìa cơm vào sát miệng nàng hơn
- Ngoan, ăn một chút
Chu Di Hân vậy mà lại chịu ăn cơm, cậu đút miếng nào là ăn hết miếng đó, không kén chọn cũng không đẩy ra, chỉ cần cậu đưa lên là sẽ chịu ăn hết. Nàng ăn cũng phải gần hết chỗ thức ăn cậu mang lên, xong Bách Hân Dư liền lấy ra một cốc trà sữa, đương nhiên là full toping nàng thích, đưa cho nàng, cũng không biết cậu mua từ bao giờ
- Cho chị ~
Chu Di Hân nhận lấy cốc trà sữa, cắm ống hút vào rồi hút một hơi, đúng là vị nàng thích rồi. Bách Hân Dư thấy nàng vui vẻ hơn một chút thì cũng mỉm cười, cậu đưa tay lên xoa đầu nàng
- Đừng buồn nữa, tôi về rồi tôi lại lên. Hơn nữa, hứa sẽ gọi điện nhắn tin cho chị thường xuyên mà ~
- Hứ !
- Sao nào ? Chị buồn như thế, chẳng lẽ chị thích tôi à ?
Chu Di Hân không trả lời, nàng cúi mặt vân vê cốc trà sữa trong tay, làm Bách Hân Dư cũng tưởng nàng vẫn dỗi, thế là chỉ nhếch môi một cái khinh bỉ rồi đem đống bát đĩa xuống dọn. Nhưng bỗng nhiên nàng lại khẽ "ừm" một cái, Bách Hân Dư lo nàng bị làm sao liền cúi xuống hỏi thăm
- Sao thế ?
- Bách Hân Dư, tôi thích em !
Bách Hân Dư đơ người. Tình huống cẩu huyết gì đây thế này ? Cậu chỉ hỏi đùa đùa cho nàng vui lên thôi, ai ngờ được nàng lại tỏ tình cậu luôn rồi
- Ừm, tôi biết rồi
Giờ đến lượt Chu Di Hân đơ người ra. Không phải cậu từ chối rồi đấy chứ ? Nàng đã rất dũng cảm mới có thể nói ra được lời tỏ tình mà, rõ ràng Bách Hân Dư cũng thích nàng cơ mà
Thì đúng là như thế, Bách Hân Dư cũng rất thích nàng, thế nhưng cậu không đủ tự tin để ở bên cạnh Chu Di Hân, ít nhất là thời điểm này. Vốn định sau kì nghỉ sẽ lên tỏ tình với nàng, còn lúc đó nàng đồng ý hay không cũng phải chấp nhận
Thế nhưng mà chị nhỏ đã nói trước cả cậu rồi
Bách Hân Dư đem đống bát đĩa để xuống bàn, đưa tay xoa đầu nàng
- Đừng nghĩ nhiều được không ?
Chu Di Hân gật đầu buồn buồn, sau đó lại kéo chăn đắp kín người, quay lưng lại với Bách Hân Dư
- Em ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ !
Bách Hân Dư cũng không biết làm gì hơn, đắp chăn lại kín người nàng, sau đó ôm theo đống bát đũa rời khỏi phòng
Ngày Bách Hân Dư đem đồ trở về quê, nàng và mẹ nàng đều tiễn cậu ra tận bến xe. Bách Hân Dư tay vẫn còn xách một cái balo nhỏ, tiến tới ôm lấy nàng một cái, còn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc nàng
- Đợi tôi trở về nhé ~
Rồi không đợi nàng đáp lại, Bách Hân Dư leo lên xe đi mất. Mẹ nàng nhìn theo phải xót xa, bà biết lần đợi chờ này có thể không chỉ có hai tháng nghỉ hè
----------
Bách Hân Dư đi mất, Chu Di Hân cũng trở nên trầm tính hơn nhiều so với trước. Cậu vẫn như lời hứa thường xuyên gọi điện nhắn tin cho nàng. Chu Di Hân lúc đầu còn tỏ ra rất giận, sau đó là giai đoạn rất mong chờ tin nhắn của cậu. Bách Hân Dư chỉ cần "quên" nhắn một hôm thôi là nàng giận cậu liền, block luôn hẳn một ngày mới chịu bỏ qua
" Chị chịu bỏ block tôi rồi ? "
" ?? "
" Block gì tận một ngày vậy ? "
" Ủa không block thì em cũng có nhắn cho người ta đâu ? "
" Này chị không thấy chị vừa mới bỏ block tôi là tôi nhắn cho chị liền à ? "
" Em hung dữ với tôi ? "
" ??? "
* seen
" Tôi không dám ! "
" Tốt "
Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng để vượt qua, thoắt cái nàng cũng đã trải qua được tròn một tháng không có cậu. Thế nhưng từ sau cái mốc một tháng ấy, tần suất nhắn tin gọi điện của Bách Hân Dư cũng giảm dần, sau đó thêm nửa tháng nữa là liền bật âm vô tín. Chu Di Hân lúc đầu cũng giận dỗi như bình thường, thế nhưng đợi mãi cũng không thấy Bách Hân Dư đi dỗ nàng. Cuối cùng nàng phải chủ động nhắn tin, đợi thêm nửa ngày nữa không thấy trả lời, tối hôm đó gọi điện cũng không thấy nhấc máy
Chu Di Hân lúc này cũng thấy có điều gì không ổn, thế nhưng nàng vẫn tự an ủi rằng cậu bận chút chuyện gì đó. Thế nhưng một thời gian sau đều không có kết quả khác. Chu Di Hân bất lực không thể làm gì, chỉ có thể hằng ngày gọi điện nhắn tin, có những lúc vì sợ cậu sẽ vì tính trẻ con của mình mà cắt đứt mối quan hệ còn nhắn tin xin lỗi, cuối cùng đầu bên kia vẫn không có ai nhắn tin lại
Bây giờ nàng có muốn đi tìm cậu cũng không được. Cả một thành phố to lớn như thế, biết cậu ở đâu mà đi tìm, chưa kể ngoài số điện thoại và tài khoản mạng xã hội, mọi thứ khác của cậu nàng đều không biết, cái đơn giản nhất là địa chỉ nhà còn không có
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, cho tới tận lúc bắt đầu kì học mới vẫn không thấy Bách Hân Dư quay lại. Chu Di Hân những buổi đầu đi học lại vẫn rất buồn bã, tâm trạng cũng không còn vui vẻ như trước, bà Chu nhìn vậy cũng xót xa, cuối cùng vẫn phải nói ra sự thật, dù rằng bà đã hứa với Bách Hân Dư sẽ giữ bí mật
Trong bữa ăn cơm hôm ấy, Chu Di Hân cũng ăn ít hơn bình thường, dù bà Chu có nấu rất nhiều món nàng thích, thế nhưng bát cơm của nàng mới vơi được đi được có một nửa so với ban đầu. Bà sợ con gái ăn ít không đủ chất, dọn dẹp dưới nhà xong phải đem một cốc sữa ấm lên cho nàng uống. Chu Di Hân ngồi ở bàn học, laptop vẫn mở ra box chat giữa nàng và Bách Hân Dư, nhưng hiện tại thì chỉ có tin nhắn từ phía nàng gửi đi, bên kia đã nhận nhưng không thấy trả lời
Ngày nào cũng vậy, Chu Di Hân đã từ lâu đổi từ đợi cậu nhắn tin sang chủ động nhắn cho cậu, cứ như vậy kiên trì gửi tin nhắn cho cậu, vài ngày sẽ gọi một lần, nhưng kết quả vẫn bằng không.
Bà Chu nhìn con gái gầy đi thấy rõ, đúng thật là Bách Hân Dư đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của nàng, và bà đương nhiên không nỡ nhìn còn gái suốt ngày ủ rũ như thế
- Chu Chu, con uống sữa đi !
- Cảm ơn mẹ !
Bà Chu vuốt tóc nàng, thế mà Chu Di Hân cũng chỉ nhấp môi một cái rồi bỏ xuống, không rõ có muốn uống nữa hay không
- Bạch vẫn chưa trả lời tin nhắn con sao !
Chu Di Hân lắc đầu. Bách Hân Dư cứ như thế bốc hơi khỏi trái đất, nàng cứ nghĩ rằng lúc đi học lại cậu sẽ xuất hiện, thế nhưng có qua khoa Kinh Tế hỏi cũng không ai biết cậu ở đâu
- Chu Chu, có chuyện này mẹ phải nói với con !
- Chuyện gì ạ ? Mẹ nói đi !
Bách Hân Dư trước khi đi đúng hai ngày, có gọi bà lại để cùng nhau nói chuyện
Flashback
Bách Hân Dư để một tập phong bì lên trên bàn, đẩy tới phía bà Chu
- Đây là tiền cọc và tiền nhà thời gian vừa rồi, cháu gửi bác
- Ta không vội. Cháu cần thì cứ giữ lấy, trả sau cũng được
- Không còn sau này nữa đâu ạ !
Bà Chu liền hiểu ra điều gì đó, không phải là ý chỉ cậu sẽ không ở đây nữa sao
- Một tháng nữa cháu sẽ đi du học, không học ở đây nữa
Thực ra Bách Hân Dư đã lén lút đi thi cuộc thi săn học bổng của trường, thi chơi chơi ai ngờ lại trúng lớn, cậu giành được học bổng toàn phần đi du học tận bên Úc, chỉ cần chi tiền máy bay, còn đâu chỗ ở và trường học đều được sắp xếp từ trước.
Lúc trước chưa biết tin thì chỉ là về nhà chơi hai tháng rồi lại đi học như bình thườn. Nhưng ngay trong buổi tối đi chơi với nàng về, cậu lại nhận được tin đi du học. Cơ hội lớn như thế, Bách Hân Dư đương nhiên không muốn bỏ qua. Chỉ là cậu không biết nói thế nào với nàng, chưa kể Chu Di Hân còn mới tỏ tình với cậu cách lúc đó mới được một tiếng đồng hồ
- Đây là một cơ hội tốt, cháu nên đi.
- Cháu sẽ đi. Nhưng cháu sẽ sợ Chu Chu ...
Bà Chu vỗ vai Bách Hân Dư, tình cảm của hai đứa không phải bà không nhìn ra, con gái bà thì u mê người ta ra măt, còn cậu thì luôn tỏ ra ôn nhu với nàng, tuy hay chí chóe ầm ĩ nhưng nhìn chung là vẫn rất thương nhau
- Chu Chu sẽ không sao, con bé sẽ quen nhanh thôi
- 2 năm học đại học, nhiều nhất là 4 năm học thạc sĩ nữa. Nếu cháu cố gắng học nhanh, 5 năm cháu có thể trở về
Bà Chu nhìn Bách Hân Dư có chí hướng như vậy rất vui vẻ, đúng là từ đầu tin tưởng con người này là không sai
- Làm sao phải vội ? Cháu yên tâm, ta sẽ cố gắng để lại vị trí con rể của ta cho cháu, nên là cứ yêm tâm học tập, đừng làm ta phải thất vọng
Bách Hân Dư cũng vui vẻ theo, thật lòng bày tỏ
- Cháu thực sự rất thích chị ấy !
Bách Hân Dư bây giờ còn rất nhát gan, cũng chưa có gì trong tay nên chưa dám bày tỏ với nàng, vậy mà lại dám ngồi ở đây đặt cọc với bà. Nhưng nhìn thấy sự quyết tâm của cậu, bà cũng không nỡ trách mắng, vì mục đích lớn nhất của cậu sau này cũng là ở bên nàng
- Chuyện này, bác hãy đợi tới lúc cháu đi rồi hẵng nói cho chị ấy
- Cháu không sợ con bé giận sao ?
- Chu Di Hân cũng thích cháu. Cháu sợ nếu cháu nói ra, nhìn chị ấy buồn như vậy, cháu sẽ không đi được nữa !
End Flashback
Chu Di Hân lặng lẽ rơi nước mắt, thế mà là thích nàng à. Thích nàng mà bỏ đi không nói một câu, đi du học cũng không thèm thông báo. Người ta cũng thích cậu mà, yêu rồi cũng có thể chờ đợi, còn nếu có điều kiện thì nàng có thể sang tận bên đấy với cậu. Đâu nhất thiết phải giấu nhẹm đi như thế
Đợi bà Chu đi ra khỏi phòng, Chu Di Hân mới nhắn vào box chat, sau đó liền thẳng tay block mà không suy nghĩ thêm
- Bách Hân Dư đáng ghét. Có giỏi thì đi luôn đi, đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi nữa
To be continued !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip