Chương 2: Sao kiếm ai cũng tẩm độc vậy?

Lần thứ năm.

Người ta thường nói quá tam ba bận, Diệp Đỉnh Chi đây là quá bốn tứ bận rồi mới được thay đổi thời gian trở lại.

Lần này may mắn hơn, y quay lại khi y vừa kề kiếm lên cổ.

Trong tiếng hét bất lực của Bách Lý Đông Quân và Dịch Văn Quân, trước mặt tất cả mọi người Diệp Đỉnh Chi lần nữa huy kiếm tự vẫn.

Chỉ khác ở chỗ, y giảm lực đạo, vết cắt lần này so với những lần trước nông hơn một chút, vẫn còn cơ hội cứu được.

Y chết đã năm lần, nếu nói không ớn lạnh khi nghĩ đến là nói dối.

Lần thứ năm trọng sinh, y thật sự tham luyến sinh mệnh này, y muốn sống.

Không cần trở thành Kiếm Tiên gì cả, y nửa đời sau hành y cứu người trả lại nợ máu trước đây.

Y sẽ mang theo tiểu An Thế của y rời đi, sẽ không phiền Vong Ưu đại sư cả đời bảo vệ thằng bé nữa.

Y sẽ ở trong bóng tối nhìn quãng đường sau này Đông Quân của y đi, sẽ như trước âm thầm bảo vệ hắn, trải cho hắn một con đường đầy bình an.

Phong Tuyết Kiếm rơi xuống nền đất lạnh, cơ thể thiếu niên như lá ngân hạnh chao đảo một lúc rồi ngã xuống.

Ngã xuống... vòng tay tri kỷ.

" Đông Quân."

" Vân ca, đừng sợ, không sao cả, không sao cả..."

Bách Lý Đông Quân như cũ ấn tay trên miệng vết thương của y, lại như vô tình phát hiện ra vết cắt này nhìn qua dữ tợn nhưng thực ra không quá sâu, vẫn còn có thể cứu.

Hắn nhìn xuống hắc y thiếu niên đang nằm trong lòng mình lại phát hiện y cũng đang chăm chú nhìn hắn. Đôi mắt y như dán chặt trên khuôn mặt hắn, sau khi nhận ra chút thay đổi nhỏ kia mới khẽ thở ra.

Diệp Đỉnh Chi khó khăn mở miệng, nói những từ chỉ Bách Lý Đông Quân nghe thấy.

" Đừng lo, không chết được."

Nói xong liền mỉm cười, tay y nắm chặt tay hắn như trấn an.

Hắn hiểu rồi, Vân ca của hắn vẫn còn luyến tiếc hắn. 

Vẫn còn chừa cho bản thân một con đường sống.

" Đông Quân, ta muốn về nhà."

" Được, ta đưa huynh về nhà."

Bách Lý Đông Quân gật đầu, hắn cật lực che đi vui sướng trong ánh mắt, bên ngoài chỉ để lộ ra một mảnh bi thương.Hai người bọn hắn đang cùng nhau diễn vở bi kịch trước ánh mắt của mọi người, Vân ca đã làm tốt như vậy, hắn cũng đâu thể kém cạnh.

Liếc thấy Dịch Văn Quân đang chạy lại chỗ này, hắn vung tay, tạo ra một kết giới vững chắc, bao bọc lấy hắn và Diệp Đỉnh Chi.

" Ta khuyên cô nương nên tránh xa ra một chút, cô bước thêm bước nữa, ta sợ ta sẽ không khống chế được bản thân mà giết cô đâu."

Sau khi nói sau câu nói kia, hắn cảm nhận được bàn tay đang nắm tay hắn vô thức siết lại, có lẽ y là đau lòng rồi sao?

Hắn còn định nói vài câu trấn an Vân ca, liền phát hiện khuôn mặt y đột nhiên tái nhợt không huyết sắc, sinh lực như đang bị rút cạn.

Chưa đợi Bách Lý Đông Quân cất lời, Diệp Đỉnh Chi liền trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn phun ra ngụm máu đen.

Đùa nhau à? 

Phong Tuyết kiếm có độc?

Còn là độc chết người?

Diệp Đỉnh Chi còn chưa kịp hiểu tại sao liền đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình bị xé rách từng chút một. Cơn đau như lưỡi dao cùn cứa vào tim gan y, cứa tới khi chúng đầm đìa máu, lại không một lần chém đứt mà từ từ hạ đao.

Đau quá, so với những lần trước đau hơn rất nhiều.

Những lần trước y một kiếm là đi, lần này lại chịu cảnh ngũ tạng bị xé rách, thất khiếu xuất huyết, thê thảm vô cùng.

" Vân ca, Vân ca... sao lại như vậy?"

Bách Lý Đông Quân hốt hoảng muốn dùng tay lau đi những vết máu trên mặt y nhưng vô dụng, càng lau lại càng bẩn.

Khuôn mặt tuấn tú trắng như bạch ngọc của Diệp Đỉnh Chi thoáng chốc đầy máu. Y không thể nói, cũng không thể nhìn Đông Quân của y thêm nữa. 

Tầm nhìn của y dần được bao phủ bởi màu đen do máu chảy ra. Tai y cũng không còn nghe thêm được âm thanh gì . Y theo bản năng nắm chặt đôi tay của Bách Lý Đông Quân, cảm giác ấm áp trên đó mới cho thấy y còn sống.

Nhưng rồi sự ấm áp đó cũng nhanh chóng biến mất.

Diệp Đỉnh Chi lại lần nữa chết.

Chết cực thê thảm.

.

Lần thứ sáu.

Lần này cũng như lần thứ năm, y lại trở về khi bản thân bắt đầu muốn tự vẫn.

Đổi kiếm, nhất định phải đổi kiếm.

Phong Tuyết kiếm của Thẩm Tĩnh Châu có độc đã đành, y không tin kiếm Cửu Ca của Lạc Thanh Dương cũng tẩm độc tố.

Vậy là y cố chấp thêm lần nữa, tự tay cắt cổ mình.

Kiếm rơi, người ngã.

Bách Lý Đông Quân lại lần nữa đỡ được y.

Hắn lại lần nữa vui vẻ vì y không chặt đứt đường sống của mình, lại gật đầu nói y yên tâm. Hắn lại lần nữa tạo kết giới ngăn Dịch Văn Quân, lại lần nữa nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình kia.

Rồi cũng một lần nữa nhìn y thất khiếu chảy máu, đau đớn mà chết.

Lần này khi vừa vặn cảm nhận được cơn đau kia, Diệp Đỉnh Chi liền biết mình không xong rồi.

Y vẫn như cũ siết chặt tay Bách Lý Đông Quân, nhẹ nhàng trấn an.

" Không sao, ta không đau."

Rồi lại lần nữa ra đi trong vòng tay hắn.

.

Lần thứ bảy.

Phong Tuyết đã thử, Cửu Ca cũng đã nếm qua, lần này Diệp Đỉnh Chi mượn đến tụ kiếm cất kỹ của Nguyệt Dao.

Lại thêm một lần chết.

Khốn khiếp, sao kiếm của ai cũng tẩm độc vậy

.

Lần thứ tám.

Lần này nếu còn chết thì y có thể chắc chắn rằng là do Thiên Đạo trêu ngươi y, cố tình tẩm độc lên tất cả kiếm của mọi người nơi đây.

Y nhặt lên kiếm của Diệp Tiểu Phàm để lại. 

Một thanh kiếm bình thường đến không thể bình thường hơn, một thanh kiếm chỉ được sử dụng qua vài lần.

Sau khi cắt cổ, Diệp Đỉnh Chi nằm trong lòng Bách Lý Đông Quân chờ đợi...

Chờ đợi xem liệu bản thân có...

Vẫn chết.

Cảm giác đau đớn ấy lại lần nữa ập đến, xâm chiếm não bộ y, nghiền nát lục phủ ngũ tạng y.

Thất khiếu y lại lần nữa chảy máu.

Y lại lần nữa buông tay Đông Quân, lại lần nữa rơi bóng đêm.

Kết thúc lần trọng sinh thứ tám.

-------

Lời của tác giả.

Lúc đầu tính viết truyện hài. Giờ ngồi viết xong đọc lại không biết truyện của mình là truyện bi hay hài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip