Chap 31.2
Lồng ngực Jessica cảm thấy đau thắt khi nghe lời đề nghị từ Sooyoung nhưng Jessica không ngạc nhiên, nó nằm trong sự dự đoán của cô. Jessica đã nghĩ đến nhiều khả năng xảy ra, kể cả trường hợp xấu nhất Sooyoung đòi chia tay nhưng khi nghe những lời này thốt ra từ chính miệng Sooyoung thì không sao tránh khỏi cảm giác đau đớn.
Jessica biết một khi Sooyoung đã quyết định thì không gì có thể thay đổi. Đừng để bị kiểu nghịch ngợm, phá phách của Sooyoung đánh lừa, ẩn sâu bên trong con người ấy là một tính cách quyết đoán, kiên định đến kinh ngạc. Jessica dù là CEO của cả vài ngàn nhân viên, dù lớn tuổi hơn, dù kinh nghiệm sống dày dặn hơn nhưng lúc nào Jessica cũng kiêng nể tính cách này và đây cũng chính là một trong những điểm Jessica yêu Sooyoung.
"Soo có thể cho Sica biết lí do không?"
Chỉ lắc đầu, Sooyoung không muốn để cho Jessica thấy được mặt yếu đuối của mình. Không thể nói cho Jessica biết là mình đang sợ, sợ sẽ trở thành người tàn phế, sợ sẽ không còn chăm sóc và bảo vệ được cho người mình yêu, sợ mình sẽ là một gánh nặng cản bước của Jessica, với địa vị xã hội của Nhị tiểu thư Jung thị thì không thể sánh vai với một người ngồi xe lăn được. Trên đời này làm gì có chuyện nàng công chúa và hoàng tử ếch, nếu con ếch cả đời chỉ là con ếch không biến thành chàng hoàng tử thì nàng công chúa chắc chắn sẽ đi tìm người trong mộng khác.
"Soo" Jessica lấy hai tay quay mặt Sooyoung nhìn thẳng vào mặt mình "Sica sẽ làm theo những gì Soo muốn nhưng Soo hãy hứa với Sica đây không phải là một lời chia tay".
Sooyoung nhìn hai hàng nước mắt chảy dài của Jessica mà quặn đau vì chính mình đang làm cho người mình yêu thương nhất phải khóc. Sooyoung ngàn vạn lần không muốn rời xa Jessica. Nếu thật sự chia tay thì dù có tàn phế hay không cũng sẽ không còn quan trọng nữa vì thiếu Jessica thì cuộc sống có khác gì đã chết. Nhưng làm sao có thể ích kỉ giữ Jessica lại khi bản thân đang như thế.
Không nói gì, Sooyoung vươn người về phía trước hôn nhẹ lên khóe môi Jessica và tự mình đẩy xe lăn về lại phòng. Jessica định đứng lên đi cùng nhưng Sooyoung đã ngăn Jessica lại. Sooyoung không biết phải trả lời Jessica như thế nào, không có can đảm gật đầu nhưng cũng không thể lắc đầu.
***
Krystal giúp Seohyun xếp đống quần áo vô tủ. Hôm nay Seohyun và Sooyoung chuyển đến căn hộ nhỏ thuê ở gần bệnh viện để tiện việc điều trị của Sooyoung. Krystal không thích việc Seohyun không còn ở bên cạnh mình suốt ngày nhưng vì Seohyun muốn tạm thời có một cuộc sống bình thường nên Krystal đành nhượng bộ. Buổi sáng vẫn đến trường cùng Krystal, buổi chiều và tối Seohyun đến giúp việc tại một quán cà phê. Ngoài tiền học phí, Seohyun nhất định không nhận thêm bất cứ sự giúp đỡ nào về tài chính của nhà họ Jung
Krystal rất xót khi chứng kiến người yêu sau giờ học còn phải lao động vất vả suốt tám tiếng. Mặc dù Krystal và Jessica đã mua lại cả hai tòa nhà nơi có căn hộ Seohyun thuê và quán cà phê nơi Seohyun làm việc nhưng vì không thể lộ ra nên đành nín thinh. Mà nếu không bị cấm đoán vì lý do an ninh quốc phòng, chắc hai chị em đã mua luôn một cái vệ tinh để theo dõi cho sát.
"Hyunie ốm quá, có thể giảm bớt giờ làm được không, Krys đi làm có lương, để Krys phụ Hyunie"
"Hyunie không lấy tiền của Krys đâu. Hyunie phải cố gắng dành dụm tiền cho Soo Unnie nữa, không biết chân Unnie đến bao giờ mới khỏi" Seohyun ngồi xuống bên cạnh Krystal
"Chị em Hyunie đúng là làm người khác tức chết mà. Jessi Unnie ngày nào cũng khóc. Hyunie đã đeo cái nhẫn này tức là người của Krys, cũng tức là Krys có quyền giúp đỡ Hyunie" Krystal nhăn nhó áp đặt
Seohyun nhoẻn miệng cười trước cái giọng điệu ra lệnh của người yêu. Nếu trước đây cô thấy nó thật là ngang ngược thì giờ cô lại yêu vô cùng tính cách này. Nếu như không có sự ra lệnh ấy, cô đã không thể còn sống trên đời.
Flashback
Từ xa, Seohyun và Yoona cùng chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy Sooyoung đã gục xuống và Bae Yong Joon đang giơ kiếm lên cao. Seohyun liền bắn vài phát nhưng con mèo già tránh được. Vì khả năng thiện xạ nên tai Seohyun rất nhạy với các loại âm thanh, cô nghe tiếng xé gió của một con dao được phóng đi theo chiều ngang như kiểu Boomerang và một viên đạn đang bay đến. Đang ở sau Yoona vài bước chân, Seohyun tăng tốc vọt lên vừa kịp lúc đẩy Yoona qua một bên, viên đạn ghim vào ngực ngay áo chống đạn nên không sao nhưng con dao đã cắt một đường chính xác ngay cổ - điểm chết nơi mà áo chống đạn không đủ cao lên và mũ bảo hộ không đủ thấp xuống mà che chắn. Máu ngay lập tức bắn ra thành dòng, Yoona hoảng sợ đỡ Seohyun nằm xuống. Seohyun chỉ tay về hướng Bae Yong Joon, không thể để hắn thoát được.
Cuộc chiến giờ đây chỉ còn là cuộc đối đầu tay đôi giữa Yoona và Bae Yong Joon. Seohyun thoi thóp quan sát cục diện, cảm thấy xung quanh càng ngày càng tối vì máu chảy đã chảy ra quá nhiều.
"Em đẹp lên nhiều quá, trưởng thành rồi, không còn là cô bé của ngày xưa nữa. Có nhớ ta không?" Bae Yong Joon nháy mắt, như thể một chàng trai đi tán gái.
Yoona đang đứng cách hắn vài mét, nắm chặt tay, run rẩy khi lại đối mặt với con quái vật bằng xương bằng thịt của cuộc đời mình. Hắn vẫn giữ được cơ thể rắn chắc vạm vỡ như ngày xưa, mái tóc vẫn bồng bềnh, ánh mắt vẫn nham hiểm hung ác, duy chỉ có gương mặt là nhiều nếp nhăn hơn và đen sạm đi do nắng gió.
"Ngày nào ta cũng nhớ em, nhớ nhất là khi em kêu thét khi nằm dưới, vợ cưng của ta, ta có quyền gọi em vậy đúng không? Mà sao em không trả lời có nhớ ta không, dù sao ta cũng là người đầu tiên của em mà" hắn vờ giận dỗi "Ba đứa ngày càng tiến bộ, phá hết mấy trò vui ta bày ra với Jung gia rồi còn gì. Ta đã định đến thời điểm thích hợp sẽ gọi ba đứa về giúp cho ta, nhưng không ngờ ba đứa lại đi tìm ta trước. Hai đứa kia, haiz, thật là tiếc" hắn chắt lưỡi, tiến đến gần Yoona hơn.
Yoona cảm thấy sợ, hình ảnh Sooyoung và Seobaby đầy máu trước mắt cộng với những hình ảnh kinh hoàng cũ hiện ra đã khiến Yoona run bần bật, không thể nâng nổi khẩu súng trong tay mình lên. Khi cua gặp ếch thì cua luôn xếp re hai càng, đứng yên cho ếch ăn thịt vì cua luôn sợ cái túi khí phập phồng của ếch. Yoona cũng vậy, vì sợ Bae Yong Joon nên cô không còn là chính mính khi mặt đối mặt với hắn.
"Lịch sử nhân loại được tạo ra bởi những cuộc chiến. Con người lại là nhân tố then chốt quyết định những cuộc chiến ấy. Rồi đây ta sẽ là bá chủ, bất cứ kẻ nào đối nghịch với ta sẽ phải trả giá. Em quay về với ta đi. Với khả năng của ta và em cộng lại sẽ không còn một trở lực nào ngăn cản được. Ta không truy cứu chuyện cũ nữa đâu. Về đi, ta cần em mỗi đêm, chưa ai làm ta có hứng thú nhiều như em"
Khuỵu hai đầu gối, hai tay nắm chặt chống xuống đất, Yoona cố ngăn cơn sợ hãi của mình. Trên thế giới này sao lại có những con người như hắn, sẵn sàng hy sinh cuộc sống của người vô tội để thỏa mãn cái tham vọng vĩ cuồng. Yoona cảm thấy như có một vòng dây thít cổ mình ngày càng chặt, cô không thở được, bức bí muốn vùng vẫy nhưng cơ thể cứ đông cứng lại.
Bae Yong Joon nheo nheo mắt đánh giá con mồi trước mặt. Trong ba chị em, người hắn đề phòng nhất là Yoona - đứa học trò gần như là chân truyền của hắn. Sau một thời gian đào tạo, hắn phát hiện ra sự lạnh lùng tàn nhẫn nơi Yoona không khác gì mình. Những gì hắn dạy, Yoona tiếp thu rất nhanh, thậm chí còn phát huy hơn mức hắn mong đợi. Hắn vui mừng vì đã tìm được một người kế thừa như ý nhưng lại bắt đầu sợ một ngày sẽ không còn nắm được đứa học trò này nữa. Lần đầu tiên cưỡng hiếp Yoona là do say thật sự nhưng những lần sau là do cố ý. Hắn nhận ra đây là cách hữu hiệu nhất để làm suy yếu tinh thần Yoona, trói buộc Yoona. Đôi lúc phần nhân tính nhỏ nhoi trong con người trỗi dậy, hắn cũng thấy ngại khi phải làm điều đó với đứa trẻ chỉ bằng tuổi con mình nhưng ông trời cũng đâu có công bằng với con hắn. Đừng bao giờ đòi hỏi hai chữ công bằng trong thế giới chỉ có bất công tồn tại.
Thấy đối phương dường như đã suy sụp, Bae Yong Joon bước lại gần lấy đi khẩu súng của Yoona mà không gặp phải bất cứ kháng cự nào. Cực chẳng đã mới phải đối đầu với sói, nếu vẫn còn cách thì tốt nhất là biến con sói ấy thành chó nhà, dắt về sai bảo. Tin rằng mình đã sử dụng đúng chiêu thức tâm lý chí mạng với Yoona, hắn liền tiếp tục.
"Ta và Kwon Yuri ai tốt hơn. Ta thề không để cho ai họ Kwon sống trên đời này. Appa nó đã cướp Young Ae của ta, giờ nó lại cướp mất em. Mà làm sao cái đứa nghiệt chủng đó có thể khiến cho em thỏa mãn được nhỉ. Hay là để ta giúp em nhé". Yong Joon cười đầy dâm dục, tưởng như mình đã thành công nắm được Yoona trong tay nhưng kế hoạch tâm lý chiến của hắn lúc này đã phạm sai lầm.
Vừa nghe đến tên Yuri, Yoona liền bừng tỉnh, cô tìm lại được sự tự tin và sức mạnh của mình, thoát khỏi sự không chế về tinh thần. Không chần chừ, cô lao thẳng vào Bae Yong Joon. Yoona như một con sói đã được khởi động trạng thái săn mồi. Trong thiên nhiên hoang dã, loài động vật nguy hiểm nhất không phải là hổ hay sư tử mà chính là sói.
Bae Yong Joon giật mình khi khẩu súng đang cầm trên tay chỉ nháy mắt bằng một chiêu đã bị Yoona dùng tay không bẻ gãy. Hai bàn tay cứng như thép kia chắc chắn đã phải qua luyện tập gian khổ rất nhiều, tay của hắn cũng không thể bẻ gãy súng làm đôi như vậy. Sự tiến bộ vượt bậc của Yoona trong những năm vừa qua là điều hắn không thể tiên lượng chính xác. Nhưng với bản chất của một con mèo thành tinh xảo quyệt, hắn đã lấy lại thế cân bằng rất nhanh trong trận đấu tay không. Hai đôi bàn tay hướng về nhau, điểm đến chính là cổ đối phương. Tính giết chóc của Yoona đạt đến đỉnh điểm. Máu từ vết thương nơi sườn không ngừng chảy ra của Bae Yong Joon càng khiến con sói khát mồi hơn.
Bae Yong Joon vất vả chống đỡ. Mỗi lần chạm vào tay Yoona hắn đều có cảm giác đau tê tái, giống như xương bị nứt ra. Vài lần hắn đã khóa được tay Yoona nhưng không thể giữ được lâu hơn vì lực của Yoona quá mạnh. Vài cú đánh chính xác của hắn làm Yoona khá đau nhưng điều đó khiến con sói càng thêm kích thích. Đột nhiên Yoona tăng tốc bất ngờ tấn công dồn dập, Yong Joon chỉ biết phòng thủ. Bỗng hắn nhận ra Yoona do mải mê tấn công nên đã để hở phần giữa ngực, tay phải hắn liền thu lại, tống thật mạnh một đấm vào vị trí sơ hở, trong khi tay trái vẫn ra đòn bình thường để Yoona không chú ý.
Nhưng Bae Yong Joon không ngờ rằng mình đã mắc bẫy của đối phương. Ngay khi tay phải của hắn đấm vào ngực Yoona, mạn bên phải của hắn đã không còn gì bảo vệ. Yoona cảm giác như xương lồng ngực mình đã gãy, cô cắn răng chịu đau, tay trái như một gọng kềm sắt trờ đến chạm được vào bả vai phải của người đối diện, Yong Joon gào lên đau đớn, xương bả vai của hắn đã nát vụn. Yoona định kết thúc con mồi, tay phải đưa lên hướng về cổ đối phương nhưng họ Bae vẫn ngoan cố chống trả bằng tay còn lại. Yoona liền đạp mạnh vào ống chân của hắn, Yong Joon không còn đủ tỉnh táo để né tránh kịp lúc vì cơn đau đã làm phản ứng chậm đi một nhịp, con mèo già rú lên, quỳ trên hai đầu gối khi xương bánh chè gãy rời làm vài đoạn. Yoona cũng bẻ luôn tay trái còn lại để triệt tiêu hoàn toàn sức kháng cự của Bae Yong Joon.
Không mất thêm thời gian vờn mồi, Yoona hơi cúi người, bàn tay phải lạnh ngắt nhẹ nhàng luồn vào sau gáy hắn như đang xoa bóp. Bae Yong Joon cảm thấy hơi thở của tử thần đã phà sát bên cạnh mình. Lần đầu tiên nỗi khiếp sợ trùm lấy hắn và hắn biết đây cũng sẽ lần cuối cùng hắn có nỗi sợ này. Như bao người bình thường khác khi đối mặt với cái chết, con quỷ cũng run rẩy đến không còn cử động được, chỉ biết nhìn vào mắt Yoona van xin, nhưng những gì hắn thấy trong đôi mắt bồ câu xinh đẹp chỉ là hận thù và giết chóc, không có chỗ cho sự khoan dung. Hắn nhận ra hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy. Bae Yong Joon biết mình sẽ không thoát khỏi số kiếp, hắn trấn tĩnh, nhìn thẳng vào Yoona đón chờ sự phán quyết.
Nhìn sâu vào mắt kẻ đang nhìn mình, Yoona thấy trong đấy là hình ảnh của một người đàn ông đáng thương, tuyệt vọng vùng vẫy vì không chịu chấp nhận thực tế. Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Yoona trông hai bàn tay mình, nó cũng đã nhuốm đầy máu cùa bao người, cô cũng không phải là thánh nhân để có thể đi phán xét người khác đúng hay sai. Ánh mắt Yoona liền dịu lại, không còn sát khí, trở về là đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Yoona không biết nên làm thế nào. Giữa hai phương án bắt sống và tiêu diệt, Yoona chọn cách thứ hai, bị giam cầm đến cuối đời chịu bao hành hạ trong nhà giam là điều tồi tệ nhất. Dù sao hắn cũng là thầy, có ơn cứu cô, đây là lúc cô trả lại cho hắn những gì còn mắc nợ. Cái chết đôi khi là sự giải thoát. Nhưng Yoona không phải là Bae Yong Joon, cô không có quyền quyết định thay cho hắn.
Giây phút ngắn ngủi cuối cùng còn sống, điều đọng lại trong lòng Bae Yong Joon không phải là tình yêu kiểu chiếm đoạt mù quáng với Lee Yong Ae, không phải là lòng hận thù ngun ngút với nhà họ Kwon và Jung, càng không phải là tham vọng làm chủ cả thế giới, mà đó chỉ là một điều nhỏ bé nhưng lại là điều đẹp đẽ của cuộc đời hắn. Bae Yong Joon ngã xuống, mắt nhắm thanh thản, mang theo hình ảnh một đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn cùng linh hồn rời khỏi cơ thể.
Yoona dường như cũng trút hết mọi gánh nặng trong lòng, đóng lại hoàn toàn quá khứ, tâm hồn nhẹ nhõm, thanh tịnh như được sinh ra một lần nữa, cô đứng lên định quay lại chỗ Seohyun và Sooyoung. Hình ảnh vụt lên trong đầu của Yoona lúc này là đôi mắt nâu sâu thăm thẳm của một người. Cô đã sắp được về nhà, được về trong vòng tay ấm áp dịu dàng của người con gái cô yêu. Điều đầu tiên Yoona làm khi vừa gặp mặt sẽ là hỏi người con gái ấy có đồng ý làm vợ cô không. Cô muốn tranh thủ từng giây từng phút trong cuộc đời này yêu thương trân trọng người bên cạnh. Cô khát khao được gọi người con gái ấy bằng một từ sẽ đánh dấu chính thức hai người sống đời bên nhau, một từ đơn giản nhưng thiêng liêng, một từ chỉ có hai âm tiết: bà xã.
Bỗng nhiên hàng loạt những tiếng nổ ầm ầm cực lớn của mìn phá hủy công sự vang lên, mặt đất rung chuyển.
Chứng kiến mọi việc, Seohyun mệt mỏi từ từ khép mắt lại, tất cả đã hết. Seohyun dần buông xuôi, không cố gắng duy trì nhịp đập của vật trong lồng ngực, lặng lẽ đi theo bước chân của tử thần cho đến khi tiếng gào thét văng vẳng bên tai
"Hyunie đã là người của Krys, trái tim Hyunie cũng thuộc về Krys, Krys chưa phép nó ngưng đập. Hyunie có nghe không, Krys ra lệnh cho Hyunie phải sống" đã níu Seohyun lại. Seohyun nhớ ra mình là người của ai, mình còn nợ ngườiđó rất nhiều, mình không thể bỏ người đó lại một mình như thế. Seohyun liền quay đầu chạy ra khỏi vùng tối, hướng về phía ánh sáng đằng xa.
End flashback
"Hyunie sẽ thử xin quản lý mỗi tuần cho nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật để ở bên cạnh Krys của Hyunie được không" Seohyun xoa dịu người yêu trẻ con.
"Một tuần nghỉ hai ngày thứ bảy chủ nhật, các ngày còn lại mỗi ngày làm bốn tiếng thôi. Nếu quản lý không cho Krys sẽ đến nói chuyện với người ta". 'Đương nhiên là được, ai dám không đồng ý Krys sẽ sa thải ngay' Krystal nghĩ thầm.
Seohyun chỉ biết câm nín trước sự ngang bướng của Krystal nhưng Seohyun biết tốt nhất là nên làm theo nếu như không muốn cả nơi mình làm việc gặp rắc rối.
"Hyunie, Krys dọn đến ở với Hyunie nha" Krystal ngả vào lòng Seohyun, nhìn Seohyun bằng gương mặt đáng yêu nhất có thể
Seohyun tròn mắt, làm sao vị tiểu thư quen kẻ hầu người hạ từ bé lại có thể đến sống ở nơi này được.
"Giường của Hyunie đủ chỗ cho hai người nằm mà. Krys không chiếm nhiều diện tích đâu. Krys có thể phụ Hyunie làm việc nhà và coi chừng Soo Unnie. Đồng ý nha nha nha nha nha nha" Krystal lắc tay Seohyun như một đứa trẻ đòi kẹo. Thấy Seohyun vẫn còn chưa trả lời, Tam tiểu thư liền nhe răng ra.
"Không được cắn" Seohyun vội che hai má mình lại. Seohyun hiểu sự việc coi như đã được quyết định, nếu không đồng ý thì bạn gái cô sẽ làm đủ mọi cách đến khi đạt được mục đích mới thôi. Seohyun cười xòa, tựa đầu vào đầu Krystal, ở chung với nhau cũng tốt, chết hụt một lần đã khiến Seohyun sợ cái vùng tối mênh mang hun hút nuốt chửng lấy ta khi sắp bước vào thế giới bên kia. Seohyun tự hứa với lòng từ nay sẽ nâng niu từng giây phút quý báu có thể bên cạnh người mình yêu trong thế giới hiện tại tươi đẹp.
***
Đại tiểu thư Jung thị trong một bộ y phục thuần đen, trên tay là bó hoa đỏ, hai màu đen và đỏ đối lập hẳn với màu trắng tinh nguyên của ngôi mộ bằng đá cẩm thạch trước mặt. Chỉ một mình cô, không ai khác bên cạnh, tất cả vệ sĩ đều giữ khoảng cách từ rất xa, ai cũng muốn cho Đại tiểu thư không gian riêng tư cần thiết.
Đặt bó hoa lên mộ, Yuri lấy ngón cái vuốt nhẹ tấm hình người trên bia trong giây lát rồi tỉ mỉ gạt bỏ những chiếc lá nằm rải rác xung quanh, sau đó cô rút khăn tay lau thật sạch những hạt bụi nhỏ vương trên mặt đá. Khuôn mặt của người trên bia lúc nào cũng nhìn Yuri với cái nhìn yêu thương. Dưới tấm hình là dòng chữ quen thuộc "Nơi đây yên nghỉ..." mà tất cả mọi ngôi mộ đều có, là chứng minh cho việc một người đã bỏ lại gia đình, bạn bè và người mà họ yêu nhất để đi về nơi mà không ai biết nó ra sao, hình dáng, màu sắc, tròn méo thế nào. Liệu có ai đã đến nơi đó rồi lại trở về được không nhỉ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá của cái cây rợp bóng bên cạnh lại đáp khẽ xuống nền đá cẩm thạch trắng, Yuri không một chút phiền lòng, chỉ kiên nhẫn gạt chúng ra. Cái cây này do chính tay cô trồng, nhằm che chắn cho ánh nắng buổi chiều gay gắt không chiếu trực tiếp vào ngôi mộ, trong khi vẫn có thể đón những tia sáng ấm áp của buổi bình minh. Cô không muốn người nằm bên dưới phải lạnh lẽo quá hay nóng bức quá. Từng đàn chim sẻ làm tổ trên cây, chỉ ba tháng mùa đông khi phải di trú về phương Nam ấm áp là không gian tương đối được yên tĩnh, chín tháng còn lại chúng thay nhau kêu ríu rít, ồn ào, chộn rộn cả một vùng. Nhưng nhờ có chúng, người nằm dưới sẽ không thấy buồn.
Yuri ngồi xuống, đầu tựa vào tấm bia, bắt đầu câu chuyện với người nằm sâu trong lòng đất. Chuyện vui, chuyện buồn, lúc cô khóc, lúc cô cười. Ngôi mộ như một bờ vai vững chắc để cô dựa vào. Cô không cần mạnh mẽ, không cần kiên cường, không cần đeo mặt nạ, không cần đóng kịch, không cần là một Đại tiểu thư gánh vác trách nhiệm của cả một gia tộc. Đối với người nằm trong mộ, cô đơn giản chỉ là cô - một người con gái cần sự bao bọc chở che. Yuri co người rúc sâu hơn vào bia mộ, tưởng tượng như người nằm dưới đang vỗ nhẹ đầu mình, an ủi rằng tất cả rồi sẽ ổn.
"Đại tiểu thư, trời sắp mưa rồi ạ" Jonghyun đến từ lúc nào, cầm dù che cho Yuri khỏi những hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Yuri mở mắt ra, nhìn trời, những áng mây đen chứa đầy hơi nước kéo là là, gió mang hơi lạnh căm căm xộc tới. Biết là đến lúc phải ra về, Yuri đứng lên, chào tạm biệt chủ nhân ngôi mộ và bước đi. Bỗng nhiên cô quay đầu nhìn lại, trong màn mưa lất phất, một vạt nắng rực rỡ của phần mặt trời chưa bị mây đen bao phủ xuyên qua tán cây, chiếu thẳng vào bia mộ, làm khuôn mặt người ấy bừng sáng lên. Một cơn gió thổi đến, lá cây rì rào. Làn gió miên man quấn quanh, như muốn ôm cô vào lòng. Đâu đây trong tiếng gió, cô có thể nghe rõ âm thanh như đang cười của người ấy. Cô biết rằng người nằm dưới kia đã hiểu rõ câu chuyện cô vừa kể.
:))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip