[Bách hợp] Cô đơn luyến nhân (Chương 21 - 23)
Chương Hai Mươi Mốt
Hành Vi Thất Thống
Kỳ thật,nàng rất muốn hỏi Cố Hàn Yên người hôm nay ở cạnh nàng là ai. Là người trong lời nói Cố Hàn Yên sao, là ngươi nàng thích sao? Bọn họ là cãi nhau sao? Nhưng là, Cố Hàn Yên lại vì cái gì lại kêu mình đến—
Nghĩ đến lại thấy khổ sở, Tô Vũ Khởi bắt buộc chính mình đình chỉ không nghĩ nữa, rồi ép chính mình ngủ, Cố Hàn Yên lại nằm bên cạnh,nàng lại không thể làm được gì, nàng chỉ có thể gắt gao nhắm lại mắt làm bộ như muốn ngủ.
Cố Hàn Yên nghiêng thân mình, trong bóng đêm quan sát Tô Vũ Khởi, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tô Vũ Khởi sao? Chỉ là không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
“Vũ Khinh, ngươi ngủ sao?”
Tô Vũ Khởi mở mắt, “Sao. Làm sao vậy?”
“Ta không ngủ được” Cố Hàn Yên đem thảm kéo lên trước mặt lại lấy ta đè nặng lại, cùng Tô Vũ Khởi bốn mắt nhìn nhau,con ngươi màu mặc sắc lòe sáng kỳ dị trong bóng đêm.
Tô Vũ Khởi bị nàng nhìn đến rối loạn, vội vàng đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, “nhanh ngủ đi, đã khuya”.
“Ân” Cố Hàn Yên đáp ứng rồi, còn nhìn chằm chằm nàng bất động. này nữ hài nằm bên cạnh chính mình, ngũ quan nhu hòa, thân mình ôn nhuyễn, nàng không khỏi nhớ tới ngày đó tại lộ khẩu nhìn đến làm nàng phiền muộn.
“Có phải hay không nam nhân đều thích cùng bên nữ làm ra các hành động ái muội, mượn này để chứng minh mị lực chính họ, thỏa mãn tâm?”
Tô Vũ Khởi trên người có cái mao thảm, Cố Hàn Yên có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đường cong trên thân thể nàng. Một loại cảm xúc bắt đầy mọc rễ nẩy mầm.
“Ân?” Tô Vũ Khởi có điểm không hiểu, nàng vì cái gì bỗng nhiên lại nói toạt ra câu này, “Hàn Yên, ngươi làm sao vậy?”.
Cố Hàn Yên buông tay đang cầm tay Tô Vũ Khởi, liền đụng vào thân thể ôn nhuyễn. Tô Vũ Khởi cảm giác được, toàn thân thể đều cứng ngắc lại, nàng muốn làm gì?
“Ta có thể ôm ngươi một cái sao?”
Đối phương lại không có hành động phản kháng, Cố Hàn Yên tiện thể nghĩ đến nàng cạm chịu hành vi chính mình, tiến thêm một bước liền kéo nàng vào trong lòng. Trong ánh mắt Tô Vũ Khởi trở nên mê muội hoặc ngượng ngùng, hảo mân môi, có thể nhìn thấy độ cong.
Tâm Cố Hàn Yên trở nên rối loạn. Nàng nhìn chằm chằm môi Tô Vũ Khởi, mà dường như thân thể càng lúc lại càng gần.Thủ cũng đã đi lên mặt Tô Vũ Khởi,đi đến cánh hoa mềm mại mà trơn bóng của nàng sờ soạng, ánh mắt dường như nhìn xuyên thấu Tô Vũ Khởi.
“Nữ nhân có tư vị gì?” Cố Hàn Yên tự lầm bầm lầu bầu, vô ý thức tiến lại càng gần.
Môi Tô Vũ Khởi dưới ánh sáng chiếu xuống ngoài cửa sổ, như là món điểm tâm ngọt có phủ lớp đường bên ngoài, trong bóng đêm càng thêm người, nàng muốn biết, đó sẽ có hương vị gì.
Hai ngươi tiếp cận ngày một gần,không khí trong phòng phảng phất như toàn bộ đình chỉ lưu động, chỉ nghe được tiếng nàng hít thở. Tô Vũ Khởi không dám cử động dù chỉ một cái, tầm mắt trước mặt đã muốn bị chiếm cứ, trừ bỏ Cố Hàn Yên, nàng cái gì đều không nhìn thấy.Hơi thở của nàng phả lên gương mặt, làm Tô Vũ Khởi run rẩy nhẹ nhàng.
Cố Hàn Yên cuối đầu chạm vào môi Tô Vũ Khởi, vốn là chỉ muốn khẽ hôn lên cánh hoa, lại cảm thấy được sự mềm mại sau lại muốn càng nhiều. Vì thế nàng chủ động chiu vào trong miệng Tô Vũ Khởi quấn lấy vật nhỏ trong miệng nàng, tinh tế thưởng thức cảm giác ấm áp cùng ngọt ngào.
Đều nói rượu sau loạn tính, chính mình rõ ràng là không có uống rượu, như thế nào lại xúc động như vậy?
Tô Vũ Khởi khẩn trương, lại càng nhiều kích động. Nàng lại hôn chính mình? Người hôn môi chính mình thật là Cố Hàn Yên sao?kia cảm giác ấm áp là thật. Cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, Tô Vũ Khởi nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng đáp lại, cảm thụ được cùng nàng thân mật.
Này Cố Hàn Yên hôn đến thật lâu,mới rời đi môi Tô Vũ Khởi, tựa hồ cũng không ý thức được người trong lòng là Tô Vũ Khởi, vẫn là thích chính mình.Đợi cho nàng hiểu được mới buông ra Tô Vũ Khởi,môi Tô Vũ Khởi đã muốn sưng lên. Nàng không thể tin được chính minh cứ như thế xâm chiếm cái kia, mà chỉ có thể tình nhân mới có thể đụng vô cấm địa.
Trong bóng tối, ánh mắt Tô Vũ Khởi mông lung nhìn nàng, làm Cố Hàn Yên có một tia thương tiếc đồng thời lại có nhiều bối rối. Vì cái gì lại hôn nàng? Chính mình rõ ràng không thích nữ nhân, vì cái gì lại muốn hôn nàng?
Nàng không biết nên như thế nào giải thích về hành vì bản thân, cũng không dám tái hành động thiếu suy nghĩ. Tô Vũ Khởi có phải hay không nghĩ rằng chính mình tiếp nhận tình cảm của nàng? Nhưng các nàng đều là nữ nhân, hai nữ nhân như thế nào luyến ai?
Tô Vũ Khởi nhìn thấy trong ánh mắt Cố Hàn Yên trốn tránh, hết thảy chờ mong dần dần biến thành thất vọng. Mỹ mâu của nàng ảm đảm xuống, từ trong ôm ấp của Cố Hàn Yên thoát ly, lui về nguyên vị trí, thấp giọng nói: “ngủ đi, buổi sáng ngày mai còn phải đi làm”.
Nếu tình yêu đầu tiên là chuyện đau lòng, kia lần yêu thứ hai lại là một hạo kiếp. Nàng đơn phương si mê Cố Hàn Yên, này nhân chính là số kiếp của nàng, Tô Vũ Khởi dù có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.
“Ân” Cố Hàn Yên tìm không ra lời giải thích về hành vi chính mình, Tô Vũ Khởi lại chủ động li khai, nàng liền xấu hổ tiếp nhận.
Tô Vũ Khởi nhắm lại hai mắt, tâm tình Cố Hàn Yên phức tạp nhìn nàng trong chốc lát, cũng nhắm lại hai mắt. nhưng là hai người cũng không có ngủ, nhắm lại hai mắt, nhưng lại hỗn độn đến khi hừng đông.
Buổi sáng, Cố Hàn Yên rõ ràng là tỉnh, nhưng là không nghĩ mở to mắt. Nàng không biết nên như thế nhìn mặt Tô Vũ Khởi.Trong phòng im lặng, nàng vểnh tai tìm kiếm hơi thở Tô Vũ Khởi, nhưng lại không tìm được. Vì thế nàng mở ra hai mắt, lại phát hiện vị trí bên cạnh đã không có ai.
Tô Vũ Khởi sáng sớm liền đi ra ngoài, nàng để lời lên nhắn trên tờ giấy dán lên cửa, đồ ăn sáng nàng cũng đã mua sẵn, không có nói đến sự tình tối hôm qua.
Cố Hàn Yên đem tờ giấy màu hồng sắc lấy xuống, xiết lại trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm sô pha trong phòng khách sững sờ.Trong nhà tùy rằng đồ dùng rất ít, nhưng nơi nơi đều có hơi thở Tô Vũ Khởi.
Nàng không thể không thừa nhận, chính mình đối với nữ hài này có hảo cảm, nàng cũng không thể không thừa nhận,đêm qua hôn môi của nàng quả thật là chính mình. Cố Hàn Yên cảm thấy chính mình thực vô sỉ, bởi vì Tô Vũ Khởi dịu ngoan, cũng bởi vì chính mình ý tưởng sai, khinh bạc người ta, cũng không muốn phụ trách.
Cảm giác này thực bi thấu, nàng vốn định phối hợp hòa cùng nàng tình cảm, kết quả càng làm lại càng loạn, đối với Trần Sâm, nàng kính nhi viễn chi, đối với Giang Thành, nàng thất vọng xuyên thấu. Bị hai người này kép trong trung gian, nàng lại lợi dụng Tô Vũ Khởi giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, không chỉ mượn nhà của nàng, còn thuận đường chiếm tiện nghi, này có tính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?
~.~”
“Tiểu Tô, hôm nay như thế nào rảnh đến công viên tản bộ?”.
“Ha ha, hôm nay thức dậy sớm, sẽ đi dạo”.
Nàng tại công viên rèn luyện thân thể cùng lão thái thái đánh chiêu hô, Tô Vũ Khởi tìm địa phương yên lặng ngồi xuống, hai mắt đăm đăm nhìn dưới đất.Ngón tay khẽ xoa môi, đêm qua nụ hôn kia, rốt cuộc xem là cái gì? Chính mình đối với Cố Hàn Yên, rốt cuộc xem là cái gì? Này tâm tình của nàng, rốt cuộc như thế nào?
Có phải hay không, nàng chỉ nhất thời huyết tâm dâng trào, bởi vì chưa từng tiếp xúc qua, cho nên nghĩ muốn nếm thử. Chính mình hội chỉ là đối tượng để nàng trêu đùa sao? Tô Vũ Khởi tưởng đến như vậy, tâm liền đau, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Liền tính là hôn môi thì như thế nào, nàng sẽ vẫn không tiếp nhận chính mình ! Cố Hàn Yên tâm tư căn bản không có chính mình, nàng có thể tìm chính mình, cũng bởi vì cùng ngươi mình thích có tranh chấp, cho nên dỗi mới làm như vậy.
Vô luận như thế nào hít thở sâu, đều không thể xua tan cảm giác màu xám đọng trong ngực, Tô Vũ Khởi không thể lỏng được tâm tình, nàng căn bản không thể quên đi. Sáng nay, gặp nhau nhất định là hoàn cảnh xấu hổ, cho nên nàng chỉ có thể trốn, nàng cấp chính mình không gian cũng như cấp Cố Hàn Yên không gian thả lỏng.
Nàng cỡ nào hy vọng Cố Hàn Yên có thể nhất thiết thật thật cấp chính mình một câu trả lời thuyết phục, mà không phải là hàm hồ đi xuống.Như vậy ái muội, rất khổ sở.
Gió sáng sớm dính ít sương lạnh, từ từ thổi tới thẩm thấu vào áo khoác. Tô Vũ Khởi cảm thấy tứ chi phát lạnh, mới đứng lên về nhà.Xuất ra chìa khóa mở cửa, bàn ăn đã được thu thập qua, Tô Vũ Khởi chần chờ, đi lại phòng ngủ, đẩy ra cửa gỗ.
Trong phòng trống rỗng, thảm điệp được chỉnh tề đặt trên giường, dục bào hôm qua Cố Hàn Yên mặc vẫn còn ở đây, chỉ người kia là không thấy.
Tô Vũ Khởi sửng sốt trong chốc lát, lại ngồi xuống bên giường, vuốt ve địa phương đêm qua nàng nằm ngủ qua. Ấm áp, chua xót, ủy khuất, mê mang, đủ loại suy nghĩ giảo thành một đoàn. Cố Hàn Yên lại một lần đem nàng bỏ lại mà ly khai. Nàng thẩm chí còn không cho chính mình lựa chọn, nói cho nàng biết là tiếp tục chờ đợi, hay là buông tay.
Chương Hai Mươi Hai
Không Nên Yêu Nàng
Cố Hàn Yên mang theo mệt mỏi về nhà, dự kiến được ánh mắt Hàn Tuệ âm trầm. “Như thế nào hiện tại mới về nhà?” Cố Tố Toàn mở ra cửa, vẻ mặt lo lắng, “Hàn Yên, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra?”
Cố Hàn Yên lắc đầu, trong lòng thực loạn, loạn đến không biết như thế nào sửa lại.
“Ngươi còn biết trở về?” Hàn Tuệ lạnh như bằng nhìn Cố Hàn Yên, “Đêm qua ngươi đi đâu qua đêm?”
“Ta không phải nói cho người, ta đến nhà bằng hữu sao?”
Cố Hàn Yên đổi lại giầy, nàng cảm thấy mệt muốn chết đi, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn nghe, thầm nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, nhưng người kia lại cố tình không buông tha nàng.
“Như thế nào, biết chúng ta đến đây, ngươi sẽ không trở về? Ta tối hôm qua gọi điện thoại cho tiểu Giag, vừa mới bắt đầu là nghe hắn thở phì phì, sau đó trực tiếp treo,hai người các ngươi đang làm trò gì?”
“Mụ, ta cùng hắn đã muốn chia tay, là triệt để chia tay, thế giới của hắn sẽ không có ta, thế giới của ta sẽ không có hắn, ta đã sớm nói được rành mạch, ta biết, người không muốn ta vì nhất thời xúc động mà hủy đi hạnh phúc chính mình, nhưng ta hiện tại không nhìn thấy hạnh phúc của mình ở nơi nào! Ta mệt mỏi, mệt chết đi…mệt chết đi, không cần tái cưỡng ép ta và hắn cột lại với nhau, ta đã không còn là tiểu hài tử, không phải cái gì cũng đều không hiểu, thích dạng người gì người cũng muốn quản sao? Đừng miễn cưỡng ta được không? Ta căn bản không khoái nhạc!”
Hàn Tuệ ngây dại, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ nhi nhà mình phát hỏa lớn như vậy, quen với nàng dịu ngoan, thế mà lại bỗng nhiên bùng nổ, nàng hoàn toàn bị đánh mộng.
Cố Hàn Yên đem những lời nghẹn trong lòng toàn bộ điều phun ra, lặng im vài giây, xoay người vào phòng ngủ. Cố Tố Toàn trách cứ nhìn Hàn Tuê, “Ngươi nhìn ngươi xem, đem nữ nhi bức đến nóng nảy như vậy, nàng đi ra ngày cả đêm không trở về, vừa mới tiến vào nhà ngươi liền trách cứ nàng! Ta đã sớm nói, nàng đã không phải là tiểu hài tử, ngươi không cần mọi chuyện đều quản nàng, nhìn xem, hiện tại bị nghẹn đến hỏng rồi, bạo phát rồi!”
“Ta lúc đó chẳng phải lo lắng cho nàng sao?” Hàn Tuệ không không có tính tình xung như xưa,có điểm luống cuống tay chân, “Chúng ta chỉ có một nữ nhi, ta mặc kệ nàng quen ai? Ta hỏi nàng đi nơi nào, cũng là lo lắng nàng a!”
“Nhưng là ngươi có hay không hỏi qua ý tứ của nàng? Nàng cùng đồng sự đi ra ngoài, đi ra ngoài lại thấy tiền bạn trai chờ ở ngoài, bằng hữu của nàng hội sẽ nghĩ như thế nào? Nàng đã muốn ba mươi tuổi, chẳng lẽ còn không xử lý tốt sự tình của chính mình sao? Ngươi không cần luôn là giám thị nàng, đến nơi nào đều phải hỏi, kết quả chỉ là chỉ biết lộng xảo thành chuyện, lửa cháy đổ thêm dầu! ngươi nghe khấu khí tiểu Giang tối hôm qua,Hàn Yên trước kia là bạn gái của hắn, hắn cũng không có quyền lợi cấm nàng cùng nam đồng sự lui tới, rất chuyên chế đi? Hừ, ta lúc trước như thế nào không phát hiện lòng dạ tiểu từ này hẹp hòi”.
Cố Tố Toàn lòng tràn đầy căm phẫn, “Về sau cảm tình của Hàn Yên, ngươi đừng xem vào nữa, vì người khác làm cho người trong nhà chính mình đều không thoải mái,cho nữ nhi một chút tự do đi! Ngươi biết rõ vì cái gì mà Hàn Yên có tâm sự lại không nói cho ngươi? Ngươi chính là quá mức chuyên chế, luôn là chỉ huy nàng nên làm như thế nào theo quan điểm bản thân, nàng như thế nào không bị áp lực?”
“Ta--” Hàn Tuệ giật giật miệng, tìm không ra lý do phản bác, đành phải thôi. Chẳng lẽ thật là chính mình đem nữ nhi làm thành như vậy sao? Nàng cũng chỉ là quan tâm mà thôi, cũng không tưởng, làm áp lực lớn như vậy lên nữ nhi.
Ong ong ông----
Di động nằm trên gối chấn động lên, Cố Hàn Yên mở mắt, là tin nhắn Trần Sâm.
[Hàn Yên, ngươi có khỏe không? Thực xin lỗi, có phải hay không ta tối hôm qua dọa ngươi? Xin lỗi, ta quá mức tự tin, còn tưởng rằng ngươi đối với ta ít nhất cũng có hảo cảm, ta rất qua loa, đừng nóng giận được không? Ta biết, ngươi hiện tại không tiếp thụ được, nhưng ta nguyện ý chờ, ngươi muốn ta chờ bao lâu ta đều không quan tâm, ta vẫn thủ chờ ngươi, thẳng đến ngươi chấp nhận ta mới thôi! Sẽ không tái thương tổn ngươi---]
Thương tổn? là người khác thương tổn chính mình, hay là chính mình xúc phạm tới ngươi khác đây?
Cố Hàn Yên nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người, nàng cự nhiên lúc này lại còn chờ mong Tô Vũ Khởi sẽ gửi tin cho nàng. Nàng không thấy chình mình còn ở, nàng sẽ không thấy kỳ quái sao? Nàng không có chuyện muốn hỏi chính mình sao?
Nhưng là, hỏi thì thế nào, không hỏi thì thế nào? Tô Vũ Khởi, là người đầu tiên làm cho nàng có cảm giác kỳ diệu, so với tình yêu còn thiếu một chút, so với ái muội nhiều hơn một ít, chỉ cần nhìn thấy nàng, tâm tình của mình so với ngày xưa càng thêm rõ ràng, nàng không nghĩ phá vỡ thế cân bằng, cũng không muốn làm mất đi tình cảm tốt đẹp.
Ý tưởng này,rõ ràng chính là ích kỷ, là chính mình quá mức tham lam, muốn của nàng ôn nhu, lại không nghĩ đáp lại. Xã hội này quá nhiều ngươi không tiếp thụ được tình yêu đồng tính, cũng có quá nhiều nhiều ngươi đem các nàng trói buộc thế tục ở bên trong, nếu thật sự cùng Tô Vũ Khởi ở một chỗ, các nàng sẽ nghênh đón sẽ là cái gì? Khinh bỉ, quái dị, hảo kì, chán ghét, kinh ngạc---
Nàng hay không có dũng khí cùng nàng đi đoạn đường kia?
Cố Hàn Yên trong lòng hoàn toàn không nắm chắc, nàng cảm thấy chính mình biến thành người xấu, nàng tưởng muốn độc chiếm Tô Vũ Khởi hết thảy, lại không biết nên như thế nào trả lời. nàng biết chính mình không nên làm như vậy, thả đắc càng lâu, đối với Tô Vũ Khởi thương tổn lại càng lớn, nhất định là chính mình hôn nàng xong, quan hệ cùng nàng càng trở nên mơ hồ không rõ, nếu không thể nhận, sẽ không nên lại cho nàng hy vọng!
Đối, hẳn là nên làm như vậy. Cố Hàn Yên siết chặt điện thoại di động, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ, Cố Hàn Yên, không cần yêu nàng!
: >.< :
[Thực xin lỗi, ngày hôm qua, ta không nên đối với ngươi như vậy. Vũ Khinh, người rất tốt, thật sự rất tốt, cho nên ngươi hẳn là tìm được người đối đãi tốt với ngươi. Ta hôm nay rời đi không phải là không nghĩ nhìn đến ngươi, mà là không biết nên như thế nào đối mặt ngươi, ta biết ta tham luyến sự ôn nhu của ngươi, khả kia dù sao cũng không phải tình yêu. Thực xin lỗi, ta không thể đáp lại tình yêu của ngươi, thực xin lỗi, ta làm cho ngươi khổ sở. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cũng không muốn, bởi vì việc này mà mất đi bằng hữu như ngươi].
[Ta biết, muốn ngươi tha thứ ta, có lẽ rất khó. Cho nên, ta không bắt buộc, vốn là ta sai trước. Nhưng là, ta còn muốn nói cho ngươi biết, ngươi là bằng hữu rất trọng yếu với ta].
Từ câu chữ áy náy của Cố Hàn Yên từng bước từng bước đi vào trong ánh mắt Tô Vũ Khởi, nàng dùng thời gian ba tháng, dùng nụ hôn ái muội triền miên, cũng để chứng minh chính mình cùng nàng không thích hợp.
Ánh mắt nàng thực khô, khô cằn đến không lưu được một giọt nước mắt. Nàng biết Cố Hàn Yên là thiện ý,khả nhưng không ngăn được đau lòng.
Ngươi nói, như thế nào có khả năng buông bỏ một người?
Nhưng người kia đã chân chính buông bỏ nàng.
Tô Vũ Khởi cười khổ, đây là đáp án Tân Lạc Ngữ, từ trước đến nay cũng sẽ không có quá nhiều chăn đệm tân trang, chỉ vô cùng đơn giản mấy câu, nhưng thường đều đánh trúng tâm chính mình.
Ngồi ở trong phòng trống rỗng, độc thủ cô đơn cùng tịch mịch, tâm tâm niệm niệm người kia, cũng là không hiểu lòng của nàng. Nàng hiểu tình cảm phong phú cũng có thời điểm chấm dứt, nàng hiểu được tái mĩ sáng lạn cũng có phồn hoa lạc tẫn, này trí nhớ theo thời gian dần dần cũng nhạt phai biến thành vết thương nhỏ, chỉ trong đêm tối vết thương lòng lại một lần đau đớn.
Mỗi lần đều nói không nên tái yêu nữ nhân. Nhất định lại là yêu rất sâu. Thoạt nhìn giống như bách độc bất xâm. Kỳ thật độc sớm đã xâm nhập vào thân.
Tô Vũ Khởi chính là một trong số đó người, nhưng là nàng không rõ là, vì cái gì chính mình đã muốn yêu rất sâu, vì cái gì có thể trong thời gian ngắn ngủn, liền có thể vứt bỏ tâm chính mình?
Nàng đem tâm trao cho Cố Hàn Yên,quên đi tình yêu thở ban sơn, khi đó mới có thể lấn át được thống khổ, quên được người kia rồi, trước mặt lại thêm bi ai, quên mất chính mình đã từng nói qua, không bao giờ nữa dụng tâm đi yêu.
Bởi vì Cố Hàn Yên xuất hiện, nàng quên đi Văn Trân, nhưng là, nàng nên dùng cái gì để quên đi Cố Hàn Yên?
-----------------------------------
-T thấy Hàn Yên nhiều khi rất ích kỷ, nhưng nàng này suy nghĩ rất đúng, hầu như là suy nghĩ của rất nhiều người khi phát hiện bản thân đồng tính Chương Hai Mươi Ba
Bản Thân Như Ma Túy
“Vũ Khinh, Vũ Khinh, tỉnh tỉnh--”
Mông lung bên trong, cảm giác được có người kêu chính mình, Tô Vũ Khởi mở ra ánh mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng Lý Hinh.
“Lý Hinh? Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Vũ Khởi xoa ánh mắt, đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền dại ra hỏi một câu: “Ta hôm nay có đoàn dẫn đi sao?”
“Ngươi đã không còn làm hướng dẫn viên dịch lịch rồi Tô tiểu thư”. Lý Hinh vỗ vỗ lên mặt nàng, “Ngươi như thế nào cả cửa nhà cũng không khóa liền ngủ? không sợ có người tiến vào đem ngươi trộm đi sao?”
“Trộm đi liền trộm đi, dưỡng ta, ta sẽ cần phải đi làm”. Tô Vũ Khởi nghiêm trang nhìn Lý Hinh, “Ai trộm ai dưỡng ta”.
“Nghĩ đến đổ mĩ, ngươi còn trông cậy vào hoàng kim đạo tặc sao?” Lý Hinh buồn cười, “Là làm cái gì mộng đẹp? nhanh đứng lên, ta có mua chút đồ ăn đến, ngươi đến hộ trợ ta thu thập”.
“Tối hôm qua, nàng đến nhà ta”.
“Ai?” Lý Hinh vốn là muốn đem nàng từ trên giường kéo lên, nghe được lời này liền dừng lại, suy nghĩ một hồi mới nhớ đến, “Ngươi nói nữ nhân ngươi thích sao?”
“Ân, nàng, hôn ta”.
“A?” Lý Hinh không tin được, tin này thực làm nàng cao hứng, “Tô Vũ Khởi, ngươi còn có thể nói cho ta biết tin giật gân”.
“Nàng không thích ta”.
Tô Vũ Khởi cúi đầu, thanh âm trở nên rất thấp, “Nàng không thể chấp nhận ta”.
“Cái gì? Nàng không thích ngươi, kia vì cái gì còn muốn hôn ngươi?” tâm tình vốn đang hảo,lúc sao lại tiêu thất rất mau, Lý Hinh ngồi bên ngươi Tô Vũ Khởi, “đừng nói cho ta biết đây được xem như là lễ vật từ biệt!”
“Không phải—cái gì cũng không phải--”
Ngón ta xoa môi, nàng còn nhớ rõ khi nàng chạm vào vô cùng vui sướng cùng rung động. Việc này từ đầu đến cuối đều không có lời giải thích nào, của nàng ôn nhu vẫn như cũ làm chính mình say mê. Tô Vũ Khởi thà rằng nụ hôn kia vẫn vĩnh cửu say mê, cũng không nguyện ý đối mặt với nàng rời đi,lòng của mình tràn đầy hiu quạnh thanh tỉnh.
“Kia là nàng trêu đùa ngươi?” Lý Hinh càng thêm tức giận, “Vũ Khinh, nữ nhân kia là ai? Ta muốn hỏi nàng, nàng rốt cuộc đem ngươi trở thành cái gì! Chiếm tiện nghi còn không muốn phụ trách sao?”.
“Là ta không tốt. ta không nên thích một người vốn không thuộc về ta” Tô Vũ Khởi cầm tay nàng, “Nàng cũng không có làm cái gì sai”.
“Nàng thương tổn ngươi, nàng làm như vậy, rõ ràng chính là đối với ngươi không chịu trách nhiệm”.
“Ta không sao” Tô Vũ Khởi lắc đầu,liền miễn cưỡng lộ ra tươi cười, “Lý Hinh, ngươi ôm ta một cái được không?”.
Lý Hinh đau lòng ôm lấy nàng, nàng sợ nhất Tô Vũ Khởi lại lộ ra mỉm cười gượng ép như vậy,nụ cười kia không phải là xuất phát từ nội tâm khoái hoạt, mà là bị thương tổn quá mức đến chết lặng. Nàng không nghĩ muốn Tô Vũ Khởi lại không nói gì, cả một ngày đem bản thân khóa lại trong phòng.
“Nghe ta lời này, nếu muốn khóc, liền tận tình khóc, ta sẽ không chê cười ngươi--”
Tô Vũ Khởi gật gật đầu, ôm lấy Lý Hinh, thực nhanh thực nhanh. Nàng muốn, một tia ôm ấp tin cậy.Nàng muốn, bất cứ thời điểm nào bản thân khổ sở có người an ủi nàng. Nàng muốn, chính mình chiếm một chút gì đó trong nội tâm người kia dù chỉ một chút—
“Lý Hinh, người đừng lo lắng, ta là thích nàng,nếu nàng không thể chấp nhận ta, ta cũng không cần đợi chờ mãi. Ta sẽ rất nhanh quên nàng, sẽ không còn muốn nàng”.
Vì cái gì cảm tình trong thế giới này tổng thể đều đâu đâu chuyển chuyển, vì cái gì chân tâm yêu một người cũng không được kết quả trọn vẹn? có lẽ là bởi vì dạng tình yêu thế này mới có thể làm cho càng nhiều người sa chân vào trong đó. Lý Hinh không nghĩ nghe lời nói lừa mình dối người Tô Vũ Khởi, “Ngu ngốc. Ít nhất, ta biết ngươi hiện tại nhất định rất khổ sở. Từ Từ sẽ quên đi nàng, không cần miễn cưỡng bản thân”.
Vật liệu may cổ áo mặc thấp, Tô Vũ Khởi chôn trên vai nàng cũng không ngẩng đầu, “Ngươi yên tâm, ngày mai ta liền quên nàng--”
O.o
Cùng với gió mùa thu,mùa hạ nóng bức rốt cục trở thành quá khứ, chỉ còn lại lá Khô Diệp bay không dứt trong nước mưa, đan xen xoay quanh sảm tạp trong nước bùn.
Tô Vũ Khởi là thật trong sinh hoạt của chính mình tiêu thất sao?
Cố Hàn Yên xuyên thấu qua Đại Hạ trong suốt thủy tinh nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy nước mưa làm ẩm ướt góc đường. Âm thanh của gió bị ngăn lại bên ngoài thủy tinh.
Có phải hay không bởi vì trận mưa này, mới có thể làm chính mình không cần lý do mà có rất nhiều tưởng niệm?
Nàng biết Tô Vũ Khởi cũng không phải tiêu thất, chẳng qua là chính mình đem nàng che chắn ngoài tầm mắt, nghĩ đến chỉ cần nhìn không thấy sẽ liền không tưởng đến. Nhưng là nàng phát hiện hành vi chính mình gần đây càng ngày càng khác thường, vào một thời điểm trong ngày, thường xuyên tưởng niệm. Đây không thể là lòng áy náy vì không đáp lại nàng, vẫn bản thân thật động tâm sao? Được một nữ hài ôn nhu, chân thành yêu thương, Cố Hàn Yên cảm thấy chính mình là may mắn, nhưng là nàng có tài đức gì mà có thể cho nữ hài này cần hết thảy?
Nàng chẳng qua là tiểu nhân vật không quan trọng trong thế giới, tuổi thanh xuân của nàng cũng sắp sửa ha hết đi đâu còn giấc mộng kích tình nữ nhân, như thế nào có thể bảo hộ thế giới độc đáo Tô Vũ Khởi? nàng ngay cả sinh hoạt chính mình còn sửa sang lại cho tốt, làm sao có thể làm cho nàng cùng mình chịu ủy khuất như vậy.
Bện cạnh đưa lại một chén trà nóng, thân thủ Cố Hàn Yên liền tiếp lấy, thản nhiên nói lời cảm tạ.
Trên mặt Trần Sâm tươi cười được vài cái, cuối cùng miễn cưỡng duy trì trên gương mặt. từ sau khi nói cho Cố Hàn Yên biết, thái độ của nàng đối với hắn bắt đầu thật cẩn thận, tựa hồ là sợ bất cứ một hành động nào cũng làm chính mình hiểu lầm. Hắn thực uể oải, còn tưởng rằng chăn đệm đã muốn làm cho đầy đủ, nghĩ đến nàng tiếp nhận hoa xong, tiếp đó sẽ tiếp nhận chính mình. Hắn nghĩ đến ít nhất Cố Hàn Yên đối với ngươi tặng hoa sẽ có chút cảm động, nhưng là hiện tại lại không như ý muốn. Đều do chính mình quá mức tự cho là đúng.
Trần sâm ảo não muốn tự hỏi như thế nào mới làm dịu đi loại quan hệ này,Cố Hàn Yên thủy chung vẫn trầm mặc, không có ý tức trao đổi ý tứ. Lòng của nàng bất trị bất giác sớm đã bị một ngươi chiếm mất, lại như cũ không biết.
“Cái kia, thời tiết hôm nay rất lạnh,hết giờ, ta đưa ngươi trở về được không?”
“Không cần. Ta đi xe trở về hảo”.
“—nga, vậy ngươi chú ý thân thể, đừng để bị cảm mạo”.
“Ân, hảo”.
Sợ làm hắn cảm thấy thụ thương, Cố Hàn Yên cùng Trần Sâm vẫn duy trì cuộc nói chuyện không hề ý nghĩa, tâm tư lại như thế nào đều không thoải mái, cứ cuộn lại trong lòng nàng, làm nàng thật phiền muộn.
Tưởng rằng uống nước sẽ làm dịu đi buồn phiền, Cố Hàn Yên liền cấm chén nước liền uống, khi chén nước tiếp xúc với mép môi, lập tức cảm thấy thực nóng rực, nàng liền buông tay, làm chén nước rơi xuống, nước nóng đổ ra trên ống quần.
“Hàn Yên, không sao chứ?” Trần Sâm khẩn trương nhìn nàng, “Thực xin lỗi, ta không nên làm nước nóng đến như vậy, quên nhắc nhở ngươi--”
“Làm ngươi bị doa, không có việc gì không có việc gì,nàng hai ngày nay vẫn như vậy, hồn lìa khỏi xác a. Uống nước không cẩn thận, đánh tư liệu thì vô đề” Trương Mạn từ phía sau đi tới Cố Hàn Yên, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nói một chút, đây là lần thứ mấy ngươi bị phỏng? mọi người đều nói không ai tổng thế lại giẫm lên vết xe đỗ một lần nữa, ngươi như thế nào liền luôn bị phỏng?”
Cố Hàn Yên lấy tay sờ sờ môi, động động đầu lưỡi liền cảm thấy đau. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào cái chén duy nhất trên mặt đất, sâu trong nội tâm bỗng nhiền xuất hiện tia xúc động, nàng muốn gặp Tô Vũ Khởi, nàng hiện tại vốn không có tâm tư công tác!
“Trần Sâm,xe của ngươi cho ta mượn dùng được không?”
‘Nga, hảo” Trần Sâm sửng sốt liền lập tức gật gật đầu đáp ứng, lấy ra chìa khóa đưa cho nàng, ngẫm lại cảm thấy không phải, “Ngươi đi ra ngoài?”
“Ân, ta có việc gấp muốn làm” Cố Hàn Yên tiếp nhận chìa khóa liền từ chỗ ngồi đứng lên, Trương Mạn thấy nàng thật muốn đi, vội vàng kêu nàng, “Bây giờ còn chưa tan tầm đâu, ngươi còn có việc chưa làm xong a?”.
“Ta quản không được, ta thật sự có chuyện khẩn cấp muốn làm! Phiền toái các ngươi giúp ta!”
Đầu Cố Hàn Yên chỉ vì ý tượng này hứng phấn đến nóng lên không thôi, lại không có tâm tư đi cân nhắc những chuyện khác. Nàng giống như luồng gió biến mất trong tầm mắt Trương Mạn cùng Trần Sâm, đi theo thang máy xuống lầu, liền đi lại chỗ đỗ xe Trần Sâm.
Mở ra xe liền ngồi vào ghế điều khiển, cắm chìa khóa vào phát động xe, chân phải sắp đạp lên chân ga liền đình chỉ, Cố Hàn Yên bị hành động chính mình dọa đến một thân mồ hôi lạnh, nàng quá mức hưng phấn mà sắp sai lầm, trước mặt có bức tường, nàng nên lùi lại phía sau mà không phải tiến tới, chẵng lẽ muốn xuyên tường mà qua sao?
Bị trận này kinh hãi, Cố Hàn Yên giờ phút này có chút thanh tỉnh, nàng đi gặp Tô Vũ Khởi, kiếm được này là muốn nói cái gì?
Là muốn cùng nàng tùy tiện ngồi xuống, vẫn lại giống như trước kia nửa đường chạy trốn?
Mặc kệ, tóm lại, trước mắt đến gặp mặt nói sau!
Nàng đem xe chạy ra khỏi bãi, giọt mưa rậm rạp lập tức đổ xuống, thanh âm nước mưa chiếm đầy lỗ tai.
Cố Hàn Yên mở ra cần gạt nước, toàn thân chú ý nhìn chăm chú vào tiền phương,bản thân nàng chết lặng đã lâu giờ khắc này mới thức tỉnh lại, nàng biết rõ chính mình hiện tại rất khoái nhạc. Nếu nói lúc trước suy nghĩ mê mang làm nàng do dự bồi hồi không phân rõ ràng, nhưng là hiện tại nàng đã muốn hiểu hoàn toàn câu đáp án .
Tô Vũ Khởi, chờ ta. Chờ ta tìm được ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip