Phần 3


Trong một chuyến rời thành phố về ngoại ô để giao một món đồ giúp ba gửi cho người cô ruột của mình. Bích Hà hơi chật vật với dòng người đổ xô tất bật trên những con đường rộng, mà đông đúc xe cộ này. Phải có dịp, cô mới đi những con đường này. Ở đây, xe vận tải nối đuôi nhau không ngớt. Còn xe máy thì cũng tranh giành kẻ trước người sau, không ai chịu thua ai, cứ lấn tới trước mà đi; lại thêm bóp coi đến inh tai khiến đầu cô muốn bấn loạn lên thật rồi... Lại còn thêm khói tung mù mịt, ngột ngạt lại thêm bức bối thật sự rất ớn lạnh.

Chừng nửa tiếng sau, đã đến nơi, Bích Hà tấp xe lên lề, mới vừa cởi mũ bảo hiểm ra đã nghe một âm thanh ken két ở phía sau lưng mình. Ngay ở phía bên kia đường, một cảnh tưởng hãi hùng khiến cô phải hét lên: "Ôi không!" Hai tay cô gái chụm miệng lại, mặt thảng thốt ngồi sụp xuống lề.

Là cảnh một chiếc xe tải mang bản số 92 chạy quá tốc độ, ngay chỗ đoạn dừng đèn xanh đèn đỏ, đã không may tông vào xe máy. Trên xe là một đôi nam nữ, cô gái may mắn sống sót ngồi bật dậy. Nhưng người nam thanh niên thì nằm bất tỉnh, không còn một chút cử động. Cậu ta nằm bất động với vũng máu bê bết, phần trên không còn được lành lặn. Người con gái còn sống ấy, cô gái cứ ôm khư khư xác cậu ta không buông. Mãi cho đến khi công an đến phong toả hiện trường, đắp chiếu lên người nạn nhân thì cô gái chỉ còn biết ngồi ôm mặt mà khóc, gương mặt trắng bệt nhợt nhạt, chưa hết vẻ bàng hoàng với những điều vừa mới xảy ra...

Là người chứng kiến đầu tiên, Bích Hà cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Không lường rằng cuộc sống của con người thật quá ngắn ngủi, mới chỉ trong phút chốc mà ông trời đã định đoạt số phận kết thúc thật bi thương. Chỉ còn một người ở lại trên đời... Vậy ai có thể bù lắp được những tổn thương quá lớn này đây? Thật sự rất đáng sợ... rất đáng sợ...

Tay chân Bích Hà bủn rủn, người cô từ trong nhà chạy ra thấy vậy vội đưa cháu gái vào bên trong. Cô pha cho Bích Hà một ly trà gừng còn hơi nóng. Bảo uống vào sẽ giúp tâm trạng ổn định và người sẽ ấm hơn.

Quả nhiên uống vào, cô gái đỡ hơn được một phần sức lực. Tuy nhiên, cô chợt nghĩ về ba, sợ sẽ mất đi người thân duy nhất cô còn trên đời. Sợ... lại sợ không còn được nhìn thấy Quỳnh Mai một ngày nào đó. Thật hãi hùng, nếu như vụ tai nạn đó không phải là đôi nam nữ kia... thì liệu có phải là mình? Càng nghĩ, cô càng thêm bần thần, tâm trí không phút nào yên...

Trở về nhà, hầu như Bích Hà bị nỗi ám ảnh của vụ tai nạn làm cô không thể thoát ra được... Nào là cảnh cô gái ôm không dứt người yêu, cảnh người nam kia nằm im lìm trên nền đất lạnh.... Ôi, không, không... Đầu Bích Hà cứ như một tảng đá lớn đặt lên, nặng nề và căng cứng, hoảng loạn rồi lại bất lực. Hình ảnh ba, rồi cả Quỳnh Mai cũng vì thế ám ảnh cô đến tê liệt dần.

*******************

Một buổi đi siêu thị mua thức ăn để dành cho cả tuần, Bích Hà gặp Quỳnh Mai trong một bộ dạng khá khác, chị ta đội một mái tóc giả ngắn, lại gắn ở đâu ra một nốt ruồi ngay ở má phải, trông ngô ngố và thật gàn dở. Nhưng cô vẫn có thể nhận ra cái điệu bộ đó, không lạc đi đâu được.

_ Đừng nói là lại ngẫu nhiên gặp tôi đấy nhé!

_ Không, là chị cố tình bám theo em mà! - Lại cái nháy mắt đầy vẻ lạc quan của chị ta...

_ Vậy sao? Thảo nào tôi cứ hay có cảm giác bị theo dõi hoài luôn. - Bích Hà tỏ vẻ lạnh lùng

Quỳnh Mai nghe xong, chị bật cười... cứ như chị là một kẻ chuyên đi rình rập hay bám đuôi người khác, đại loại là vậy. Nhưng chị vẫn thích cái sự lạnh ngoài ấm trong của con nhỏ khiến chị ngày nhớ đêm mong này.

Cả hai chào nhau được như vậy, thì người nào lấy phần thức ăn người nấy. Xong, ra quầy tính tiền và cũng không thèm mở miệng ra chào nhau câu nào. Như hai người thuộc hai ranh giới hoàn toàn xa lạ...

Có một buổi chiều lạnh tê buốt ấy, Bích Hà trở những cơn ho dai dẳng, không dứt. Vừa mới từ cầu thang máy rẽ sang là tới hành lang vào nhà, đã gặp Quỳnh Mai hơi ngà ngà say, tay cầm chiếc giầy cao gót tầm một tấc hai, xoa xoa gót chân có vẻ rất khó chịu. Chị đang chờ đợi một điều gì đấy, hay một người nào đó trong buổi hẹn hò tối chăng?

Vừa trông thấy Bích Hà, Quỳnh Mai không nói năng gì, tiến tới tỳ sát người cô vào bức tường, hai tay chống lên đó, mặt sát mặt, nói đủ thứ như moi hết ruột gan với giọng điệu của một người say chưa tới:

_ Cưng à! Cưng có biết là chị rất nhớ cưng hay không? Chị phải chịu đựng nỗi cô đơn như thế nào khi thiếu vắng cưng... Chị chịu thua rồi! Không thể nào ngăn nỗi dày vò chị mỗi khi nghĩ về em... Ánh mắt em là nỗi lòng lớn nhất của chị... Em có hiểu rõ điều đó không hả Bích Hà? - Chị ta vuốt dọc hai má cô.

_ Chị... chị...

Bích Hà khá bất ngờ, không kịp phản ứng gì. Quỳnh Mai liền khoá chặt môi cô gái bằng nụ hôn say đắm nhất của một người cuồng si và ngây dại. Chị nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn mà cô đã gửi lại tại nhà cho chị bằng một cách cưỡng ép, nhưng môi vẫn không rời ra. Thật sự rất bất lực...

_ Bích Hà à! - Bỗng giật mình nhận ra một giọng nói qua đỗi quen thuộc gọi tên mình ngay rất gần. Là ba, ba đã chứng kiến hết mọi chuyện không nên ngay trước mắt. Một sự thật cô che đậy đã không thể giấu giếm được nữa. Và giờ, ông cũng nhìn cô bằng ánh mắt hết sức ngỡ ngàng...

_ Ba... con... con....

Bích Hà cảm thấy như mình vừa làm một điều tồi tệ trước mặt ba - người cô không muốn thể hiện con người thật của mình ra nhất. Nhưng với tình yêu cô giành cho Quỳnh Mai quá nhiều đến nỗi cô không thể quên đi chị...

Cô gái với một cuộc tình bị phát giác không thể làm gì khác ngoài việc bỏ chạy. Quỳnh Mai cũng vội chạy theo cô với đôi chân trần đầy gấp gáp. Có vẻ Bích Hà có thể lực khoẻ hơn hay vì Quỳnh Mai vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên cứ mãi đuổi theo, đến đoạn đường nào thì cả hai đều không hay biết.

Quỳnh Mai vì chạy theo người yêu mà chân dẫm phải một vật gì đó rất nhọn, rất đau rát. Nhưng không thể ngưng lại vì có thể lạc mất Bích Hà. Chị không muốn bỏ lỡ cơ hội được ôm ấp cô thêm một lần nào nữa. Cũng không thể ngăn được những cơn nhức nhối đang mỗi lúc một rõ ràng. Phải chăng ông trời đang cố thử thách chị vào lúc này? Chị gọi với theo nhưng Bích Hà không nghe rõ:

_ Bích Hà! Em dừng lại đi... đừng chạy nữa...Ba em... bác ấy đã biết rõ hết mọi chuyện rồi.... Ai da...

Quỳnh Mai cắn chặt môi, mồ hôi chị chảy dài trên má.

Đến đoạn đường khá vắng, lại ngay ngã tư. Khi mà Bích Hà đã băng qua đường rồi, chị vẫn còn ở lại. Một tiếng còi từ xe hơi vang lên khá âm ỉ khiến cô phải giật thót mình quay lại. Bích Hà lại trở về cơn đau dữ dội lúc vụ tai nạn tái diễn, cô lấy tay ôm chặt đầu rồi bất giác nhận ra Quỳnh Mai vẫn đuổi theo sau. Tâm thần cô bấn loạn, sợ sệt đến mức tay chân rụng rời...

Sau khi tiếng còi bẫng đi, cô gái vội chạy lại thì thấy Quỳnh Mai đang ngồi gục xuống đường, chị chẳng nói năng gì, lặng thinh. Một vệt máu dài rỉ đứt quãng trên đoạn đường chị vừa chạy qua khi nãy. Cô vội ngồi sụp xuống bên chị, nước mắt bắt đầu tuôn rơi theo những đau đớn mà cả hai đang đối diện. Quỳnh Mai ngước lên nhìn cô như nhìn thấy một bầu trời sáng rực trước mặt. Chị mỉm cười đầy xúc động vì cuối cùng Bích Hà cũng chịu về lại bên chị. Nhưng có vẻ chị khá mệt vì mất máu, vì vết thương có thể đã bị rách sâu hơn...

_ Sao chị lại chạy theo em? Có phải em ngốc lắm không chị? Em sợ mất chị... Em thật không muốn mất chị! Nhất là khi em lại bỏ xa chị ở phía sau... - Bích Hà đầy vẻ chua xót.

_ Không đâu... Chị không sao... Chẳng phải em chịu quay lại với chị rồi đó sao! Đừng rời xa chị nữa có được không em? - Quỳnh Mai dịu dàng như một liều thuốc an thần khiến Bích Hà vơi bớt những nỗi lo không đáng suy diễn tiếp.

Bích Hà như một người được cứu vớt trong tình yêu, mong mỏi cái cảm giác được chạm vào người ấy bấy lâu đang ngay trước mắt khiến bao nhiêu nỗi nhớ nhung vỡ oà. Cái con người này, sao lại vừa đáng ghét, lại vừa không thể buông bỏ được...

_ Được rồi... chị phải ráng chịu nha! Mình tới bệnh viện băng vết thương nha chị!

_ Không, em hãy gọi taxi đưa mình về nhà đi, chị không muốn lui tới bệnh viện. Ở đó phức tạp lắm! Nếu có em phụ chị thì mọi cơn đau sẽ không nhằm nhò gì với chị đâu! Em phải hứa là tối nay phải ở cạnh bên chị đấy, có biết chưa? - Quỳnh Mai cười với Bích Hà để chứng minh rằng mình vẫn ổn.

_ Chị thiệt là....

Bích Hà gọi taxi và dìu Quỳnh Mai từng bước khập khiễng lên ngồi trên xe. Trong lúc quan sát đêm vắng vẻ ở bên ngoài, Bích Hà lại lo lắng khi không biết phải giải thích sao với ba về chuyện tình cảm đầy phức tạp của mình, mới bày tỏ cho chị nghe:

_ Em lo lắm! Ba đã thấy được chuyện của chúng ta. Liệu ông có sốc không hả chị?

_ Bích Hà à! Ba em còn tinh tường hơn chúng ta... Ông ấy đã biết hết những điều mà chúng ta đã có với nhau trước giờ mà. Nhưng ông vẫn ủng hộ vì ông thương em hơn ai hết. Tình cảm cha con ông dành trọn cho em là sự bao dung lớn lao lắm! Em đừng lo lắng về ông nữa... sẽ không sao đâu em à! - Quỳnh Mai an ủi.

Vậy là mọi chuyện không quá phức tạp như Bích Hà nghĩ. Có khi không cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần bản thân không làm điều gì quá tồi tệ thì những việc mình làm đều sẽ được đáp đền một cách xứng đáng nhất. Cô thầm cảm ơn ba, cảm ơn sự thấu hiểu mà ông mang lại cho cô.

Đó là một món quà ý nghĩa nhất mà ba để lại cho cô qua bao nhiêu sự đã rồi...

Người ta bảo, những năm tháng tuổi trẻ, không nên phí hoài thanh xuân hay chôn chặt một kỷ niệm nào đó quá bền lâu. Vì khi ấy, tâm hồn sẽ hoá cằn cỗi và không còn biết vươn mầm chào đón một nguồn sáng mới. Và vì thế, chúng ta trao nhau những cái nắm tay thân mật nhất, một cái nhìn âu yếm và những nụ hôn không rời môi. Những khoảnh khắc ta trao trọn một mối tình đẹp...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip