Chương 6

Trạc Hàm vận nội công, phóng đi như một mũi tên xé gió. Trên miệng không ngừng treo lên nụ cười.

Phóng đi không bao lâu cũng thấy được thân ảnh của sư tỷ đã hiện hữu ngay trước mắt, độ cung trên môi theo đó càng đậm, lập tức gia tăng tốc độ.

Ở trong rừng hai vệt màu trắng và đen di chuyển xé gió xẹt qua nhau không thấy được hình dạng, cứ như vậy truy bắt lẫn nhau.

"Đã hơn một canh giờ rồi, tỷ vẫn còn muốn chơi sao?" 

Bóng dáng bạch y kia khẽ quay đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch trêu chọc.

"Muội còn muốn đánh chủ ý lên rượu của tỷ sao?"

"Muốn ta bỏ qua rượu ngon? Thứ lỗi, ta không làm được!"

Trạc Hàm không báo trước mà bức tốc, đôi chân mạnh mẽ phát lực phóng lên. Khi đã đến gần mục tiêu, cô tinh nghịch mỉm cười. Dang tay choàng qua eo Mộ Dung Nguyệt, dễ dàng khống chế rồi ôm nàng đáp đất an toàn.

Mộ Dung Nguyệt ở trong lòng Trạc Hàm giãy giụa không cam, nhíu lại đôi mày đẹp.

"Khinh công tiến bộ như vậy là từ khi nào?"

"Từ khi tỷ rời khỏi Trúc Sơn!"

"Chỉ trong vòng 2 tháng?"

"Đúng vậy. Khi tỷ rời đi, ta chỉ có thể luyện công mà thôi! Nếu không sẽ nhớ tỷ đến phát điên mất."

Trạc Hàm yêu thích trêu chọc Mộ Dung Nguyệt đã thành thói quen, chỉ cần có cơ hội sẽ đem nàng ra chọc ghẹo đến khi nàng đỏ mặt mới thôi.

Trạc Hàm biết sư tỷ tính tình lạnh nhạt sẽ không đối với những lời trêu ghẹo của cô xem là thật cho nên mới có thể ngày càng lộng hành như vậy. Thời gian càng lâu, bất giác lời trêu đùa kia cũng ngày càng quá phận.

"Dâm tặc! Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám càn rỡn như vậy? Thiên lý nơi nào!"

Từ phía sau, tiếng nam nhân tràn đầy khí phách vang vọng lên. Hắn mang một thân quý tộc, cưỡi hắc mã tiến về chỗ Trạc Hàm đang đứng. Không nói lời nào đưa tay ra sau lấy ra mũi tên, giương cung nheo mắt hướng về phía lưng cô nhắm đến.

"Còn không mau thả vị cô nương này ra? Nếu không cẩn thận cái mạng của ngươi cũng không mang về được!"

Mộ Dung Nguyệt nghe vậy liền biết nam nhân kia đang hiểu lầm!

Bởi vì Trạc Hàm luôn diện một thân nam trang rách rưới lôi thôi, nhìn qua thật sự rất giống đạo tặc làm liều. Ai lại nghĩ mang trên mình bộ dạng đó lại chỉ là một thiếu nữ đâu?

Bất quá 'vị anh hùng' này ra tay nghĩa hiệp thật không đúng lúc, còn vô tình phá vỡ cuộc trò chuyện giữa hai người, thật sự làm nàng chán ghét.

Mộ Dung Nguyệt cau chặt mày chuẩn bị lên tiếng đuổi người đã bị ngón tay người phía sau điểm lên miệng, không cho nàng phát ra tiếng động.

Nhận ra tình thế ám muội, hai má Mộ Dung Nguyệt bất chợt ửng đỏ lên. Chỉ nghe người phía sau hứng thú thì thầm.

"Lâu lắm rồi chưa được giao đấu cùng người ngoài. Tiểu mỹ nhân, nàng chịu giúp ta sao?"

Trong lồng ngực lộp bộp một tiếng như có thứ gì đập mạnh, thế nhưng Mộ Dung Nguyệt bề ngoài vẫn duy trì nét mặt lạnh băng. Mặc cho Trạc Hàm ngày càng quá phận, nàng thật sự lặng im xem như đồng ý với cô.

"Dâm tặc! Thế nhưng còn không chịu buông tha? Đã vậy thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!"

Nam nhân kia thật sự tức giận, giọng nói cũng theo đó gầm rú lên đặc biệt lớn.

Trạc Hàm tinh ý phát hiện Mộ Dung Nguyệt thật sự ngoan ngoãn hùa theo vở kịch này tất nhiên cao hứng không thôi.

Khóe môi cô cong lên cười đểu, bộ dáng bất chính chỉ muốn đấm một phát lập tức bày ra.

Trạc Hàm xoay người nhìn tên nam nhân kia. Cô siết lấy Mộ Dung Nguyệt ôm vào trong ngực, ánh mắt hiện lên tia háo sắc thèm thuồng, vô pháp vô thiên ngả ngớn không xem ai ra gì nói.

"Chuyện của ta đến lượt ngươi quản sao? Ngươi có quên gì không? Mẹ ngươi đang chờ ngươi về uống sữa kìa!"

Ánh mắt của nam nhân va vào nữ tử xinh đẹp đang ở trong lòng Trạc Hàm. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành bực này làm tim hắn đột nhiên rung lên mạnh mẽ.

Nàng là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp!

Chỉ trong thoáng chốc hắn đã si dại trước vẻ đẹp của nàng, thâm tâm nổi lên gợn sóng muốn chinh phục đóa hoa diễm lệ này hơn bao giờ hết. Chưa từng có nữ tử nào khiến hắn quyết tâm có được đến như thế!

Thu lại tâm tư, hắn rét lạnh quay ngoắt sang Trạc Hàm như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Nữ tử mà hắn để ý lại bị tên dơ bẩn đê hèn này thèm khát, thật đáng chết! Hắn nghiến răng, trợn trừng mắt thét.

"Là ngươi tìm chết!"

Vừa dứt lời, hắn thu lại cung tên, đạp chân trên lưng ngựa, không báo trước liền tung chưởng phóng tới nơi Trạc Hàm đang đứng.

Trạc Hàm đạt được mục đích tất nhiên vui vẻ mỉm cười. Đồng thời xông lên phía trước đưa tay tiếp chiêu của hắn, vận lên ba phần nội lực.

Chưởng phong gặp nhau tạo ra luồng uy áp kinh người rồi đột ngột phát nổ một tiếng. Hai người đồng thời bị văng ra.

Trạc Hàm lùi về sau mấy bước, nam nhân kia trượt dài trên đất cho đến khi đụng vào gốc cây mới ngừng lại, đưa tay vịnh ngực trái, máu từ khóe môi từ từ chảy ra.

Trạc Hàm vì khinh địch, khóe miệng cũng ứa máu. Mộ Dung Nguyệt thần sắc lạnh băng tản mác ra càng thêm kinh người, nheo mắt liếc nhìn nam nhân kia. Còn chưa kịp tiến lên xem thương thế của cô thế nào thì hai người đã xông lên đánh nhau túi bụi lần nữa.

Cảm thấy tình hình ngày càng xấu. Mộ Dung Nguyệt cau chặt mày, phất tay áo xông vào nơi hai người đang đánh.

Trạc Hàm cùng nam nhân thấy nàng xông vào, sợ làm nàng bị thương ngay lập tức cùng lúc thu chiêu. Nhất thời bị phản phệ phun ra ngụm máu, cả hai đồng thời văng xuống đất.

Đáy mắt Mộ Dung Nguyệt xẹt qua một tia đau lòng, nàng tiếp đất, bất động thanh sắc tiến về phía nam nhân.

Thâm tâm hắn kích động không thôi, thiếu chút nữa đã tiến lên ôm chầm lấy nàng. Bất quá hắn vẫn còn lý trí, không muốn để lại ấn tượng xấu cho nên đã kiềm chế phần nào. Nàng có để ý, hắn đã rất mãn nguyện!

Bất quá, lời mà nàng sắp nói ra khiến hắn muốn nôn ra máu lần nữa.

"Nể tình ngươi xuất phát từ lòng tốt muốn cứu người nên ta không tính toán với ngươi lần này ... Nhưng nếu ngươi còn dám có ý nghĩ đả thương nàng lần nữa, đừng trách ta nhẫn tâm vô tình!"

Mộ Dung Nguyệt bề ngoài lạnh nhạt nhắc nhở nhưng từng câu từng chữ kia đều đem áp lực đè lên nam nhân. Dứt lời, liền xoay lưng tiến về phía Trạc Hàm không chút lưu luyến.

Nam nhân nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của nàng, nghiến chặt răng không hiểu nổi. Hà cớ gì nàng lại bảo vệ tên dâm tặc đó? Ta mới là người đang bảo vệ nàng!

Mộ Dung Nguyệt tiến về phía Trạc Hàm đang nằm bất động úp sấp trên đất. Đáy mắt tức giận không thể che giấu.

"Hỗn đản ... Muội còn giả vờ cho ai xem? Còn không chịu ngồi dậy?"

Cái người bị chỉ điểm biết được trò mèo của mình đã bị nàng phát hiện nhưng vẫn bày ra bộ dáng đau đớn.

"Sư tỷ, ta trọng thương rồi!"

"Muội đừng nghĩ ta không biết thứ nước màu đỏ trên miệng của muội là dược liệu mà muội mới phối đi."

Trạc Hàm nghe thế liền bật dậy vô cùng kinh ngạc.

"Làm sao tỷ biết?"

Mộ Dung Nguyệt cong cong khóe miệng giải đáp.

"Không nói đến muội mê mẫn chế tạo độc dược cùng thuốc giải, nếu đến một chưởng tầm thường kia mà cũng ngộ thương thì thật sự không xứng làm đồ đệ của lão nhân gia Hắc Lão Quái!"

Trạc Hàm nghe thế liền mỉm cười khẽ lắc đầu, lồm cồm ngồi dậy, vừa phủi sạch bụi bặm trên y phục vừa nói.

"Ta ngay từ đầu đã không cần vị trí này, đồ đệ của ai càng không quan trọng. Quan trọng là vui vẻ ... Những thứ khác không có cũng không sao! Mà này, tỷ không được quên vò rựu của ta đấy, ta thích Thiên Niên Túy!"

Mộ Dung Nguyệt hiếm thấy nở nụ cười sủng nịnh.

"Sâu rựu!"

Đến khi trở về căn nhà nhỏ của Hắc Lão Quái thì trời đã nhá nhem tối từ lâu. Trạc Hàm như thường lệ ra bờ suối gánh nước đổ vào thùng gỗ để Mộ Dung Nguyệt thanh tẩy, còn riêng cô thì ra bờ suối ngâm mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip