CHƯƠNG 97
"A Cửu, vào nhà thôi con."
Cao Hy Cửu đang cho phượng hoàng ngũ sắc ăn, nghe Tần Hoàn gọi, liền nhấc chân béo chạy vào trong nhà.
"Mẫu hậu."
Tần Hoàn buông mẫu thêu trên tay xuống, giúp Cao Hy Cửu chỉnh lại góc áo bị nhăn, ôn nhu mở miệng.
"A Cửu, bên ngoài trời lạnh, đừng có ở ngoài đó suốt như vậy, đến đây viết chữ cho mẫu hậu xem."
"Vâng, mẫu hậu."
Cao Hy Cửu nhanh nhẹn đi đến thư án, lôi giấy bút ra luyện viết chữ. Tần Hoàn cẩn thận quan sát nhi nữ nhà nàng một lúc rồi mới cầm mẫu thêu lên, chậm rãi thêu tiếp đôi chim uyên ương.
"Mẫu hậu, ngài thêu từ hôm qua đến giờ rồi, ngài thêu cái đó để làm gì a?"
Tần Hoàn mỉm cười, từ tốn nói: "Mẫu hậu muốn thêu một đôi gối uyên ương cho tỷ tỷ con, nàng cũng sắp thành thân rồi còn gì."
Nghĩ ngợi một lúc, Cao Hy Cửu cắn bút nói: "A, vậy A Cửu phải làm gì để tặng tỷ tỷ đây?"
"A Cửu chỉ cần đến chúc mừng tỷ tỷ là được rồi." Tần Hoàn cười nói: "Tỷ tỷ con cũng chỉ cần con đến chúc mừng một câu thôi."
Cao Hy Cửu đột nhiên nói: "Hay là A Cửu tặng cho tỷ tỷ một bức tranh nha!"
"Cũng tốt, vậy con vẽ một bức đi."
Suy nghĩ phải vẽ những gì trước, sau đó Cao Hy Cửu mới cầm bút lên hí hoáy vẽ, trông có vẻ rất cao hứng.
Bên ngoài vẫn lất phất mưa bay, lạnh lẽo vô cùng, nhưng trong nhà lại dị thường ấm áp. Gió thổi càng lúc càng lớn, Tần Hoàn lo sợ Cao Hy Cửu nhiễm phong hàn, liền buông xuống mẫu thêu, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Không ngờ lại thấy một đoàn người chạy về phía này, Tần Hoàn chau mày, nhìn tinh kỳ trên cao, là quân của Cao Trường Ca!?
Lần trước để Cao Trường Ca trốn thoát, Tần Hoàn đón được tin tức nàng ta quay về phía bắc Lương quốc, cùng phản thần tập trung ở đó chờ ngày phản công trả thù. Bây giờ quân Cao Trường Ca kéo đến, khẳng định là biết được nàng đang ở đây, muốn dùng nàng làm con tin để bắt Cao Phỉ Nguyệt lui quân đây mà.
Tần Hoàn suy nghĩ một lúc, quay lại ôm Cao Hy Cửu lên, nói: "A Cửu, con ở trong rương đồ, không được lên tiếng, khi nào mẫu hậu cho phép mới được ra ngoài, biết không?"
"Ân, mẫu hậu."
Hài lòng gật đầu, Tần Hoàn đem Cao Hy Cửu đặt vào rương đồ, kéo ra hai ba lớp vải chèn ở bên ngoài, vừa đủ để không khí cho Cao Hy Cửu hô hấp. Xong xuôi, Tần Hoàn lại chạy ra ngoài đóng cửa, còn bản thân thì đứng ở một góc khuất trong nhà, đưa mắt quan sát động tĩnh xung quanh.
Không lâu sau đại môn bị đẩy ra, Tần Hoàn không dám thở mạnh, liễm mắt xem thử có bao nhiêu người đến, xem ra không đến mười người.
Cao Trường Ca đi đầu, một thân hắc y tiêu sái, tay cầm trường kiếm lam nhạt, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách trong nhà. Không ai lên tiếng trước, Cao Trường Ca ung dung bước vào trong, nhưng vẫn đề cao cảnh giác, xốc lên từng lớp chăn bông trên trường kỷ, và chẳng có ai ở đó cả.
Tần Hoàn rút trong tay áo một đạo chủy thủ, tay còn lại siết chặt mảnh ngọc bội vẩy cá, xem ra lần này nàng phải bỏ mạng lại đây rồi.
Lúc Cao Trường Ca bước đến rương đồ, Tần Hoàn liền phóng ra ba đạo ngân chân, là người học y, nàng biết châm vào vị trí nào có thể khiến người khác tê liệt, chỉ có điều Cao Trường Ca phản ứng quá nhanh, đường châm bị lệch một chút.
Liếc nhìn ngân châm trên bả vai mình, Cao Trường Ca tức giận rút ra, quát: "Tần Hoàn, nàng bước ra đây cho ta!"
Ở trong rương, Cao Hy Cửu co cụm người lại, nhìn theo khe hở trên rương đồ, mong rằng mẫu hậu đã chạy thoát rồi.
Cao Trường Ca cảm nhận được khí tức trong gió của Tần Hoàn, lập tức nhấc chân đi tới, không ngờ bên tai lại vang lên một tiếng xé gió.
Huyết hoa vẩy tung, từ cánh tay chảy xuống một đường máu dài, nhỏ thẳng xuống đất, đọng thành một bãi máu lớn.
"Tần Hoàn!!!"
Cao Trường Ca tê rống một trận, cánh tay trái bị Tần Hoàn cắt xuống một đường, gân cũng đứt đoạn, tê liệt không thể cử động.
Tần Hoàn lảo đảo lùi về sau, cười lạnh: "Cánh tay này của ngươi là trả lại cho Lộng Ngọc."
"Tần Hoàn!!!" Cao Trường Ca giận dữ đến hai mắt đỏ lên, phát ra một tia cuồng sát: "Hôm nay quả nhân sẽ không tha cho nàng!"
Cao Hy Cửu sợ đến mức muốn chạy ra cứu mẫu hậu, lại phát hiện ánh mắt mẫu hậu chuyển về phía mình, lắc đầu, ý bảo không được ra ngoài. Cao Hy Cửu cũng chỉ có thể che miệng lại tiếp tục duy trì yên lặng, nhưng bé không thể để mẫu hậu chết được, liền loay hoay nghĩ cách trốn ra ngoài báo tin cho hoàng tỷ.
Tần Hoàn nhẹ nhàng nói: "Trường Ca, là tự ngươi gây nghiệt, không thể trách bọn ta được."
"Là do nàng! Tất cả là do nàng!" Cao Trường Ca giận dữ gào lên: "Ta đối với nàng không tệ, nàng lại tính kế lên ta, hôm nay quả nhân sẽ bắt nàng trả giá cho mọi thứ!"
Tần Hoàn cười khẽ, giọng nói trong trẻo lại êm ái: "Ngươi làm được đi rồi nói."
Cao Trường Ca xoay nhẹ cổ tay, thanh kiếm trong tay hơi rung lên, phát ra thanh lãnh sát ý. Bước chân nhanh như đạp trên gió, xuyên qua trùng trùng mây xanh, thoáng cái đã không thấy nàng ở vị trí cũ nữa.
Trong mắt Tần Hoàn lóe lên một tia kinh hãi, lách người né tránh, một mảng bụi mù văng tứ tung. Bước chân lảo đảo khiến Tần Hoàn khụy ngã xuống đất, trên vai chảy xuống một ít máu, cuối cùng vẫn là tránh không được.
Ánh sáng chói mắt của lưỡi kiếm khiến Tần Hoàn phát run, nàng đưa mắt nhìn Tu La trước mặt, cười khẽ.
"Muốn chém muốn giết thì tùy ý đi, chẳng qua cũng chỉ là thành toàn cho ta, để ta có thể gặp Lộng Ngọc sớm hơn một chút."
"Ta sẽ không bao giờ thành toàn cho nàng." Mũi kiếm chĩa về phía Tần Hoàn, nâng cằm nàng lên, đạm mạc cười: "Quả nhân sẽ khiến nàng sống không được, chết cũng không xong, trải qua vạn vạn đau khổ mà quả nhân từng phải chịu!"
"Ngươi..."
Sau gáy bị đối phương nắm giữ, ép buộc đối diện với đôi đồng tử tràn đầy lệ khí: "Tần Hoàn, nàng hạ độc lên ta, vậy thì ta cũng sẽ để nàng thử thứ độc đó của nàng."
"Cao Trường Ca ngươi..."
Quai hàm bị đối phương giữ chặt, ép buộc đổ xuống thứ bột màu trắng, một chút rơi vào mắt Tần Hoàn, đau rát.
"Không!"
Dùng chút sức tàn còn lại, Tần Hoàn đẩy mạnh Cao Trường Ca ra, thống khổ ôm ngực ho khan một trận, ép nôn ra những thứ vừa nuốt xuống.
"Nàng nghĩ có thể thoát khỏi ta sao!?"
Cao Trường Ca dùng sức ấn mạnh Tần Hoàn xuống giường, đè mạnh vai nàng, lại tiếp tục đổ bạch phấn vào miệng nàng.
"Khụ..."
Cao Hy Cửu không thể trơ mắt ra nhìn như vậy, bé đẩy nắp rương đồ ra, chạy nhanh tới đẩy Cao Trường Ca ra khỏi mẫu hậu.
"Xấu xa, ngươi cút đi!"
Tần Hoàn thấy Cao Hy Cửu chạy ra liền sợ đến tái mặt, sặc sụa ho khan một trận, vội vàng đem bé ôm vào trong lòng.
"Ha... thứ nghiệt chủng này vẫn còn sống..." Cao Trường Ca thống hận mở lời: "Vậy mà quả nhân còn yêu thương ngươi như vậy, các ngươi làm quả nhân quá thất vọng!"
Tần Hoàn vất vả chống đỡ thân thể đau buốt của mình, run rẩy nói: "Ngươi tự làm tự chịu, còn có thể trách ai? Vả lại năm đó là ngươi đoạt đi mẫu hoàng của A Cửu, là ngươi nợ nó, không phải nó nợ ngươi!"
"Thế thì đã sao? ba năm qua nó làm sao sống được? không phải là nhờ quả nhân sao? hôm nay quả nhân muốn mạng của nó nữa kìa!"
"Cao Trường Ca!"
"Tần Hoàn, nàng đừng nghĩ ta không dám giết nàng." Nói đến đây, ánh mắt Cao Trường Ca trở nên nhu hòa: "Nhưng không sao, quả nhân có thể tha thứ cho nàng, chỉ cần nàng giết nó đi, ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này, đến một nơi chỉ có hai chúng ta."
Nghe Cao Trường Ca nói xong, Tần Hoàn liền bật cười khanh khách, chế nhạo mở lời: "Theo ngươi? Ta chán ghét ngươi đến độ thấy ngươi đã tức giận buồn nôn, sao lại có thể đi theo ngươi chứ?"
Gương mặt Cao Trường Ca nháy mắt trở nên trắng bệt, tay siết trường kiếm đến độ nổi lên cuồn cuộn gân xanh.
"Vậy thì nàng cũng đừng trách ta tàn nhẫn!"
Ánh sáng chói mắt từ lưỡi kiếm phát ra, khiến Tần Hoàn không thể nhìn thấy, dùng thân thể che chắn cho Cao Hy Cửu, cắn răng nhẫn đau. Chỉ là đau đớn mà bản thân mường tượng lại không có xảy ra, bên tai là tiếng binh khí va vào nhau.
Không kịp phản ứng đã bị ai đó dùng sức nắm lấy đai lưng, ném mạnh ra sau, an toàn ngồi trên tiểu tháp.
Ngoài cửa một đám người xông tới, hô lớn: "Bảo vệ đại vương!"
Bạch y như tuyết, vẩy đầy huyết hoa nhưng lại thoát tục, mỹ lệ động lòng người.
Tần Hoàn ngây ra, đó là... Lộng Ngọc sao?
Cao Hy Cửu đột nhiên kêu lên: "Mẫu hoàng! Mẫu hoàng!"
Tần Hoàn run rẩy một trận, nàng dõi mắt nhìn theo nhấc cử nhấc động của bạch y nhân, trong lòng vui vẻ đến cực điểm, Lộng Ngọc không thất hứa... nàng ấy trở về với mẫu tử nàng rồi...
Người của Cao Trường Ca cũng không quá mười, rất nhanh đã bị đánh cho tan rã, một tên trong số đó phóng ra khói mù, để Cao Trường Ca và ba người còn lại trốn đi mất.
Tần Hoàn gấp gáp nhìn bóng lưng của bạch y nhân, thấy người nọ cứ như vậy định đi, nàng liền vội vã chạy đến kéo lấy tay áo.
"Lộng Ngọc, ngài định đi sao? ngài không nhớ Hoàn nhi sao?"
Bạch y nhân quay đầu lại, gương mặt xa lạ, mặc dù chu sa trên trán không sai lệch, nhưng rõ ràng là một nam nhân.
Tần Hoàn giống như bị rút hết sức lực, tuột tay ra khỏi tay người nọ, ngã ngồi xuống sàn: "Không phải... không phải Lộng Ngọc..."
Bạch y nhân cúi người xuống, đỡ Tần Hoàn, ôn giọng: "Ta là Phá Trạch vương, dường như vương hậu nhận nhầm ta với Đại Thống vương rồi."
"Ngươi... đúng là không phải nàng..." Tần Hoàn run rẩy, nước mắt cũng lã chã rơi xuống: "Nàng không có trở về... nàng bỏ rơi mẫu tử ta rồi..."
Phá Trạch vương thấy cũng không đành, dìu Tần Hoàn ngồi lên tháp, nói: "Vương hậu không nên lo nghĩ nhiều như vậy, người đã chết cũng không thể sống lại, hơn nữa ngài một mình ở đây rất nguy hiểm, hay để quả nhân ở lại chiếu cố hai người?"
"Cái này thì không cần." Tần Hoàn yếu ớt nói: "Ta muốn ở một mình."
"Ta nghĩ Cao Trường Ca sẽ còn đến lần nữa, ngài cùng tiểu điện hạ ở lại vạn phần nguy hiểm, nên để ta ở lại bảo vệ hai người chu toàn."
Cao Hy Cửu tiến đến, bất mãn đưa tay chặn gương mặt của Phá Trạch vương, tức giận nói: "Hồ đồ, ngươi dù có là Phá Trạch vương nhưng cũng không được đến gần mẫu hậu ta như vậy, lui ra mười bộ!"
Phá Trạch vương bất đắc dĩ lui ra mười bộ.
Cao Hy Cửu đi qua đi lại khắp nhà, nói: "Để ngươi ở lại cũng được, nhưng chỉ có thể làm một cái nho nhỏ hộ vệ, buổi tối không được quyền ngủ, phải canh chừng cho mẫu hậu ta nghỉ ngơi."
Phá Trạch vương không giận, còn vui vẻ nói: "Được."
Một đám thị vệ phía sau bất đắc dĩ thở dài, Phá Trạch vương a, tiền đồ của ngài đâu rồi?
Tần Hoàn nhắc nhở: "A Cửu, không được vô lễ."
Cao Hy Cửu thè lưỡi, nhấc chân béo đến chỗ mẫu hậu mà ngồi xuống, tự động đem Phá Trạch vương là thủ vệ mà sai bảo.
"Hài tử nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Phá Trạch vương cũng đừng trách."
"Không sao, dù gì công chúa cũng đáp ứng ta lưu lại, vương hậu cũng không nên làm khó dễ ta."
Tần Hoàn trừng mắt nhìn Cao Hy Cửu, Cao Hy Cửu liền sợ rụt đầu lại, ai u, mẫu hậu giận lên thật đáng sợ.
"Vậy Phá Trạch vương có thể lưu lại, phòng trống tùy tiện dùng, ngài bận công vụ thì cứ đi, không cần để ý đến bọn ta."
"Ta cũng không có công vụ để bận, có thể bồi các vị cả ngày."
Tần Hoàn trợn trắng mắt, người này không nghe ra ý đuổi người sao!?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip