CHƯƠNG 113 (2)

"Ân Giai, Tây Kha, cuối cùng là Khương quốc, Liên Hạ càng lúc càng lợi hại rồi."

Thanh âm nặng nề vang lên cùng với tiếng gõ bàn lộc cộc.

Một nữ tử cung kính khom lưng rót trà, dùng hai tay kính cẩn dâng chén trà thơm ngát: "Vương gia thỉnh dùng trà."

Vương gia trong miệng nàng chính xác là Tương vương Hà Tử Đình, người nắm trong tay binh quyền nhiều nhất Vĩnh quốc, dễ dàng dùng một tay khống chế toàn bộ hoàng thất Vĩnh quốc, còn nữ tử bên cạnh chính là Vĩnh quốc đệ nhất mỹ nhân Dương Hoa quận chúa Hà Trân Nhi.

Tương vương thong thả xoay chuyển chén trà quan sát đồ án bên trên, hai chân mày thi thoảng chau lại: "Nếu bây giờ họ khởi hành thì ba hôm nữa sẽ đến được Vĩnh quốc."

Nghe Tương vương nói, Hà Trân Nhi không khỏi có chút mất hứng. Thật không biết Tương vương lòng dạ sỏi đá hay thanh tâm quả dục mà bên cạnh bồi sẵn một đệ nhất mỹ nhân lại chẳng buồn ngó ngàng, nàng bắt đầu hoài nghi hắn chính là đoạn tụ. Nhưng người như Tương vương nếu thật sự đoạn tụ thì quá đáng tiếc. Mi thanh mục tú, mạo tự Phan An, thân cao gầy nhưng không nhược, hai vai ngang bằng cân đối, tóc dài như mây phủ kín bờ vai. Đặc biệt là đôi mắt sáng và tinh anh lạ thường, môi hồng răng trắng, trên người luôn toả hương trầm nhàn nhạt, không giống nam tử khác cả người nực nồng mùi mồ hôi. Nói không ngoa, không chỉ Hà Trân Nhi mà tất cả cô nương Vĩnh quốc đều hâm mộ Tương vương, hận không thể chen một chân vào vương phủ.

Đáng tiếc lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

Tương vương cảm giác có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt đến từ Hà Trân Nhi thì không khỏi kinh ngạc.

"Có chuyện gì sao?"

Hà Trân Nhi bối rối đặt quơ lấy quạt lụa trên bàn phẩy phẩy cho bớt xấu hổ: "Thật ra hôm nay gia phụ muốn thượng phủ cầu kiến..."

"Hoàng thúc đến ta không kịp chuẩn bị gì quả thật quá thật lễ."

"Vương gia đừng nói vậy, gia phụ chỉ đến một lát rồi đi ngay, huống hồ chuyện hắn muốn nói là..."

Hà Trân Nhi còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, cung nữ Lạc Nguyên chạy vào, hướng Tương Vương cung kính hành lễ.

"Khởi bẩm vương gia có Trịnh vương cầu kiến."

"Cho vào."

Lát sau Trịnh vương mới chầm chậm tiến vào, một thân cẩm bào hoa lệ, thắt lưng nạm ngọc, đi bên cạnh còn có chính thất phu nhân.

"Hoàng thúc, hoàng thẩm thiên an."

"Tương vương vạn an."

Hà Tử Đình chỉ vào ghế trống trước mặt cười nói "Hoàng thúc, hoàng thẩm mời."

Trịnh vương và vương phi nhanh chóng ngồi xuống, Hà Trân Nhi cũng lén lút mò đến sau lưng hai người, thỏ thẻ hành lễ xong liền ném cho Trịnh vương một cái liếc mắt nhắc nhở.

"Không biết hoàng thúc và hoàng thẩm đến có gì dạy bảo?"

"Bản vương nào dám dạy bảo gì Tương Vương, chỉ là thúc chất chúng ta đã lâu không gặp, không khỏi có chút nhớ nhung lúc ngươi còn nhỏ. Ây, chớp mắt cũng đã mấy chục năm trôi qua, ngươi và Trân nhi đều là thành niên, mà ta và phu nhân thì đều đã già rồi..."

"Hoàng thúc nói đùa, trông ngài và hoàng thẩm vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh lắm, có khi so với người trẻ tuổi bọn ta còn khoẻ mạnh hơn."

"Khoẻ mạnh thì cũng chỉ được mấy năm nữa mà thôi. Dù sao người lớn tuổi chỉ mong con cháu quây quần, chỉ sợ đến lúc cưỡi hạc quy tiên lại không được bồng bế tử tôn thì sống kiếp này coi như uổng phí." Trịnh vương kéo bàn tay Hà Trân Nhi dẫn nàng đứng giữa bản thân và Tương Vương, giọng nói vẫn tràn ngập từ ái như cũ: "Bản vương lâu rồi không gặp con gái, lòng hoài nhung nhớ nên mới lặn lội đến thăm."

"Làm phụ vương lo lắng, nhi nữ thật bất hiếu."

"Phụ vương không trách ngươi, Tương Vương vốn chỉ có một thân một mình, ngươi vốn nên lưu lại chiếu cố Tương vương."

"Trịnh vương càng nói tiểu chất càng xấu hổ, tiểu chất nghĩ Dương Hoa quận chúa nên sớm hồi phủ, bản vương một mình vẫn có thể chiếu cố tốt bản thân."

Trịnh vương nửa như phàn nàn nửa như trách cứ: "Tương vương chỉ có một thân một mình, trong phủ chẳng có bóng nữ tử thay ngươi nâng khăn sửa túi, có Trân Nhi ở đây chăm sóc thì ta mới yên tâm."

Nghe hai người câu được câu không, mãi vẫn chưa nói vào trong tâm, Vương phi không khỏi sốt ruột chen ngang: "Sống cùng nhau lâu như vậy, Tương Vương ắt hẳn cũng biết ý tứ nhi nữ ngốc nhà ta, đúng chứ?"

Hà Trân Nhi thẹn thùng kéo góc áo nàng: "Mẫu phi a..."

"Vương phi đang nói đến tình cảm huynh muội?"

"..." Hà Trân Nhi hoảng hốt nhìn sang phụ vương mẫu vương cầu cứu.

Vương phi khoát tay đánh gãy lời Hà Tử Đình: "Ta nghĩ Tương Vương là người hiểu rõ nhất, nhỉ? Mấy năm nay ngài một thân một mình lẽ nào không thấy cô quạnh? Thành gia lập thất, ngài chưa thành gia đã vội lập thất đã là không nên, huống hồ nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, dẫu sao ngài cũng cần một nhi tử nối dõi tông đường. Vĩnh quốc này sớm muộn cũng quy Tương vương, Tương vương cũng nên có hoàng tử hoàng tôn kế thừa hương hoả Hà gia. Phù sa thuỷ bất lưu ngoại nhân điền, Hà Trân Nhi là người nhà, cũng đang trong tuổi trăng tròn, là đối tượng phù hợp cùng ngài lập từ đường, vương gia không suy nghĩ lại sao?"

Hà Tử Đình nhíu mày, có chút mất tự nhiên thay đổi tư thế. Dĩ nhiên hắn không thích Hà Trân Nhi, nếu thích đã đồng ý từ lâu. Hà Trân Nhi là một cô nương tốt, xinh đẹp lại có gia thế hiển hách, có nam tử nào mà không yêu thích? Nhưng Hà Tử Đình không phải nam tử, nàng là nữ phẫn nam trang, nếu muốn thú thê cũng không muốn thú Hà Trân Nhi.

Mài sắt tranh thủ lúc còn nóng, Trịnh Vương phi tiếp tục đưa ra điểm tốt của Hà Trần Nhi hòng thuyết phục Hà Tử Đình: "Nam phương chưa ngỏ mà nữ phương đã gõ cửa nhà như vậy thì có chút không hợp lẽ, nhưng Hà Trân Nhi từ lâu đã đem lòng yêu thích vương gia. Ta tin tưởng Hà Trân Nhi được giáo dưỡng từ nhỏ tương lai nhất định sẽ là một hiền thê lương phụ, trở thành bậc mẫu nghi, sao vương gia không đồng ý đặng đẹp ý hai nhà?"

Rõ ràng là phu thê Trịnh Vương đang ép Tương Vương đồng ý mối hôn sự này nhưng Hà Trân Nhi vẫn vờ như không biết, e e ấp ấp tỏ ra bản thân là một cô nương biết đoan trang: "Mẫu phi chớ ép Tương Vương, Trân Nhi tự biết bản thân không xứng đáng với ngài, bị ngài từ chối Trân Nhi cũng là đương nhiên."

"Dương Hoa quận chúa là một cô nương tốt, bản vương cầu còn không được sao nỡ chối từ?"

"Vậy Vương gia đồng ý rồi sao?"

"Đáng tiếc bản vương đã có ý trung nhân, bản vương chỉ muốn đợi nàng, và cũng chỉ yêu mình nàng thôi."

Sắc mặt Hà Trân Nhi biến xám, nàng ở đây mấy năm hoàn toàn không biết Hà Tử Đình có ý trung nhân. Hà Tử Đình người này sáng thượng triều, trưa qua loa dùng bữa, tấu một khúc đàn, viết một bài thơ hay họa một bức tranh, tối lại chăn đơn gối chiếc, sườn phi một cái cũng không nạp, thị thiếp cũng không có chứ đừng nói đến ý trung nhân.

"Tương vương chê nhi nữ bản vương không xứng nên không đồng ý mối hôn sự này cũng được nhưng cũng không cần phải viện lý do kiểu này chứ?"

Hà Tử Đình cười khổ đáp: "Ta nào dám viện lý do qua loa hoàng thúc, lòng ta thật sự có ý trung nhân, đáng tiếc nàng không phải người Vĩnh quốc mà là người Liên Hạ."

Nói xong, Hà Tử Đinh đi đến kệ sách lấy ra một cuộn trục, đem cuộn trục trải lên bàn, hình ảnh một nữ tử mặc lam y đứng dựa lan can hiện lên ngày càng rõ ràng.

"Nàng gọi Du Chỉ, bản vương đối nàng nhất kiến chung tình, không thể nào quên, mấy năm qua luôn không ngừng tìm kiếm tung tích về nàng."

Hà Trân Nhi tức giận nghiến răng, nữ tử trong tranh không chỉ không đẹp bằng nàng, mà còn là nữ tử giang hồ, đường đường là đương triều Quận chúa, Vĩnh quốc đệ nhất mỹ nhân lại thua kém một cái nữ tử giang hồ xấu xí?

"Nếu trong lòng ngài đã có người vậy thì cứ xem như Trân Nhi nhà ta không may."

Hà Tử Đình thở phào nhẹ nhõm, Trịnh vương rốt cuộc cũng chịu buông tha cho nàng.

Vương phi trầm ngâm, địa vị của Tương vương tại Vĩnh quốc chính là dưới một người trên vạn người, quyền uy không gì sánh được, Trân nhi gả cho hắn thì dù không phải Hoàng Hậu thì ít nhất cũng là Quý phi. Mối hôn sự tốt đẹp như thế, thử hỏi Vương phi làm sao cam tâm dễ dàng chấp tay nhường cho người khác?

"Vị Du cô nương chẳng qua là một nữ tử giang hồ còn là người Liên Hạ, nói thế nào cũng không xứng với Tương vương thân phận tôn quý, thiên chi kiêu tử. Suy cho cùng, khắp Vĩnh quốc, thậm chí là khắp thiên hạ này, chỉ có Trân Nhi xuất thân hoàng thân quốc thích, cao môn quý nữ mới xứng làm đích thất thê tử của điện hạ. Kì thật bản phi hiểu tâm tính nam nhân các nàng, tam thê tứ thiếp, tam cung lục viện, ngài muốn nạp bao nhiêu cũng được, nhưng đích thê vẫn nên là người của Hà thị. Nếu ngài cứ cố chấp, bản phi nhất định phải nhắc nhở ngài một câu. Tương lai ngài chính là Vĩnh quốc chi quân, thân phận tôn quý, một nữ tử ngoại tộc không thể đảm đương chính cung chi vị, Tương vương nên suy xét lấy đại sự làm trọng."

Lời lẽ sắc bén, thái độ không cao ngạo không siểm nịnh, giống như một vị trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối vô tri. Nhưng chỉ Hà Tử Đình nhận ra đao kiếm bén nhọn trong lời nói và ánh mắt ác liệt như thú săn mồi của Vương phi, đây nào phải dạy dỗ, đây rõ ràng là uy hiếp.

Thân là Tương vương, đương kim trữ quân của Vĩnh quốc, quyền uy của nàng, không ai có thể uy hiếp.

Đáy tách trà va chạm mặt bàn phát sinh âm thanh không lớn không nhỏ, nước trà sóng sánh suýt tràn, trong không gian ngày đông lạnh lẽo lại phảng phất hương thơm thoang thoảng của mùi hoa sen giữa hạ. Hà Tử Đình hờ hững cười nhạt một tiếng, không hề cố kị thân phận trưởng bối của phu phụ Trịnh vương, chắp tay sau lưng đứng dậy bỏ đi.

Không nghĩ Tương vương sẽ vì một nữ tử giang hồ thẳng thừng cự tuyệt hôn sự giữa Tương - Trịnh hai nhà, càng không nghĩ dựa vào chính mình tư sắc cùng tài hoa lại thua một nữ tử Liên Hạ? Huống hồ khắp thập tam quốc đều đồn đãi Liên Hạ nữ tử vi chủ, nữ tử tôn quý, Tương vương lẽ nào không ngại bị một nữ tử lấn lướt hay sao?

Hà Trân Nhi nhấc váy đuổi theo hai bước, đào hoa nhãn óng ánh lệ quang: "Lẽ nào trong lòng điện hạ không có chỗ cho Trân Nhi sao? Dù là một chỗ nhỏ bé như đầu ngón tay?"

Hà Tử Đình thong thả bước đi, chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại.

Gió thổi cành lá khô khốc vang tiếng xào xạt, mặt nước gợn sóng, tuyết bay trắng xóa che giấu khoảng trời u tịch...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip