CHƯƠNG 46

Trong hoàng cung chỉ duy nhất một nơi có hồ nước lớn, chính là Đông Cung.

Hồ nước này do Hạ quý phi nêu chủ ý xây dựng, một phần vì Túc Nhi của nàng rất thích nước, còn phần kia có thể tận dụng trồng thêm nhiều bạch liên hoa trong hồ làm cảnh. Ngày trước Túc Nhi vô cùng chán ghéthạm đạm, nha đầu chỉ thích hoa xương rồng nhiều gai dù có để quên xương rồng ngoài nắng nóng cả ngày cũng không héo đi lại càng cho ra hoa đẹp hơn.

Bất quá bây giờ Túc Nhi lại thầm cảm tạ Khuynh nương cho xây hồ sen ở Đông Cung. Lý do rất đơn giản, Tiểu Tuyết rất thích bạch liên hoa, nha đầu cả ngày xuống hồ nước hái sen cũng không thấy chán.

Tiểu Tuyết ôm một bó sen lớn, hướng đôi mắt to tròn phát quang linh tung dõi theo người đứng trên bờ: "Thái tử điện hạ, người thích chè hạt sen hay không?"

"Hạt sen cũng có thể làm chè?"

"Có thể chứ, còn rất ngon nữa đó!"

Tiểu Tuyết đặt bó sen lên bờ rồi tự mình leo lên, cao hứng hoa tay múa chân: "Nương thân có dạynô tỳ cách làm chè hạt sen, một lát nô tỳ sẽ làm cho người ăn thử."

"Lên cẩn thận." Túc Nhi luống cuống đỡ Tiểu Tuyết lên để bé không bị trượt chân, hào hứng đáp lại: "Tiểu Tuyết đáp ứng rồi đấy."

Tiểu thân thể trắng trẻo cúi người ôm bó sen trắng lên: "Thái tử có từng tắm bằng cánh sen chưa?"

Túc Nhi lắc đầu: "Ta không tắm nước hoa được, sẽ bị dị ứng đó."

"Vậy à."

Tiểu Tuyết có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã lấy lại vui vẻ: "Chúng ta đi về thôi, Tiểu Tuyết làm chè cho người ăn."

"Hảo."

Tiểu đoàn bột nho nhỏ lại phải ôm một bó hoa sen lớn như vậy rất khó đi, Túc Nhi phong độ đưa tay ôm phụ Tiểu Tuyết hơn một nửa, tay còn lại nắm lấy ngọc thủ mềm mịn dẫn đường hồi cung.

Tiểu Tuyết nói rất nhiều, nhiều nhất là món chè hạt sen. Túc Nhi cũng vui vẻ lắng nghe, lâu lâu còn lên tiếng hỏi, suốt đường đi đều là tiếng cười nói của hai đứa trẻ.

Mấy tiểu cung nữ nhìn thấy liền xuýt xoa cảm khái, Thái tử Túc Nhi đã quá sức khả ái rồi giờ lại còn thêm một Tiểu Tuyết, hai khối bột tròn tròn ôm bó sen to nắm tay nhau về Đông Cung muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái.

Mấy hôm này trời trong nắng gắt, Tiểu Tuyết vừa đi vừa lau mồ hôi, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng khó chịu, mắt thấy đường về cung hãy còn rất xa. Túc Nhi đi cạnh tất nhiên nhìn thấy hết, chủ động cầm hết hoa sen trên tay Tiểu Tuyết.

Thân làm nô sao có thể để chủ tử giúp đỡ việc nặng, Tiểu Tuyết nhất quyết không thỏa hiệp muốn giành lại thì Túc Nhi đã ôm bó sen chạy đi.

"Thái tử điện hạ!?

Tiểu Tuyết hoảng thủ hoảng cước đuổi theo phía sau, hai đứa trẻ vừa chạy vừa la hét khiến cả hoàng cung cũng bị cả hai làm cho náo loạn.

Nhờ thay đổi phương thức hồi cung mà hai đứa trẻ trở về Đông cung sớm hơn dự tính, vừa đến trước đại môn đã lớn tiếng gọi: "Tư Mã tỷ!"

Từ nội cung, Tư Mã hốt ha hốt hoảng chạy ra, thấy tiểu tổ tông bình an hồi cung thì mừng rỡ suýt khóc, nếu nha đầu này xảy ra chuyện gì nàng có mười cái mạng cũng không đủ đền.

"Tiểu thái tử sao người lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"

Túc Nhi giao bó hoa sen cho Tư Mã, một bên thở gấp một bên kéo tay Tiểu Tuyết đi cùng mình: "Chạy từ hồ sen về đây, không ngờ Đông Cung lại lớn như vậy."

"Thái tử điện hạ mau vào cung, Quý phi nương nương đã chờ rất lâu rồi."

"Khuynh nương đến sao?"

Túc Nhi vui mừng kéo tay Tiểu Tuyết chạy vào trong, bất quá Tiểu Tuyết lại không muốn đi mà cứ chần chờ ở ngoài cửa.

Phát hiện tâm tình Tiểu Tuyết không đúng, Túc Nhi nghi hoặc quay lại hỏi: "Tiểu Tuyết sao vậy?"

"Quý phi nương nương rất hung dữ..."

"Sao?"

"Nhưng mà Khuynh nương không có hung dữ."

"Phi tử nào cũng rất hung dữ, nương nói nàng bị Vạn quý phi đánh rất nhiều sau đó phải trốn ở cung Thái phó, nhất định Hạ quý phi cũng sẽ hung dữ như vậy..."

Cuối cùng Tư Mã cũng hiểu chuyện gì xảy ra, không chút chần chờđem Tiểu Tuyết bế lên cao dỗ dành: "Tiểu Tuyết, không phải nương nương nào cũng như vậy đâu, Hạ quý phi thật sự là một người tốt."

"Tiểu Tuyết không tin."

"Tiểu thư có nghe chuyện Hạ quý phi cứu người mắc bệnh dịch chưa?"

Tiểu Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ, gật gật: "Có nghe."

"Vậy tiểu nghe qua chuyện Hạ quý phi chưa từng đánh mắng hay trách móc hạ nhân vô lễ chưa?"

Tiểu Tuyết lần nữa gật đầu: "Có nghe."

"Vậy theo tiểu thư Hạ quý phi là người thế nào?"

"Tốt bụng."

"Đúng vậy, một người tốt bụng làm sao có thể hung dữ được đúng không?"

Tiểu Tuyết cắn môi dưới, gật đầu đáp: "Đúng ạ."

Tư Mã mỉm cười đặt Tiểu Tuyết xuống đất tiếp lời: "Vậy tiểu thư vào trong hay không?"

Tiểu Tuyết đang phân vân suy nghĩ lại bị Túc Nhi thúc giục: "Vào đi mà, vào đi mà~"

Cuối cùng cũng thỏa hiệp gật đầu đồng ý đi vào, nhưng lại núp sau lưng Thái tử điện hạ, kiễng chân thò đầu qua vai Túc Nhi nhìn xung quanh.

Từ xa Hạ Khuynh đã nhìn thấy Tiểu Tuyết rụt rè núp sau lưng Túc Nhi, còn tiểu thái tử nhà nàng lại ưỡn ngực đi trước giống như muốn bảo vệ tiểu nha đầu sau lưng.Trong lòng không khỏi buồn cười, tính cách này của nha đầu y như mẫu thân Hạ Thiển, mặc dù không mạnh mẽ như người khác nhưng luôn muốn bảo vệ người mình yêu thương.

Túc Nhi thấy Khuynh nương liền nhào vào lòng nàng gọi to: "Khuynh nương!"

Hạ Khuynh nhíu mày không hài lòng, vỗ nhẹ mông bé hai cái: "Phải gọi là mẫu phi."

Túc Nhi gãi đầu, hì hì cười: "Túc Nhi quên mất."

Liếc qua Tô Tiểu Tuyết sau lưng nha đầu, tuy đã biết nhưng Hạ Khuynh vẫn muốn hỏi: "Nữ hài, ngươi tên là gì?"

Tiểu hài tử luôn ám ảnh về tuổi thơ bất hạnh, nhất là Tiểu Tuyết, khi còn nhỏ nhìn thấy đại phu nhân và phi tử trong cung ra sức chèn ép nương thân thì hình thành nỗi sợ trước quý nhân. Dù cho mọi người có khoa trương khen ngợi tài đức của Hạ quý phi đến đâu thì nội tâm Tiểu Tuyết vẫn nổi lên nho nhỏ sợ hãi.

"Tô... Tô..."

Túc Nhi nhanh nhảy đáp: "Là Tô Tiểu Tuyết."

Hạ Khuynh không hài lòng bẹo mặt bé: "Mẫu phi không có hỏi con."

"Con hay Tiểu Tuyết trả lời không phải cũng như nhau sao?"

"Sao lại như nhau được?"

"Cũng là cái tên Tiểu Tuyết, chẳng lẽ Tiểu Tuyết nói mình là Tiểu Miêu sao?"

"Nha đầu càng ngày càng lém lỉnh, nói gì cũng cãi lại được." Hạ Khuynh điểm nhẹ lên chóp mũi bé mắng: "Sau này không cho đi chơi nữa, nhất định là bị bọn Tiểu Nhan dạy hư rồi."

Nghe xong, mặt nhỏ của tiểu thái tử lập tức vặn vẹo: "Mẫu phi đáng ghét quá đi!"

Hạ Khuynh nheo mắt: "Mẫu phi đáng ghét?"

"Ân~"

Túc Nhi leo xuống người nàng, chay đi nắm tay Tiểu Tuyết: "Con mang Tiểu Tuyết đến trù phòng đây!"

Nói rồi liền chạy biến đi mất, Hạ Khuynh kiềm lòng không được mà thở dài, nhóc con càng ngày càng không nghe lời, có cái gì Tiểu Tuyết rồi thì quên nàng luôn!!

Tư Mã biết chuyện vội hỏi: "Nương nương có cần nô tì đi gọi thái tử về không?"

"Không cần, để thái tử đi chơi đi." Hạ Khuynh đứng lên nhìn theo bóng của Túc Nhi: "Nó cũng phải trưởng thành chứ, giữ nó mãi bên người bản cung làm sao được."

Khi đã không còn nhìn thấy Túc Nhi nữa, Hạ Khuynh mới nói: "Bảo Tiểu Nhan đừng lo nói chuyện với A Lệ nữa, mang cây dù ra cho bản cung, bản cung phải hồi cung sớm chuẩn bị vãn thiện cho đại vương nữa."

"Vâng."

Tư Mã nhanh chóng chạy đi tìm Tiểu Nhan, vừa vặn bắt gặp nha đầu này đang cùng A Lệ nói chuyện ở hồ tâm đình, từ bên ngoài đã nghe được mùi tình yêu nồng nàn từ truyền ra. Tư Mã chùi chùi mũi hai cái, xém chút đã hắc hơi, đứng tựa vào cây cột gỗ nhìn hai người khanh khanh ta ta.

Tiểu Nhan và A Lệ vẫn chưa biết Tư Mã đến, bình tĩnh tiếp tục câu chuyện.

A Lệ thở ra một hơi, nắm lấy tay của Tiểu Nhan, thâm tình nói: "Nhan nhi, sau khi nương nương lên ngôi hoàng hậu chấp chưởng hậu cung chúng ta trở về quê sinh sống được không?"

Tiểu Nhan ngập ngừng một chốc, lắc đầu: "Không được, ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, hơn nữa cũng không muốn xa nương nương và tiểu thái tử."

"Nàng muốn ở trong cung suốt đời sao?"

"Cũng không phải." Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn trời: "Nơi này gò bó như vậy, cũng muốn biết ngoài cung cảnh vật thế nào nhưng lại không nỡ rời đi."

"Sao lại phiền phức như vậy thế hả?"

Nghe giọng nói lạ, Tiểu Nhan và A Lệ đều quay đầu lại, hoảng hồn hét lên: "Tư Mã!?"

Tư Mã hì hì cười, lách người vào trong hồ tâm đình: "Ta không phải muốn nghe lén nhưng các ngươi nói lớn quá nên ta nghe hết rồi."

Tiểu Nhan nheo mắt: "Ngươi cố tình thì có."

"Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng ta nói cho các ngươi biết." Tư Mã bấm quẻ, hai chân mày thình lình nhíu lại: "Số của các ngươi là phải ở trong cung vĩnh viễn, nếu rời khỏi cung sẽ gặp đại nạn."

"Đại nạn gì?"

Tư Mã mỉm cười tươi so với hoa nở mùa xuân còn đẹp hơn: "Đại nạn chính là Tiểu Nhan ngươi đang giữ cây dù của nương nương, nếu không mau đưa nương nương hồi cung thì ngươi sẽ bị chép phạt ba trăm lần câu 'Tiểu Nhan hứa sẽ không tái phạm nữa' a~"

Tiểu Nhan lúc này mới tá hỏa, cầm vội cây dù chạy về Đông Cung, nàng như thế nào lại quên mất chuyện này chứ a?

Khi Tiểu Nhan về đến Đông Cung thì Hạ Khuynh cũng đã hồicung, tức tốc chạy ngược trở lại Hạnh Hoa cung.

Lần này thì Hạ Khuynh không bắt chép phạt ba trăm lần câu [Tiểu Nhan hứa sẽ không tái phạm nữa] mà bắt nàng quỳ gối trên nệm vải ba canh giờ, còn bắt A Lệ đứng canh không được để Tiểu Nhan ngồi xuống.

Cái này gọi là tra tấn tâm lý, A Lệ đau lòng nhìn nhưng lại không thể giúp, Tiểu Nhan mỏi nhưng nhưng lại không dám ngồi vì sợ Hạ Khuynh trách phạt A Lệ, cứ như vậy mà chịu khổ quỳ trên nệm vải ba canh giờ.

=========================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip