CHƯƠNG 94

Lưu lại Thiên Y Cung, Hạ Khuynh hiếm khi giáp mặt với Diệp Phong, thậm chí nhiều ngày cũng không thấy đối phương lui tới. Địa phương này vẫn tốt hơn Lưu Ly Cung, bất quá nàng không có ý ở lại lâu dài, sớm nghĩ cách trở về Liên Hạ quốc mới là điều tất yếu.

Bản thân Tống hậu đối đãi nàng không bạc, người ngoài nhìn vào còn biết đối phương muốn giữ người huống chi là nàng.

Nắng sớm phủ lên mái ngói đỏ tươi, tiếng chim anh vũ hót líu ríu ngoài sân. Hồng hạnh trổ hoa rực rỡ cả một khoảng trời, nhìn đâu cũng thấy sắc hạnh, len lỏi giữa hàng hoàng dương xanh biếc.

Cũng đã hơn ba tháng Hạ Khuynh rời khỏi Liên Hạ, nếu từ Liên Hạ đến Bắc Phàm mất ít nhất cũng ba đến bốn tháng, chẳng biết bây giờ Chu Quân có biết nàng đang ở đây hay không? Liệu có đến cứu nàng hay không?

Càng nghĩ càng chán nản, quyết định giữ lòng thanh tịnh mà không nghĩ ngợi đến nữa. Cẩn dực vắt nhẹ khăn đặt lên trán Diệp Triều Ca, nhưng vẫn nhịn không được mà nghĩ bâng quơ.

Tống hậu vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thập phần hoan hỉ. Lửa rừng rơm lâu ngày cũng bén, sớm muộn giữa hai người cũng nảy sinh tình cảm, không bao lâu nữa Liên Hạ hậu sẽ đáp ứng làm tiểu tức phụ của nàng.

Hạ Khuynh nghe tiếng bước chân cũng đoán biết được là ai đến, cũng không có phản ứng gì kỳ quái. Tiếp tục đem khăn mới nhúng vào nước rồi vắt khô, cẩn dực lau mồ hôi cho Diệp Triều Ca.

Bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, Diệp Triều Ca vô thức nắm lấy cổ tay người đang giúp nàng chà lau mồ hôi, vừa vặn phát hiện có một nữ nhân đang ngồi bên giường của mình. Đối phương mặc một bộ thiển tử sắc đơn giản, tóc búi nhẹ cài một kiện trâm ngọc đơn giản, đôi mắt bị che bằng băng vải trắng có phần thê lương.

Phát hiện Diệp Triều Ca tỉnh dậy, Tống hậu vui mừng chạy đến: "Triều Ca!"

Diệp Triều Ca đưa mắt nhìn sang Tống hậu, giọng nói khàn mà yếu ớt: "Mẫu hậu, xú nữ nhân này ở đâu ra?"

"Triều Ca, không được thất lễ! Đây là Liên Hạ hậu, mấy hôm nay chính nhờ nàng lưu lại chiếu cố, ngươi mới mau chóng hồi phục như vậy."

"Liên Hạ hậu?"

Hạ Khuynh nhịn không được đánh gãy lời hai người: "Buông tay ra có được hay không?"

Diệp Triều Ca thoáng sửng sốt, vạn vạn không ngờ nữ tử này lại là người chăm sóc nàng suốt mấy ngày qua. Lẽ nào những điều từng thấy trong mộng đều là sự thật? Mấy ngày nay, nàng luôn mộng thấy một tử y nhân chuyên chú ở bên giường chăm sóc, cứ ngỡ là Mộng Cơ sao giờ lại biến thành Liên Hạ hậu?

"Triều Thống công chúa!"

Nghe Hạ Khuynh gắt lên, Diệp Triều Ca mới giật mình hồi tỉnh. Chẳng rõ những gì bản thân thấy trong mộng có thật hay không, nhưng có cảm giác vừa từ nơi khác hoàn hồn trở lại.

Không một lời báo trước, Diệp Triều Ca dùng sức kéo mạnh Hạ Khuynh lên giường, vùi đầu vào cổ nàng hít lấy một ngụm không khí phảng phất hương thơm.

Hạ Khuynh bị dọa sợ không nhẹ, vội dùng sức đẩy đối phương ra khỏi người mình: "Buông ra!!"

Diệp Triều Ca bỏ ngoài tai lời của Hạ Khuynh, dùng sức ghì chặt hai vai nàng, cố hồi tưởng lại chút ký ức vụn vặt. Nhân lúc Diệp Triều Ca không để ý, Hạ Khuynh vươn tay lấy chủy thủ ở trên bàn vung lên.

Tống hậu vừa vặn trông thấy, hoảng hốt gào lên: "Triều Ca cẩn thận!"

Diệp Triều Ca lưu loát xoay người vặn mạnh cổ tay Hạ Khuynh, lập tức vang lên tiếng xương cốt giòn tan. Gương mặt Hạ Khuynh tái đi, hít phải một ngụm lãnh khí, tay chân bũn rũn làm rơi chủy thủ xuống đất.

"Triều Ca mau buông Liên Hạ hậu ra ngay!"

Diệp Triều Ca hơi liếc nhìn Tống hậu, ngoan ngoãn thả Hạ Khuynh ra. Được trả tự do, Hạ Khuynh vội tìm cách leo xuống giường tìm phi phong của mình, có ý muốn ly khai Thiên Y Cung. Bất quá cổ tay lại bị đối phương giữ chặt, lưu loát kéo nàng ngồi xuống giường lần nữa. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên băng vải trên mắt bị kéo xuống, phản ứng đầu tiên là nhắm vội hai mắt lại.

"Mở mắt!"

"Buông ta ra!"

"Ta nói mở mắt!"

Hạ Khuynh bị ngữ điệu cương ngạnh của Diệp Triều Ca làm cho sợ hãi, đành ngoan ngoãn mở mắt ra. Bắt gặp đôi lưỡng sắc mâu điêu linh, Diệp Triều Ca thoáng sững sờ, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua một đôi mắt nào đẹp như vậy.

"Trúng Phù Nan?"

Hạ Khuynh không trả lời, duy trì yên lặng chờ xem đối phương định làm gì.

"Mẫu hậu, ngươi giúp ta lấy giải dược của Phù Nan."

Tống hậu nhanh chóng đi tìm thuốc giải, lát sau trở lại với một bình sứ thanh hoa trên tay.

Diệp Triều Ca đổ dược phấn lên tay, dùng ngón trỏ dính vào bít bột phấn rồi đẩy ngón tay vào miệng nàng.

Hạ Khuynh lập tức ăn đau, khốn khổ nhíu chặt hai chân mày, trong miệng đều là bột thuốc đắng ngắt.

Đợi bột thuốc tan đi, Diệp Triều Ca mới nhẹ nhàng thu tay lại, tỉ mỉ quan sát Liên Hạ hậu ở dưới thân. Nữ nhân này mang đến cảm giác tựa như hải miên khó lòng nắm mắt, chỉ cần dùng sức sẽ vỡ tan trong tay, nhưng lại kiên cường đến kỳ quái.

Hạ Khuynh dùng sức đẩy mạnh Diệp Triều Ca, vươn tay chỉnh lại y phục trên người, giống như chạy trốn mà rời khỏi Thiên Y Cung.

Tình Nhi vội đuổi theo sau, tự tay dìu nàng trở về Lưu Ly Cung. Bước chân Hạ Khuynh lảo đảo không vững, cung nữ phải dìu nàng đi thật chậm, băng qua hoa viên nở đầy hoa hạnh trắng.

Mỗi khi ngửi thấy mùi hoa hạnh tâm trạng Hạ Khuynh liền tốt lên ba phần, phất phất tay cho lui cung nữ, đơn độc trong hoa viên thưởng thức gió lạnh thổi mơn man mái tóc dài. Không khí se lạnh của mùa thu tràn về, vài ngày nữa hẳn sẽ có tuyết rơi, Hạ Khuynh bỗng nhớ đến ngày tháng ở Mạn Bắc, có lẽ Chu Quân cũng đang nhớ lại.

Buông rũ làn mi dài, nhớ rồi lại cảm thấy thương tâm, nữ đế của nàng rực rỡ ở phương trời nào? Thắp đèn đi khắp nhân gian tìm mảnh tình si, hỏi chăng quân còn nhớ?

Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Khuynh hơi ngẩng đầu lên, không đoán được là ai đang đến mà có chút căng thẳng nhìn quanh.

Mộng Cơ nhìn thấy Hạ Khuynh lập tức lửa giận trong lồng ngực cuộn trào, hận không thể một kiếm đâm chết ả. Đưa mắt đánh giá Hạ Khuynh từ trên xuống dưới, nàng thật sự không hiểu ả có gì đáng để Diệp Phong để mắt đến. Dung mạo bình phàm, tính cách cũng không quá đặc biệt, nhưng điều gì đã khiến ả đặc biệt trong mắt Diệp Phong?

"Liên Hạ hậu."

Nghe tiếng cũng có thể đoán được là ai, Hạ Khuynh nhã nhặn hồi đáp: "Mộng thục nghi cũng đến hoa viên sao?"

"Ta làm sao rảnh rỗi được như Liên Hạ hậu." Trong giọng nói của Mộng Cơ đầy sự chua xót đay nghiến: "Mấy ngày nay chẳng thấy Liên Hạ hậu ở đâu, có phải tìm thấy chỗ để vui chơi mới?"

"Mấy ngày nay bản cung đều ở trong Lưu Ly Cung."

Mộng Cơ thấy Hạ Khuynh bình thản như vậy không khỏi tức giận, quát lớn một tiếng đánh gãy lời nàng: "Không cần phải giả vờ làm gì, Hạ Khuynh, bản thục nghi hôm nay nói rõ cho ngươi minh bạch. Bản thân ngươi đến đây vì cái gì bản thục nghi không quản, nhưng nếu ngươi dám lẳng lơ câu dẫu Phù Kính công chúa, bản thục nghi tuyệt đối không tha cho ngươi!"

"Xem chừng Mộng thục nghi đã hiểu lầm bản cung rồi."

"Ngươi đừng nghĩ chỉ nói mấy lời đã có thể qua mặt được ta? Hạ Khuynh, ta không phải hài tử, và ngươi cũng không phải kẻ thông minh." Mộng Cơ dùng sức miết chặt quai hàm của Hạ Khuynh, lạnh lẽo mở miệng: "Dù ngươi có là Liên Hạ hậu, nhưng cũng là một nữ nhân bị vứt bỏ không nơi bám víu. Nếu ngươi dám vọng tưởng đến Phù Kính, ta sẵn sàng đem máu của ngươi nhuộm đỏ Lưu Ly Cung, đem xương cốt của ngươi là cột chống đỡ giang sơn Bắc Phàm!!"

Hạ Khuynh nghe xong không tức giận trái lại còn bật cười: "Mộng thục nghi nếu đã quyến luyến thân phu thì hảo hảo giữ nàng, đừng để nàng cứ vài ngày lại chạy đến chỗ bản cung xem náo nhiệt."

"Ngươi đừng có đắc ý!" Mộng Cơ giận đến run người, vung tay tát Hạ Khuynh một cái đau điếng: "Tiện nhân!"

Hạ Khuynh lảo đảo lùi về sau, tưởng chừng sẽ ngã xuống, nào ngờ được một vòng tay ôm lấy. Còn chưa kịp hiểu gì đã bị người kia ôm vào lòng, vòng tay siết chặt lấy eo nàng, giống như tương tư quá độ mà chỉ muốn được ôm lấy để thỏa nhớ nhung.

"P-Phù Kính công chúa!?"

Diệp Phong chẳng buồn nhìn đến Mộng Cơ, nhẹ nâng cằm Hạ Khuynh lên, chạm vào gò má trái của nàng: "Đau không?"

Hạ Khuynh lảng tránh bàn tay của Diệp Phong, xoay người cố đứng vững trở lại.

"Khuynh, mấy hôm nay nàng đã đi đâu? Có phải vì chuyện hôm trước nên nàng cố tình tránh mặt?"

"Chuyện hôm trước ta đã sớm quên, không muốn gặp chính là không muốn gặp nên đừng tìm ta nữa."

"Khuynh..."

Hạ Khuynh chậm chạp đẩy người Diệp Phong ra, tự mình tìm đường về Lưu Ly cung, đôi bàn tay vươn ra trước mò mẫm đường đi vô cùng chật vật.

Diệp Phong không nỡ, vĩnh viễn cũng không nỡ nhìn Hạ Khuynh chịu khổ như vậy, liền chạy đến ôm lấy nàng từ phía sau.

Mộng Cơ hoảng hốt đuổi theo sau, vươn tay không kịp nắm lấy tay áo của Diệp Phong. Nước mặt trượt dài trên hõm má hốc hác, vì cái gì nàng là người đến trước lại biến thành kẻ dư thừa?

"Đừng đi, nàng muốn ta làm gì cũng được, chỉ xin nàng đừng đi."

Hạ Khuynh không trả lời, chậm rãi gỡ tay Diệp Phong ra khỏi thắt lưng mình, tiếp tục bước đi.

Diệp Phong sững sờ nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, tâm can như thắt lại, phải làm như thế nào mới có thể nắm giữ được tình yêu hèn mọn này?

Trong mắt Mộng Cơ một mảng tan rã, hóa ra từ đầu đến cuối nàng chưa từng nắm bắt được gì.

Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi

Tâm duyệt quân hề, quân bất tri...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip