CHƯƠNG 98

Từ Thiên Y Cung đến Vạn Lý Cung tương đối xa xa, suốt đường đi Hạ Khuynh giãy dụa không biết mệt, la hét đến khản cả giọng nhưng vẫn còn tinh thần mắng người. Cung nữ, thị vệ trông thấy không khỏi rùng mình một cái, xem ra Phù Kính công chúa giận không ít rồi.

Diệp Phong vừa bước vào ngọa phòng liền ném Hạ Khuynh lên giường, dùng sức ấn ngã nàng xuống, mạnh bạo phủ lên thân thể ôn nhuyễn. Loạt động tác thô lỗ này vừa vặn khiến Hạ Khuynh ngã vào cạnh giường đau điếng, âm thầm hít liền mấy ngụm lãnh khí.

"Nàng đối với Diệp Triều Ca là như thế nào? Hả!?"

"Ta đối với nàng thế nào liên quan gì đến ngươi?" Hạ Khuynh giận dữ quát về phía nàng: "Chuyện của ta, ngươi không có tư cách quản!"

"Thật sự? Trong lòng nàng thật sự xem trọng Diệp Triều Ca?" Diệp Phong nửa chua xót nửa thống khổ oán trách: "Người gặp gỡ nàng đầu tiên là ta, yêu nàng đầu tiên cũng là ta, tại sao nàng lại chọn Diệp Triều Ca!?"

"Triều Ca không có tàn bạo như ngươi, cũng không bất chấp thị phi đúng sai như ngươi!! Từ đầu chí cuối, Triều Ca không nghĩ lợi dụng ta, khác biệt với ngươi ngày ngày tính kế giữ ta lại Bắc Phàm này!"

"Ta làm tất cả đều vì tốt cho nàng, tại sao nàng một chút cũng không hiểu?"

"Ngươi vì ta cái gì?" Hạ Khuynh chống tay xuống giường làm điểm tựa, ngón tay run run chỉ về phía hư không: "Ngươi chỉ muốn lợi dụng ta, chẳng bằng một chút của Triều Ca!"

Cảm giác tâm can lần lượt bị bóp nát, khổ sở buông ra một câu: "Khuynh, lẽ nào trong lòng nàng ta vĩnh viễn không bằng Diệp Triều Ca?"

"Ngươi vĩnh viễn bì không được Triều Ca!!"

Diệp Phong nhìn Hạ Khuynh rất lâu, nhìn đến độ hai mắt cũng xót đau, từng giọt nóng hổi lăn dài trên đôi gò má xanh xao nhợt nhạt. Mãi đến khi chạm đầu môi mặn đắng, liệu đối phương có biết những lời vừa thốt kia đủ giết chết nàng hay không? Hạ Khuynh có thể vì bất cứ ai mà tổn thương nàng, chẳng cần biết nàng nghĩ gì, chỉ cần người đó không phải nàng, đối phương đều đem đặt trong tầm mắt.

Lảo đảo bước xuống giường, giống như một cái xác vô hồn. Lặng lẽ rời khỏi Vạn Lý Cung, căn bản không đủ can đảm để ở lại đây nghe những lời nói tàn nhẫn xé nát lồng ngực kia.

Đợi khi tiếng bước chân xa dần, Hạ Khuynh trở mình nằm trên giường, tà mị kéo khóe môi: "Diệp Phong ngươi không thể trách ta, là các ngươi bức ta, ta chỉ trả lại những gì các ngươi đáng phải nhận lãnh."

Đại vương, sớm thôi, phu thê chúng ta có thể đoàn tụ rồi...

----------------------------------

Chiều thu luôn có những đợt mưa phùn lạnh lẽo, Hạ Khuynh ngồi bên cửa sổ, muốn biết mưa thu ở Bắc Phàm trông như thế nào. Đột nhiên nhớ đến Chu Quân, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy nữ đế của nàng, chẳng biết đối phương có khỏe không. Trong lòng tưởng niệm sắp chết, nếu để nàng biết được Chu Quân không có nửa điểm thương nhớ, nàng nhất định không tha.

Hạ Khuynh siết chặt khăn lụa trong tay, tưởng tượng đang bóp đầu ai đó.

Tình Nhi đứng bên cạnh hầu hạ, nhịn không được nói: "Liên Hạ hậu, ngài mau mau vào phòng nghỉ ngơi, trời đang mưa không khéo sẽ cảm nhiễm phong hàn."

"Bản cung muốn ngắm mưa thu, nhưng tiếc là không thể..."

"Nếu vậy chi bằng Liên Hạ hậu đến Thiên Y Cung một chuyến, hôm nay Triều Thống công chúa có gửi thiếp mời người đến Thiên Y Cung thưởng trà."

Hạ Khuynh biếng nhác phất tay: "Vậy ngươi giúp bản cung trang điểm, bản cung sẽ đến gặp nàng."

"Vâng."

Khi Hạ Khuynh chuẩn bị rời khỏi Lưu Ly Cung thì trời vẫn còn mưa nặng hạt chưa dứt, Tình Nhi cẩn thận chấp tán che chắn dìu nàng ra xe ngựa. Xe ngựa chạy một đường thẳng đến Thiên Y Cung, dưới bánh xe là bọt nước văng tung tóe. Đi chưa lâu thì đến, Tình Nhi bước xuống xe ngựa trước rồi dìu Hạ Khuynh bước xuống, một trước một sau tiến vào đại môn.

Diệp Triều Ca đã đứng ở cửa đợi sẵn, thấy Hạ Khuynh đến thì chấp tán ra che cho nàng, Tình Nhi hiểu ý lập tức bước chậm một nhịp.

"Triều Ca?"

"Mau vào trong thôi."

Hạ Khuynh để mặc Diệp Triều Ca dìu vào trong Thiên Y Cung, bản thân Tống hậu đã đợi sẵn ở bên trong, thấy Hạ Khuynh đến liền niềm nở chào đón.

"Liên Hạ hậu không quản đường xa đến đây khiến bản cung cảm động vô cùng."

"Mẫu hậu được rồi, Hạ Khuynh đi xa mệt rồi, để nàng ấy ngồi nghỉ trước đã."

"Hảo, hảo."

Diệp Triều Ca nhanh nhẹn dìu Hạ Khuynh ngồi xuống nệm vải, tự mình rót trà cho nàng. Đồng thời kéo tấm chăn lông phủ lên đùi nàng ủ ấm, thời tiết này không ủ ấm cẩn thận vết thương cũ sẽ đau nhức đến chết.

Hạ Khuynh tiếp nhận chén trà đưa lên mũi ngửi thử, là loại liên trà mà nàng yêu thích.

"Lần trước thấy nàng thích liên trà như vậy, bản công chúa đã cho người làm nhiều hơn một chút, nàng xem uống có vừa miệng không?"

Hướng đối phương cong môi mỉm cười: "Ân."

Diệp Triều Ca bị nụ cười dịu ngọt kia câu dẫn hết hồn phách, ngây ngốc nhìn nàng, rốt cuộc chẳng hiểu đối phương có cái gì tốt để bản thân trầm mê như vậy?

Hạ Khuynh đặc biệt yêu thích loại liên trà này nên uống có hơi nhiều, vơi đi nửa chén trà mới đặt xuống bàn, còn chép miệng luyến tiếc hương thơm trên đầu môi.

Tống hậu sốt ruột giục nàng: "Liên Hạ hậu sao không uống nhiều một chút?"

"Bản cung uống như vậy vẫn chưa đủ nhiều sao?"

Diệp Triều Ca đảo mắt, rót một chén trà khác đưa cho Hạ Khuynh: "Ý mẫu hậu là hôm nay trời lạnh, nàng uống nhiều một chút để giữ ấm."

Hạ Khuynh tựa như đã hiểu, đưa tay cầm lấy chén trà Diệp Triều Ca đưa đến, một hơn uống cạn rồi đặt lại xuống bàn.

Ánh mắt Diệp Triều Ca sáng lên rực rỡ, nữ nhân trước mặt này nàng chỉ muốn đem cất thật kỹ, chỉ để một mình nàng được tùy ý ngắm nhìn. Hơi thở, nụ cười, ánh mắt kia đều phải thuộc về nàng, chỉ duy nhất một mình nàng sở hữu.

Hạ Khuynh khó chịu đẩy tay Diệp Triều Ca: "Buông."

"Bản công chúa ôm nàng không được sao?"

"Bản cung không thích người khác chạm vào người."

"Ngay cả ta?" Diệp Triều Ca có chút không hài lòng chau mày: "Chẳng phải nàng đã nói là suy nghĩ hay sao? Nàng nghĩ cũng nghĩ lâu như vậy rồi, vẫn không trả lời ta là vì sao?"

"Ta không thể, Triều Ca." Hạ Khuynh lắc lắc đầu, ngón tay vô thức siết chặt mép áo: "Ta là Liên Hạ hậu, nếu lấy ta, ngươi sẽ bị người đời phỉ nhổ."

"Chuyện đó bản công chúa không quan tâm!"

"Nhưng ta quan tâm!"

Đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vô thố lảo đảo ngã xuống bàn. Diệp Triều Ca chỉ cần một tay cũng có thể ôm lấy Hạ Khuynh, hai chân mày nhíu chặt lại vào nhau cực kỳ không vui.

"Ngươi... ngươi..." Hạ Khuynh yếu ớt thì thào: "Ngươi hạ dược vào trà... ngươi..."

Lời còn chưa kịp dứt, Hạ Khuynh đã ngã vào lòng Diệp Triều Ca ngất đi.

Diệp Triều Ca khẽ vuốt ve gò má nàng, ôn nhu thì thầm: "Hạ Khuynh, bởi vì nàng quá ngoan cố nên bản công chúa đành phải dùng biện pháp này để nàng hảo hảo nghe lời."

Tống hậu đầy mặt vui mừng nói: "Sớm muộn gì Liên Hạ hậu cũng sẽ đồng ý phò trợ cho ngươi thượng vị!!"

"Chuyện này không quan trọng." Diệp Triều Ca ôm ngang Hạ Khuynh lên, nhàn nhạt khai khẩu: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa nàng đến nơi an toàn, không thể để cho Diệp Phong biết được, ả nhất định sẽ tìm đến gây sự."

"Nhưng ngươi định đi đâu?"

"Tàng Lam sơn. Mẫu hậu, thời gian sắp tới ta sẽ không ở lại trong cung, cho nên ngươi phải bảo trọng phụng thể của mình."

"Ân." Tống hậu vỗ nhẹ vai của Diệp Triều Ca, mỉm cười ôn nhu: "Chỉ cần Triều Ca hạnh phúc là được rồi."

Diệp Triều Ca khẽ cười, cúi xuống hôn lên mặt Tống hậu: "Mẫu hậu, nhi nữ đi."

"Được rồi, mau đi đi, nhớ đừng để Phù Kính bắt gặp."

"Vâng, ta biết rồi."

Diệp Triều Ca nhanh chóng bế Hạ Khuynh rời khỏi Thiên Y Cung, xe ngựa đợi sẵn ở bên ngoài, nhanh chóng leo lên xe rời đi. Xe ngựa vượt qua tầng tầng lớp lớp canh giữ cẩn mực, ra đến cổng thành, ánh dương quang chói chang trên đỉnh kiệu. Diệp Triều Ca vuốt nhẹ mái tóc Hạ Khuynh, cuối cùng nàng cũng có được nữ nhân này.

Kiệu xe lộc cộc rời khỏi kinh thành, đi về phía tây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip