Chương 12: Đố kỵ

Đố kỵ

Trở lại Hongkong, quan hệ của 2 người rõ ràng có biến hóa. Mặc cho Viên Soái mỗi ngày đều gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cô đều không tiếp. Thế nhưng Viên Soái vẫn không bỏ cuộc, sẽ nhắn tin lại ngay hỏi Giang Quân đang ở đâu, hoặc đang làm gì.

Mỗi tối hắn đều điên cuồng cùng cô làm tình, ham muốn vô độ.

Cô lên mạng tìm hiểu, nghe nói người nào mới yêu cũng đều như vậy. Tình yêu thật quá cuồng nhiệt, cô cười cười tưởng tượng cảnh mình cố gắng xong ca làm rồi về sớm, cùng hắn trải qua mọi sự kiện trong ngày. Cô thích bộ dáng của người mình yêu lúc trên giường, cực kì giống như thú con vòi vĩnh, vừa tham lam lại vừa đáng yêu.

Cô đem trọng tâm công việc chuyển hướng về nghiệp vụ trong nước. Sự chuẩn bị của chi nhánh GT Trung Quốc đã đến thời điểm quan trọng. Anh cần ở lại đó thường xuyên. Giang Quân cũng hay phải đi bồi rượu, cô cứ đi Bắc Kinh liên tục, chó ngáp phhải ruồi tiếp rượu lại sinh ra thêm các mối quan hệ tiềm năng.

Văn phòng bên Hongkong cũng không chịu để yên mặc cô phân tán lực lượng, rất nhanh đã có người mới muốn tới tiếp quản. Tất nhiên không thể để kế hoạch bại lộ, cô mượn cớ vì việc tư mà hi sinh thân mình, cứ thế bôn ba qua lại giữa Bắc Kinh với Hongkong.

Lei Du cho rằng cô toàn lực giúp hắn gánh gồng thiên hạ, càng thêm nể trọng cô.

Trong thâm tâm cô cảm thấy áy náy, chỉ nghĩ rằng mình dùng thân phận Juno đứng ở phía sau Viên Soái, giúp hắn thực hiện hùng tâm tráng chí. Thậm chí là Lei Du, cô đánh giá cao hắn, cảm kích hắn, chỉ có thể càng cố gắng giúp hắn làm việc. Hy vọng sắp xếp mọi thứ càng sớm càng tốt để cô cảm thấy thoải mái. 

Viên Soái vài lần gợi ý hay là Giang Quân từ chức, cho dù tạm thời chưa thể về GT làm việc, nhưng ít ra vẫn có thể bên cạnh nhau.

Cô cự tuyệt, cô không muốn để bản thân rảnh rỗi. Chỉ có làm việc mới khiến cô thấy mình có nghĩa, khiến cô thấy chính mình là một phần tử của xã hội này. Cô chán ghét sự trống vắng, chán ghét nỗi tịch mịch, chỉ muốn làm một con ong mật chăm chỉ mà thôi.

Giang Quân nói với Viên Soái, chỉ cần vấn đề của chi nhánh được xác nhận, cô sẽ từ chức ngay. Nhưng tạm thời, thời gian này cô sẽ ở MH, cô đã đáp ứng Lei Du giúp hắn kéo theo đoàn đội. Mà cô, là người luôn luôn giữ lời.

Cô không rõ vì sao Viên Soái lại muốn bên cô nhiều đến thế, hắn không nói, cô cũng không hỏi. Trước giờ bọn họ vẫn luôn là như vậy, luôn để cho cả hai có không gian độc lập, tôn trọng riêng tư của đối phương.

Lei Du cho cô xem vài tin tức bát quái [Cán bộ cấp cao của công ty GT cùng với mỹ nhân nắm tay nhau đùa giỡn sau khi làm việc] – kèm theo đó là ảnh Viên Soái cùng một người con gái nắm tay nhau đi vào nhà hàng.

"Hiểu chưa?" Lei Du nhìn cô. "Cô còn ngồi ở đây làm gì? Chạy nhanh mua vé máy bay đi Bắc Kinh a, chậm chân là mất ngay người cán bộ cấp cao này vào tay mỹ nữ đó."

"Tôi đại diện cho đồng nghiệp ngân hàng MH – tương lai của Trung Quốc, cảm tạ anh. Đây là vinh dự a, không phải mỗi người đều tự dưng lại muốn đi hiến thân cho tư bản đâu".

"Tôi tha thứ cho những kẻ bất tài! Được rồi, quay lại vấn đề chính, tôi nghĩ chúng ta cần phải đẩy nhanh kế hoạch rồi. Cuối tuần người mới sẽ đến, hồ sơ đây nếu cô có thời gian thì nhìn xem đi. Có gì không đúng thì hãy nhờ Sally đi xác nhận giúp."

"OK"

"Cùng nhau ăn cơm chứ?"

"Tôi có hẹn rồi."

Cô về đến nhà, đem tạp chí mới mua ở lề đường ném xuống mặt đất. Bìa tạp chí là nụ cười đáng ghê tởm của Viên Soái. Giang Quân nấu cho mình bát mì, nghĩ đi nghĩ lại đã bốn ngày nay chẳng í ới một câu gì với Viên Soái, có nên mượn cớ này mà phát tiết một chút không?

Cô ác độc cười sảng khoái, bấm số gọi Viên Soái, qua n tiếng chuông mới thấy đối phương tiếp điện thoại, bên kia đầu dây là đủ các tạp âm ồn ào.

"Anh đang làm gì thế?" Cô lớn tiếng hỏi.

"Cùng bạn bè nói chuyện phiếm" đối phương cũng gào rống lên

"Còn không mau quay về?"

"Chưa xong sớm vậy được, hay em qua đây đi?" Viên Soái dường như tìm được một vị trí yên tĩnh để nói chuyện.

"Sao anh không nói gì với em, cuối tuần cũng chẳng thèm về nhà? Em đã mua rất nhiều đồ ăn đó..."

"Anh sẽ cố gắng về nhanh, em ăn cơm chưa"

"Chưa có, chờ anh rồi cùng nhau ăn!"

"Aizza đồ ngốc này anh đúng là...Trốn nơi này, ngọt ngào cùng ai a..."

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ, theo bản năng nghĩ đến người phụ nữ trong tạp chí.

"Tôi có cuộc gọi, đợi tôi một chút,....... Tạm thời vậy đi, em ngoan ngoãn nghe lời anh ăn cơm trước, tối nay sẽ về chịu phạt với em."

Cô ném điện thoại xuống, bưng bát cơm ngồi xổm bên cạnh tạp chí xem ảnh chụp của bọn họ "Trốn nơi này, ngọt ngào cùng ai a~" cô nhẹt miệng ra nhại lại, thuận lại nhỏ một giọt dầu xuống mặt người con gái trong anh.

"Ngọt ngào như vậy à, anh chết với em".

Nhìn vết bẩn dần dần thấm vào tờ báo, cô ăn uống ngon lành trở lại.

"Hôm nay buổi tối có chút chuyện rồi, ngày mai sẽ trở về."

"Đừng, quá mệt, em cũng vừa vặn phải tăng ca."

"........"

"Anh bận thì cứ làm việc đi, không cần xen vào chuyện của em."

Cô cúp điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi rồi gọi quản lý vào nói chuyện.

-----

Tới sân bay khi đêm đã khuya, khởi động điện thoại, lập tức có số gọi đến.

"Em có chuyện gì à, sao tự dưng tắt máy?"
"....."

"Sao giờ này em vẫn ở ngoài đường?"

"........."

"Em ở đâu?"

"........Sư phó, Tiêu Vân Kiều" cô ngồi trên xe.

"Cái con bé này, qua đây gặp anh! Địa chỉ là XXXXX."

Cô cúp điện thoại, cúi đầu xem tin nhắn vừa nhận được, tâm tình rất tốt.

"Sao lại mặc mỏng manh thế này!" Xe cộ ổn định xong thì Viên Soái cất tiếng chào hỏi.

"Thật không biết tốt xấu, đi, chạy nhanh vào đây!" Hắn tiện tay thanh toán tiền xe.

Viên Soái dẫn cô đến một cái quầy bar bí ẩn phía bên hông nhà hàng.

"Hi, Juno, đã lâu không gặp." Giang Quân vừa vào cửa, lập tức bị người quen nhận ra chào hỏi.

 "Zeus quả thật tai to mặt lớn, đến Juno mà cũng mời được." LK – đồng nghiệp trong ban chấp hành nói trong cơn say chếnh choáng.

"Được rồi, giới thiệu cho em vài nhân vật mới." Viên Soái ôm hờ lấy cô.

"Đây là Lưu Đan, mỹ nhân đảm nhận chức vụ trưởng phòng."

Đối phương cười duyên đánh nhẹ vào bả vai Viên Soái. Chẳng phải là người trong quyển tạp chí hay sao, cô liếc nhìn Lưu Đan.

"Lưu Đan, đây là Giang Quân, Juno trong truyền thuyết."

"Xin chào" cô giơ tay, đối phương chỉ hơi hơi gật gật đầu, rồi quay mặt đi uống rượu. Cô tiện tay chụp một bức ảnh với LK.

"Bảo sao Lei Du một hai bắt ta qua đây giúp hắn chiếm vị trí, tối nay nhất định phải lừa rượu được mấy người này."

Cô cười nâng chén rượu trước mặt đối phương.
"Ta đảm bảo sẽ cùng các ngươi chơi đùa...."

Trong khi tất cả đang vui vẻ uống cùng nhau, Lưu Đan đột nhiên mở miệng "Viên Soái, chúng ta khiêu vũ đi thôi."

"Ngọt ngào cùng ai a~"? Chính là cô ta, Giang Quân nhấp rượu đầu môi, Red Label không tồi nha, nhưng hơi nhiều chanh một chút thì phải. (T/N: Giấm chua,... nhất định là giấm chua...)

Cô chạy vào toilet châm điếu thuốc, vừa ra khỏi cửa thấy Viên Soái đứng ở phía bên kia, cười xấu xa với cô.

"Anh là cái đồ lưu manh!"

Cô lắc mông bước qua.

Giang Quân xong xuôi trở về, vừa lúc nghe thấy Lưu Đan hỏi Viên Soái "Sao không thấy bà xã anh ở đây vậy?"

"Cô ấy ở Hongkong a"

"Cũng không sợ anh tòm tem sau lưng à? Tự tin quá nhỉ?" Lưu Đan có vẻ hơi say say,

"Không thể nào, chẳng lẽ là vì lời đồn đại của bọn họ nói hai ngươi là người đẹp và quái vật? Là thật hả?", Giang Quân vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đi đến bên người Viên Soái, bắt cái tay của người phụ nữ này đang, lại dựa trên vai tư thế người anh em tốt, liếc xéo Lưu Đan.

"Không phải vì tôi sợ rằng có mặt ở đây sẽ đả kích sự tự tin của các người hay sao?"

"Như nãy thì có nhằm nhò gì." Giang Quân đẩy Viên Soái. "Cùng với mỹ nữ như cô đây nói chuyện, tôi còn làm được nhiều chuyện mạnh bạo hơn thế."

"Thiệt hay giả, em ghen thì cứ việc nói thẳng a~" Viên Soái lộ ra hàm răng trắng sáng, duỗi tay lấy que diêm, cánh tay cọ qua ngực Giang Quân, đôi mắt long lanh nhìn cô.

"Muốn em chết mất" hắn liếm mút đầu lưỡi cô, ngón tay ở trong cơ thể cô đưa đẩy. Dưới cầu thang u ám mờ nhạt, cô vặn vẹo cái mông, trên dưới vuốt ve dục vọng đang nhô lên của hắn.

"Em cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip