Chương 60: Sự cố



Chuyện công khai mối quan hệ của Viên Soái và Giang Quân đã làm náo loạn toàn ngành. Có người suy đoán, có người nghi ngờ, thậm chí có cả người bụng dạ khó lường mưu đồ sinh sự. Tất nhiên, phía GT hy vọng rằng Giang Quân sẽ vì quan hệ này mà đầu quân cho GT. Còn bộ phận cao tầng của MH lại không vui vẻ đến thế. Nhiều lần cũng bày tỏ thái độ nhưng không thành, thậm chí có vài vị đầu não từ Mỹ bay thẳng sang Bắc Kinh, dứt khoát ngả bài với Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái bình dương. Thế nhưng dù ai nói thế nào, Du luôn luôn cứng rắn quyết liệt trong quan điểm về Giang Quân.

Thứ nhất là vì còn Du thì còn Giang Quân. Hơn thế năng lực của Giang Quân cũng vô cùng xuất sắc, chuyện khó đến mấy cũng giải quyết được, xử lý công việc ở Bắc Kinh vô cùng xuôi chèo mát máy. Vài vị lãnh đạo cũng khen không dứt miệng về năng lực và thái độ của Giang Quân. Về nước để tra khảo, thế nhưng cuối cùng Hội đồng quản trị lại đánh giá cao Giang Quân, thậm chí còn muốn ký luôn quyết định khen thưởng.

Giang Quân ngồi trên ghế, cẩn thận nghiền ngẫm văn bản quyết định tăng lương. Du lạnh lùng hừ một tiếng: "Yên tâm, không phải hàng giả. Tự tay Chủ tịch ký tên, đồng nghiệp MH toàn cầu cũng nhận được thư khen ngợi em rồi".

"Cảm ơn nha. Tôi mời anh ăn tối." Giang Quân cất văn kiện đi rồi nịnh nọt Du.

Du lườm cô một cái. Cái tên này tâm tình dạo gần đây vẫn rất khó chịu: "Cần đây em có thu được tin tức gì không?"

"Cái gì, chuyện đó ấy hả?" Giang Quân khó hiểu.

"Không có gì. Tôi chỉ nghĩ mọi thứ không nên đơn giản như vậy. Thôi quên đi, cứ đi từng bước một." Du châm điếu thuốc: "Còn người phụ nữ kia sao rồi?"

"Không biết, tôi không quan tâm." Cứ nhắc đến việc này là Giang Quân lại nóng hết cả người.

Du cười một cách khinh khinh: "Đúng là cậu ta yên tâm em thật. À phải rồi, không thể để Jay ở Hongkong được, nếu được thì em sang đó làm việc đi."

Giang Quân trừng mắt lên hỏi "Sao lại thế?"

"Nó là quả bom nổ chậm, không để chỗ tôi được."

"Không nổ anh được chắc nổ tôi thì được?"

"Em cũng là dân đánh bom cảm tử, em không động thủ, cậu ta cũng chẳng làm được gì."

Giang Quân nằm bẹp trên bàn với sự thất vọng. "Thành thật mà nói, tôi thực sự không hiểu anh ta lắm đâu, đến bản thân tôi còn không hiểu được."

"Em ấy, chuyện của người khác thì là cáo già, còn chuyện của chính mình thì chẳng khác gì con thỏ ngốc." Du thở dài.

"Trước tiên cứ phải giữ chân cậu ta lại đã."

Buổi tối hai người đi ăn cơm theo lịch hẹn. Vẫn là cửa hàng tự mình mở cửa.

Du vừa nhìn thực đơn vừa đá đểu cô: "Em đúng là đồ hẹp hòi. Bảo mời tôi nhưng có khác gì sinh lời cho chính mình không? Sao không tự mình gọi món luôn đi? Bày đặt kêu tôi nhìn thực đơn làm gì."

"Thế chẳng lẽ không sinh lời cho anh chắc? Cùng là đối tác làm ăn thì để cho nhau chút mặt mũi đi." Giang Quân cười và mắng Du, cầm thực đơn đập tới tấp. Bỗng nhiên cảm thấy có đèn flash chớp tắt, hai người theo bản năng quay đầu lại xem, chỉ nhìn thấy đôi thanh niên bàn bên đang chụp ảnh tự sướng.

"Có vẻ tôi với anh trang trí ổn phết ý chứ." Cô đắc ý nhìn bốn phía xung quanh: "Có bao nhiêu phong cách Bắc Kinh cổ đẹp như thế này ở Hồng Kông?"

"Đừng gây rắc rối." Du quát cô đừng nói nữa, Giang Quân sửng sốt. Du không để ý tới cô mà chỉ thì thầm vài câu với nhân viên phục vụ. Nhân viên nghe xong gật đầu một tiếng rồi cũng đi luôn.

"Sao thế?"

"Bọn họ chụp chúng ta." DU nói: "Chắc sẽ có chuyện không ổn. Em về nhà trước đi, chỗ này để tôi."

Giang Quân chần chờ một chút, quyết định đứng dậy rời đi.

"Mối quan hệ sau khi vào công ty của J với sếp D đã dẫn đến cuộc hôn nhân đổ vỡ của sếp D. Người đàn ông này không ngần ngại từ bỏ một nửa số tài sản của mình để đổi lấy tự do. D vì bảo vệ J mà điều cô về công tác ở Bắc Kinh. Để tiện cho cuộc sống ở BK mà hai người đã cùng nhau mua một căn chung cư cao cấp."

Đọc tới đây, Giang Quân buông tờ tạp chí ra hỏi: "Sao em không biết anh ta mua nhà ở Bắc Kinh vậy?"

"Tập trung vào vấn đề chính." Viên Soái gõ đầu cô, đầu thuận tay lấy quyển tạp chí tiếp tục đọc.

"Khi ở Bắc Kinh, J đã quen biết chàng trai Z độc thân, đẹp trai, nền tảng xuất sắc, đang hoạt động trong một ngân hàng đầu tư khác. Nhanh chóng bắt lấy thời cơ, cô chia rẽ mối quan hệ của Z và một cán bộ nữ cấp cao khác, thành công chiếm lấy vị trí số 1. Tuy vậy, mối quan hệ của J và D cũng không hề kết thúc, ngược lại càng ngày càng khăng khít hơn. D thậm chí còn thúc giục J trở thành tổng giám đốc của Trung Quốc. Z đã từ bỏ phần nghiệp vụ nội địa theo yêu cầu của J. Và D cũng thông báo rằng một số hạng mục đầu tư sẽ tạm thời không xuất hiện tại Trung Quốc đại lục ...

Phỏng vấn vợ trước, rồi tin tức từ bạn bè, dù có làm mờ cũng nhìn ra được mặt thật là ai. Còn ảnh chụp lén thì khỏi phải nói, cảnh hôn môi vô cùng chân thật sắc nét, còn khoanh một vòng tròn đỏ để nhấn mạnh hành động của hai nhân vật chính...

"Đây là khen em hay mắng em vậy?" Giang Quân khó hiểu nhìn đi nhìn lại dòng tin tức.

"Em còn trông đẹp quá đi ha" Viên Soái ném cuốn tạp chí trên bàn.

"Nói cho em biết, anh mà không chặn trước là ngày mai đống báo chí này sẽ đầy trên kệ. Lúc đó thì em chỉ có nước ăn gậy của ông thôi."

"Đừng a!!!" Giang Quân bày ra bộ mặt đưa đám, đặt mông ngồi trên đùi Viên Soái, ôm cổ cầu xin: "Đúng là anh của em lợi hại nhất! Thông thạo đủ loại mánh khóe, trắng đen gì cũng kinh qua, còn có thể kết bạn được với paparazzi. Đặc biệt còn ngàn dặm xa xôi bay về đây cứu mỹ nhân, xứng danh thiếu niên anh hùng vạn người thần tượng!"

"Bớt đi." Viên Soái lườm cô trắng cả mắt. Anh cầm lại quyển tạp chí, "Phóng viên của bài báo này thừa nhận bức ảnh mua được từ một công ty thám tử. Để kiếm thêm doanh thu nên chèn đủ các tin đồn mới cũ vào luôn."

"Aizzz" Giang Quân cầm cuốn tạp chí thở dài.
"Trong suốt bài báo, em là một người bất hạnh. Tất cả các anh đều là những tài năng trẻ bị em dụ dỗ. Mục tiêu chính là em mà. Các anh là mỹ nam kim cương bị hồ ly tinh dụ dỗ... Làm phụ nữ tự chủ tự cường cũng quá khó rồi. Em lại còn là phụ nữ tự cường xinh đẹp nữa... Lại càng khó hơn."

Giang Quân dừng một lúc, thấy Viên Soái không để ý bèn lắc lắc cánh tay anh, ra bộ đáng thương: "Anh nói xem có đúng là oan uổng cho em không?"

"Oan cái đầu em!" Viên Soái lấy trán cụng trán Giang Quân.

"Dù thế nào đi nữa, em cũng nhanh quay lại Bắc Kinh đi, chuyện này để cho anh." Anh không nói nữa, ánh mắt lạnh lùng liếc quyển tạp chí.

Giang Quân lạnh người, trong lòng cảm thấy thật khó hiểu, Viên Soái như thế này khiến cô không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip