Một bằng hữu
Một bằng hữu
Đường Ngọc đã có thể uống canh nhân sâm.
Một người nếu đã có thể uống canh nhân sâm, đương nhiên cũng có thể nói ra rất nhiều chuyện.
Rất nhiều chuyện một khi y nói ra là Vô Kỵ phải mất mạng.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không giật mình tái mặt, mồ hôi lạnh cũng không vì sợ sệt mà toát ra.
Chàng không ngờ cả một chút phản ứng cũng không có.
Đường Khuyết lại dùng khóe mắt liếc chàng, chợt hỏi :
- Đường Ngọc có phải là hảo bằng hữu của ngươi không?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Đường Khuyết hỏi :
- Hảo bằng hữu của ngươi đã lành thương thế, ngươi sao lại không cao hứng chút nào vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Ta cao hứng giùm y.
Đường Khuyết hỏi :
- Nhưng ta lại không thấy chút nào.
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ta cũng như ngươi vậy, vô luận trong lòng có cao hứng hay là sợ, người ta đều nhìn không ra.
Đường Khuyết nói :
- Cho dù trong lòng ngươi có sợ muốn chết, trên mặt vẫn có thể cười, cho dù ngươi cười cực kỳ cởi mở, trong lòng vị tất đã cao hứng.
Vô Kỵ nói :
- Hoàn toàn chính xác.
Đường Khuyết cười, cười lớn :
- Ta thích dạng người như ngươi, bọn ta sau này cũng nhất định sẽ trở thành hảo bằng hữu.
Vô Kỵ thốt :
- Không nhất định.
Đường Khuyết hỏi :
- Tại sao?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ta cũng như ngươi vậy, lúc miệng nói "nhất định", trong lòng vị tất thật nghĩ như vậy.
Đường Khuyết nói :
- Khi miệng ngươi nói "không nhất định", có lẽ đã coi ta là hảo bằng hữu.
Vô Kỵ đáp :
- Không nhất định.
Đường Khuyết lại cười lớn :
- Không tưởng được trừ ta ra, trên thế gian không ngờ còn có người như vậy.
Vô Kỵ không cười.
Có những người vai diễn nên cười, lúc nào chỗ nào cũng nên cười, có những người vai diễn lại không hay cười.
Đợi đến khi Đường Khuyết cười xong, Vô Kỵ mới hỏi :
- Hiện tại ngươi có phải muốn dẫn ta đi gặp Đường Ngọc?
Trong ánh mắt cười cợt của Đường Khuyết lại lộ xuất ánh sáng bén như mũi kim :
- Ngươi có muốn đi gặp y không?
Vô Kỵ hỏi ngược :
- Y nếu biết ta đã đến, có nhất định muốn các ngươi dẫn ta đến gặp y không?
Đường Khuyết thừa nhận :
- Y nhất định rất muốn gặp ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ta cho dù thật không muốn đi gặp y, cũng không thể không đi.
Đường Khuyết nói :
- Hoàn toàn chính xác.
Hắn chợt lại cười cười :
- Kỳ thật người muốn gặp ngươi không phải chỉ có một mình y.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngoài y ra còn có ai nữa?
Đường Khuyết đáp :
- Còn có một vị bằng hữu, một bằng hữu rất tốt.
Vô Kỵ hỏi :
- Bằng hữu của ai?
Đường Khuyết đáp :
- Của ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Bằng hữu của ngươi tại sao lại muốn gặp ta?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì gã biết ngươi.
Ánh mắt bén nhọn như mũi kim của hắn chằm chằm nhìn Vô Kỵ, gằn từng tiếng :
- Ngươi tuy không biết gã, gã lại biết ngươi.
* * * * *
Đường rất dài.
Cuối đường là một từ đường kiến trúc rất hoành vĩ, sau từ đường là một cánh rừng xanh rờn.
Giữa rừng cây dày đặc thấp thoáng một góc tiểu lâu.
Đường Khuyết nói :
- Bọn họ đang đợi ngươi ở đó.
Vô Kỵ hỏi :
- Bọn họ là Đường Ngọc và bằng hữu của ngươi?
Đường Khuyết đáp :
- Phải.
Cho đến bây giờ, hắn còn chưa hỏi tới lai lịch của Vô Kỵ, hắn thậm chí cả đề cập tới cũng không đề cập.
Đó có phải là vì bằng hữu của hắn đã đem lai lịch của Vô Kỵ nói cho hắn biết?
Cho nên hắn căn bản bất tất phải hỏi.
Hắn luôn luôn không đổi sắc mặt, luôn luôn cười, bởi vì hắn không thể để Vô Kỵ có chút cảnh giới mới có thể theo hắn đến đây.
Đến tìm chết.
Bằng hữu của hắn là ai? Có thật là biết lai lịch của Vô Kỵ không?
Hiện tại những vấn đều đó đều không còn trọng yếu nữa, bởi vì Đường Ngọc đã "hồi tỉnh".
Đường Ngọc đương nhiên biết Vô Kỵ là ai.
Hiện tại Vô Kỵ cũng nên biết, một khi bước vào tòa tiểu lâu đó là phải chếttrong đó, chắc chắn phải chết.
Chàng nên mau mau bỏ chạy.
Không cần biết bây giờ chàng còn có thể chạy thoát hay không, chàng đáng lẽphải thử.
Ít ra có một hai phần cơ hội.
Nhưng chàng không chạy, thậm chí cả sắc mặt cũng không biến, chàng chừng nhưchịu chết ở đây.
Cây cối xanh rờn, tiểu lâu u tĩnh.
Ngày xuân.
Một người có thể chết ở một nơi mỹ lệ như vầy, thời tiết mỹ lệ như vầy, quảthật không thể coi là quá xấu tệ.
Dưới tiểu lâu có hoa sắp nở, có hoa đã nở.
Cửa dưới tiểu lâu không mở.
Đường Khuyết thò tay ra, cũng không biết là muốn gõ cửa, hay là muốn đẩy cửa.
Hắn không gõ cửa, cũng không đẩy cửa.
Hắn chợt quay người đối diện Vô Kỵ, chợt nói :
- Ta bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết nói :
- Ngươi dám theo ta đến đây, ta thật bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết nói :
- Bởi vì ta biết ngươi tuyệt không phải là bằng hữu của Đường Ngọc.
Vô Kỵ không biến sắc.
Đường Khuyết nói :
- Ta là anh em ruột của Đường Ngọc, y từ nhỏ đã theo ta, ta hiểu rõ y hơn aihết, nhưng đến lúc tất yếu, y cho dù có phải đem ta bán cho người khác làm nhânbánh bao, y không nhíu mày, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hắn cười cười :
- Người như y, làm sao có thể có bằng hữu được? Ngươi làm sao có thể là bằnghữu của y?
Vô Kỵ vẫn không đổi sắc, chỉ điềm đạm hỏi :
- Nếu ta không phải là bằng hữu của y, thì ta là ai?
Đường Khuyết đáp :
- Không phải là bằng hữu thì là địch nhân.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết nói :
- Địch nhân cũng có rất nhiều hạng, hạng đáng chết nhất là gian tế.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta là hạng đó?
Đường Khuyết đáp :
- Ngươi là hạng đáng kính nhất.
Hắn thở dài :
- Một gian tế không ngờ lại dám theo ta đến đây, ta thật không thể không bộiphục.
Vô Kỵ thốt :
- Kỳ thật cũng không có gì đáng bội phục.
Đường Khuyết "ồ" lên một tiếng.
Vô Kỵ nói :
- Cho dù ta là gian tế, ta cũng theo ngươi đến đây.
Đường Khuyết thốt :
- Ồ?
Vô Kỵ nói :
- Bởi vì ta biết Đường Ngọc tịnh còn chưa tỉnh, các ngươi chỉ bất quá muốn dùngcách này để dọ thử ta.
Đường Khuyết thốt :
- Ồ?
Vô Kỵ nói :
- Các ngươi còn muốn dùng cách này để dọ thử ta, biểu thị các ngươi còn chưa thểxác định ta thật ra có phải là gian tế hay không.
Đường Khuyết lại cười, lại dùng ánh mắt bén nhọn như mũi kim nhìn chàng chămchăm :
- Ngươi làm sao có thể biết Đường Ngọc còn chưa tỉnh?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì nhân sâm là thuốc bổ, một người trúng độc cho dù đã tỉnh dậy cũngtuyệt không thể uống canh nhân sâm, nếu không chất độc còn dư lại trong thânthể khó tránh khỏi lại phát tác.
Chàng điềm đạm nói tiếp :
- Đường gia là chuyên gia dụng độc, làm sao có thể không hiểu được đạo lý đóchứ?
Đường Khuyết không thể phủ nhận :
- Đạo lý đó bọn ta quả thật nên hiểu.
Vô Kỵ nói :
- Chỉ tiếc gã không hiểu.
Chàng lạnh lùng nhìn Tiểu Bảo :
- Vị bằng hữu của ngươi tịnh không thông minh như bề ngoài của gã cho thấy.
Khuôn mặt anh tuấn phi thường của Tiểu Bảo đỏ bừng lên, nắm chặt quyền đầu,chừng như hận không nhào tới đấm một quyền vào mũi Vô Kỵ được.
Chỉ tiếc một quyền đó thật không có cách nào đánh ra, bởi vì Đường Khuyết khôngngờ cũng đồng ý.
Đường Khuyết lại thở dài, cười khổ :
- Vị bằng hữu của ta quả thật không thông minh như bề ngoài của gã cho thấy,ngươi hình như lại thông minh hơn bề ngoại biểu rất nhiều.
Vô Kỵ nói :
- Cho nên ta đã đến.
Đường Khuyết thốt :
- Chỉ tiếc ngươi quên bên trong ta còn có một bằng hữu khác biết ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết hỏi :
- Ngươi không tin?
Vô Kỵ không thể không tin, bởi vì Đường Khuyết đã đẩy cửa dưới tiểu lâu.
Cửa vừa mở ra, chàng đã nhìn thấy bằng hữu đó.
Người chàng nhìn thấy không những là bằng hữu của Đường Khuyết, vốn cũng làbằng hữu của chàng.
Người chàng nhìn thấy là Quách Tước Nhi.
Trong phòng vừa mát mẻ, vừa u tĩnh.
Quách Tước Nhi đang uống rượu, chễm chệ ngồi dương dương đắc ý trên một cái ghếđiêu hoa uống rượu.
Lúc người đó tỉnh táo xem chừng không nhiều.
Nhưng vừa nhìn thấy Vô Kỵ, gã lập tức tỉnh liền, nhảy dựng lên :
- Là hắn, chính là hắn!
Gã chằm chằm nhìn Vô Kỵ, cười lạnh âm trầm :
- Không tưởng đượng ngươi không ngờ cũng dám đến đây.
Vô Kỵ vẫn không biến sắc.
Trên dưới toàn thân chàng, mỗi một dây thần kinh xem chừng là một sợi thép,thép dùng sắt tinh chất luyện thành.
Đường Khuyết hỏi :
- Ngươi biết hắn?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ta đương nhiên là biết hắn, ta không nhận ra hắn thì ai nhận ra?
Đường Khuyết hỏi :
- Hắn là ai?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ngươi trước hết hãy giết hắn đi, ta nói sau cũng không muộn.
Đường Khuyết thốt :
- Ngươi nói ra trước đi, ta giết sau cũng không muộn.
Quách Tước Nhi nói :
- Vậy là quá trễ.
Gã chỉ Vô Kỵ :
- Người đó không những âm trầm ngoan độc, mà còn rất nguy hiểm, ngươi nhất địnhphải xuất thủ trước.
Đường Khuyết tịnh không có ý tứ động thủ.
Vô Kỵ cũng không động.
Tiểu Bảo lại đã len lén bước qua, xuất thủ nhanh như chớp, một quyền đấm vàomũi Vô Kỵ.
"Bộp" một tiếng, mũi đã gãy.
Gãy không phải là mũi Vô Kỵ, mà là mũi Tiểu Bảo.
Quyền đầu của Tiểu Bảo vừa đánh ra, quyền đầu của Vô Kỵ đã đấm vào mũi TiểuBảo.
Cả người gã bị đấm bay lên, đâm thẳng vào vách tường.
Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Quách Tước Nhi nhảy dựng :
- Ngươi xem xem người đó có đáng chết không, hắn rõ ràng biết quan hệ giữangươi và Tiểu Bảo, hắn không ngờ còn hạ độc thủ, ngươi hiện tại không giết hắnthì còn muốn đợi đến chừng nào?
Đường Khuyết không ngờ vẫn không có ý muốn xuất thủ, lại nhìn Tiểu Bảo lắc lắcđầu thở dài :
- Nhìn ngươi không những không có ngoại biểu thông minh, mà còn ngu hơn cảtrong tưởng tượng của ta.
Quách Tước Nhi hỏi thay Tiểu Bảo :
- Sao vậy?
Đường Khuyết đáp :
- Gã rõ ràng biết người đó rất ngoan độc, lại nguy hiểm, tại sao lại vẫn muốnxuất thủ?
Quách Tước Nhi hỏi :
- Lẽ nào một quyền đó là vô dụng.
Đường Khuyết đáp :
- Xem chừng là vô dụng.
Quách Tước Nhi lại hỏi :
- Ngươi tại sao lại không xuất thủ giùm gã?
Đường Khuyết nhíu mắt nhìn Vô Kỵ :
- Bởi vì ta đối với hắn càng lúc càng có hứng thú.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Ngươi có biết hắn là ai không?
Đường Khuyết đáp :
- Không biết.
Quách Tước Nhi nói :
- Hắn là hung thủ, là hung thủ đã giết mười ba người.
Đường Khuyết hỏi :
- Hắn thật đã giết mười ba người?
Quách Tước Nhi đáp :
- Tuyệt đối không thiếu một người.
Đường Khuyết hỏi :
- Hắn tại sao lại giết bọn họ?
Quách Tước Nhi đáp :
- Bởi vì có người dâng cho hắn năm vạng lượng bạc.
Đường Khuyết hỏi :
- Vô luận là ai, một khi đem dâng cho hắn năm vạn lượng bạc, hắn chịu đi giếtngười?
Quách Tước Nhi đáp :
- Hắn luôn luôn chỉ nhận tiền, không nhận người.
Đường Khuyết bỗng quay mình nhìn Vô Kỵ :
- Lời gã nói có phải là thật không?
Vô Kỵ đáp :
- Chỉ có một câu là không.
Đường Khuyết hỏi :
- Câu nào?
Vô Kỵ đáp :
- Giá tiền gã nói không đúng.
Chàng điềm đạm nói tiếp :
- Hiện tại giá tiền của ta đã tăng rồi, không có mười vạn lượng, ta tuyệt khôngxuất thủ.
Đường Khuyết lại thở dài :
- Cần mười vạn lượng bạc mới giết một người, giá tiền đó quá mắc.
Vô Kỵ thốt :
- Không mắc.
Đường Khuyết hỏi :
- Mười vạn lượng vẫn không mắc?
Vô Kỵ đáp :
- Có người chịu đưa cho ta mười vạn lượng, giá tiền đó tất không mắc.
Đường Khuyết hỏi :
- Lần nào có phải lại có người đưa cho ngươi mười vạn lượng, kêu ngươi đến đâygiết người?
Vô Kỵ đáp :
- Ta luôn luôn chỉ nhận giết người tin chắc có thể giết, sau khi giết ngườinhất định phải có thể thoái lui nguyên vẹn.
Chàng cười lạnh, nói tiếp :
- Người có thể giết rất nhiều, chỗ giết người cũng không ít, ta còn chưa muốnchết, tại sao lại phải đến Đường Gia Bảo Phố giết người của Đường gia?
Đường Khuyết cười lớn :
- Có lý.
Quách Tước Nhi lại hét lớn :
- Nhưng hắn đến đây không phải là có hảo tâm đâu.
Đường Khuyết thốt :
- Ồ?
Quách Tước Nhi nói :
- Hắn giết người, người ta đương nhiên cũng muốn giết hắn, hắn đến đây nhấtđịnh là vì muốn tránh gió, ngươi nếu nghĩ hắn thật là bằng hữu của Đường Ngọc,có lòng hảo tâm muốn đưa Đường Ngọc về, ngươi đã lầm rồi, ngươi nếu lưu giữ hắnlại, nhất định sẽ rước phiền lên người.
Đường Khuyết mỉm cười :
- Ngươi thấy ta có phải là người sợ phiền toái không?
Quách Tước Nhi ngây người, thở dài, cười khổ :
- Không.
Đường Khuyết nói :
- Kỳ thật các ngươi vốn đáng lẽ là hảo bằng hữu.
Quách Tước Nhi giận dữ hét :
- Ta tại sao lại đi giao kết bằng hữu với hung thủ sát nhân?
Đường Khuyết nheo mắt, cười nói :
- Bởi vì ngươi cũng chỉ bất quá là một tên trộm vặt, tịnh không hay ho gì hơnhắn.
Quách Tước Nhi không nói gì, lại vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ không lý gì tới gã.
Đường Khuyết cười lớn, dùng đôi bàn tay mập mạp trắng nõn nắm tay Vô Kỵ :
- Không cần biết ngươi vì sao mà đến đây, đã đến rồi, ta tuyệt không để ngươiđi.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì ta thích ngươi.
Hắn nheo mắt cười cười :
- Cho dù ngươi đến đây giết người, chỉ cần người ngươi giết không phải là ta,không quan hệ gì.
Tay hắn vẫn còn đặt trên tay Vô Kỵ, lúc đó chợt có đao quang lóe lên, đâm thẳngvào sau lưng Vô Kỵ.
Đao rút ra từ trong giày của Tiểu Bảo.
Gã một mực chằm chằm nhìn Vô Kỵ một cách oán hận, giống như một bà vợ ghentuông đang nhìn tình nhân của chồng.
Gã dụng toàn lực đâm một đao.
Tay Vô Kỵ bị nắm chặt.
Vô Kỵ căn bản không quay đầu lại, bỗng đá ngược một cước, Tiểu Bảo bị đá baybổng lên.
Sau lưng chàng xem chừng còn có mắt.
Đường Khuyết lại cười lớn :
- Sát thủ phải cần mười vạn lượng mới chịu xuất thủ sát nhân quả nhiên có chúttài nghệ.
Vô Kỵ lạnh lùng thốt :
- Người muốn mười vạn lượng mới chịu xuất thủ sát nhân, không những cần có tàinghệ, còn phải có quy củ.
Đường Khuyết hỏi :
- Quy củ gì?
Vô Kỵ đáp :
- Có người muốn đánh bể mũi ta, ta nhất định đánh bể mũi hắn.
Đường Khuyết hỏi :
- Có người muốn giết ngươi, ngươi nhất định cũng phải giết hắn?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không giết hắn.
Đường Khuyết hỏi :
- Tại sao?
Vô Kỵ hững hờ đáp :
- Bởi vì ta chưa từng giết người miễn phí.
Tiểu Bảo ôm mũi, lau máu, khản giọng nói :
- Nhưng ta nhất định phải giết ngươi.
Gã xông qua :
- Ngươi nhớ lấy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết chết ngươi.
Gã xông ra ngoài bỏ đi.
Quách Tước Nhi chợt cười, cười lớn :
- Lý Ngọc Đường, Lý Ngọc Đường, xem ra không cần biết ngươi trốn ở đâu, cũng cóngười muốn giết ngươi, người như ngươi có thể sống lâu mới là quái sự.
Vô Kỵ lạnh lùng nhìn gã, gằn từng tiếng :
- Ngươi là ngoại lệ.
Quách Tước Nhi hỏi :
- Ngoại lệ gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chưa từng giết người miễn phí, nhưng vì ngươi, ta lại rất có thể phá lệmột lần.
Quách Tước Nhi không cười nữa, cũng lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, cũng lạnhlùng thốt :
- Ngươi cũng là ngoại lệ.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Quách Tước Nhi nói :
- Ta chưa từng ăn cắp đồ miễn phí, nhưng vì ngươi, ta lúc nào cũng có thể phálệ một lần.
Vô Kỵ cười lạnh :
- Ngươi có thể ăn cắp cái gì của ta?
Quách Tước Nhi đáp :
- Ắn cắp cái đầu ngươi.
Hai người đồng thời quay mình, chừng như ai cũng không chịu nhìn đối phươngthêm một lần nữa.
Nhưng giữa tích tắc bọn họ chuyển mình, hai người đều len lén trao đổi một ánhmắt.
Giữa tích tắc đó, Quách Tước Nhi thoáng lộ xuất một nụ cười giảo hoạt, trànngập mừng vui, cũng tràn ngập tán thưởng.
Vô Kỵ quả thật đáng để tán thưởng.
Vở kịch này chàng diễn thật không tệ, mới thấy đã diễn một mạch luôn tuồng.
Giữa tích tắc đó, thứ thoáng lộ trong ánh mắt Vô Kỵ chỉ có cảm kích.
Chàng không thể không cảm kích.
Không có Quách Tước Nhi, chàng căn bản vô phương diễn xuất vở kịch đó, cả vaidiễn cũng là nhờ Quách Tước Nhi an bài cho chàng.
Chàng thấy được vai diễn đó rất đẹp mắt, ít ra có thể làm đẹp mắt Đường Khuyết.
Đường Khuyết chính đang cần một người lúc nào cũng có thể đi giết người chohắn.
Quách Tước Nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng thấy được điểm đó, cho nên mớian bài một vai diễn như vậy cho Vô Kỵ.
Hiện tại Vô Kỵ đương nhiên cũng tin lời nói của Đường Khuyết, ở đây quả thật cómột bằng hữu đang đợi chàng.
May là bằng hữu đó tịnh không phải là bằng hữu của Đường Khuyết, mà là bằng hữucủa chàng.
Bằng hữu như vậy chỉ cần có một người cũng đủ rồi.
Vô Kỵ chưa từng nghĩ đến ở đây chàng còn có bằng hữu, hơn nữa lại là một hảobằng hữu.
Sai lầm
Tiểu lâu đó tịnh không thể coi là nhỏ, trên lầu không ngờ có bốn gian phòng,bốn gian phòng đều không thể coi là chật hẹp gì.
Đường Khuyết đưa Vô Kỵ vào căn phòng thứ nhất bên trái :
- Ngươi thấy gian phòng này ra sao?
Trong phòng có giường chiếu rộng rãi mềm mại, trên giường đã sắp dọn sạch sẽgọn gàng, ngoài song cửa một màu xanh rờn, không khí trong ngần tươi mát.
Vô Kỵ đáp :
- Rất tốt.
Đường Khuyết hỏi :
- Ngươi có muốn ở lại đây không?
Vô Kỵ đáp :
- Muốn.
Đường Khuyết thốt :
- Ta cũng rất muốn để ngươi ở lại đây, ngươi cao hứng ở bao lâu thì cứ ở bấylâu.
Vô Kỵ nói :
- Vậy thì rất tốt.
Đường Khuyết thốt :
- Chỉ tiếc còn có một điểm không tốt mấy.
Vô Kỵ hỏi :
- Điểm gì?
Đường Khuyết không trả lời, hỏi ngược :
- Ngươi trú ở khách sạn, chưởng quầy của khách sạn có phải cũng hỏi quý tínhđại dạnh của ngươi? Từ đâu đến? Đến đây có công cán gì?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Đường Khuyết hỏi :
- Ta có bao giờ hỏi ngươi chưa?
Vô Kỵ đáp :
- Chưa.
Đường Khuyết hỏi :
- Ngươi có biết tại sao ta còn chưa hỏi không?
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì ta không thể cho ngươi cơ hội luyện tập.
Vô Kỵ hỏi :
- Luyện tập cái gì?
Đường Khuyết đáp :
- Luyện tập nói láo.
Hắn lại nhíu mày :
- Nói láo nhiều lần, cả chính mình cũng sẽ tin, hà huống là người khác.
Vô Kỵ nói :
- Có lý.
Đường Khuyết thốt :
- Cho nên những chuyện đó bọn ta chỉ có thể hỏi ngươi một lần, không cần biếtngươi có nói láo hay không, bọn ta nhất định có thể nhìn ra.
Vô Kỵ hỏi :
- Bọn ngươi?
Đường Khuyết đáp :
- Ý tứ "bọn ta" là ngoại trừ ta ra còn có những người khác.
Vô Kỵ hỏi :
- Những người khác đó là ai?
Đường Khuyết đáp :
- Là những người chỉ cần nhìn là biết ngươi có nói láo hay không.
Hắn lại dùng bàn tay vừa mập vừa trắng đó nắm chặt tay Vô Kỵ :
- Kỳ thật ta biết ngươi tuyệt không nói láo, nhưng ngươi nhất định phải thôngqua ải này mới có thể ở lại đây.
Vô Kỵ hỏi :
- Các ngươi chuẩn bị khi nào hỏi?
Đường Khuyết đáp :
- Bây giờ.
Hai chữ đó vừa nói xong, hắn đã điểm vào huyệt đạo của Vô Kỵ.
Vô Kỵ để hắn nắm chặt tay là đã chuẩn bị để hắn điểm huyệt.
Vô Kỵ nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ chàng đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, đãtuyệt đối tín nhiệm hắn.
--- Một người trong lòng mình không có gian trá mới có thể đi tín nhiệm ngườikhác.
Chàng nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ trong tâm chàng thản nhiên.
--- Nếu quả mình muốn người ta tín nhiệm mình, trước hết phải để người ta nghĩmình tín nhiệm người ta.
Chàng nhất định phải làm cho Đường Khuyết tín nhiệm chàng, nếu không chàng cănbản không có cách nào sinh tồn ở đây.
* * * * *
Ánh đèn sáng chóa chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Bốn bề một màn hắc ám.
Chàng không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy trong bóng tối có tiếng hôhấp nhè nhẹ, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một người.
Chàng không biết những người đó là ai, cũng không biết Đường Khuyết đã dẫnchàng đến đâu.
Chàng cũng không biết những người đó đang chuẩn bị dùng cách nào để tra hỏichàng.
Trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên, có thêm vài người từ bên ngoàiđi vào.
Có một người hững hờ nói bốn chữ :
- Ta đã đến trễ.
Người đó tịnh không phải muốn giải thích tại sao mình đến trễ, càng hoàn toànkhông có ý xin lỗi.
Người đó xem chừng nghĩ người ta đều nên đợi người đó.
Thanh âm của người đó trầm lắng, lãnh đạm, tràn đầy tự tin, hơn nữa còn mangtheo một thứ kiêu ngạo khó tả.
Nghe thấy thanh âm người đó, máu huyết toàn thân Vô Kỵ tựa hồ xông hết lên đỉnhđầu, toàn thân phảng phất như bị lửa thiêu.
Chàng đương nhiên nhận ra thanh âm của người đó.
Cho dù có đày chàng xuống địa ngục vạn kiếp không hồi phục, cho dù có bằm toànthân chàng nát nhừ như bùn sình, thiêu thành tro tàn, chàng cũng tuyệt khôngthể quên được người đó.
Thượng Quan Nhẫn!
Ngươi đó là Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn chung quy đã xuất hiện.
Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy lão ta, lại đã có thể nghe được hơi thở của lãota.
Thù hận bất cộng đái thiên, huyết lệ vĩnh viễn chảy không hết, tuyệt không cóbất cứ một ai có thể tưởng tượng được nỗi khốn khổ và khó chịu đó...
Hiện tại thù nhân đã ở chung một phòng, chỉ cách một làn hơi, chàng lại chỉ cònnước ngồi yên đó như một tử thi, cả động cũng không thể động.
Chàng tuyệt không thể động.
Chàng nhất định phải dùng tận lực khống chế lấy mình. Hiện tại thời cơ còn chưađến, hiện tại chàng chỉ cần động là chết không chỗ chôn thân.
Chết thì không sợ.
Nhưng nếu chàng chết đi, thù nhân của chàng vẫn còn sống, chàng làm sao dámnhìn phụ thân dưới cửu tuyền được.
Chàng thậm chí cả một chút biểu tình lạ lùng cũng không thể để lộ ra.
Tuyệt không có bất cứ một ai có thể hiểu được thứ nhẫn nại đó gian nan đến cỡnào, thống khổ đến cỡ nào.
Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.
Đầu chàng phảng phất có một lưỡi đao bén ngót đang chẻ ra làm hai, cắt xẻ từngphân từng phân.
Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.
Thượng Quan Nhẫn đã ngồi xuống.
Ánh đèn từ trong bốn trản khổng minh đăng chế tác tinh xảo bắn ra, tập trungtrên mặt Vô Kỵ.
Trên mặt Vô Kỵ đã rướm mồ hôi.
Chàng tuy nhìn không thấy Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn lại nhìn thấychàng rất rõ.
Chàng chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Thượng Quan Nhẫn dưới tình huống nhưvầy.
Chàng tin bộ dạng của mình đã biến đổi rất nhiều, có lúc chính chàng nhìn vàogương cũng không nhận ra mình.
Nhưng chàng lại không thể tin chắc xác định Thượng Quan Nhẫn có phải cũng khôngnhận ra chàng.
Thượng Quan Nhẫn nếu nhận ra chàng, hậu quả đó chàng cảm liên tưởng cũng khôngdám tưởng.
Cái ghế chàng ngồi tuy rộng rãi bằng phẳng, chàng lại cảm thấy không khác gìngồi trên một lò lửa ghim đầy gai nhọn.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục chàng.
Trong bóng tối chung quy đã có thanh âm truyền ra, tịnh không phải là thanh âmcủa Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn không ngờ lại không nhận ra chàng.
"Họ tên của ngươi là gì?" Thanh âm trong bóng tối đang hỏi.
- Lý Ngọc Đường.
- Quê quán của ngươi?
- Hoài Nam, Tích Khê, thôn Khê Đầu.
- Phụ mẫu của ngươi?
- Lý Vân Chu, Lý Quách thị.
Câu hỏi hỏi rất mau, câu trả lời của Vô Kỵ lại rất lưu loát.
Bởi vì chỉ cần là chuyện bọn họ có thể hỏi tới, chàng không biết đã tự hỏi mìnhbao nhiêu lần.
Chàng tin rằng cho dù là công môn lão lại từng tra án nhiều năm cũng tuyệt đốikhông thấy được lời nói của chàng là thật hay giả.
Chàng nói đương nhiên không phải là nói thật, cũng tịnh không hoàn toàn là giả.
--- Nếu quả mình muốn lừa người ta, tối thiểu trong ba câu nói láo phải thêm vàobảy câu nói thật, người ta mới có thể tin được.
Chàng chưa quên lời giáo huấn đó.
Chỗ chàng nói vối là quê hương của bà vú của chàng, chàng thậm chí có thể nóiđược phương ngôn của nơi đó.
Nơi đó cách xa ở đây rất xa, bọn họ cho dù có muốn đi điều tra, đi về ít nhấtcũng phải mất hai chục ngày.
Muốn điều tra một người căn bản không tồn tại càng hao phí thời gian, đợi đếnlúc bọn họ điều tra ra chân tướng, sớm nhất cũng là chuyện sau một tháng, trongvòng một tháng đó, chàng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Chàng nhất định phải tận lực tranh thủ thời gian.
Chàng nói phụ thân của chàng là một tú tài thi rớt, hồi chàng còn rất nhỏ, chamẹ đều đã mất.
Chàng lưu lãng giang hồ, gặp được một dị nhân nằm trong quan tài, dẫn chàng vềmột huyệt động như một phần mộ, truyền hơn một năm võ công và kiếm pháp.
Dị nhân đó bị trúng độc tê liệt, không thể để chàng ở lâu, cho nên chàng chỉcòn nước lại đi lưu lãng giang hồ.
Dị nhân đó cảnh cáo chàng, không cho phép chàng dùng kiếm pháp mà xưng danhtrong giang hồ, cho nên chàng chỉ còn nước làm một kẻ sát nhân vô danh.
Người sống bằng nghề sát nhân vốn nhất định phải khước từ thanh danh, gia đình,tình cảm.
Chàng và Đường Ngọc có thể kết giao bằng hữu là vì bọn họ đều là người vô tình.
Gần đây chàng lại ngộ kiến Đường Ngọc ở Sư Tử Lâm, hai người kết bạn đồng hành,đến tiểu thành nơi biên duyên Thục cảnh, Đường Ngọc nửa đêm đi phó ước, trễ rồimà chưa về, lúc chàng tìm thấy thì Đường Ngọc đã thành phế nhân bán sống bánchết.
Chàng đem Đường Ngọc về, ngoại trừ vì quan hệ bằng hữu giữa hai người ra, cũnglà vì chàng muốn tìm chỗ tránh cừu thù.
Chàng tin đối đầu của chàng cho dù có biết chàng đang ở Đường Gia Bảo Phố, cũngtuyệt không dám đến tìm chàng.
Những lời nói đó không cần biết là thật hay giả, lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lúc chàng nói đến dị nhân trong quan tài, hô hấp của mọi người trong bóng tốinghe được đều phảng phất biến thành nặng nề.
Bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã nghe qua truyền thuyết liên quan đếnngười đó.
Nhưng bọn họ tịnh không hỏi nhiều về chuyện của người đó, giống như ai ai cũngkhông muốn đề cập đến ôn thần vậy.
Bọn họ cũng không hỏi đến lần ước hẹn chết chóc của Đường Ngọc ở tiểu thành nơibiên cảnh.
Đường Khuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, đã điều tra chuyện đó rất rõ ràng,những an bài của Vô Kỵ ở đó tịnh không lãng phí chút nào.
Bọn họ tranh nghị đích thị là có nên để một người có phiền hà ở lại hay không.
Trong bóng tối chợt vang lên một giọng nói nhẹ hẫng, tất cả mọi tranh nghị đềulập tức đình chỉ.
Một thanh âm suy nhược già nua chầm chậm kết luận :
- Không cần biết hắn là ai, hắn vẫn là bằng hữu của Đường Ngọc, không cần biếtvì sao hắn đã đưa Đường Ngọc về, hắn cuối cùng cũng đã đưa Đường Ngọc về. Chonên hắn có thể ở lại, hắn muốn ở lại đây bao lâu, cứ cho ở lại bấy lâu.
Cho nên Vô Kỵ đã ở lại.
* * * * *
Đêm.
Song cửa sổ khép hờ, gió ngoài song cửa lùa vào, vừa trong veo, vừa tươi mát.
Đường Khuyết đã đi, trước lúc đi, hắn nheo mắt cười nói với Vô Kỵ :
- Ần tượng của Lão Tổ Tôn đối với ngươi rất tốt, hơn nữa nghĩ lời nói của ngươiđều là nói thật, cho nên mới để ngươi ở lại.
Muốn qua mặt một lão thái bà đã làm tới bậc tổ mẫu tịnh không phải là chuyệnrất khốn khó.
Có thể qua mặt Thượng Quan Nhẫn không phải là dễ.
Đó có lẽ chỉ vì lão ta có nằm mộng cũng không tưởng được Triệu Vô Kỵ dám đếnĐường Gia Bảo Phố, có lẽ là vì thanh âm, dung mạo của Vô Kỵ quả thật đều đãbiến đổi rất nhiều.
Vô Kỵ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bởi vì chàng không tin đó là vận khí, cũng không tưởng ra được lý do nào khác.
Chàng rất muốn nhìn xem Thượng Quan Nhẫn có phải cũng đã biến đổi, có thể làmcho chàng nhận không ra.
Chàng chỉ có thể cảm thấy chỗ đó là một sảnh đường rất lớn, ngoại trừ ĐườngKhuyết và Thượng Quan Nhẫn ra, ít nhất còn có mười người đang ở đó.
Mười người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là nhân vật thủ não của Đườnggia.
Chỗ đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là trong "Hoa Viên". Rất có thể làtrung ương cơ mật phát ra hiệu lệnh của Đường Gia Bảo Phố.
Lúc đi, chàng bị Đường Khuyết điểm vào huyệt ngủ. Thủ pháp điểm huyệt của ĐườngKhuyết vừa chuẩn vừa nặng, chàng không còn cảm giác gì.
Lúc về, Đường Khuyết đối với chàng khách khí, chỉ bất quá dùng một vuông lụađen che mắt chàng, còn dùng một tiểu kiệu loại hoạt can khiêng chàng đi.
Chàng tuy vẫn nhìn không thấy đường xuất nhập, lại có thể cảm thấy được từ tiểulâu chỗ chàng trú ngụ đến đó tổng cộng đã đi một ngàn bảy trăm tám mươi babước.
Mỗi một bước chàng đều tính hết.
Từ chỗ đó trở về, có đi xuống dốc, có ba chỗ có bậc thang, tổng cộng là chínmươi chín bậc thang, qua một vườn hoa, một cánh rừng, còn đi qua một dòng suối.
Chàng có thể ngửi thấy hương hoa và tiếng lá cây xào xạc, cũng nghe được tiếngsuối chảy.
Lúc đi qua dòng suối, chàng còn ngửi được một mùi vị lưu huỳnh tiêu thạch, dòngsuối đó rất có thể là suối nước nóng.
Khí hậu Thục Trung ấm nóng, rất có nhiều chỗ có suối nước nóng.
Hiện tại mở song cửa ra là có thể nhìn thấy cánh rừng hồi nãy chàng đi ngang.
Ra khỏi cánh rừng, quẹo phải, đi lên bậc đá có ba mươi tám nấc, quẹo qua mộtvườn hoa đầy hoa thược dươc, mẫu đơn, là đến dòng suối nước nóng đó.
Đến dòng suối nước nóng, khoảng cách đến chỗ tra vấn không còn xa nữa.
Chàng tin rằng mình nhất định có thể tìm ra.
Trên con đường đó đương nhiên khó tránh khỏi có cảnh vệ núp canh, nhưng hiệntại đêm đã khuya, phòng thủ nhất định có sơ hở.
Hà huống hôm nay chàng mới đến, người ta cho dù có hoài nghi chàng cũng tuyệtđối không tưởng được chàng đêm nay đã có hành động.
Chàng nghĩ đây là cơ hội của chàng, sau này vị tất có thể có cơ hội tốt như vầy.
Chàng quyết định bắt đầu hành động.
Song cửa sổ đã mở ra, bên ngoài song cửa là cánh rừng, từ dưới đất lên đến songcửa tuyệt không quá ba trượng.
Nhưng chàng tịnh không leo từ song cửa xuống.
Nếu có người đang giám thị chàng, chỗ chú ý nhất nhất định là song cửa sổ đó.
Cho nên chàng thà đi ra cửa chính, đi xuống lầu, cho dù bị người ta phát hiện,chàng cũng có thể giải thích: "Giường chiếu chỗ mới còn chưa quen, cho nênngủ không được, muốn đi ra ngoài dạo một chút".
Chàng đã học vô luận làm chuyện gì đều trước hết phải chừa lại cho mình một conđường thoái.
Ngoài cửa có một con đường, ba gian phòng kia cửa đều đóng kín, cũng không biếtcó ai trú ngụ.
Nơi đây tưởng tất là khách phòng chỗ Đường gia tiếp đãi tân khách, Quách TướcNhi rất có thể cũng ở đây.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không muốn đi tìm gã.
Chàng tuyệt không thể để bất cứ người nào của Đường gia nhìn thấy bọn chàng làbằng hữu.
Đó cũng là một con đường thoái chàng lưu lại cho mình.
Trong ngoài tiểu lâu quả nhiên không có cảnh vệ, trong khu rừng cũng không thấycó mai phục bí mật gì.
Những năm gần đây, trong giang hồ không có ai dám xâm phạm Đường Gia Bảo Phố,đã thanh bình quá lâu luôn luôn khó tránh khỏi có chút sơ ý, hà huống nơi đâygần sát trung ương nội bộ của Đường gia, người không quen biết căn bản không cócách nào tiến nhập vào khu này.
Vô Kỵ lại vẫn rất cẩn thận.
Cánh rừng chiếm một khoảnh đất rất rộng, theo tính toán của chàng, phải đi bốntrăm mười ba bước mới có thể vượt qua.
Chàng tin tính toán của mình tuyệt đối chuẩn xác.
Cho dù lối bước đi, bước ngắn bước dài, sai biệt lắm cũng không thể quá ba mươibước.
Chàng tính đúng phương hướng, bước đúng bốn trăm mười ba bước.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Chàng lại bước thêm ba chục bước.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Chàng bước thêm năm chục bước nữa.
Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.
Lòng bàn tay của Vô Kỵ đã toát mồ hôi lạnh.
Cánh rừng này không ngờ đột nhiên đã biến thành một biển cây vô biên vô bờ, xemchừng vĩnh viễn đi không ra được.
Lẽ nào trong rừng cây có mai phục một thứ kỳ môn độn giáp?
Chàng không nhìn thấy.
Lá cây dày đặc che chắn ánh đêm, cả tinh quang cũng không rọi xuyên được.
Chàng quyết định leo lên ngọn cây nhìn thử.
Quyết định đó của chàng là sai lầm.
Dưới tình huống như vầy, vô luận là sai lầm lớn hay nhỏ đều là sai lầm trímệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip