15.


sau khi park jimin rời đi, kim taehyung và jeon jungkook mới lần lượt đi vào, sau đó đóng chặt cánh cửa lại.

nhìn thấy kim y/n tâm trạng ngồi trên giường bệnh, tấm chăn mỏng xộc xệch khác với ban nãy, taehyung khó hiểu liếc nhìn.

- chuyện gì vừa xảy ra vậy? đánh nhau sao?

- không.

y/n lắc lại đầu một cái, sau đó trở về trạng thái bình thường.

cô liếc nhìn jungkook một cái, nhóc con lập tức chột dạ mà nhìn xuống dưới đất.

cô thở dài một hơi, cầm lấy đĩa táo taehyung gọt sẵn ban nãy để lên giường, từ từ thưởng thức.

- em dẫn jimin đến đây à ?

jungkook nhìn lên, thấy bộ dáng lãnh đạm của y/n, trong lòng đỡ căng thẳng hơn một chút mới trả lời.

- em không cố ý, anh ấy nằng nặc đòi đến. em chỉ vừa mới nói là chị ở asan, anh ấy đã chạy như điên trên đường để tới, lúc vào bệnh viện còn làm ầm lên ở quầy lễ tân để hỏi số phòng.

- ừm..

y/n không tức giận, sau câu nói ban nãy của jimin, trong lòng cô có chút trùng xuống.

jungkook thấy cô không nói gì, chỉ biết thầm cầu xin rằng cô sẽ không tức lên.

không ai muốn một người phụ nữ nguy hiểm nổi giận đâu..,

đặc biệt là kim y/n.


taehyung là người thường ở bên cạnh cô để chăm sóc.

cậu là công tử nhà giàu, bố mẹ là doanh nhân nổi tiếng nên tiền tiêu không hết, vậy nhưng lại chẳng để ý đến cậu con trai độc nhất nhà họ kim, làm cậu trở nên hư hỏng đến như vậy.

nói là hư hỏng cũng không phải, chỉ là cậu trở thành một dân chơi vì sự thiếu quan tâm từ phụ huynh mà thôi.

còn về việc vì sao cậu thành như vậy, một phần trong đó là từ y/n.

- để ý park jimin kia rồi ?

taehyung trầm giọng hỏi.

y/n giật mình liếc nhìn taehyung đang nằm trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, hai mắt đã nhắm nghiền mà miệng vẫn nói, cô thở hắt, quay mặt vào trong.

- im mồm đi.

- không nghĩ là mày lại để ý thằng ranh đấy.

taehyung ngồi thẳng dậy, tiến đến chiếc bàn ở bên cạnh cầm lên ly nước.

- không. im mẹ mồm.

- không thích? chắc không ?

- không thích, có chết mới để ý đến nó.

- thôi bà bớt xàm lờ hộ cái, thích người ta thì há miệng nói một câu là xong chứ có cái bướm gì mà phải suy nghĩ. buồn bã cái đéo gì khiếp nhìn phát buồn nôn !

taehyung nhếch mép khinh bỉ mắng y/n một trận, nhưng ngay sau đó liền ăn trọn vẹn một cái dép bông bệnh viện vào miệng.

- đ*t mẹ mày đến thăm tao hay làm cái l*n gì ở đây vậy ? muốn đánh nhau à ?!

- không không xin lỗi, được chưa !

- ngậm mẹ mồm vào nếu không tao đánh cho lại chạy đi mách mẹ.

taehyung nhếch mép nhưng rồi vẫn rén mà im miệng lại. cậu không muốn y/n cáu lên, nhưng cũng không muốn cô đứng dậy tẩn cho cậu một trận trong cái tình trạng què quặt này.

tốt nhất là im miệng.

bên ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi vào; bên trong vẫn có người mệt mỏi thở dài..





park jimin đến lớp, điều đầu tiền cậu làm là nhìn về chiếc bàn số mười hai mà có một cô nữ sinh hay ngồi. tầm này còn chưa đến, có lẽ đã là nghỉ học.

jimin thở dài ngồi xuống ghế của mình, mới sáng ra mà năng lượng của cậu đã bị rút cạn gần hết, cậu gục mặt xuống bàn, lại thở dài một hơi nữa.

cậu rút điện thoại trong túi ra, vào mục maps tìm kiếm đường đi từ trường đến bệnh viện asan.

đường đi hai phía cũng chỉ tính đến mười phút đi xe, thế nhưng cậu lại chẳng có can đảm đi tới.

cứ như vậy, jimin cứ bật điện thoại rồi lại tắt như chờ đợi một điều gì đó, nhưng lại thất vọng bỏ đi.

cậu lại nhớ cái lúc mà có ai đó mắng chửi cậu một cách dã man chỉ vì cậu yếu ớt không dám đáp trả, rồi có khi người đó lại là người bảo vệ cậu nhiều nhất, có những lúc người đó xuất hiện rồi rảnh rang tặng cậu mấy cái nhếch mép, tặng cậu một cái đấm vừa phải vào bắp tay cậu...

chỉ có thể là kim y/n ưa bạo lực !

tại sao đột nhiên lại nhớ tới kim y/n cơ chứ? rõ ràng cậu ta đã đuổi mình đi như vậy.

jimin thở dài bất lực, úp mặt xuống bàn nhắm nghiền mắt.

cả ngày hôm đó, jimin trải qua một buổi học với tất cả những sự chán nản trên đời mà cậu đã thu thập được, chưa bao giờ chàng trai của chúng ta lại cảm thấy môn toán có thể phiền phức như thế.

đến tận lúc tiếng chuông báo hết giờ vang lên, jimin vẫn không nhét được một chữ nào vào đầu.

ngày hôm nay đi học quả thực quá đỗi phí tiền, trong khi não của cậu gần như bay trên mây.

jimin chán nản cất sách vở, rồi lững thững đi bộ về một mình.

- park jimin !

jimin dừng bước khi nghe thấy một tiếng gọi lảnh lót phía sau lưng mình.

cậu quay lại, nhìn thấy một nữ sinh với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen xõa ngang lưng, cô gái mặc bộ đồng phục của trường, tay cầm sách vở gọi với theo.

- cậu gọi tôi à?

jimin hỏi.

- cậu là park jimin đúng không?

jimin gật đầu.

- mình là jang ahn na, mình học lớp bên cạnh. mình thấy tên cậu luôn đứng trong top 3 của trường nên thật sự ngưỡng mộ cậu. có thể cho mình làm quen không?

jimin nhìn nụ cười của ahn na trên môi, bất giác cũng mỉm cười theo, y/n cũng bị cậu ném qua chỗ nào không biết.

- ừm, nhưng bây giờ mình phải về rồi, hẹn gặp cậu ngày mai nhé?

- cậu đi đường chỗ quán teokbokki của bác oh đúng không? mấy lần mình thấy cậu đi qua đó cùng với một bạn nữ khác.

- đúng rồi, mình đi về bằng đường đó.

- vậy chúng ta đi chung được không? mình cũng đi đường đó về.

jimin hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng đồng ý.

ahn na rất vui vẻ, cô bé cười thật tươi sau đó cùng jimin sóng đôi đi về.

tuy nhiên, khi hai người đi qua quán teokbokki đó, jimin và ahn na đã rẽ vào để làm "vài miếng". kết quả, hai người ngồi trò chuyện rôm rả tới hơn một giờ chiều mới về, và điều này đã làm tâm tình của jimin vui lên một chút.

- hẹn gặp cậu ngày mai nhé jimin.

- được, tạm biệt ahn na.

ahn na đúng kiểu học sinh chăm ngoan mà jimin hay biết, cô gái hay cười và thật sự rất đáng yêu. cô khác hẳn với y/n ưa bạo lực của cậu.

jimin mỉm cười nhìn ahn na đi khuất, mới đi vào nhà.






chời ná thở.

hôm qua tui xem mtv bài life goes on của bangtan mà jimin soái quá trời hmu hmu mng ơi !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip