49.
căn hộ của jimin là một căn chung cư nhỏ nằm trên tầng 13 của tòa nhà. thật sự mà nói, vẫn còn có thứ gì đó giữa hai người khiến y/n không thể nào thoải mái chấp nhận được. thật là điên rồ khi nói rằng y/n cảm thấy vui mừng vì sự trở lại của jimin, người mà cô đã gây ra cho một tổn thương quá đỗi nặng nề năm đó. cô vẫn luôn tự huyễn rằng giữa hai người chỉ đơn thuần là thứ tình cảm bạn bè thông thường, mà không hề nhận ra sự thay đổi quái lạ của nhịp đập trái tim.
vì chân của y/n vẫn thuộc trường hợp bị thương nặng nề, cho nên cô được miễn nhiễm sử dụng xe lăn, và người giúp cô di chuyển không ai khác là jimin.
trên con đường cả hai về căn hộ, một khoảng không im lặng đè lên vai hai người. không ai nói với ai một lời nào, cho đến tận lúc cửa được mở, và y/n thì hoàn toàn choáng ngợp về nội thất bên trong căn nhà.
ở phòng khách dường như đã được bố trí sẵn nội thất, nhìn qua cũng biết nó thuộc dạng thượng lưu thế nào. dù không quá để ý về bất động sản, nhưng y/n cũng loáng thoáng nghe qua về khu chung cư này.
- tôi giúp em tháo giày?
jimin vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm, cũng không có ý định thay đổi xưng hô, y/n chán không buồn giục nữa, cứ để mặc cái cách xưng hô lạ kì kia ở đó.
- tôi tự tháo được.
jimin không đòi hỏi, gật đầu, kéo vali đi vào trong nhà. cái vali này là taehyung mang đến từ ban nãy, để cho cuộc sống của y/n thoải mái hơn.
- dù sao thì xe lăn cũng đã đi ở ngoài đường rồi, tôi bế em vào nhé?
y/n bất ngờ, tròn mắt nhìn jimin. sau 8 năm không gặp, một việc rùng mình khác mà cậu ta muốn làm cho cô chính là.. bế?
- k-không, tôi tự vào được.
jimin nhíu mày không hài lòng.
- chân em còn băng bó như thế thì vào làm sao?
- tôi tự đi được mà.
y/n chứng mình lời mình nói bằng cách cố gắng đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu từ từ nhấc từng chân lên bước đi. điều này coi chừng đối với cô khá khó khăn, bởi vì các lần khác cô có thể chỉ bị chảy máu, hoặc bị đánh, còn lần này thì ăn trọn vẹn một viên đạn. jimin không có ý mạo phạm đến thân thể của y/n, anh chỉ đứng yên đó nhìn, tư thế sẵn sàng ngay khi cô có thể ngã.
nhìn dáng vẻ chật vật của y/n đang cố gắng bước đi, jimin mỉm cười nhẹ. cô vẫn luôn ngang bướng như thế, kể cả khi bản thân có chết, cũng không cầu xin sự trợ giúp của người khác.
y/n cố gắng bước đi, nhưng cô không nhận thức được việc chân của mình không chỉ đơn thuần là một vết thương nhỏ nữa. ngay khi cô muốn bước tiếp, chân trụ còn lại đã không còn đủ sức để nâng đỡ cả cơ thể, vì thế y/n mất đà, bất ngờ ngã nhào về phía trước.
không nằm ngoài dự đoán của cô, người đang đỡ lấy chính mình trước khi cô kịp hôn mặt đất là park jimin. cậu ta có vẻ vẫn còn khá hoảng, nên liên tục hỏi dồn.
- em có sao không? chân của em đâu đủ khỏe đến thế cơ chứ ?!
jimin hơi bực, không cần đến sự đồng ý của y/n, jimin lập tức xoay lưng lại, để y/n ngã ngay lên lưng mình, sau đó thoăn thoắt nhấc cô dậy khỏi mặt đất, cõng vào phòng.
y/n chả nhẽ lại không mất đà? cô phải gấp gáp bá vào cổ của jimin trước khi một lần nữa ngã xuống đất, đành cắn răng để yên cho cậu cõng vào phòng. y/n có thể nhận ra một cái nhếch mép nhẹ trên má jimin khi cô im lặng quàng vào cổ cậu, ngoan ngoãn để cho jimin đưa vào phòng.
- cậu cười cái gì?
jimin biết mình đã bị phát hiện ra, cho nên không giấu giếm gì nữa, nhoẻn miệng cười.
- ah, tôi chợt nhận ra mình quên vali ngoài cửa.
jimin lại giữ lấy chân y/n, quay người đi ra phòng khách để lấy vali trong khi cậu có thể thả y/n xuống chiếc giường bên cạnh.
y/n lại phải nhẫn nhịn, để yên cho khoảng thời gian cô ngồi trên lưng jimin kéo dài thêm mấy giây nữa. jimin đi ra ngoài, thật sự đi lấy chiếc vali ngoài cửa, sau đó lại thong thả đi vào.
- chết, quên mất, hình như chìa khóa ô tô vẫn ở tủ giày thì phải?
rồi jimin lại để vali ở trong phòng, một lần nữa quay ra cửa, kiếm tìm chiếc chìa khóa xe cậu để ở đâu đó.
- này.
y/n gọi.
- hửm?
- cậu không nhận ra sự ngu ngốc trong hành động của mình à?
jimin khó hiểu, dừng việc tìm kiếm lại.
- ý em là sao?
y/n thở dài, dùng một chân đung đưa trên lưng jimin, cố ý cọ chân vào túi quần của cậu.
- cái thứ lộm cộm trong này là gì?
nó là chìa khóa xe chứ còn gì nữa? chẳng cần phải động tay vào, y/n cũng có thể chạm tới hình dạng của chiếc xe chìa khóa trong túi quần của jimin.
- thì tôi làm sao kiểm tra được khi hai tay mình đang đỡ lấy em? nếu em muốn tôi không bị mất thời gian để tìm kiếm đồ nữa, chi bằng ôm tôi từ phía trước, như thế sẽ tiện hơn mà.
- cậu-
y/n tròn mắt nhìn jimin. cách ăn nói của cậu ta chẳng còn rụt rè như ngày trước nữa, thậm chí còn bạo hơn rất nhiều.
- ý cậu là để cho cậu bế tôi á?
- phải.
- vậy tại sao không thả tôi xuống?
- xa. lại phải đi vào tận trong phòng à?
- sofa ở đây thì không được chắc?
- này, tôi là chủ nhà đấy nhé, em không có được cãi và mắng chủ nhà đâu đấy.
- gì cơ? vậy đây là cơ thể tôi đấy nhé, tôi có cho phép cậu ôm tôi đâu?
- nhưng mà em đang ở trong địa bàn của tôi, em phải nghe lời tôi chứ?
- yah, tôi không thích nghe lời cậu đấy, trả tôi về với taehyung đi?
jimin đột nhiên không trả lời, cậu im lặng, làm y/n cũng không có hứng cãi nhau.
- gì vậy-
- ra là em thích taehyung?
y/n nhíu mày. thích taehyung ở chỗ nào, từ nãy đến giờ có đoạn nào nói đến taehyung à?
- là sao?
jimin không đáp, trực tiếp cõng y/n đưa vào phòng. vẫn thả nhẹ cô ở trên giường, nhưng jimin không tiếp tục chạm mắt với y/n nữa, quay lưng đi ra ngoài, mang theo vali vào để trong phòng.
- tối nay em ngủ ở đây đi, tôi sẽ ở ngoài.
jimin nói xong, nhanh chóng quay lưng rời khỏi.
- này!
y/n gọi giật lại, thành công đóng băng hành động đóng cửa của jimin.
- cậu ngủ ở đâu?
y/n hỏi, ngây ngô nhìn cậu.
- bên ngoài. có gì thì hãy gọi to lên.
jimin trả lời xong, không chần chừ thêm nữa, lập tức xoay người đóng cửa.
một tiếng cạch vang lên, y/n hơi giật mình một chút vì tiếng có chút mạnh. cô hơi xoa xoa tay, khó hiểu nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt.
"đừng nói là.. giận dỗi đấy nhé?"
căn phòng ngủ này cũng không quá lớn, nó chỉ nhỏ hơn phòng khách ba bốn lần thôi. cho nên khoảng cách từ giường ngủ tới nhà vệ sinh không quá xa, y/n vẫn có thể lần bò ra được đến đó, tắm rửa và vệ sinh cá nhân.
y/n đứng trong nhà tắm, nhìn chính mình trong gương. trong bồn rửa tay, vài vũng máu nhỏ trộn lẫn với nước bọt loang lổ ở cống thoát. cô hít một hơi sâu, cố một lần nữa nhè ra, sau đó dìng tay móc lấy sợi chỉ trong họng.
cảm giác nhói buốt truyền tới cổ họng của y/n, cô nhắm tịt mắt không dám la lớn, túi nilon nhỏ trong cổ họng từ từ xuất hiện, rồi bị rút mạnh ra khỏi miệng.
y/n cúi đầu ho sù sụ, vài giọt máu văng tung tóe ra chậu rửa. thật may mắn, món đồ cô cần đã không vĩnh viễn nằm trong dạ dày của y/n.
cô vệ sinh món đồ sạch sẽ, máu me trong chậu rửa cũng được rửa trôi. y/n đút thứ đó vào túi quần, khập khiễng ra khỏi phòng tắm, giấu nhẹm nó ở vali của mình.
y/n mở cửa ra khỏi phòng, dù sao thì cũng chỉ mới hơn chín giờ, cô cũng chưa thể ngủ ngay được.
jimin đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, để tránh làm phiền đến hắn ta, y/n phải nhảy lò cò bằng chân còn lại về phía ghế ngồi. cô để ý, trên bàn ăn còn để thừa một hộp cơm bằng xốp, hình như còn chưa ăn hết. jimin đứng quay mặt ra ngoài, âm thanh trầm trầm không nghe rõ vang lên.
sau một lúc, hắn ta tắt máy, thở dài não nề. cuộc gọi vừa rồi chính là của jang ahn na, cô ta vẫn luôn tưởng bở phần thắng chắc chắn thuộc về mình, mà không hề biết đến sự tồn tại của thứ tình yêu khác đang nằm giữa nó.
jimin quay vào nhà, cũng tiện tay mở cửa ban công cho thoáng đãng. anh thở dài, tắt điện thoại, sau đó ngẩng mặt, hơi đứng hình khi nhìn thấy y/n.
- em.. làm gì ở đây?
y/n tròn mắt, ngây ngô đáp.
- tôi không thể ra ngoài đây sao?
jimin lắc đầu, rồi tiến về phía bàn ăn, gói lại bữa tối của mình.
- đừng làm thế. ăn tối đi, tôi.. sẽ không nhìn.
y/n nhìn jimin, ngăn lại hành động gói ghém đồ đạc của cậu. cô làm đúng như lời mình nói, quay mặt sang một bên, để cho jimin tự nhiên dùng bữa.
một tiếng cười khúc khích vang lên, tiếng nilon bị vò lại cũng vẫn tiếp tục. cô nghe thấy tiếng chân jimin di chuyển qua lại ở bàn ăn, sau đó là tiếng bật nắp thùng rác.
- tôi cũng không đói. đồ ăn nguội hết rồi, bệnh viện nấu ăn cũng chán lắm.
lúc này cô mới quay lại nhìn jimin, trông dáng vẻ anh xắn nhẹ tay áo, bắt đầu giặt khăn lau nhẹ bàn ăn trước mặt, đột nhiên cảm thấy an yên lạ thường.
việc đối mặt thường xuyên với nguy hiểm, với máu me và những thứ tàn nhẫn hơn cả thế đã trở thành thói quen của y/n. lần này nhìn thấy jimin làm mọi thứ một cách nhẹ nhàng, khác hẳn với tiếng súng giật và khung cảnh rượt đuổi thường thấy, y/n đột nhiên thấy thật lạ.
- hmm? tôi đẹp trai đến vậy cơ à?
jimin từ lúc nào đã ghé sát mặt y/n, làm cho cô một phen giật mình. y/n tự giác rụt cổ về sau, một phiếm hồng vương nhẹ trên má.
- làm gì mà phải ghé sát như vậy?
jimin bật cười nhẹ, cũng nhanh chóng đứng dậy, đi vào trong nhà.
rõ ràng, hắn ta đang tỏ rõ rằng hắn ta vẫn đang giận cô. dù không biết điều gì làm hắn đột nhiên ít phiền phức như thế, nhưng y/n vẫn cảm thấy rất ngứa ngáy, khó chịu trong người, cảm giác như thứ gì đó làm cô bực mình, không thể giải tỏa hết.
nhìn jimin đi vào phòng ngủ rồi lại đi vào phòng tắm bên ngoài, y/n chỉ thắc mắc duy nhất một điều: thứ gì về jimin đã làm cô thấy khó chịu trong lồng ngực thế này?
park jimin mà up selca sớm hơn chút thì có phải đã trúng vào sinh nhật em rồi không :(
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip