53.

jimin bất ngờ nhìn y/n, không ngoại trừ vị bác sĩ kia cũng thế. ông ta như thể đang làm việc gì đó rất tội lỗi, sau khi nhận ra chiếc kính của mình đã vô tội mà rơi vỡ, ông ta vẫn không có chút động thái nào là bực bội cả, ngược lại còn giật thót mình trước tiếng vỡ trên mặt đất.

thực tế, toàn bộ hành động nhảm nhí và vô nghĩa của ông ta từ nãy tới giờ đã hoàn toàn nằm gọn trong mắt của y/n. cô không tin, một người đàn ông với vẻ ngoài tầm thường này, sẽ có thể làm nên chuyện gì đó ảnh hưởng tới cô, vậy nhưng ông ta thực sự đang âm thầm làm nó, một cách sợ hãi.

- y/n em-

park jimin hốt hoảng lẫn bất ngờ, dù anh biết rằng y/n bị vẫn đề về việc thường xuyên nóng tính, tuy nhiên cũng không phải là hành xử theo cách này đấy chứ? vị bác sĩ này thậm chí còn chưa làm gì đụng tới y/n, vậy nhưng cô lại cư xử như một con nhóc không phải phép, vô lễ với một vị tiền bối lớn hơn mình.

y/n đưa tay lên, ra dấu ngón trỏ để khiến cậu dừng nói lại. cô cúi người, nhặt lên chiếc kính đã rơi ra cả gọng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua chiếc kính một lượt, cho đến khi sờ thấy thứ gì đó ở phần tua vít giữ kính, cô lập tức liếc nhìn vị bác sĩ kia với đôi mắt lạnh lùng.

- ông tốt nhất là đừng nên gây sự với tôi.

trong tích tắc, kim y/n thẳng tay cậy ra một chiếc camera mini theo dõi trên gọng kính của lão, nheo mắt tìm kiếm nút tắt, sau đó lạnh nhạt ném chiếc kính qua một bên.

- cái này là gì? đừng bảo với tôi nó đã được cài đặt sẵn khi ông mua kính rồi đấy nhé?

y/n đưa chiếc camera bé bằng cái đầu kim lên trước mặt. cô liếc nhìn qua một lượt, sau đó thẳng thừng lườm ông ta.

đúng là những người làm việc xấu thì thường có tật giật mình, bảo sao ban nãy khi nhìn thấy kim taehyung, ông ta lại sợ sệt như thế, mà không phải mỗi mình kim taehyung, con mắt cảnh giác của ông ta thường trực trên người y/n cũng khiến cô phải đặt dấu hỏi nghi vấn.

vị bác sĩ lau vội mồ hôi trên trán, ngước lên nhìn y/n, lập tức lao xuống quỳ dưới chân cô.

- không phải tôi. tôi không phải người có tâm địa xấu xa như vậy. làm ơn, gia đình tôi đang bị đe dọa, tính mạng của tôi cũng thế. xin hãy tin tôi, tôi không hề có ý định muốn theo dõi cô đâu mà. việc này là tôi bị bắt, tôi xin thề với trời. làm ơn hãy tin tôi, hãy giúp tôi với.

người bất ngờ nhất lúc này chính là park jimin. anh còn đang định mắng y/n một trận vì thói quen xấc xược, ai ngờ chỉ vài giây sau mọi việc đã khác.

vị bác sĩ quỳ gối dưới sàn nhà, hai tay chắp vào nhau che lấy khuôn mặt khóc nức nở. y/n mệt mỏi nhăn mặt, tiếng khóc lóc của ông ta làm cô cảm thấy phiền phức hơn là tội nghiệp.

- thôi được rồi im miệng đi, đừng có khóc nữa.

y/n đứng dậy khỏi ghế, đi tới gian bếp, mở tủ lấy ra một chiếc bật lửa. cô đi ra ban công, nhẹ tay vặn một cái, chiếc camera nát bét, nhưng thiết bị theo dõi bên trong vẫn hoạt động bình thường. y/n xé một cái lá bên cạnh, gói đống vụn kia cho vào, rồi thẳng tay bật lửa đốt cháy. nếu như không làm như vậy, không chừng nó vẫn còn hoạt động mà theo dõi bao nhiêu người.

cô đi vào trong nhà, khập khiễng ngồi lại trên chiếc sofa trước mặt lão bác sĩ kia.

- tháo băng cho tôi đi.

vị bác sĩ ngẩng mặt, nãy giờ ông ta theo dõi mọi nhất cử nhất động của y/n, tóm lại vẫn không biết cô đang có ý định làm gì. nhưng khi cô ngồi về đây, lạnh lùng liếc ông ta một cái, y/n chỉ cần nói một câu, ông ta lập tức dập đầu làm theo. bàn tay chuyên nghiệp thoăn thoắt tháo băng gạc, tẩy rửa vết thương một cách sợ hãi.

- có phải là mấy tên thanh niên trẻ yêu cầu ông làm việc này không?

bị hỏi bất ngờ, ông ta không phản bác, lập tức gật đầu lia lịa.

- đúng vậy, có bốn cậu thanh niên, họ đi một chiếc ô tô đến đây và đậu ở bên ngoài. ở đây chỉ có cư dân có thẻ ra vào mới được vào chung cư, nên họ đã bắt tôi lại và bắt tôi làm việc đó.

- nhưng sao lại là ông mà không phải mấy người khác?

vị bác sĩ cúi mặt, ông gói đống băng gạc thấm máu sang một bên, len lén đưa mắt nhìn jimin đang ngồi đó.

- tôi không biết làm cách nào.. họ lại biết tôi tới đây, để khám bệnh cho người tên là park jimin.

y/n đã thật sự mất vài giây suy nghĩ, trước khi cô trợn tròn mắt, miệng há hốc đầy kinh ngạc và nhìn thẳng vào park jimin.

- ngày hôm đó.. cậu đã quay lại bệnh viện ?!

jimin ngồi ở sofa trước mặt vẫn chưa tải được câu hỏi của y/n. cậu nghiêng đầu nhìn cô.

- hôm nào?

- sau khi tôi ra viện ấy ?!

jimin không nhớ kĩ về vấn đề này, chỉ biết khi y/n hỏi, anh lại phải lục lại trí nhớ của mình.

sáng hôm qua, park jimin nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện nói rằng y/n vẫn chưa cầm thuốc và tiền thừa sau khi thanh toán viện phí về, nên park jimin đã phải đến lấy. chỉ không ngờ rằng, tai mắt của lão già kia vẫn còn lảng vảng trong bệnh viện, đặc biệt thằng khốn hansong chính là một trong số đó, hắn ta làm sao quên trận đánh nhau giữa đêm, khi hansong và tên kia đã chuẩn bị chén sạch kim y/n, thì tên tọc mạch này từ đâu đến và tẩn cho cả hai đứa một trận.

oh bonhwa quả nhiên đã không xem nhẹ khả năng của y/n, hansong có lẽ cũng là theo lệnh ông ta mà theo dõi cả hai từng chút một. nếu đã biết được park jimin chính là người đang dính lấy cô, có lẽ thông tin về kim y/n cũng đang rầm rộ ngoài kia rồi.

- có, nhưng mà tôi nghĩ chuyện tôi quay lại bệnh viện không quá quan trọng, nên cũng không nói với em.

y/n ngán ngẩm day trán, một kế hoạch gần như đã trót lọt cuối cùng lại bị phá vỡ. cô không muốn quát mắng, chỉ để cho lão bác sĩ thay xong băng cá nhân một cách an toàn.

ngay sau khi mọi thứ được hoàn thành, y/n lập tức nhấc chân ra khỏi tay bác sĩ, đứng dậy đi thẳng vào phòng. những tiếng động do sắp xếp đồ kêu lên, khiến park jimin lẫn tên bác sĩ đó không thể trơ mắt nhìn được.

- em làm gì vậy?

- trốn khỏi đây, trước khi chúng nó xử sạch cả hai đứa mình.

park jimin nhìn y/n sắp xếp điện thoại và tư trang cần thiết, cậu cũng gấp gáp làm theo. y/n không nhìn ra ngoài, chỉ nói vống lên với vị bác sĩ.

- ông cứ đi xuống đi, chúng nó không dám giết người vô lý đâu. hỏi thì khai, nếu có thể giấu được sự xuất hiện của chúng tôi thì càng tốt !

nói xong lại để đấy, còn vị bác sĩ kia thì lập tức bỏ trốn ra ngoài theo lời của y/n.

y/n khoác balo lên vai, vớ lấy cái điện thoại trên giường. cô vừa đeo khẩu trang, vừa bắt đầu xỏ giày và bấm điện thoại.

- alo?

- sân sau chung cư, nhanh lên.












vị bác sĩ kia vốn đã định đi theo một đường khác để trốn về, tuy nhiên khi nhớ tới việc bọn chúng vẫn đang giữ mạng sống của vợ con mình, ông đành ngậm ngùi quay lại, cố gắng không để bản thân sợ hãi.

từ trên chiếc xe đen đằng xa, một nam thanh niên đã nhận ra sự xuất hiện của ông mà mỉm cười. hắn ta mở sẵn cửa, đợi ông ta đi đến phía mình qua cặp kính râm đen ngòm và một khuôn mặt đắc thắng, trước khi nụ cười đó cứng đờ khi nhận ra chiếc kính đã không còn trên gương mặt ông ta nữa.

- lão già, kính của ông đâu ?!

hắn ta trợn mắt hỏi dồn, đồng thời dùng tay xách cổ áo của ông ta lên ngang với mình. vị bác sĩ hoảng loạn nuốt nước bọt, mắt láo liên đi đôi với bờ môi run rẩy.

- b-ban nãy tôi gặp cướp trong thang máy, chúng ăn cắp ví của tôi sau khi đe dọa và giẫm nát kính.

tên giang hồ trẻ tuổi khẽ chửi thề một tiếng đầy bất lực. hắn ta thả vị bác sĩ ra khỏi tay mình, phủi tay nhìn ông ta với ánh mắt thất vọng.

- đúng là già yếu chả làm được cái mẹ gì cả. biến đi cho đỡ ngứa mắt.

vị bác sĩ sợ hãi lập tức quay lưng bước đi. như chợt nhớ ra gì đó, tên giang hồ kia đuổi theo ông ta và gọi giật lại.

- ê lão già ?!

vị bác sĩ bị gọi lại, tưởng chừng như đã thoát, cuối cùng lại đồ mồ hôi hột mà quay mặt nhìn hắn ta, đôi mắt không ngăn được sự sợ hãi.

- c-có chuyện gì?

- ông đã gặp ai ở trên đó?

bị chạm đúng vào chỗ hiểm bất ngờ, ông ta không thể ngăn bản thân mình sợ hãi. đứng trước hắn ta, đôi mắt lười nhác của y/n hiện về trong tâm trí của ông, khiến ông ta gãi đầu mà đáp vội.

- a-à, một người đàn ông.. park jimin ấy.

- cùng với ai?

- m-một mình..

hắn ta nhíu mày săm soi ông, tuy nhiên bác sĩ chỉ cúi đầu để ngăn lại hành động do dự bộc phát của mình.

- được rồi đấy, cút đi.

nói xong, hắn ta quay lưng, đi về phía xe của mình và đóng nó lại. biết rằng mình đã an toàn tuyệt đối, vị bác sĩ nhanh chóng quay đầu, hướng tới chiếc ô tô mình để gần đó mà phóng đi mất.




- alo? không có thông tin gì hết, thằng đó chỉ là người bình thường thôi, không có liên quan gì tới-

- lối thoát hiểm ở đằng sau khu đô thị, hai xe ô tô màu trắng biển xanh, đuổi theo mau !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip