Code 12: Dream

I keep you in my dream so we will never be apart.

***

Bảo vừa trải qua một giấc mơ dài thiệt dài.

Lần thứ nhất Bảo tỉnh dậy. Nó thấy mình đang nằm ườn ra ở sofa ở căn hộ của nó ở Mỹ, nói đúng hơn là căn hộ thời thơ ấu nó sống với ba. Nhà nó chẳng khá giả gì, nó sống trong khu của người thu nhập thấp, nơi mà mấy tòa nhà cũ mèm được xây san sát được chính phủ cho thuê với giá rẻ bèo. Hàng xóm của nó là tụi đen chẳng mấy thân thiện. Một đứa châu Á nhỏ con tiếng Anh bập bẹ như nó đã từng phải vất vả lắm mới hòa nhập được với tụ trẻ con trong xóm, nào ngờ đây cũng là cái duyên đưa nó tới hiphop. Nhà nó tối hù như cái hũ nút. Lúc nào cũng vậy, dù ngày hay đêm, bởi cửa sổ bị chắn ánh sáng bởi mấy bức tường xi măng, còn trần nhà thì thấp tè khiến cho không khí chẳng thể lưu thông. Suốt những năm tháng thơ ấu nó đã nhìn tương lai nó như chính nơi nó ở - tối tăm và ngột ngạt. Nó tính vươn tay, vươn chân cho đỡ mỏi thì đụng phải người khác. Từ nãy đến giờ sofa có người ngồi mà nó đâu có để ý, và có vẻ người kia cũng không mảy may nhận ra sự tồn tại của nó. Ngồi dậy đàng hoàng thẳng thớm, nó mới nhìn ra người ngồi cạnh nó là ai. Đây chẳng phải thằng Ray à? Thằng nhóc mười ba tuổi đeo cặp kính đen ngố tàu, đầu đội snap back úp ngược, áo thun in mấy chữ chửi thề hầm hố, nhìn trẩu tre đéo thể tả được. Phía bên kia chiếc bàn là ba nó, nhìn trẻ hơn cả chục tuổi, đang cầm trên tay mấy tờ giấy, là bài kiểm tra thì phải. Mặt ông đỏ gay, đôi vai run run, và ánh mắt thì tràn ngập trong sự thất vọng. Nó biết ông chuẩn bị làm gì và nó cố gắng nhoài người qua chiếc bàn kính rách nát phải kê giấy để giữ thăng bằng. Không có tác dụng. Chiếc kính của thằng Ray làm một đường parabol hoàn mỹ rồi đáp đất tại một góc xó nào đó. Mặt thằng bé lệch sang một bên và một bên má hằn rõ năm ngón tay. Nó nháo nhào muốn bị tai thằng Ray lại nhưng một lần nữa vô ích.

"Mày là thằng thất bại."

Không thể cứu vãn.

Thằng Ray bật dậy, đạp cửa chạy ra ngoài.

Người đàn ông sững sờ nhìn đôi bàn tay của mình như không thể tin.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc và nó chạy theo thằng Ray.

Ngoài trời tối như mực. Mấy cái bóng đèn đường hỏng cả và người của thành phố thì chẳng rảnh để ngó tới cái khu nghèo nàn này.

Nó chạy mãi mà chẳng thấy bóng dáng của thằng Ray. Bên đường càng lúc càng tối. Nó cứ chạy miệt mài. Đến giờ nó cũng chẳng biết nó chạy vì cái gì nữa, thẳng đến khi nó vấp ngã rồi mất ý thức.

Lần thứ hai Bảo tỉnh dậy. Nó thấy mình đang nằm trên chiếc người đơn bé tí teo, bên cạnh nó còn có mấy con thú nhồi bông ngộ nghĩnh, trên tường dán đầy hình siêu nhân. Bảo kéo tấm chăn để ngồi dậy, ngón tay vuốt qua một góc chăn, chữ "Bin" được thêu bằng chỉ đỏ dưới ánh đèn ngủ lập loè nhìn không rõ màu. Có một cậu nhóc đang ôm chú gấu bông to bằng nửa người tựa vào cánh cửa, nước mắt lưng tròng. Thằng bé dũng cảm lắm, cắn chặt tai chú gấu bông nuốt tiếng nấc vào trong. Cánh tay của thằng bé chằng chịt vết cấu do nó tự tạo. Từng ngón tay đi ngang qua bắp tay trắng muốt để lại vệt đỏ.

Bên ngoài, có người lời qua tiếng lại. Có rất nhiều thứ xảy xa trong cuộc nói chuyện ngoài kia. Nhưng Bảo biết thằng bé Bin nó chỉ hiểu và nhớ được hai từ thôi:

"Gánh nặng"

Tiếng tranh cãi nhỏ dần rồi thay thế bằng một giọng nhỏ nhẹ. "Bin, bé ngoan ngủ chưa?"

Thằng bé nhẹ nhàng bước vội về giường rồi chui vào chăn trốn biệt không trả lời mẹ nó.

Cánh cửa không được mở ra, nó ngủ rồi, chỉ là chiêc gối bị thấm nước thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bảo ôm thằng nhóc con vào lòng vỗ về rồi bản thân cũng tự ru mình vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lần thứ ba Bảo tỉnh dậy. Nó thấy mình ngồi gà gật ở căn hộ studio nó thuê ở khu downtown. Phòng ngủ của nó chẳng có mấy đồ đạc gì. Thứ chiếm nhiều diện tích nhất chắc có lẽ là chiếc giường đôi – nơi ba người nhà nó ngủ chung và bàn học của Edam ở trong góc. Nó khát nước nên mò ra ngoài phòng bếp tìm nước uống. Đi ngang qua phòng khách nó vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ và một đứa trẻ xách theo hai chiếc vali biến mất đằng sau cánh cửa. Nó thẫn thờ, ngồi xuống chiếc ghế chỏng chơ giữa phòng khách trống không, chẳng biết nên làm gì. Một lúc sau cánh cửa một lần nữa mở ra, cánh cửa đập vào tường kêu một tiếng "bang" giòn rã. Một thằng Bảo khác xuất hiện, trẻ hơn nó vài tuổi. Thằng đó lục soát hết cái căn hộ bé bằng lỗ mũi rồi cay đắng nhận ra không có ai nhà. Thằng bé lôi máy điện thoại ra gọi cả chục cuộc mới có một cuộc được nối máy.

"Loser"

Số phận của chiếc điện thoại kết thúc khi nó đập vào tấm gương ngay cạnh cửa. Vỡ. Màn hình điện thoại, tấm gương, và cả Bảo. Thằng Bảo lôi chai rượu ra uống và nó cũng bồi theo. Thằng bé cứ đứng ở lan can, vừa hút thuốc, vừa nốc hết chai này đến chai khác và nó thì chẳng kém cạnh gì. Đến khi thằng Bảo nó say quá mà lảo đảo vào trong nhà, nằm vật ra sàn, thì nó vẫn ngồi trên thành lan can uống tiếp. Nó chợt thấy bầu trời đầy sao lung linh thật đẹp làm sao. Nó ngả người để ngắm trọn vẹn những ngôi sao lấp lánh giữa màn đêm đen. Nó ngả mãi cho đến khi rơi xa khỏi những vì sao lúc nào không hay.

Lần thứ tư Bảo tỉnh dậy. Nó không nâng nổi mí mắt. Nó chỉ nghe thấy có người gọi nó đều đặn và rè rè như một chiếc cassette hỏng bị mắc băng.

"Bảo"

Nó cảm thấy cơ thể được tiếp xúc với da thịt êm ấm. Đây là lần đầu tiên nó có cảm giác chân thực như vậy trong giấc mơ. Cơ thể nó được vỗ về và lay động, nhưng nó thì vô lực nên chỉ có thể thuận theo dòng nước trôi ra xa. Nó nhớ về những ngày xưa cũ khi nó nằm trên cái võng trước hiên nhà nghe bài nhạc yêu thích qua chiếc bằng cassette rè rè để át đi tiếng mưa. Và có lẽ ắt hẳn trời đang mưa, bởi nó cảm giác được gò má nó ướt đẫm.

Lần thứ năm Bảo tỉnh dậy, lần này nó đã nhìn thấy ánh sáng. Ánh sáng chói lòa khiến nó hoa cả mắt chẳng nhận ra ai với ai.

- Đụ mẹ lũ chúng mày, thả tao ra để tao bóp chết thằng l*n ngu ngục này!

Má nó vừa mới tỉnh xong còn chẳng biết mình đắc tội với ai nữa. Nó ngứa mồm muốn chửi lại chỉ thấy cổ khát khô, người còn ê ẩm cả, động cái tay còn khó khăn.

- Rik, bình tĩnh đã. Thằng Bray nó mới tỉnh thôi.

- Anh Bảo có tỉnh rồi à? Cảm thấy đỡ hơn không?

- Mày làm tụi anh sợ vãi cả đạn luôn đấy. Lần sau đừng có nghịch dại như thế.

- Bọn mày việc mẹ gì phải quan tâm đến thằng ngu này?

- Khoa, bình tĩnh cái coi.

- Không sao là ổn rồi.

Bảo ngồi ngơ ngác, tròn mắt nhìn cả đám người vây xung quanh miệng bắn liên thanh mà đầu óc quay mòng mòng chẳng hiểu mô tê gì. Nghe hơi ngu nhưn tôi là ai? Đây là đâu?

- Im lặng. Tất cả ra ngoài!

Toàn bộ âm thanh đều im bặt. Mọi người dời sự chú ý từ nó sang Andree – cái con người từ nãy đến giờ vẫn đứng bên giường nó chẳng nói câu nào. Andree nổi giận rồi. Chỉ có tai điếc mới không nghe ra được qua cái ngữ điệu đấy. Mọi người giây trước còn ồn ào, giây sau lục tục xếp hàng ra khỏi phòng ném cho nó con mắt thương cảm.

Trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn mỗi một mình nó với hắn. Tại sao lần nào vào viện cũng là vì nó thế nhỉ? Lần trước hắn còn buông mấy lời hỏi han, lần này hắn im hẳn luôn chẳng nói năng gì. Cho nó uống nước hay ăn cháo đều trong im lặng như diễn kịch câm. Từ lúc quen hắn đây là lần đầu tiên nó thấy hắn nổi giận như vậy, bình thường thằng cha này vừa nhây vừa vô tri chết mẹ.

- Này, anh không định nói gì hả?

Andree dường như già đi mấy tuổi, cả người khoác lên sự mệt mỏi. Ánh mắt chạm nhau, nó cảm thấy như được kéo lại giấc mơ đầu tiên khi ba nó nhìn thằng Ray chạy đi. Là đau đớn và bất lực đến cùng cực:

- Bảo, tại sao?

Nó bỗng nhớ mấy cái kính râm của Andree dễ sợ. Phải chăng mấy cái kính sẽ giúp nó cản bớt cái nhìn như thiêu đốt của hắn. Nó chẳng dám nhìn hắn mà cứ cúi mặt nhìn vào tấm chăn trắng tinh. Hình như nó vừa biết vì sao nó lại ở đây.

- Tao bị mất ngủ thôi mà.

- Cho nên mày uống cả vỉ thuốc?

- Đâu có phải cả vỉ đâu?

- 5 viên thì khác mẹ gì?

Andree biết nó giấu thuốc an thần. Cái bí mật của nó bị phát hiện ra trong một ngày hắn ngủ lại nó. Từ đó không hiểu bằng cách gì mà luôn hắn kiểm soát được đống thuốc đấy. Có mấy lần nó lén dùng đều bị phát hiện rồi bị phạt, nó chừa luôn. Từ ngày Andree biết được về bệnh của nó, hắn cũng chăm chỉ đưa nó đến chỗ bác sĩ nên nó chẳng dùng nữa rồi. Ngày trước nó uống liều đấy có sao đâu, chẳng hiểu sao lần này lại overdose nữa.

- Thì dạo này tao stress quá nên tao uống chút thì sao? Anh cứ làm quá.

- Vậy còn tao thì để làm gì?

Andree nhìn nó, mắt một mí ủ rũ, cả người hắn chìm trong sự tủi thân, như con cún bị chủ bỏ rơi.

- Trong mắt mày tao kém cỏi vậy hả Bảo? Cho nên thay vì nói cho tao biết có chuyện gì xảy ra thì mày lựa chọn thuốc ngủ?

Thà hắn nổi giận chửi mắng nó như anh Khoa thì có khi nó sẽ bớt đi chút phần tội lỗi.

- Thì tao thấy anh bận quá, chạy show liên tục nên tao sợ...

Chưa để nó nói hết câu Andree đã ngắt lời:

- Thằng ngu này! Đưa mày vào viện thì tao bớt bận hả? Tao đéo bao giờ thấy mày phiền đâu nên có chuyện gì làm ơn nói được không? Mày có biết cảm giác khi tao gọi mà mày không dậy không, thằng chó? Mày đi mất thì tao phải làm sao?

Andree chửi nó. Nhưng nó không cãi được. Nó từ bé đã là một đứa hiểu chuyện, việc nó làm thành thạo nhất là tự tiêu hóa cảm xúc tiêu cực rồi hiểu cho sai lầm của người khác. Cuộc đời nó luôn đóng vai kẻ thừa thãi, luôn bị bỏ lại với đống hoang tàn. Hắn là người đầu tiên đến nói với nó rằng nó đặc biệt thế nào, hắn muốn lắng nghe nó, và sự tồn tại của nó trong cuộc đời của hắn là quan trọng. Có vẻ nó đang mơ, nhưng giấc mơ này nó không muốn thức giấc.

Thế Anh ôm con Báo nhà hắn trong tay thật chặt. Hắn sợ, chỉ cần khẽ buông lơi nó sẽ tan biến. Dạo này gần Tết, cả thằng Ray và hắn đều phải chạy show liên tục, còn có dự án âm nhạc nên bận đến không thở được. Thời gian gặp nhau cũng ít ỏi, hắn tranh thủ nhiều đêm diễn về sớm đi đón nó. Thế mẹ nào đen đến nỗi bị tụi chó săn chụp được, đăng báo. Thực ra thì mấy lần trước cũng bị nhưng mà hắn vung tiền mua bài trước. Lần này tụi lá cải chạy KPI cuối năm nên cố đấm ăn xôi. Dù vừa mới đăng hắn đã tìm người dập được nhưng cũng đủ tạo ra một làn sóng dư luận nho nhỏ. Không phải là hắn không muốn công khai. Yêu đương lén lút mệt thấy mẹ, suốt ngày phải đi ghen. Từ lúc bắt đầu theo đuổi thằng Ray hắn đã dọn sẵn đường về hưu cho bản thân. Bán vài lô đất trong nước, mua mấy căn hộ bên Canada, đầu tư vào mấy record label của mấy thằng đệ, mua cổ phần của vài công ty truyền thông. Chuyện xấu nhất xảy ra thì hắn có thể ôm bồ nơi trời Tây mà vẫn nhúng tay vào thị trường âm nhạc trong nước. Tuy nhiên thằng Ray không giống hắn. Nó coi rap như mạng, trầy trật bao năm mới có vị trí hiện tại. Hắn không cho phép bởi vì bất cứ lý do nào mà nó đánh mất cái "ngai" của nó, kể cả lý do đó là hắn.

Công việc bận rộn cộng, áp lực dư luận đè nặng, cộng thêm vài thằng âm binh kiếm chuyện trên mạng khiến trạng thái thằng Ray không ổn lắm. Hắn đã lờ mờ nhận ra được đều đó nên đã nhờ bọn thằng Đạt với Masew để ý nó hộ trong lúc hắn ra Hà Nội chạy show. Thật may mắn khi đêm cuối ban tổ chức hủy show vì lý do kỹ thuật. Hắn bay vào Sài Gòn trong đêm. Thằng Ray ngủ nông, bình thường gió lùa qua khe cửa cũng để nó tỉnh chứ đừng nói là hắn vô tình làm đổ cái vali.

Thề với chúa, cảm giác lúc ấy tồi tệ đến mức hắn mất luôn nửa cái mạng. Nó nằm đó, cả người mềm oặt. Hơi thở vẫn đều đặn nhưng nhẹ đến nỗi chực chờ hóa thinh không. Hắn gọi nó đến khản cổ mà không một lời đáp lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sợ và bất lực đến thế. Ôm người nó nóng hổi mà người hắn lạnh băng. Nếu thằng Ray có mệnh hệ gì thì có khi hắn sẽ cân nhắc uống luôn đống thuốc còn lại.

- Tao xin lỗi mà. Anh đừng khóc.

Hắn nhận ra mặt hắn đã ướt từ lúc nào và thằng bồ hắn thì vừa luống cuống vừa mếu máo như muốn khóc đến nơi. Hai thằng tự nhiên nhìn nhau bật cười. Thật may là hắn đã đuổi mấy con chim lợn ra ngoài không thì chúng nó sẽ cười thối mũi hai đứa mất. U40 mà còn khóc nhè.

- Hứa với tao đi, vất hết đống thuốc đó đi, đừng có nghịch dại như thế nữa. Có chuyện gì thì nói với tao. Được không?

- Được. Sau này có chuyện gì tao cũng nói với anh.

Nếu anh đã đến thế giới của tao và ở lại, tao sẵn sàng kể cho anh về những giấc mơ hoang dại nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #andray