Chương 28 + 29 + 30
Chương 28
Tiêu Trầm cầm cây kéo, xoay người từ trong vườn hoa của mình đi ra, một bên chậm rãi cắt tỉa lá cây, một bên thật cẩn thận kiểm soát từng bước chân, tránh thương tổn đến những hoa non yếu ớt.
Đây chính là vườn hoa lan luôn được hắn xem như bảo bối mà chăm sóc che chở, tuyệt đối không cho người khác tùy tiện hái trộm.
Ngần ấy năm qua, cũng chỉ có Tạ Ngữ Đồng thời điểm còn là Phó Các chủ Tầm Trâm Các, có lần ăn một bụng dấm chua của Các chủ quay về, chạy tới mảnh vườn này hung hăng giẫm nát tất cả, khiến cho hắn buồn bực suốt một thời gian dài.
Rốt cục Tạ Ngữ Đồng "Tâm ngoan thủ hắc" cũng đi rồi, sẽ không còn ai dám đến đây khinh bạc hoa cỏ, hoặc là lén lút bưng đến một loại trà mới để lấy lòng hắn nữa, Tiêu Trầm trông coi một khu vườn to như vậy, đôi khi cũng cảm thấy có chút tịch mịch.
Người trong tổng bộ Tầm Trâm Các không phải ít, một vị Các chủ, hai vị Phó Các chủ, phía dưới còn có năm lâu chủ. Nhưng mà tất cả mọi người đều biết hắn thích yên tĩnh, lại chỉ yêu hoa hoa thảo thảo, hắn hoàn toàn trái ngược với lâu chủ Thông U Lâu Lộ Thiên Tầm lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Người khác thường nói hắn ôn nhuận nho nhã, là một người độc lập khiêm tốn, cũng bởi vì vậy mà mọi người đối với hắn luôn khách khí, kính cẩn cùng tôn trọng.
Bọn họ nói nhìn vào mắt hắn cảm thấy giống như không phải hắn đang nhìn một người, mà là đang nhìn một bức họa.
Người trong bức họa vô cùng đẹp, đương nhiên chỉ có thể xem chứ không thể chạm đến.
Tiêu Trầm đem chiếc lá khô cuối cùng cắt xuống, tùy tay ném vào trong bùn nhão. Chỉ mới qua vài ngày, những cây hoa này đã héo úa đến không còn sức sống, hắn đành phải đi bồi dưỡng cây non mới mọc.
Người trong giang hồ đến rồi lại đi, người mới người cũ thay nhau hành sự, chỉ tiếc cho Tiêu Trầm hắn, tựa hồ không có được người hay vật gì đáng giá để nhớ nhung lưu luyến.
Tạ Ngữ Đồng si luyến Các chủ nhiều năm như vậy, sau cùng vẫn có thể tỉnh ngộ cùng Lý Nghị rời đi.
Các chủ vẫn một lòng nhớ về hồng y nữ tử trên thung lũng đất vàng kia, đại khái kiếp này cũng sẽ không tái giá.
Ít nhất bọn họ đều đã lĩnh hội qua loại cảm giác kia, cảm giác muốn có được một người thân cận. Thế nhưng hắn cho tới bây giờ đều không có, hết thảy người cùng vật trên thế gian này đều giống như một luồn nước lạnh chảy qua lòng hắn, chỉ để lại vệt nước đọng nhàn nhạt, lưu không quá bao lâu.
Điều này so với tuyệt vọng, chán đời, quái gở lại bất đồng, hắn chỉ là lạnh nhạt, đối mặt hết thảy đều ôn hòa bình thản, khơi không dậy nổi thứ gọi là dục vọng. Ấn theo cách nói của Lộ Thiên Tầm, hắn chính là đã đạt đến cảnh giới tối cao, bảo hắn không nên tham gia vào giang hồ hỗn loạn, mà nên đi xuất gia làm hòa thượng mới đúng.
Hắn lúc ấy đã trả lời như thế nào? Nga, lúc ấy hắn nói, giang hồ hỗn loạn cùng hòa thượng vốn cũng không khác nhau, nơi nào còn có người nơi đó sẽ còn có giang hồ. Phần sau không nhớ rõ, bất quá Lộ Thiên Tầm nhất định cười nhạo hắn, tiểu tử này chính là rất tiện miệng.
Tiêu Trầm buông kéo, ngồi xuống khối đá nhỏ bên cạnh vườn hoa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa lan mới nở, đây là giống hoa lan vừa được hắn tạo ra, trước đây chưa từng có, trên đời này chắc hẳn tìm không ra một cây thứ hai. Đưa đóa hoa tới dưới chóp mũi nhẹ ngửi, hương khí vốn có của hoa lan xen lẫn cùng hương vị mát lạnh của hoa Trịch Trục(1), quả nhiên thực đặc biệt.
Hắn còn đang ngẩn người, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vang của cánh cửa mở ra rồi lại bị đóng sầm lại, tiếp theo là tiếng vật nặng nặng nề rơi xuống đất, thanh âm của Lộ Thiên Tầm lập tức vang lên: "Ai u ai u"
Nhìn xem sắc trời, còn chưa đến chính ngọ [12h], xem ra tiểu tử Lộ Thiên Tầm này lại không bỏ thói xấu, đi gọi Các chủ rời giường, mỗi ngày đều bị Các chủ ném ra, thế nhưng mỗi ngày đều không chịu từ bỏ.
"Ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt Các chủ a! Ngươi như vậy sẽ mập ra! Mập ra! Mặc Tam Mặc Tam, mau ra đây, có người muốn ngủ liều chết!" Thanh âm Lộ Thiên Tầm chứa đầy sinh lực quanh quẩn khắp trong sân, thật sự phi thường huyên náo.
Hạ nhân quét dọn kiến quái bất quái [không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị] kéo theo cây chổi chạy qua, nhân tiện cười nhạo Lộ Thiên Tầm, "Tiểu Man Yêu*, Mặc Tam Phó Các chủ ba tháng trước đã xuất môn rồi, ngươi gọi hồn a." [* Tiểu Man Yêu: dịch ra là Eo Thon Nhỏ, ta cực kết cái ngoại hiệu này a ^^]
Lộ Thiên Tầm trừng mắt liếc hắn một cái, ngược lại bị người ta không chút đếm xỉa.
Ngoại hiệu này kỳ thật cũng có điển cố của nó, Lộ Thiên Tầm vốn dĩ luôn rất tự tin với vòng eo nhỏ cùng tay chân thon dài của mình, sau này không biết là ai nói, nếu lấy sợi dây diều buộc vào thắt lưng của y, đem y làm diều thả nói không chừng cũng có thể bay lên.
Vì thế từ đó về sau Lộ Thiên Tầm hận nhất là bị thủ hạ hễ gặp mặt y liền gọi y Tiểu Man Yêu, y lại cùng với thủ hạ cấp dưới trước giờ luôn hòa đồng, nửa điểm ra oai cũng không có, cho nên đến cuối cùng ai cũng dùng cái tên Tiểu Man Yêu để gọi y, ngoại trừ trơ mắt nhìn y cũng không còn biện pháp nào.
Tiêu Trầm vân vê đóa hoa trong tay, nhìn bộ dạng tức giận của Lộ Thiên Tầm, hai bên má phồng ra, nhìn qua cực kỳ thú vị, nghĩ đến nếu dùng ngón tay đâm đâm vào nói không chừng có thể đâm ra má lúm đồng tiền, vì thế nhịn không được, cười ra tiếng.
Nụ cười này lập tức bại lộ trước mắt ai kia, kẻ tự xưng "Thắt lưng tinh tế tay chân mảnh khảnh" lắc lư đi tới, thuần thục đem móng vuốt vấu vào trên vai Tiêu Trầm, âm u nói: "Tiêu Hoa Hoa, ngươi còn dám cười ta lập tức đem toàn bộ hoa của ngươi giẫm nát, cho ngươi đổi tên thành Tiêu Không Hoa."
Tiêu Trầm dở khóc dở cười đem móng vuốt kia phủi xuống, vô cùng bình tĩnh nói: "Ta vốn không kêu Tiêu Hoa Hoa, lại càng không kêu Tiêu Không Hoa."
"Thích, ngươi cũng quá nhàm chán đi, ngày nào cũng giống như lão hòa thượng ngồi thiền. A, đây là hoa gì, chưa thấy qua bao giờ nha." Tầm mắt Lộ Thiên Tầm rơi xuống đóa hoa trong tay Tiêu Trầm, lập tức sáng lên, y là lâu chủ Thông U Lâu, Thông U Lâu tuy rằng đảm nhiệm chức tránh theo dõi cùng điều tra, nhưng y lại thích cơ quan xảo thuật [kỹ thuật tạo cơ quan ngầm], cũng cực yêu thích những thứ hiếm lạ gì đó.
Tiêu Trầm đưa đóa hoa trong tay ra, lời ít mà ý nhiều, "Hoa lan."
Lộ Thiên Tầm hoài nghi nhìn hắn, "Hoa lan? Không có khả năng a, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hoa lan nào như vậy, ngươi không phải lại đi khe núi nào lượm bậy đồ vật về chứ?"
"Ta khi nào thì đi khe núi lượm bậy đồ vật, ta cũng không phải chó."
Lộ Thiên Tầm hồ nghi từ trong tay Tiêu Trầm cầm lấy đóa hoa lan kỳ dị kia, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay khó phân vân lộ [chỉ tay] của Tiêu Trầm, lưu lại một chút xúc cảm ấm áp, Tiêu Trầm tự dưng cảm thấy lòng bàn tay có chút dương [ngứa], thậm chí ngay cả tâm tư cũng có chút khác thường.
Lộ Thiên Tầm đem hoa đến trước mắt nhìn thật lâu, ngửi tới ngửi lui, thì thào tự nói, "Không đúng nha, rõ ràng có hương vị của hoa Trịch Trục."
Thanh âm có chút kinh ngạc của Lộ Thiên Tầm đem Tiêu Trầm bừng tỉnh trở lại, hắn gật gật đầu, nói: "Phải, đây là giống lan ta vừa mới dưỡng ra, là phối hợp giữa Kiếm Lan(2) cùng hoa Trịch Trục mà thành, còn chưa có tên."
Hắn vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lộ Thiên Tầm đang xé xuống từng cánh hoa, ném vào trong miệng nhai nhai, trong thiên hạ cũng chỉ có tiểu tử này mới có thể làm ra loại chuyện kỳ quái này đi, cũng không sợ loại hoa hắn tạo ra có độc sao.
Lộ Thiên Tầm đại khái cảm thấy mùi vị không tệ, rốt cục đem cả đóa hoa nhét vào trong miệng, một bên nhai nhai một bên hàm hàm hồ hồ nói: "Ăn rất ngon, sau này có thể dùng làm hoa lan cao (2), ngô ngô, không bằng gọi là Hợp Châu lan đi, rất hay a."
"Hợp Châu lan? Vì sao?"
"Ngươi trồng ta ăn, châu liên bích hợp* a. Ôi chao ôi chao, tên kia, ngươi mau qua đây, ở đằng kia ló đầu ra nhìn đã nửa ngày, cho rằng ta không phát hiện sao." [*châu liên bích hợp: người tài hội tụ, cũng có nghĩa khác là trai gái xứng đôi vừa lứa =)))]
Tiêu Trầm liền bị một câu "châu liên bích hợp" kia làm cho bật cười, có thể dùng thành ngữ lộn xộn như vậy sao, bất quá hiện tại có người đến, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, thầm nghĩ, tuy rằng xuất phát không đúng ý nghĩa cho lắm, nhưng cái tên Hợp Châu lan này, kỳ thực cũng không tệ.
Người đến là một nữ tử xinh đẹp, thướt tha đi đến bên người Tiêu Trầm, ghé vào tai hắn nói mấy câu, biểu tình trên mặt Tiêu Trầm nhìn qua cũng không kinh ngạc bao nhiêu, chỉ là muốn xác nhận nên hỏi lại một câu, "Thật sao?"
Nàng kia gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác." [ý là vô cùng chính xác, không có nửa điểm sai lệch]
"Là ám khí gì?"
"Vài mảnh Phù Sinh Mộng."
"Vậy cứ báo tin cho bọn hắn."
"Thế nhưng Phó Các chủ, ấn ký hoa lan trên ám khí kia mặc dù là thật, cũng không nhất định phải quan tâm."
Tiêu Trầm lắc đầu, "Nếu ta đoán không sai, hai vị này hẳn là... cố nhân của ta."
.
.
Hai ngày nay Độ Khánh Tú cùng Biện Bạch Hiền thực nhàn.
Từ khi đi một chuyến từ Thiên Chử thành đến phân đường của Tầm Trâm Các, đem ám khí của Tiêu Trầm gửi cho bọn người ở phân đường, hai người họ gần như chỉ là ngồi tại chỗ chờ tin tức của Tiêu Trầm. Giang hồ lớn như vậy, tầng cao của Tầm Trâm Các lại thần bí, muốn tìm người không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển.
Thế nhưng nếu ngồi chờ người tìm đến bọn họ, thì lại là chuyện đơn giản hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này hai người vẫn lưu lại Thiên Chử thành, những lời đồn đãi ngày càng quá mức, hiện tại không chỉ truyền người trong Thánh Môn bắt hài đồng luyện chế thuốc, ức hiếp dân chúng Điền Nam, thậm chí, còn có đồn đãi nói người trong Thánh Môn kỳ thật cũng không phải người, tất cả đều là tà ma ở thâm sơn rừng già tu luyện thành tinh, tụ họp cùng một chỗ ý đồ làm hại nhân gian.
Còn nói bọn họ mỗi đầu tháng đều phải giết một đôi đồng nam đồng nữ, uống máu ăn thịt bọn họ, bằng không sẽ hiện nguyên hình, hơn nữa ban ngày cũng không dám xuất môn, nếu không sẽ bị ánh mặt trời chiếu rọi lập tức hôi phi yên diệt [hóa tro bụi, không thể siêu sinh].
Tóm lại càng truyền càng mơ hồ, đến cuối cùng so với mấy truyền thuyết thần thoại còn đặc sắc hơn, mọi người nghe nghe, tuy nhiên không phải ai cũng tin là thật, rất nhiều người đều chỉ cười nhạt một cái cho rằng đây là chuyện hoang đường! Nếu người trong Thánh Môn đều là yêu ma không thể ra nắng, ngày đó Thiếu chủ Thánh Môn đến cướp cô dâu chẳng phải đã sớm hóa thành tro rồi sao.
Cũng vì mấy lời đồn này rất bất hợp lý, nếu là người có đầu óc một chút, liền sẽ phát sinh nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn, võ lâm Trung Nguyên ban đầu là đứng cùng một phía muốn diệt trừ Thánh Môn dần dần đã hóa thành hai phía.
Minh chủ bạch đạo Lý Nghị tỏ ra nghi ngờ trước lời đồn, càng làm cho những người khác cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại hình thành cục diện giằng co.
Mà người khởi xướng lời đồn hoang đường này, lại chính là Thiếu chủ Thánh Môn, Biện Bạch Hiền. Ngày đó cùng Độ Khánh Tú ở bạch đạo liên minh nghe được những lời của Lý Nghị, hắn cũng đã có suy tính. Sơ hở của lời đồn quá nhỏ, mới có thể làm cho đại bộ phận mọi người đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Muốn che giấu một giọt nước tốt nhất là đem nó thả vào dòng suối, đồng dạng, muốn cho một lời đồn bớt đi uy lực của nó, thì chỉ cần tạo ra vô số lời đồn uy lực hơn.
Kế này hiệu quả khá lớn, hơn nữa Tiêu Trầm chưa có hồi đáp, mà đám người Triệu Văn Hồ cũng chưa có hành động, như cũ lưu lại Thiên Chử thành. Bởi vậy Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú hai ngày này không có việc gì làm, cho nên đem toàn bộ Thiên Chử thành dạo quanh một vòng. Mai Yên đi theo líu ríu bên cạnh bọn họ, trái lại náo nhiệt vô cùng.
Đám người Triệu Văn Hồ vốn đã định rời đi trong ngày hôm đó, nhưng vì Lý Nghị nói vài ngày tới Thiên Chử thành sẽ tổ chức lễ Thượng Võ, đến lúc đó trong thành không chỉ lung linh đầy màu sắc, ngựa xe như nước, mà còn có rất nhiều người sẽ đem cực phẩm vũ khí họ thu gom được ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Người giang hồ đối với binh khí cuồng nhiệt tột đỉnh, những người tới tham dự hôn lễ của Lý Nghị đều không một ai rời đi, tất cả đều lưu lại chờ đợi.
.
Nháy mắt lễ Thượng Võ đã đến.
Ban ngày vẫn không có gì đặc biệt, đến buổi tối, trước cửa các gia các hộ đều treo lên những đèn lồng có hình dạng bát giác tinh xảo mới lạ, ánh sáng nến dịu dàng cách một tầng vải mỏng, vừa mông lung lại vừa xinh đẹp, góp phần làm cho không khí càng thêm ảo mộng.
Pháo hoa bắn lên đầy trời, tựa như màn trời trải ra muôn vàn viên đá quý rực rỡ, chiếu sáng cả một tòa thành. Đường phố chợ đêm người đến người đi, nữ tử tay xách đèn lồng, nhi đồng ríu rít xuyên qua đoàn người, quả thực như bước vào tiên cảnh.
Mai Yên chen lấn vào mua sắm ở các quầy son phấn cùng trang sức ngọc trai, lưu luyến mãi không đi, cho nên Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú đành phải tự mình đi.
Hai đại nam nhân cùng đi trên đoạn đường bán son phấn vốn sẽ làm người ta chú ý, may mắn Biện Bạch Hiền vẫn còn ăn mặc theo kiểu công tử quần áo lụa là, Độ Khánh Tú chậm rãi bước theo ở phía sau, tựa như thiếu gia nhà giàu dắt theo tiểu tư nhà mình xuất môn đi dạo.
Hai người bọn họ đều là lần đầu tiên bình bình thản thản đi trên một con phố như thế này, rời xa phân tranh huyết nhục của giang hồ, không có âm mưu quỷ kế không có tàn khốc lạnh nhạt, tựa như thật sự là một vị thiếu gia xuất thân phú gia bình thường, chọi gà cưỡi ngựa, thoải mái vui chơi.
Bình thường lại ấm ấp.
Chậm rãi đi qua nửa thành, người dần trở nên thưa thớt.
Vừa rồi Độ Khánh Tú đã gặp thoáng qua ít nhất ba người có mặt ở hôn lễ ngày hôm đó, bộ dạng bọn họ đều nhìn ngang nhìn dọc như tìm kiếm thứ gì, nhịn không được hỏi: "Thiếu chủ, Lý Nghị nói là thật sao? Nhìn qua đây chỉ là một ngày hội bình thường, không hề có binh khí gì."
Biện Bạch Hiền nhìn ở xa xa có một phiên chợ không giống bình thường, nheo mắt nhìn, "Hắn nếu nói nó là thật, thì tất nhiên sẽ không để cho nó thành giả."
Độ Khánh Tú theo tầm mắt hắn nhìn lại, lập tức cảm giác được nơi này cùng với đoạn phố vừa đi qua không giống nhau, phiên chợ này rõ ràng mang theo hơi thở lạnh thấu xương, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy hàng loạt các quầy hàng đều trưng bày các loại binh khí khác nhau.
Mà ngay cả đèn lồng ở nơi này cũng khác biệt với những chỗ khác, ánh sáng càng thêm mông lung, mang theo một chút sắc thái thần bí.
Rất nhiều binh khí được trưng bày, đại bộ phận nhìn qua đều thực bình thường, không tính là cái gì tuyệt thế thần binh —- Hai người ở trong lòng cũng hiểu được, nếu là tuyệt thế thần binh chân chính, hẳn là không có khả năng xuất hiện ở trong này.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, tầm mắt Biện Bạch Hiền bỗng nhiên rơi xuống một thanh kiếm dính đầy tro bụi, thân kiếm đen tuyền bí ẩn.
-----
Chương 29
Thanh kiếm kia nằm xen lẫn với vô số binh khí khác, nhìn qua tựa hồ là đồng nát thiết vụn có thể tùy tiện thấy ở ven đường, bởi vì lâu ngày không được người chà lau, phủ đầy tro bụi, bị chủ nhân tùy ý ném ở một góc, không hề để mắt tới.
Biện Bạch Hiền tỉ mỉ nhìn thân kiếm đen tuyền, rất nặng, mộc mạc, đương nhiên, nhìn qua một lần không có chỗ nào hấp dẫn.
Nhưng hắn lại nhìn ra được, thanh kiếm này giá trị tuyệt đối lớn hơn tất cả những binh khí trên quầy hàng này, chất liệu làm thân kiếm không phải thiết, không phải thép, không phải đồng, mà hẳn là một loại chất liệu cực hiếm nào đó.
Dân chúng Thiên Chử thành tuy rằng đều có tinh thần thượng võ, nhưng cũng không thấy xuất ra thần binh gì. Kiếm sư [người đúc kiếm] giỏi phần lớn đều ẩn thân nơi thâm sơn, hơn mười năm cũng không thấy đúc ra một thanh hảo kiếm, cho dù là có, cũng chỉ người có duyên mới nhận được.
Có thể ở loại quầy hàng đường phố này thấy được thanh kiếm như vậy, chứng minh chủ nhân thanh kiếm vẫn chưa ý thức được giá trị của nó, chỉ xem như vũ khí bình thường mà đem ra rao bán.
Nhưng Biện Bạch Hiền bất quá chỉ là thưởng thức, Độ Khánh Tú đi theo phía sau lại ngẩn người, ánh mắt y lập tức bị thanh kiếm này hấp dẫn, lưu luyến không đi, ánh mắt phức tạp khó hiểu, ngũ vị lẫn lộn.
Y nhận ra nó —- hoặc là nói, y đã từng có nó, là khi thân phận của y không phải một ảnh vệ, mà là Mộc Đường Đường chủ xa xôi của kiếp trước.
Kiếm pháp y luyện tên là "Bình Sinh Nhất Kiếm", sở dĩ có cái tên uy vũ hùng hồn như vậy là vì kiếm ý nghiêm nghị, kiếm thế bá đạo, một khi xuất kiếm giống như bàn sơn đảo hải [dời núi lấp biển], luyện tới tầng cao nhất một khi đối đầu địch nhân chỉ cần một kiếm liền có thể kết liễu đối phương.
Cũng bởi vì kiếm thế quá mức bá đạo, bình thường mỗi khi xuất chiêu chuôi kiếm đều không thể thừa nhận nổi áp lực, đa phần không dùng được bao nhiêu lần chuôi kiếm đã đứt thành mấy đoạn, Độ Khánh Tú bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy thân mang theo vài thanh kiếm, bởi vậy mà thường bị thủ hạ cấp dưới cười cho.
Vì thế sau này Biện Bạch Hiền đi thâm sơn, ở ngoài cửa Tịch Ẩn Cư đứng ba ngày ba đêm, mới khiến cho Tịch Ẩn kiếm sư đem thiên thạch đúc ra một cái chuôi kiếm rắn chắc cho thanh bảo kiếm này, sau đó tặng lại cho hắn, hắn lại xoay người đưa cho Độ Khánh Tú.
Thanh kiếm này cơ hồ không có lúc nào rời khỏi bên người Độ Khánh Tú, nó làm cho uy lực của Bình Sinh Nhất Kiếm phát huy đến mức tận cùng, thậm chí đã đạt tới cảnh giới kiếm cùng người hòa làm một thể.
Thẳng đến một ngày Độ Khánh Tú hiểu lầm Biện Bạch Hiền, dưới cơn nóng giận đem nó vứt vào một xó ở Thánh Môn, từ đó về sau cũng không còn gặp lại nó.
Không thể ngờ hiện tại nó lại xuất hiện ở nơi này.
Độ Khánh Tú nhìn thanh kiếm kia, bùi ngùi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, cả đời này sẽ không còn có một Biện Bạch Hiền khổ sở đứng chờ ngoài cửa Tịch Ẩn Cư, vậy thanh kiếm này Tịch Ẩn lão nhân sẽ đưa cho ai? Vì cái gì lại bị xem như đồng nát thiết vụn tùy ý ném ở một quầy hàng bên đường như vậy, giấu đi hào quang của nó.
Anh hùng bước đến đường cùng, mỹ nhân tuổi xế chiều, bảo kiếm bị long đong, đều là chuyện không khỏi khiến người ta ngậm ngùi trên thế gian.
Hiện tại y còn có mặt mũi nào để đối diện thanh kiếm này.
Biện Bạch Hiền ở phía trước đi được vài bước, chợt phát hiện Độ Khánh Tú luôn ở phía sau mình lại không đi theo, ngược lại còn đứng tại chỗ thất thần nhìn thanh kiếm kia.
Biểu tình kia không biết là bi thương hay vui mừng, lại làm cho hắn tự dưng nghĩ đến lần cùng nam tử áo lam đánh nhau, hắn phẫn nộ dùng Lưu Huỳnh Tiểu Phiến chỉ vào Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú cũng lộ ra biểu tình giống như vậy.
Giống như xuyên thấu qua hư vô nhìn thấy một người khác, pha lẫn giữa hoài niệm cùng day dứt.
Biện Bạch Hiền đi trở lại bên người Độ Khánh Tú, "Ngươi thích nó?"
Độ Khánh Tú theo bản năng trả lời, "Ân." Sau đó như bừng tỉnh khỏi mộng, áy náy liếc nhìn Biện Bạch Hiền, rầu rĩ nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ thứ lỗi, thuộc hạ thất thần."
Y đại khái là quên chính mình bây giờ còn đang cải trang làm nam sủng, mặc một thân rực rỡ lại nghiêm trang nói chuyện thật sự là... Không biết phong tình.
Biện Bạch Hiền thật sâu nhìn y một cái, thấy ánh mắt Độ Khánh Tú vẫn như cũ lưu luyến nhìn chủ quầy thu hồi thanh kiếm kia, vì thế lập tức đi đến trước quầy hàng, đưa tay cầm lấy nó. Chủ quầy kia cười tủm tỉm nhìn hắn, đại khái là không ngờ hắn lại đối với một thanh kiếm dơ bẩn như vậy nổi lên hứng thú. Ở quầy hàng của hắn, tùy tiện cầm lấy một cây đao nhỏ cũng so với thanh kiếm này tốt hơn rất nhiều lần.
Đầu ngón tay Biện Bạch Hiền vừa mới đụng đến chuôi kiếm, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện thêm một bàn tay khác, cơ hồ là đồng thời cùng đặt tay lên thanh kiếm kia với hắn. Biện Bạch Hiền vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lý Nghị, đang cười đến tươi như hoa.
Lý Nghị chỉ đi một mình, phía sau không thấy Tạ Ngữ Đồng.
Nhưng mà, loại nữ nhân như Tạ Ngữ Đồng, đại khái cũng sẽ không quanh quẩn ở các quầy hàng son phấn đi.
Lý Nghị cười hì hì cao thấp đánh giá Biện Bạch Hiền, bỗng nhiên lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "A, vị huynh đài này, ta nhận ra ngươi. Ngày đó đại hôn của Lý mỗ cùng chuyết kinh [bà xã] ngươi cũng có mặt, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh, kế thừa phái nào?"
Biện Bạch Hiền nhìn Lý Nghị tuy nói chuyện với hắn nhưng bàn tay vẫn như cũ đặt trên thanh bảo kiếm kia, liền biết Lý Nghị có lẽ cũng nhìn ra được giá trị của thanh kiếm, không muốn bỏ qua. Hắn vốn cũng không sử dụng kiếm, khi không cũng không muốn cùng minh chủ bạch đạo xảy ra xung đột, bất quá nhìn xem bộ dạng vừa rồi của Độ Khánh Tú, đại khái là thật sự rất muốn thanh kiếm này...
Biện Bạch Hiền mỉm cười, ngón tay như trước đặt trên chuôi kiếm, trả lời Lý Nghị, "Tiểu môn tiểu hộ [môn phái nhỏ] không đáng nhắc tới."
Lý Nghị lắc đầu, lại lớn tiếng nói: "Huynh đài quá khiêm tốn." Sau đó kề sát vào tai Biện Bạch Hiền, nhỏ giọng nói, "Nhãn lực tốt như vậy, người tiểu môn tiểu hộ làm sao có, trừ khi... Ngươi không phải người Trung Nguyên."
Biện Bạch Hiền mặt không đổi sắc, cũng lười cùng Lý Nghị đấu võ mồm, rõ ràng không hề để ý đến hắn, xoay người hướng chủ quầy nói: "Ông chủ, giá bao nhiêu."
Chủ quầy kia là một nam nhân trung niên thành thật, tuy rằng nhãn lực thấp kém không nhìn ra thanh kiếm này rốt cục tốt ở chỗ nào, nhưng bản tính tiểu thương láo cá mười người đều như một, vừa thấy có người tranh nhau muốn mua một món hàng, trong đó một người còn là Lý Nghị, biết thanh kiếm này nhất định là bảo bối, tròng mắt nhất thời đảo quanh một vòng, nói ra một cái giá trên trời.
Lý Nghị nhe răng, cười mắng: "Ngươi có cần nâng giá đến như vậy không."
Lý Nghị này là một minh chủ luôn luôn chiếu cố dân chúng, bình dị gần gũi, bởi vậy ai cũng không sợ hắn, chủ quầy kia vuốt đầu thật thà cười, mở miệng: "Bảo kiếm đều là vật vô giá mà, sao có thể gọi là nâng giá, tiểu nhân làm ăn buôn bán, minh chủ không cần khi dễ chúng ta. Ngươi không mua, ta có thể bán cho vị khách nhân này."
Biện Bạch Hiền gật gật đầu, vươn tay cầm kiếm, Lý Nghị vội vàng ngăn cản, cho thấy hắn đối với thanh kiếm này rất cố chấp, hai người ai cũng không chịu bỏ cuộc.
Tay hai người cùng đặt trên bảo kiếm, bất động thanh sắc dùng ánh mắt giao đấu mười mấy trận, mắt Lý Nghị sáng lên, phải biết rằng, dám ở trong tay của hắn tranh đoạt đồ vật này nọ cũng không có bao nhiêu người.
Hắn vừa chắp tay, thành khẩn nói: "Huynh đài, kiếm này ta vốn định mua tặng cho chuyết kinh, mong huynh đài nhượng bộ một lần."
Nguyên lai là muốn mua cho Tạ Ngữ Đồng, Lý Nghị đối xử với nàng thực sự không tồi.
Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nói: "Nói vậy minh chủ phu nhân muốn cái gì liền có cái đó rồi, thanh kiếm này, minh chủ hãy để cho tại hạ đi." Nói xong, một phen khống chế cổ tay của Lý Nghị.
Độ Khánh Tú vốn có chút mờ mịt nhìn Biện Bạch Hiền, không biết hắn dự định làm gì, nghĩ rằng hắn có lẽ là coi trọng thanh kiếm kia, cho nên mới cùng Lý Nghị nổi lên xung đột, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng. Biện Bạch Hiền không dùng kiếm, cần gì phải cùng Lý Nghị tranh giành?
"Thiếu gia!"
Biện Bạch Hiền cũng không quay đầu lại, "Không có việc gì, ngươi đừng qua đây."
Hứng thú của Lý Nghị lúc này đã muốn từ kiếm chuyển đến trên người đối phương, ra chiêu càng lúc càng nhanh, Biện Bạch Hiền gặp chiêu hủy chiêu, hai người liền giao chiến ngay tại trước tiểu quầy.
Biện Bạch Hiền không thể tiết lộ thân phận, Lưu Huỳnh Tiểu Phiến đương nhiên không thể lấy ra, hai người toàn bộ dựa vào công phu tay chân. Lý Nghị trầm ổn, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng, trông rất đẹp mắt.
Rất nhanh xung quanh tiểu quầy liền tụ họp một đống người đến xem náo nhiệt, chỉ trỏ vào trận đánh nhau của hai người, thậm chí có người còn đem hai người bọn họ xem như làm xiếc, trầm trồ khen ngợi, thanh âm ném tiền đồng xuống đất vang lên không dứt, khiến cho Độ Khánh Tú dở khóc dở cười.
Phần lớn công phu cũng không thể sử dụng, Biện Bạch Hiền giống như một phiến lá nhẹ nhàng lay động giữa cuồng phong, Độ Khánh Tú nhiều lần kiềm chế không được muốn xông lên yểm trợ, lại sợ Biện Bạch Hiền mất hứng, cho nên chỉ biết đứng tại chỗ vạn phần lo lắng.
Cũng may Lý Nghị ra tay tuy rằng hung hiểm, Biện Bạch Hiền lại cố tình luôn hợp lý ở thời điểm chỉ mành treo chuông tránh thoát được, phản thủ bắt được sơ hở của Lý Nghị. Lý Nghị càng đánh càng hưng phấn, nhịn không được hét lớn một tiếng tiếp tục xông lên, đánh đến khi trên trán hai người đều thấm một tầng mỏng mồ hôi, song phương mới từ không trung từ từ rơi xuống, nhanh chóng tách ra.
Lý Nghị một bên thở dốc, một bên lớn giọng cười dài, qua một hồi mới đi đến bên cạnh Biện Bạch Hiền, vỗ vai hắn, "Thống khoái! Huynh đệ hảo thân thủ, kiếm này tặng cho ngươi, chúng ta kết giao bằng hữu được chứ?" Nói xong, hắn vươn tay ra, chờ cái bắt tay của Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền nhìn qua so với Lý Nghị thoải mái hơn nhiều, hô hấp đều đều, mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa loạn, chỉ có trên trán thấy được một tầng mồ hôi mỏng chứng minh hắn đánh nhau cũng không hoàn toàn thoải mái.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Nghị, hắn không nói gì, lại để cho Lý Nghị đợi một lúc lâu, rốt cục hắn mới vươn tay ra, cùng Lý Nghị bắt tay.
Lý Nghị khiến hắn cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng tâm kế cũng thâm trầm vô cùng, lại luôn cố tình làm cho người ta cảm thấy hắn quang minh lỗi lạc, từ thái độ đối đãi Thánh Môn tới việc thú Tạ Ngữ Đồng có thể thấy được, hắn không phải loại người giang hồ thiếu suy nghĩ, không đứng về một bè phái nào, không chỉ có tầm nhìn rộng, mà còn là một người rất biết cân nhắc.
Có thể không cùng hắn kết hiềm khích, đó là vô cùng tốt.
Biện Bạch Hiền cảm giác được Lý Nghị nhân lúc cùng hắn bắt tay, thấp giọng nhanh chóng nói ra hai chữ, nếu hắn không có nghe sai, hai chữ kia chính là "Hồ Châu.". Hồ Châu? Nghe qua giống như tên một địa danh.
Sau đó Lý Nghị giống như cái gì cũng chưa nói phất phất tay, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi, bóng dáng thật sự tiêu sái.
Biện Bạch Hiền nhìn hắn đi xa, mới xoay tay lại cầm lấy thanh kiếm kia, hỏi chủ quầy: "Vừa rồi ngươi nói giá bao nhiêu?"
Chủ quầy nghe vậy cả kinh, người nam nhân này công phu cao thâm, làm cho hắn nhìn không thấu, lại trực giác được có một loại cảm giác rất nguy hiểm. Nếu như là Lý Nghị, hắn mạnh miệng chào giá một chút cũng không sao cả, nhưng hiện tại lấy được kiếm lại là người này...
Nhìn ánh mắt Biện Bạch Hiền, hắn đánh run một cái, vội vàng xua tay, "Tiền gì chứ! Đại hiệp thực anh hùng, người Thiên Chử thành chúng ta rất kính nể người như ngài! Lấy đi lấy đi, thanh kiếm này là của ngài!"
Biện Bạch Hiền gật gật đầu, xoay người đem thanh kiếm vứt cho Độ Khánh Tú, ném vào trước ngực của y.
Độ Khánh Tú ngẩn ra, nhìn thanh kiếm đen tuyền trong tay, "Thiếu gia?"
"Không phải ngươi thích nó sao? Đi thôi."
Nhìn bóng dáng thong thả rời đi phía trước, Độ Khánh Tú có chút không thể tin được, y vốn nghĩ Biện Bạch Hiền là vì thích thanh kiếm này, mới gây chiến như thế, ngay cả Lý Nghị cũng không tiếc đắc tội, kết quả là, lại đưa cho y dùng?
Nhưng mà vật nặng trong tay khiến y không cách nào phủ nhận được chuyện này.
Yên lặng lấy ống tay áo lau đi bụi bặm bám trên thân kiếm, theo vài cái chà lau của Độ Khánh Tú, bảo kiếm rốt cục lộ ra sự sáng bóng vốn có của nó, thâm trầm đen nhánh, tựa như trân châu đen phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Đầu ngón tay đụng đến hoa văn điêu khắc tinh tế trên thân kiếm, lòi lõm hai chữ —- Huyết Sinh.
Hồng trần tự huyễn, phù mộng nhân sinh. [thế gian biến hóa khôn lường, đời người cũng thay đổi liên tục]
Huyết Sinh kiếm của y, kiếp trước là Biện Bạch Hiền vì y mà cầu đến, kiếp này lại từ hắn trao lại vào tay y, bao chuyện xảy ra, bức tranh vẫn đi theo một vòng tròn. Nguyên lai tránh được luân hồi, nhưng có một số việc, một số vật, một số người, vẫn là trốn không thoát. Nhất định phải đi đúng vận mệnh.
Độ Khánh Tú siết chặt chuôi kiếm, nam nhi đổ máu không đổ lệ, thế nhưng giờ phút này y lại cảm thấy hốc mắt mình tựa hồ đỏ lên. Vô luận tương lai còn phải đối mặt với những gì, thanh kiếm này, người kia, y cũng sẽ không buông ra lần nữa.
Biện Bạch Hiền ở xa xa đưa lưng về phía y vẫy tay, "A Tú."
Y nhanh chóng lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, khôi phục biểu tình như ban đầu, im lặng đuổi theo Biện Bạch Hiền
-------
Chương 30
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nửa phòng hôn ám.
Giấy và bút bày mở trên bàn, cái chặn giấy đè nặng một góc giấy Tuyên Thành, giấy Tuyên Thành chỉnh chu trải rộng hơn một nửa cái bàn, mặt trên lại chỉ có hai chữ to còn chưa khô mực — Hồ Châu. Bút lực mạnh mẽ, nét chữ tựa như diều hâu phi thiên, sắp sửa phá giấy mà ra.
Mùi mực mới tràn ngập trong phòng, ám hương phù động, ngoài phòng bóng đêm cũng vừa vặn buông xuống.
Giường trúc rũ màn đỏ, xuân ý nồng đậm.
Độ Khánh Tú nằm úp sấp ở trên giường, quần áo bán mở, lộ ra một mảng lớn da thịt quang lỏa trên lưng, đem mặt vùi vào trong gối đầu, chỉ có thân thể phập phồng hô hấp chứng minh y vẫn còn thức.
Biện Bạch Hiền hôn qua đầu vai Độ Khánh Tú, đem nụ hôn từng cái từng cái lưu lại trên lưng y, lại kéo lấy bàn tay y tiếp tục hôn hôn. Trên cổ tay Độ Khánh Tú có bảy tám vết thương, tuy rằng đã muốn khỏi hẳn, nhưng vết sẹo vẫn chưa thối lui, nhìn qua có chút dữ tợn.
Biện Bạch Hiền nhớ rõ, đây là sau khi y trúng độc Phù Sinh Mộng, vì không muốn bản thân tiếp tục rơi vào hôn mê, đã trộm tự làm bị thương chính mình.
Hắn dán môi lên, ôn nhu hôn một cái, lớp da mới sau khi vết thương liền miệng thập phần mẫn cảm, chịu không nổi trêu đùa như vậy, Biện Bạch Hiền lập tức cảm thấy Độ Khánh Tú dưới thân có chút run rẩy.
Hắn cảm thấy thú vị, không chỉ không buông người ta ra, ngược lại còn bắt lấy cổ tay y vươn đầu lưỡi một lần nữa liếm lộng, khiến cho Độ Khánh Tú một trận lại một trận phát run, Biện Bạch Hiền nhẹ cười ra tiếng, đưa tay kéo ra tóc dài của Độ Khánh Tú, làm lộ ra một phần nhỏ chiếc cổ trơn nhẵn.
Biện Bạch Hiền vươn hai ngón tay nhéo nhéo sau gáy Độ Khánh Tú, ước chừng cảm thấy được xúc cảm không tồi, cực không an phận mà giở trò. Lần trước ở trong nước, nhìn thấy chỉ là một mảnh mông lung không rõ ràng lắm, hiện tại liền có thể nhìn thật tỉ mỉ.
Làn da Độ Khánh Tú vốn rất tốt, thế nhưng luôn có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương lớn nhỏ, đao, kiếm, ám khí, thậm chí còn có các loại vết sẹo nhìn không ra là do cái gì tạo thành, có vài cái nhìn qua đã rất cũ, có lẽ thời điểm bị thương cách hiện tại đã lâu năm, có vài cái lại còn rất mới.
Những vết thương lồi lõm trải rộng khắp thân thể y, vốn dĩ không tốt xem, thế nhưng lại thập phần gợi cảm, xinh đẹp yêu mị, cộng thêm ẩn hiện dưới ánh sáng hôn ám, trái lại vô cùng cuốn hút.
Đầu ngón tay Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng vuốt ve qua từng vết sẹo, bỗng nhiên ý thức được thanh niên trầm mặc ít nói vẫn luôn đi theo phía sau hắn này cũng không phải người ôn hòa vô hại gì, y trải qua huấn luyện tàn nhẫn, là một con sói dũng mãnh chứ không phải là một sủng vật ngoài mạnh trong yếu.
Ẩn nhẫn của y, nhượng bộ của y, bao dung của y, chỉ bởi vì hắn là Biện Bạch Hiền mà thôi. Nhưng đây lại chính là vấn đề mà Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhất, Độ Khánh Tú sao phải tận trung với hắn, hắn có cái gì đáng giá để y đi theo, hiện tại cái gì hắn cũng không thể cho y.
Nếu Độ Khánh Tú ở lại Thánh Môn, không hề nghi ngờ y sẽ có địa vị rất cao. Nếu Độ Khánh Tú tự mình rời đi Thánh Môn, cũng có thể như cá gặp nước ở chốn giang hồ đầu đao liếm huyết này, hơn nữa còn rất tự do. Mà không phải giống như bây giờ, hai bàn tay trắng theo sát ở phía sau hắn, tùy thời đều có thể gặp tai ương ngập đầu.
Đúng rồi, hắn chợt nhớ tới Tiêu Trầm từng xem qua kinh mạch của Độ Khánh Tú, kinh mạch toàn thân y đều tổn thương, về sau sẽ chậm rãi mất đi năng lực hoạt động.
Độ Khánh Tú nói với Tiêu Trầm là do y không cẩn thận ngã vào hàn đàm, nhưng hắn lại biết rõ sự thật bên trong, bởi vì chỉ có Quỷ Cốc mới có hàn đàm ngàn năm như vậy.
Hắn dùng một câu đem Độ Khánh Tú đẩy vào Quỷ Cốc, thậm chí tới bây giờ đều không cho rằng y có thể còn sống đi ra, đáng lẽ Độ Khánh Tú càng phải hận hắn mới đúng, trái lại còn...
Biện Bạch Hiền dùng ngón tay xoắn xoắn tóc Độ Khánh Tú, buộc nó quắn lên tay của mình, nhìn trắng cùng đen kỳ dị giao hòa, tới gần bên tai Độ Khánh Tú, thở một hơi thật dài, "A Tú, ngươi vì cái gì muốn đi theo ta? Ta cái gì cũng không có."
Hơi thở nóng hỏi phất qua bên tai, làm cho lỗ tai Độ Khánh Tú đỏ lên, nhưng ý nghĩa lời nói lại khiến y có chút thương cảm. Đúng vậy, Biện Bạch Hiền vốn dĩ cái gì cũng nên có, hắn là thiên chi kiêu tử [đứa con cưng của trời, ý chỉ người sinh ra đã có thân phận cao hơn người khác, xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời].
Độ Khánh Tú giật giật, ở dưới thân Biện Bạch Hiền gian nan xoay người lại, chính diện đối mặt Biện Bạch Hiền.
Điều này làm Biện Bạch Hiền có chút bất ngờ, khoảng cách giữa bọn họ đã rất nhỏ hiện tại lại còn đối diện nhau.
Độ Khánh Tú yên lặng nhìn Biện Bạch Hiền, sau đó hai tay chống giường, ngẩng đầu lên, rất nhanh chạm nhẹ vào môi Biện Bạch Hiền, đây là một cái hôn mang tính chất an ủi, Độ Khánh Tú thật sự không thể nghĩ ra bản thân còn có thể làm gì khác để khiến Biện Bạch Hiền cao hứng hơn. Y nghĩ, có lẽ Biện Bạch Hiền thích y chủ động hơn khi ở trên giường.
"Thiếu chủ muốn làm cái gì, thuộc hạ đều nguyện ý làm vì ngài. Nếu Thiếu chủ muốn Thánh Môn, hoặc là muốn Trung Nguyên, thuộc hạ cũng có thể...."
Biện Bạch Hiền đưa tay sờ lên môi của mình, tựa hồ trên môi vẫn còn lưu lại dư vị của người trước mắt, hắn cười rộ lên, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở ngoài miệng Độ Khánh Tú, thấp giọng nói: "Hư.... lúc này, đừng nhắc tới Thánh Môn..."
Quần áo trên người Độ Khánh Tú rốt cục bị kéo xuống sạch sẽ, Biện Bạch Hiền sau khi nhận được mấy lời chỉ trích từ lão đại phu hôm nọ, cuối cùng nhớ rõ phải cẩn thận làm công tác chuẩn bị.
Khi hắn từ dưới gối đầu lấy ra bình thuốc mỡ kia, Độ Khánh Tú lại muốn xoay người đem mặt vùi vào trong gối đầu, bất quá lúc này không thực hiện được, vì bị Biện Bạch Hiền vừa vặn ngăn cản.
Biểu tình của đối phương nhìn một cái không sót gì, khiến Độ Khánh Tú không tự chủ được toàn thân căng thẳng, Biện Bạch Hiền lấy một chút thuốc mỡ chậm rãi khai mở bên dưới, thuận tiện ở trước ngực Độ Khánh Tú hôn hôn, ác ý nói: "A Tú, toàn thân ngươi đều hồng."
"Nơi này hồng." Hắn cắn cắn lỗ tai Độ Khánh Tú.
"Nơi này cũng hồng." Hắn gặm gặm xương quai xanh Độ Khánh Tú.
"Nơi này, ân... càng hồng." Biện Bạch Hiền ném đi bình thuốc mỡ vướng bận, cúi thân xuống, nâng lên hai chân Độ Khánh Tú, từng chút từng chút tiến vào thân thể người dưới thân. Hắn cố ý đem tốc độ duy trì thật chậm, làm cho Độ Khánh Tú hoàn toàn cảm nhận được động tác của hắn.
Độ Khánh Tú nhắm chặt hai mắt, năm ngón tay gắt gao siết chặt đệm giường dưới thân, giống như rơm rạ trong giông tố bắt lấy được một nơi cứu mạng, chuẩn bị thừa nhận mưa rền gió dữ kế tiếp.
Nhưng Biện Bạch Hiền không lập tức hành động, mà là vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt Độ Khánh Tú, cúi đầu cùng y ôn nhu hôn môi.
"A Tú, nhìn ta." Hắn nói.
Độ Khánh Tú mở to hai mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Lông mi Biện Bạch Hiền cơ hồ có thể chạm vào mặt của y, tóc đối phương tán loạn rơi xuống, cùng tóc của y triền miên một chỗ, tóc đen hỗn loạn trải rộng khắp gối đầu, rốt cuộc phân không rõ lẫn nhau.
Giống như dây mây và dây leo nương tựa nhau mà sống, vì phải sinh trưởng đến nơi thật cao để nhận lấy ánh mặt trời, cả hai cùng dìu dắt nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau hướng tới trời xanh.
Y không phải lần đầu tiên cùng Biện Bạch Hiền hoan ái, nhưng y vẫn cảm thấy, Biện Bạch Hiền cùng y làm loại sự tình này, ngoại trừ muốn thử lòng trung thành của y, cũng chỉ là vì phát tiết dục vọng. Biện Bạch Hiền kiêu ngạo như thế, thanh lâu là không thích hợp với hắn, y ở bên cạnh hắn, thật sự thuận tiện.
Bởi vậy y cũng sẽ không bận tâm cảm thụ của mình.
Đây là lần đầu tiên Biện Bạch Hiền cùng y hôn môi, loại hành vi này so với làm chuyện giường chiếu đối với Độ Khánh Tú còn thiêng liêng hơn, bởi đối với y đây chính là hành vi chỉ những người có tình cảm với nhau mới có thể làm. Thế nhưng, có tình cảm? Biện Bạch Hiền sẽ có tình cảm với y sao? Bọn họ làm sao có thể...
Độ Khánh Tú không biết, kỳ thật đây không phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ. Ngày đó ở bạch đạo liên minh, vì làm cho Độ Khánh Tú không bị tẩu hỏa nhập ma, Biện Bạch Hiền cũng đã sớm hôn y.
Tựa hồ đối với sự ngẩn người của Độ Khánh Tú có chút tức giận, Biện Bạch Hiền như trừng phạt cắn Độ Khánh Tú một cái, nhìn bộ dáng chợt kinh hãi cùng xấu hổ của đối phương, cùng với bộ dáng lúc nào cũng trầm mặc ít lời ngày thường hoàn toàn bất đồng.
"Thiếu chủ..." Độ Khánh Tú tròn mắt nhìn, bộ dáng Biện Bạch Hiền dần dần mơ hồ trước mắt, vô luận như thế nào cũng không rõ ràng, nhưng không hiểu sao ở trong lòng y bóng dáng đối phương lại càng ngày càng minh bạch.
Độ Khánh Tú bỗng nhiên ý thức được, thời điểm tâm tình y đặc biệt mãnh liệt, phần ký ức thiếu mất trong đầu liền sẽ điên cuồng tràn về.
Đầu lưỡi Biện Bạch Hiền vẫn không rời khỏi Độ Khánh Tú, lại đột nhiên động thân, hung hăng đâm vào một cái, đem tiếng rên rỉ của Độ Khánh Tú ngăn ở trong miệng hắn.
Độ Khánh Tú theo bản năng quấn lấy thắt lưng Biện Bạch Hiền, vươn tay ôm thân người bên trên. Y chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ý đồ thả lỏng để cất chứa hoàn toàn Biện Bạch Hiền.
Khác với thống khổ như trong dự liệu, dần dần, Độ Khánh Tú bắt đầu cảm giác được tựa hồ có một chút sảng khoái kỳ dị nào đó, theo thân thể lan tràn đến linh hồn, làm cho y không ngừng run sợ, càng không thể điều khiển được bản thân. Thân thể cùng linh hồn, tựa hồ cũng bắt đầu cuồng hoan, hoàn toàn thoát ly khống chế của y.
Sóng nhiệt triền miên.
Tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn phiêu tán, cùng với động tĩnh truyền đến từ trên giường, làm cho ngọn đèn dầu trên bàn cũng bắt đầu lay động, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng tắt đi, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, cách màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, chiếu rọi ra một khung cảnh tươi đẹp như mộng.
Không biết qua bao lâu, hết thảy mới bình tĩnh trở lại. Lần này Biện Bạch Hiền cũng biết chừng mực, không làm cho Độ Khánh Tú bị thương lần nữa, đơn giản tẩy rửa một chút, hai người tiếp tục bọc chăn ấm nằm trên giường, Biện Bạch Hiền như cũ ôm Độ Khánh Tú, không để cho y xuất môn gác đêm lần nữa.
Tuy là ngày mùa hè, Thiên Chử thành vào đêm lại rất mát mẻ. Buổi chiều trải qua một trận mưa rào có sấm chớp, sau cơn mưa mùi hương ngọt ngào tươi mát của cỏ xanh hòa cùng mùi vị ướt át của bùn đất tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan.
Hô hấp Biện Bạch Hiền đều đều, có lẽ đã đi vào giấc ngủ. Độ Khánh Tú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, một chút cũng không dám động, sợ làm thức giấc người vừa mới ngủ.
Huyễn Sinh kiếm không giống với những trường kiếm bình thường khác, dài không tới hai thước, bị y giấu bên dưới gối đầu chính mình, thời khắc cảnh giác phòng ngừa có người đột kích, đồng thời cũng mang chuyện cũ như thủy triều tràn về.
Địa danh trên bàn kia, là Biện Bạch Hiền sau khi từ phiên chợ trở về viết xuống, nghe nói là Lý Nghị mạc danh kỳ diệu nói với Biện Bạch Hiền. Hắn nhìn hai chữ kia rất lâu, cái gì cũng không nói, cuối cùng nói với Độ Khánh Tú, bọn họ ngày mai khởi hành đi nơi này.
Tiêu Trầm bên kia vẫn không có tin tức, Biện Bạch Hiền lại đột nhiên quyết định muốn đi Hồ Châu.
Lý Nghị thật sự có đáng tin?
Độ Khánh Tú cau mày, bất quá không ai biết Tiêu Trầm sẽ báo tin cho bọn họ bằng cách nào, lấy quan hệ giữa Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng, Tiêu Trầm bảo hắn đến truyền tin tức tựa hồ cũng có thể chấp nhận, tuy rằng bảo minh chủ bạch đạo đi truyền tin tức tựa hồ có chút quá kiêu ngạo, thế nhưng dường như Tầm Trâm Các luôn có thói quen kiêu ngạo như vậy.
Lễ Thượng Võ kết thúc, đám người Triệu Văn Hồ khẳng định cũng sẽ khẩn cấp chuẩn bị động thủ với Thánh Môn, bọn họ mơ ước cái chìa khóa kia đã lâu, vạn nhất Thánh Môn xảy ra biến cố gì...
"Đã hơn nửa đêm, cau mày suy nghĩ cái gì?" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên mở mắt ra, đưa tay ấn ấn lên vị trí giữa hai đầu mày Độ Khánh Tú, "Có cái gì cũng chờ ngày mai nói sau, ngủ đi."
Ánh mắt Biện Bạch Hiền sâu sắc an bình, làm cho tâm tình nhộn nhạo của Độ Khánh Tú không tự giác dịu đi mấy phần, hết thảy rối ren phức tạp trong đầu trôi đi mất, ít nhất hiện tại, người y nghĩ muốn phải bảo vệ, vẫn đang bình yên vô sự nằm ở bên cạnh y.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip