Chap 5: Tôi chỉ muốn cô gái kia ở đây

  Mái tóc ngắn của hắn để lộ ra khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ, không có một tì vết nào, đáy mắt sâu xa, khinh miệt nhìn về phía Xạn Linh , mang theo chút ý xem thường, cử chỉ tràn đầy kiêu ngạo.

Bạch Hiền .

Hắn là Bạch Hiền .

Hắn vừa xuất hiện, tiếng thét chói tai của các nữ khách mời trong nháy mắt dần dần mất hẳn, chỉ còn lại tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm vang lên, cùng với vài tiếng kêu ngạc nhiên không rõ tiếng...

Chàng trai trước mặt xuất sắc đến mức có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng Xạn Linh không có tâm trạng tán thưởng vẻ đẹp của hắn.

Mặt cô trắng bệch, nhìn về phía Bạch Hiền ngạc nhiên đến ngây người, như mới bị sét đánh.

Đến lúc này rồi, nếu cô còn không phản ứng nữa, thì cô thật là ngu ngốc.

Đó không phải là mơ.

Tất cả đều là thật.

Một tuần trước, trong căn phòng xa hoa làm cho người ta mê muội kia, cái kia của nam nhân dán chặt trên người cô... Tất cả, tất cả đều thật sự đã xảy ra.

Buổi sáng hôm đó bắt đầu phát hiện mình không được khỏe, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô tự lừa chính bản thân đó chỉ là một giấc mơ...

"Phanh —"

Xạn Linh ngồi sụp xuống đất, mặt không còn chút máu.

Cô bị cưỡng bức.

Ý thức được điều này, Xạn Linh sợ hãi không nói nên lời, sao có thể như vậy...

Nhưng, đã cưỡng bức cô, rõ ràng là anh ta nên cảm áy náy mới phải, sao còn có thể bình tĩnh mà xuất hiện như thế này?

Bạch Hiền đứng đó, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt biến đổi liên tục, khóe miệng nhếch lên, có chán ghét, cười nhạo, tiếp lời, hắn chậm rãi đứng lên đưa tay phải ra, làm một số động tác đơn giản, mở miệng nói: "Ở đây, tôi chỉ muốn cô gái kia ở đây."

Boss đã ra lệnh vậy.

"Vâng, Bạch tiên sinh!"

Đám cận vệ cúi đầu, nắm áo các nữ khách mời lôi ra ngoài, hành động hết sức nhanh chóng, những nữ khách mời kia hét ầm lên. Lần này là thực sự bị dọa.

Nhưng chưa đến một phút đồng hồ, người ở trong phòng tắm mới bắt đầu im lặng.

Tất cả mọi người lui ra ngoài. Chỉ còn lại Xạn Linh đang ngồi dưới đất và Bạch Hiền đang lười biếng đứng.

Bạch Hiền cũng không vội, cứ thế coi thường Xạn Linh , nhìn như một con chó nhỏ bị đuổi đánh, có chút thích thú.

Mấy phút sau, Xạn Linh tỉnh táo lại một chút, đứng lên, vẻ mặt ngây ngốc đi ra ngoài.

Cô phải đi.

Cô phải đi khỏi nơi này, hàn khí mạnh mẽ trên người Bạch Hiền và cả ký ức kia làm cho cô không thể thở nổi, cô phải tỉnh táo lại...

Nhìn thoáng qua Bạch Hiền đang đứng bên cạnh, ánh mắt Bạch Hiền lạnh lùng, vươn tay nắm chặt khuỷu tay cô, thanh âm chứa đầy sự tức giận: "Xạn Linh , cô cho là cô không nói lời nào thì có thể đi ra ngoài?"

Nực cười.

Cô gái này xem Bạch Hiền hắn là gì, không khí ư?

Những ngón tay hắn giữ chặt mặt cô, cơ thể  nặng nề run lên, Xạn Linh  một tuần trước cô rơi vào tay hắn mà giờ hắn lại xuất hiện ngay trước mắt.

Thật rõ ràng...

Hơn nữa, cũng thật đáng xấu hổ.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Bạch  tiên sinh, tôi nghĩ ở đây không thích hợp để chúng ta nói chuyện, mà là ở tòa án mới đúng."

Dù sao, cũng là hắn cưỡng bức cô.

"Tòa án?"Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn cô nói: "Để cướp con của tôi? Thứ nhất, Bạch Hiền tôi sẽ không cho phép loại con gái như thế vào phòng tôi; thứ hai, nếu cô thực sự có ý định này, cô sẽ không sống được tới lúc bước vào tòa án đâu."

Cái gì mà gọi cô là loại con gái như thế...

Tranh cướp con?

Xạn Linh nhớ tới lúc đó, hắn luôn miệng bắt cô phải trả đứa con cô sinh ba năm trước cho hắn, làm cô không hiểu gì cả.

"Bạch tiên sinh, tôi không cần biết anh nói gì." Xạn linh mở miệng: "Nhưng tôi nghĩ, tòa án sẽ xử lý trong vòng một tuần trước khi tuyên án."

"A."

Nghe đến đó, Bạch Hiền giận dữ phản đối: "Cô đúng là có chết cũng không chịu thừa nhận, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy đau đầu."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip