Chap 42
Baekhyun nắm chặt tờ giấy trong tay. Chờ Mina nổ máy đi mất hút thì quay gót chạy đến địa điểm trên giấy. Phải nói là đêm hôm đó, Baekhyun thực sự đã chạy loạn lên vì Taeyeon.
Bà Kim ngồi trên chiếc ghế, thở dài nhìn Taeyeon. Vết thương chưa lành hẳn, thậm chí để lại sẹo trên thân hình nhỏ bé trắng nõn. Bây giờ Taeyeon lại còn mất cả trí nhớ, không biết rồi phải ứng phó thế nào với năm học tiếp theo...
Vừa đến nơi, Baekhyun đập cửa mạnh, một cách vội vã. Bà Kim vừa chỉ lim dim được một tí thì liền nghe thấy tiếng động mạnh từ ngoài cửa. Chần chừ một lúc, nghe thấy tiếng gọi " Taeyeon" thì nhận ra là Baekhyun.
Thấy người mở cửa đón mình là mẹ Taeyeon thì trong lòng Baekhyun trở nên phấn khích, mẹ cô ở đây thì hiển nhiên cô cũng ở đây.
- Cháu chào bác - Baekhyun ôm bà Kim rồi buông ra trong giây lát, đi về phía trước.
Baekhyun đúng là đã tận mắt thấy Taeyeon rồi, cô đang nằm ngủ say sưa. Anh vui mừng đến mức quỳ xụp xuống nắm lấy bàn tay Taeyeon, khoé mắt cay cay. Trông cô an toàn như thế này, lòng anh cảm thấy ấm áp lạ thường.
Bà Kim vẫn im lặng nhìn Baekhyun. Cậu đến trễ rồi, Taeyeon sẽ chẳng còn nhớ cậu là ai.
Baekhyun ngồi xuống bên cạnh Taeyeon, tay nắm chặt lấy tay cô. Anh nóng lòng đợi cô tỉnh dậy, và rồi hai người sẽ quấn quít bên nhau. Hình ảnh của Taeyeon hiện ra trong tâm trí anh, mọi giác quan dường như thức tỉnh khi có cô bên cạnh. Bà Kim vẫn chỉ cười nhẹ, rót trà rồi đưa Baekhyun.
Bên ngoài trời gió thổi mạnh. Trời tối sầm. Một, hai, ba giọt mưa. Và rồi một màn mưa trắng xoá.
Tiếng sấm vang, chớp loé ngang trời.
Taeyeon bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Âm thanh đùng đoàng ngoài trời khiến cô tỉnh dậy, trước đó là một cơn ác mộng. Taeyeon cảm thấy chân mình nặng, đưa mắt xuống thì thấy một nam nhân lạ mặt đang say ngủ.
Não cô bắt đầu hoạt động. 3 giây sau liền đưa mắt liếc quanh rồi tự hỏi " Nơi quái nào thế này". Rồi sau đó lại chăm chú nhìn người đang nằm kê mặt lên chân mình, trông không đáng sợ mà đáng yêu nên cô cũng không tỏ vẻ bất ngờ.
Rồi cô lay lay người đang ngủ. Baekhyun mở đôi mắt nặng nhọc, cả đêm anh có ngủ được tí nào đâu. Hình dáng Taeyeon mờ mờ rồi hiện rõ. Baekhyun nhíu mày để nhìn cô rõ hơn, rồi đôi mắt giãn ra. Anh thở phào một tiếng rồi ngay lập tức nhào đến ôm chặt Taeyeon. Vừa ôm vừa xoa đầu, cái cảm giác ấm áp mà lâu lắm rồi mới được tìm lại.
Taeyeon bấy giờ mới hoảng, hét lên:
- Anh làm gì vậy !
Trong đầu cô hiện lên bao nhiêu suy nghĩ, bây giờ mới cảm thấy hoảng sợ. Nơi này là đâu? Hắn ta là ai? Mình là ai, à không mình là Taeyeon. Cô dùng tay đẩy mạnh Baekhyun ra rồi vơ lấy cái gối ném vào mặt Baekhyun. " Không xong rồi, cô gái đêm ấy đưa mình đi làm gái hay sao", Taeyeon chạy ra phía cửa chính định bỏ chạy.
- Taeyeon, em đi đâu vậy - Baekhyun ngóc đầu dậy, xoa xoa bả vai. Vừa mới tỉnh nhưng dùng gối đánh người cũng không tệ.
- Anh biết tên tôi !? Mẹ tôi đâu - Taeyeon trừng mắt, sau đó nhanh nhẹn lấy con dao cắt hoa quả trên bàn rồi chĩa thẳng mặt Baekhyun - Anh làm gì tôi rồi, tên khốn!
- Tên khốn!?- Baekhyun ban đầu khó hiểu nhưng rồi bật cười ha hả - Em muốn đùa sao. Lại đây nào, anh rất nhớ em.
Taeyeon ngay lập tức tránh khỏi vòng tay dang rộng của Baekhyun, cô thực sự sợ hãi trước hành động của đối phương, càng nhìn càng thấy rõ hắn là tên dâm tặc, là loại người xấu. Baekhyun nhìn Taeyeon và cảm thấy mới đáng yêu làm sao, cứ ngỡ là Taeyeon sẽ khóc lóc, buồn bã, đau thương các kiểu... Taeyeon nhìn anh, hai tay nắm chặt lấy con dao, khuôn mặt đăm đăm. Baekhyun nhìn rồi cười tươi, sau đó tiến lại gần ôm chặt lấy Taeyeon.
Cô hét toáng lên " Áhhhhh!" rồi dùng tay đâm mạnh vào bắp tay Baekhyun.
Bà Kim ở bên ngoài, nghe thấy tiếng hét liền lẩm bẩm " Taeyeon, Taeyeon, Taeyeon" rồi vội vàng chạy vào trong.
Baekhyun khuỵu xuống, máu chảy nhuốm đỏ áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhăn nhúm.
- Taeyeon, dừng lại đi! - Bà Kim thấy thế liền đến giật và ném con dao mạnh xuống đất.
Taeyeon thấy mẹ thì mừng rỡ " Mẹ à mẹ không sao?". Bà Kim nhìn thấy Taeyeon, hai hàng lệ rơi dài. Bà ôm chặt Taeyeon rồi nói " Không sao đâu, không sao cả".
- Mẹ không sao chứ?
- Không sao không sao
- Taeyeon, em làm gì vậy?! - Baekhyun nén cơn đau, rặn từng chữ.
Bà Kim liền lập tức lấy khăn giấy cầm máu giùm Baekhyun. Vừa làm bà vừa nói cậu hãy thở đều.
- Mẹ, tại sao chúng ta lại phải giúp hắn!
Baekhyun nghe có lầm không. Anh đưa mắt nhìn sang bà Kim với một tâm trạng vô cùng khó hiểu. Bà chỉ chau mày và chú trọng vào việc sơ cứu vết thương, nhưng nước mắt vẫn lăn dài. Anh nhìn Taeyeon, nhìn thật sâu vào đôi mắt quen thuộc ấy. Ánh mắt cô dành cho anh không còn một chút trìu mến, âu yếm nào nữa cả, cô nhìn anh như thể anh là người lạ. Taeyeon thậm chí không gọi tên anh, cô không biết tên anh. Taeyeon bỏ trốn khỏi anh, cô ấy còn đâm anh. Đó không phải trò đùa, nhưng với anh tất cả những gì xảy ra là trò đùa.
- Taeyeon...- Giọng Baekhyun run run - Tôi là ai?
Taeyeon bắt đầu thiếu kiên nhẫn với cái người trước mặt mình.
- Tôi không biết!
- Tôi tên gì?
- Tôi đã nói tôi không biết - Khuôn mặt cô hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí tức giận.
Baekhyun bàng hoàng, thực sự rất bàng hoàng. Chuyện gì đang xảy ra thế này.
- Con bé mất trí nhớ...- Bà Kim nói nhỏ, tiếng nấc vang nhẹ
" Mất trí nhớ!?", Baekhyun nghe thấy rồi, nghe rõ rồi. Hoá ra vì mất trí nhớ.
- Mất trí nhớ, mẹ nói gì vậy?
- Là nói em mất trí nhớ đó Taeyeon, em quên anh rồi, em quên tên anh rồi... - Giọng Baekhyun trở nên yếu đuối, hai mắt trở nên cay cay.
- Anh là ai và liên quan gì đến tôi!
- TÔI NÓI EM MẤT TRÍ NHỚ RỒI, EM LÀM SAO BIẾT ĐƯỢC GÌ NỮA CHỨ! - Baekhyun trở nên sốc tinh thần, quá nhiều cảm xúc dồn đến cùng một lúc. Buồn, vui, giận, bất ngờ...tất cả đến quá nhanh và như một bản kịch hài hước.
Sau khi nghe Baekhyun hét vào mặt mình như vậy, Taeyeon mới quay sang cầu cứu mẹ. Lúc đó thì mẹ cô không ngăn nổi bản thân mà bật khóc thật lớn. Taeyeon nhìn khung cảnh này mà đầu óc bắt đầu trống rỗng, đối tượng hai người nhắc đến là cô, là cô mất trí. Sao lại có thể nói cô bị mất trí, nói cô bị điên cô còn tin, nói cô mất trí như đánh mạnh vào tim cô vậy. Taeyeon càng suy nghĩ càng khó hiểu, cô cố nhớ, cố suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Cô vẫn nhớ mẹ mà, cô vẫn nhớ cô sinh ra ở đâu, sống ở đâu. Chỉ vì cô không nhớ cái tên trước mặt mình mà có thể nói cô mất trí sao.
- Tại sao lại nói tôi mất trí, cả anh và mẹ, hai người bị gì vậy!
Baekhyun đứng dậy, hai tay nắm lấy vai Taeyeon.
- Nhìn thẳng vào mắt anh đây. Em nói đi, em có nhớ ra anh không?!
Taeyeon bắt đầu sợ hãi. Cô đẩy anh ra và nói
- Không, tôi không bị gì cả, đừng bắt tôi nhớ. Anh là kẻ lừa đảo phải không, tất cả là một vở kịch à!?
Baekhyun cảm thấy tim mình nhói đau, Taeyeon mất trí là sự thật. Anh mất bao nhiêu thời gian để tìm ra cô để rồi nhận lại một sự thật nghiệt ngã. Sao có thể mất trí như vậy chứ, sao lại dễ dàng quên anh như vậy chứ. Còn tình yêu của anh và cô thì làm sao, thì phải làm sao bây giờ. Trong người anh đang gào thét, đang nguyền rủa những gì mà anh đã phải chịu đựng. Trong đầu anh cứ mãi một câu nói " Tôi không biết" của Taeyeon khi anh hỏi anh là ai. Sao có thể quên là quên luôn cả anh, bây giờ hai người đứng trước mặt nhau nhưng cô cũng không có chút kí ức về khuôn mặt mình. Tình yêu thì phải làm sao đây, tình yêu thì phải làm thế nào đây?
" Chỉ cần quên là được mà", câu nói của Mina bất chợt hiện lên trong đầu, khiến anh thực sự mất kiểm soát, dùng chân đạp mạnh vào cửa.
- Anh là ai? - Taeyeon hỏi.
Một câu hỏi đơn giản nhưng như là liều thuốc độc mãnh liệt giết chết Baekhyun.
- Kim Taeyeon. Em có ước mơ trở thành nhà báo nổi tiếng. Em rất nóng tính nhưng thông minh. Em không biết câu cá. Em học trường đại học Seoul...
- Tôi học đại học Seoul...? - Taeyeon nghe đến đấy thì bất ngờ!
Baekhyun gật gù, cười nhếch miệng rồi cười thành tiếng.
- Ha Ha anh quên mất, EM MẤT TRÍ NHỚ RỒI MÀ!
- Tôi hỏi lại, anh là ai!
Baekhyun nhìn Taeyeon như một con hổ dữ nhìn con mỗi của mình. Sau đó anh tiến lại gần, đẩy cô mạnh vào tường... Anh hôn Taeyeon đầy mãnh liệt, hệt như một con thú giận dữ, không hề có một chút gì gọi là nhẹ nhàng, ôn nhu.
-...
:< Tks a lot for reading my fanfiction.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip