Chap 3.

Năm mười tám tuổi, Seol Yoona không kiềm chế được bản thân nữa.

Buổi tối hôm đó mưa tầm tã, tiếng sấm ồn ã vang vọng cả một vùng trời. Seol Yoona một mình trong căn phòng tối om rộng lớn, vùi mình trong chăn, cố nhắm tịt mắt chìm vào giấc ngủ nhưng cả người vẫn nhảy giật lên sợ hãi khi bầu trời ngoài kia cứ chớp sáng, cả tấm màn dày cũng không che được ánh sáng ấy hắt qua cửa sổ. Nàng tự an ủi sẽ mau qua thôi, cố ôm lấy bản thân trong nỗi hoảng loạn, cầu mong bầu trời mau bình yên trở lại.

Nhưng ông trời không nghe được khẩn cầu của nàng, mùa bão đến kéo theo tiếng mưa đập vào cửa sổ ngày một lớn, đáng sợ hơn khi nó lại nổi nhiều trận sấm sét. Seol Yoona thân hình mười tám tuổi nhưng tâm hồn mong manh không chịu được nữa, vươn tay kéo chiếc chuông gọi người đến.

Nàng nghe được tiếng cửa phòng mở ra, cả tiếng bước chân chầm chậm tiến đến gần. Sấm chớp lại giật liên hồi bên ngoài làm cả người nàng run bần bật, không dám ló đầu ra nhìn xem đó là ai.

"Công chúa, người ổn chứ?"

Giọng nói mềm mại thân quen, so với tiếng inh ỏi khó chịu kia thì nó lại dễ nghe và xoa dịu tâm hồn hơn hẳn. Seol Yoona sực nhớ ra, Bae Jinsol biết nỗi sợ này của nàng, như mọi khi nàng sẽ sang phòng cha mẹ ngủ nhưng hôm nay nàng chẳng có ai cả, vua cha và hoàng hậu đều đang ở nước láng giềng bàn chuyện giao thương rồi.

Seol Yoona len lén ló mặt ra dưới tấm chăn dày, tuy không gian lúc này tối om nhưng trong khoảnh khắc tia chớp lóe sáng, nàng đã thấy được ánh mắt của đối phương nhìn thẳng vào chính mình. Đối diện với đôi mắt đó, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nàng lại điên cuồng.

Nàng biết thời gian qua việc trốn tránh đã thất bại hoàn toàn.

"Thuộc hạ sẽ ở đây với công chúa, người cứ yên tâm ngủ đi." 

Ngữ điệu Bae Jinsol đều đều, không rõ chứa đựng cảm xúc gì nhưng làm nàng an tâm hơn hẳn.

Seol Yoona mò tay tìm kiếm bàn tay của Bae Jinsol, nàng biết người kia khẽ giật lên sau đó bao bọc lấy tay nàng xoa xoa. Do tay của nàng lạnh ngắt, Bae Jinsol muốn đem hơi ấm của mình làm ấm cho nàng.

Cả người Seol Yoona co lại, Một tay của Seol Yoona giữ lấy tay của Bae Jinsol, tay kia đưa lên bịt lại để hạn chế âm thanh nhất có thể. Bae Jinsol thở dài một tiếng, không thể làm gì khác ngoài việc vỗ về bàn tay của nàng.

"Jinsol...Lên đây ngủ với ta được không..." 

Seol Yoona không chịu được nữa, lời nói thốt ra thì thầm nghe thật đáng thương.

Bae Jinsol chần chừ, muốn mở miệng từ chối nhưng nhìn người trước mặt hiện tại, cậu chỉ đành hít thật sâu, chậm rãi leo lên nằm xuống cạnh nàng.

Seol Yoona mặc kệ chuyện quan hệ giữa họ gần đây trở nên kì lạ, nỗi sợ lẫn nhớ nhung Bae Jinsol làm nàng không nhịn được mà bổ nhào vào lòng đối phương. Bae Jinsol kéo chăn cho cả hai, vòng tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ tấm lưng nàng để trấn tĩnh.

"Jinsol...Ta nhớ Jinsol." 

Seol Yoona không biết tại sao nữa, nàng như một đứa trẻ, rúc đầu vào ngực Bae Jinsol thủ thỉ.

Bae Jinsol không đáp, chỉ lẳng lặng vỗ về nàng an ủi. Trong vòng tay của cậu, Seol Yoona thấy thấy nhẹ nhõm hơn, tận hưởng bình yên và hơi ấm tỏa ra từ cơ thể to lớn hơn.

Một ngày của Bae Jinsol phải làm rất nhiều việc còn bị phá giấc ngủ giữa chừng, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, động tác trên lưng của Seol Yoona ngày càng chậm rồi dừng lại, chính nàng cũng dần thiếp đi mặc cho mưa gió khắc nghiệt ngoài kia.

Khi Seol Yoona mở mắt ra, trời đã hửng sáng, bản thân vẫn còn được bọc lấy bởi thân nhiệt của Bae Jinsol bên cạnh. Mắt của cậu nhắm nghiền, nhịp thở đều đều chưa tỉnh giấc, Seol Yoona khẽ cười, chăm chú ngắm nhìn đường nét gương mặt của cậu, ngón tay thon dài không phát giác mà đưa lên lướt nhẹ trên đấy. Cũng không tự chủ được chính mình mà đặt một nụ hôn lên trán của người kia.

Chưa kịp rời đi, Bae Jinsol đã mở mắt nhìn nàng chằm chằm. Bị phát hiện chuyện, Seol Yoona luống cuống tay chân, lắp ba lắp bắp: "Ta...ta, ta xin lỗi..." 

Rồi rời giường chuồn đi mất dù đây là phòng của nàng.

.

Sau chuyện lúc đó, Seol Yoona mỗi khi gặp Bae Jinsol càng thêm thẹn thùng mà chạy trốn, cảm xúc trong lòng càng trở nên mãnh liệt.

Cung điện vừa có một đầu bếp mới, anh ta đẹp trai, chững chạc, dí dỏm còn nấu ăn ngon nên được nhiều hầu gái trong cung điện yêu thích. Mỗi khi ghé gian bếp, nàng đều thấy anh ta cùng nhiều cô gái khác trò chuyện. Anh ta cùng ai thì nàng không quan tâm vì nó chẳng liên quan gì tới nàng nhưng với Bae Jinsol thì khác. Nhìn cái cách họ thân thiết cùng nhau nấu ăn, lửa trong lòng Seol Yoona càng thêm hừng hực.

Nàng vẫn như trước đây, mỗi khi giận sẽ lôi Bae Jinsol về phòng của mình. Nhưng cơn giận lấn át, nàng quên mất bản thân đang muốn xoá đi tình cảm không nên này.

"Công chúa, người muốn gì đây?" 

Lần này trông Bae Jinsol rất khó chịu, đến cách nói chuyện cũng gay gắt hơn.

Seol Yoona bị người kia to tiếng (hơn bình thường) nên nhất thời bất động không biết nói gì hơn ngoài câu hỏi ngớ ngẩn như bao lần: "Jinsol thích anh ta?"

Hàng chân mày của Bae Jinsol càng nhăn lại, cậu đưa tay vỗ lên mặt mình một cái như thể bất lực: "Nó có liên quan tới người sao?"

Nàng biết nói gì đây, nói bản thân nàng đang ghen tuông sao?

Dường như tích tụ bức xúc lâu ngày, mặc kệ chuyện phép tắc, Bae Jinsol hít một hơi trước khi tuôn trào như suối: "Thuộc hạ không hiểu, rốt cuộc công chúa muốn gì? Đây không phải lần đầu, giữa chúng ta chỉ là quan hệ bề trên bề dưới, hà cớ gì người lại quan trọng chuyện này của thuộc hạ đến vậy?"

Trong khi Seol Yoona căng thẳng không biết biện minh thế nào. Bae Jinsol lại làm liều nói tiếp: "Chúng ta gác chuyện này qua một bên được không ạ? Công chúa, thuộc hạ có điều khác muốn hỏi."

"Chuyện gì?"

"Thuộc hạ biết người không muốn làm bạn với thuộc hạ nữa. Có phải giống như nhiều người nói, giờ đây người chỉ xem thuộc hạ như món đồ muốn giữ làm của riêng thôi đúng không?"

Seol Yoona kinh hãi: "Sao cơ?" Nàng không nghĩ Bae Jinsol lại có suy nghĩ như thế, sai lầm, hoàn toàn là một sai lầm, không đời nào nàng xem cậu như vậy.

"Công chúa không cần lo, dù thuộc hạ có thích ai đi chăng nữa thì vẫn là tôi tớ phục tùng người thật tốt." Bae Jinsol cúi gầm mặt, quỳ xuống bái lễ với nàng.

Tuy đây là lễ nghi quen thuộc nhưng nếu người làm là Ba Jinsol, Seol Yoona không muốn nhận: "Làm ơn đừng nói như vậy."

"Dù thuộc hạ có yêu đương ra sao cũng không quên nghĩa vụ chăm sóc ng-"

"Đã bảo không được nói." 

Seol Yoona không nhịn được nữa mà quỳ xuống đối diện với Bae Jinsol, nhanh như chớp tiến lại gần, áp môi của hai người vào nhau.

Vài giây ngắn ngủi, một nụ hôn ngây ngô nhưng làm mặt mũi nàng đỏ bừng. Không khí phút chốc đầy ngượng nghịu, nàng thì lúng túng còn Bae Jinsol thì như mất hồn. Seol Yoona quyết định rồi, nàng muốn kết thúc chuyện khó chịu này trong hôm nay.

"Em không muốn làm bạn với Jinsol nữa là thật, em muốn giữ Jinsol cho riêng mình cũng là thật, em muốn Jinsol ở cạnh chăm sóc em mãi mãi. Nhưng em không bao giờ xem Jinsol là đồ vật hay tôi tớ cả."

"Em thích Jinsol, em...em đã rất sợ, vì em sợ nên em đã trốn tránh. Nhưng em không chịu được nữa, em ghét phải thấy Jinsol ở bên người khác."

Lời bộc bạch của nàng, ai nghe vào cũng sẽ sửng sờ huống chi nhân vật chính là Bae Jinsol. Cậu mất một lúc để định thần lại bản thân, nguỵ trang cảm xúc rối ren nổi loạn bên trong bằng vẻ ngoài dửng dưng nhất có thể.

"Công chúa, thuộc hạ có việc phải làm. Thuộc hạ xin phép cáo lui."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip