Chap 12: Người quan trọng

"?!"

"~~"

"..."

"Ách!" Irene không quan tâm người này là ai nữa mà thẳng tay tán vào đầu Wendy một cái, cả hai tay đang giữ Wendy cũng buông khiến cả người Wendy mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước. Irene không ngờ mình tán có “hơi” mạnh tay làm Wendy ngã cả ra bụi cỏ. Cô thấy bà Son và bà Bae đang đứng thẳng nhìn các cô.

"Mẹ/Mẹ!"

"Chào bác Son/Bae" Cả hai không tự chủ mà khẩn trương đến nổi đồng thanh.

"Hai đứa theo dõi chúng ta phải không?"

"Dạ không!/Dạ vâng!" Tất cả ý nghĩ biện minh của Irene đều bị tiêu tan bởi cái tên ngốc Son Wendy bên cạnh.

"Đứng lên." Bà Bae vẫn nhẹ nhàng mà ra lệnh, hai con người kia cũng nhanh chóng phủi phủi mà đứng dậy. Hôm nay cả Irene và Wendy đều có ý định sẽ theo dõi mẹ của mình nhưng nào ngờ đâu lại xảy ra tình huống như này. Wendy mặc một chiếc hoodie xám rộng thùng thình, cộng thêm chiếc quần thể thao còn mang theo một chiếc kinh râm to gần nửa khuôn mặt. Irene thì ăn mặc lịch sự hơn, cũng không kém phần ưu nhã, cô phối một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jeans và đôi giày lười.

"Con nhìn lại mình xem, ăn mặc chả ra thể thống gì!" Bà Son ôm trán khi thấy con mình đứng kế Irene, bà thề với lòng là nếu có cái lỗ ở ngay bên cạnh thì bà sẽ không chần chừ mà nhảy xuống.

"Uhmmm...do con gấp quá thôi mà..."

"Không nói nhiều nữa, con mau đi về nhà ngay cho mẹ!" Nếu Wendy còn đứng đây làm trò nữa thì bà Son làm gì còn mặt mũi mà nói chuyện với Bae phu nhân đây.

"Dạ..."

"Con cũng về đi Joohuyn."

"Nhưng mẹ.."

"Ngoan, mau về nhà đi, nếu không cả hai đứa đi đâu chơi cũng được, đừng làm phiền chúng ta." Bae phu nhân vẫn nhẹ nhàng nói, tay cũng từ tốn mà phủi quần áo cho Irene.

"Dạ được!" Wendy thấy được một màn mẹ con tình cảm của học tỷ mà khều nhẹ tay của mẹ mình.

"Kìa mẹ, nhìn mẹ con người ta kìa, mẹ cứ suốt ngày mắng con không àa." Wendy thì thầm với bà Son, cô tưởng chừng mẹ mình sẽ thay đổi ngữ điệu mà nói chuyện dịu dàng với cô, ai ngờ đâu, bà lại trực tiếp tán vào đầu con mình.

"Ơ kìa mẹ?!"

"Còn dám nói? Con ăn mặc như thế này mà đến đây, mẹ còn nhận mày làm con thì may lắm rồi đó con gái à. Nhìn con gái nhà người ta mà học hỏi đi, theo dõi thì cũng phải ăn mặc cho đẹp đẽ, con nhìn lại mình xem."

"Nếu ăn mặc đẹp thì mẹ sẽ sớm phát hiện ra con thôi." Wendy vừa xoa xoa chỗ vừa bị đánh vừa nói. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, không những bị học tỷ đánh còn bị mẹ đánh nữa. Wendy tự hứa với lòng nhất định phải đi xem thầy bói để xem cô có bị vận xui đuổi bám hay không, còn phải nhân cơ hội đó mà xem nhân duyên giữa mình và học tỷ a.

Xong xuôi, Wendy và Irene cũng cùng nhau mà rời khỏi công viên. Hai quý bà Son và Bae thì đi đến quán cafe mà trò chuyện. Wendy và Irene vẫn duy trì trạng thái im lặng trong suốt quãng đường.

"Học tỷ ơi, hay là chúng ta đến thư viện sách gần đây đi ha? Ở đó có bán đồ ăn vặt nữa á." Wendy ngỏ ý mời Irene, cô nàng không đáp lại mà chỉ gật đầu đi theo sau cái con người đang vừa nhảy chân sáo vừa hát ở phía trước.Vào đến thư viện thì Wendy liền mua một đống đồ ăn vặt để trước bàn,  rồi cả hai cùng nhau đi lựa sách.

"Ồ, chị chọn 'Pride and Prejudice' của Jane Austen nga." Wendy chỉ cần nhìn sơ qua thì đã nhận ra quyển này, thật ra cô đã đọc nó đến 3 lần tới nỗi nhàm luôn rồi.

"Ừm, em cũng biết quyển này sao?"

"Em đọc nó 3 lần rồi."

"Em đang đọc quyển gì?" Irene nghiêng đầu qua nhìn thử cuốn sách của Wendy

"It's Not Like It's a Secret* của Misa Sugiura."

"..."

"À..ừ em đọc đi." Cả hai trở về bàn mà đọc sách, đọc được vài trang Wendy liền nhịn không được mà đóng mạnh quyển sách rồi hỏi.

"Chị nói xem rốt cuộc là mẹ em và mẹ chị thật sự từng có quan hệ như vậy sao?"

"Quan hệ gì cơ?" Irene vẫn giả vờ không biết mà ung dung lật sách.

"Hửm? Ừm...thì chính là cái quan hệ...ừm thì một trong hai người từng đơn phương đó." Irene nghe đến đây thì cũng nhẹ nhàng  đóng sách, mắt nhìn thẳng đến Wendy. Cứ như thế một lúc khiến Wendy bỗng dưng cảm thấy hô hấp cũng bất ổn, tim đập nhanh.

"Chuyện của cả hai người họ, chúng ta làm sao mà biết được? Nếu họ không nói thì chắc có lí do, lúc nãy không phải mẹ của em có nói  'không thể để chuyện năm xưa làm hại gia đình hiện tại' hay sao? Ắt hẳn quá khứ rất đau lòng." Giọng nói của Irene nhẹ nhàng vang lên. Vừa nãy cô nàng nhìn chằm chằm Wendy vì cô đang suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào. Nói xong thì cô cũng tùy tiện lấy một bịch snacks trên bàn mà ăn.

"Hmm...chị nói cũng đúng." Wendy chăm chú nghe Irene giải thích, nhưng vẫn chưa khiến gương mặt đang đỏ tấy của mình trở lại bình thường, cô nâng cốc cafe mà uống.

"Nói thật đây là lần đầu tôi thấy nụ cười này của mẹ. Khi bé tôi ít thấy mẹ cười lắm. Mỗi khi cười thì luôn gượng gạo, tôi chưa từng thấy được nụ cười hôm nay của mẹ."

"Thật sao? Vậy thì chắc mẹ em ngày xưa rất xinh đẹp thì mới có thể lọt vào mắt xanh của mẹ chị. Chị nói xem, nếu mẹ em không xinh đẹp thì một mỹ nhân như mẹ chị làm gì để ý tới mẹ của em."

"Ừm, chắc là vậy rồi." Irene vẫn bình thản mà nâng tách trà lên miệng.

"Mà chị nè! Em nói thật, so chị với mẹ chị thì chị vẫn có phần đẹp hơn nga~" Kỳ thật đây chính là những gì mà Wendy suy nghĩ, không phải do cô thích Irene nên tâng bốc nàng đâu nha, sự thật vốn là vậy mà.

*Bộp*

Quyển sách trên tay Irene trực tiếp đáp ngay trên đầu Wendy còn kèm theo một cái trừng mắt.

"Đau em!"

"Biết đau thì bớt nói linh tinh lại."

"Uôi uôi...Ơ kìa!?  Đó không phải cô Taeyeon và cô chủ nhiệm của chị sao?!" Cách chỗ ngồi của hai người không xa, Taeyeon và Miyoung đang trò chuyện, nhưng khoan đã?!...Không phải..họ quá thân mật rồi sao?

"Ahaaa! Bắt được rồi! Cuối cùng em cũng xem được màn tình cảm của họ nga." Wendy cố thấp giọng mà nói chuyện với Irene không muốn để hai người kia biết được.

"Đừng có nhìn lung tung, hai cô ấy mà biết được thì tôi không cứu được em đâu."

"Không sao, không sao chị yên tâm. Ôi còn hôn má nhau nữa cơ, hỏng mắt em rồi."

"Ách!" Đang ngồi lóng ngóng tình hình của Taeyeon và Miyoung thì ai ngờ đâu họ liền quay ngoắt đầu sang Wendy. Chết rồi...chết thật rồi, học tỷ mau cứu em a~~

"Tôi nói nhưng em không chịu nghe, chuyện này em tự xử lí đi." Irene vẫn chuyên tâm đọc sách không hề gợn sóng.

"Em nhìn cái gì? Còn dám cười bọn tôi?" Taeyeon kéo tay Miyoung ngồi vào bàn của Irene và Wendy, Irene cũng nhanh chóng gấp sách lại.

"A..em không có ý gì đâu, chỉ thấy lạ khi hai người thân mật nên có chút tò nò thôi ạ haha."

"Lạ sao? Hả?" Taeyeon liền xách tai của Wendy lên, vốn là muốn làm khó cô nàng nghịch ngợm này một chút.

"Cô Kim! Em ấy không có cố ý đâu, mong cô bỏ qua." Irene thấy được Taeyeon xách tai của Wendy thì liền khẩn trương mà nói giúp em ấy.
"Cô đâu có xách tai em, em khẩn trương làm gì?" Taeyeon nhoẻn miệng cười chứa hàm ý rồi cũng buông tha cho tai Wendy.

"Mà hai đứa ở đây làm gì vậy? Cô nhớ em bảo phải đi gặp người quan trọng mà Irene?" Cái cớ gặp người quan trọng vốn là để che đậy cho việc theo dõi mẹ của Irene thôi, nhưng lại bị cô Hwang nói trong tình cảnh như này...thì có chút ám muội.

"À~ Thì ra là người quan trọng, Miyoung à~ Đi thôi, chúng ta không nên làm phiền hai đứa nhỏ!" Nói rồi cả hai liền nắm tay nhau rời thư viện. Wendy nghe được chữ 'người quan trọng' thì hai mắt liền sáng rực,  nhanh chóng kéo ghế lại gần Irene.

"..."

"Học tỷ a~ người quan trọng mà cô Hwang nói có phải là em không a~~"









*It’s Not Like It’s a Secret là truyện tiểu thuyết hư cấu nói về đồng tính nữ. Nội dung truyện là về việc chuyển tới California đã làm thay đổi cuộc sống của Sana Kiyohara 16 tuổi. Cô từ bỏ việc là cô gái Nhật Bản duy nhất ở thành phố Wisconsin để đến hòa nhập với nhóm bạn mới nhiều sắc tộc, nhiều người trong số họ thấu hiểu quá trình nuôi dạy nghiêm khắc mà Sana đã trải qua, bởi bản thân họ cũng đến từ các gia đình nhập cư châu Á. Chính tại California Sana đã gặp và yêu Jamie Ramirez, cô gái mới lớn người Mỹ gốc Mexico, một nghệ sĩ thơ ca kì dị. Câu chuyện bên cạnh việc nói về những cô gái đồng tính mới lớn  còn đề cập tới những vấn đề lớn khác như ngoại tình, phân biệt chủng tộc, xung đột văn hóa của các gia đình di dân.
Nguồn: Internet

Spoil nho nhỏ cho mấy bạn biết trước là sẽ có sản phẩm mới sau khi fic này hoàn thành nha~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip