Chap 13: Joohyun?
"Học tỷ à~ người quan trọng mà cô Hwang nói có phải là em không hửm~~"
"Tất nhiên là không." Irene thản nhiên mà đáp lại.
"Hả? Nếu vậy thì người quan trọng đó là ai chứ???" Wendy khẩn trương hỏi, giọng cô nàng khiến cả thư viện bị cô làm ồn, mọi người trong thư viện liền liếc cô bằng nửa con mắt.
"Suỵt! Em nhỏ tiếng lại một chút, thật ra tôi chỉ lấy chuyện đó để làm cái cớ cho việc theo dõi mẹ thôi, em khẩn trương làm gì?" Irene trừng mắt mà giải thích, cô không muốn cả hai bị ném ra khỏi thư viện ngay lúc này đâu.
"Umm nếu vậy thì cái cớ của chị cũng có thể là thật đó! Nếu người quan trọng đó là em~"
"Nếu em muốn thì cứ cho là vậy đi." Irene mắt vẫn không rời quyển sách. Sau khi cả hai đọc xong thì cũng đã giữa trưa, Wendy quyết định đưa Irene về nhà, nhà của Irene cách nơi này cũng chẳng xa mấy. Wendy vẫn ríu rít nói chuyện, Irene thì không đáp mà chỉ nghe, đang đi được một đoạn thì từ đâu Park Bogum nhảy ra.
"Joohyun!! Cậu có cần tớ chở về nhà không?" Park Bogum nở nụ cười thật tươi rồi chỉ chỉ về phía ghế sau của chiếc Audi. Wendy thề! Rằng nếu sau này có mà giàu thì cô nhất định sẽ không mua loại xe giống cái tên Bogum. Ăn mặc lố lăng thì thôi đi, tên đó còn nở nụ cười sáng chói đến nỗi muốn mù mắt người khác.
"Không-"
"Không cần đâu, học tỷ thích đi bộ với tôi hơn cơ." Irene vừa mở miệng thì Wendy lại cắt ngang lời cô. Dù đúng là cô thích đi bộ thật đấy, nhưng không phải là ‘Cùng với Wendy’. Irene suy nghĩ, mà dù thế nào thì chuyện này Wendy vẫn khá bất lịch sự nên cô liếc người bên cạnh một cái rồi xoay qua mỉm cười lịch sự với Park Bogum.
"Xin lỗi, tớ đúng thật thích đi bộ hơn, cảm ơn lời mời của cậu."
"Cậu không còn thích tớ nữa sao Joohyun?" Park Bogum trưng ra bộ mặt đáng thương mà nhìn Irene.
"Đàn anh, thỉnh tự trọng, giữ liêm sỉ đi, chúng tôi xin phép." Wendy thoáng nhăn mày rồi trực tiếp nắm lấy tay Irene mà rảo bước đi, bỏ lại Park Bogum tức giận đóng cửa xe thật mạnh. Wendy nắm tay Irene, chẳng ai biết đã qua bao lâu, nhưng khi Irene nhận đang có hơi ấm trên tay mình thì cô nhẹ đan vào nó, đương nhiên làvẫn giữ bộ mặt bĩnh tĩnh mà để Wendy dẫn đi.
"?!" Wendy cảm thấy cả khuôn mặt mình bắt đầu nóng rang, cô đưa mắt xuống hai bàn tay đang đan vào nhau thì lập tức ngẩng mặt nhìn Irene chớp mắt vài cái.
"Sao? Khó chịu sao?" Irene hơi hất mặt hỏi người bên cạnh, cô cảm giác được tay người này đang run nhẹ.
"Dạ..không.."
"Tới nhà tôi rồi, em mau về nhà sớm đi." Wendy nhận ra mình bây giờ đang đứng đứng trước cửa Bae gia thì giật mình vội rút tay.
"Vâng, em về nhé, tạm biệt chị." Wendy nhanh chóng xoay gót bước đi, cô hiện tại chỉ muốn chạy nhanh về nhà rồi đập mặt vào gối thôi!
"Khoan đã."
"Dạ?" Irene tiến đến chỗ Wendy, cô cẩn thận kéo ống tay áo của Wendy lên, cánh tay trắng nõn hiện ra, những vết bầm chẳng mấy đẹp mắt bỗng xuất hiện. Aishhh, Wendy hôm nay cố tình mặc hoodie đấy, lí do thứ nhất là để tránh mẹ phát hiện, thứ hai là để che đi mấy cái thương tích do Park Bogum gây ra ngày hôm qua. Irene nhìn thấy thì cau mày, nhẹ nhàng vòng tay qua vai Wendy kéo cô vào nhà.
"Chị..?Học..tỷ??"
"Yên tâm, nhà tôi hiện giờ chỉ có tôi và vài người giúp việc thôi, không cần ngại. À mà sau này tôi cho phép em gọi tên thật của tôi." Irene nói nhưng vẫn không nhìn đến Wendy, cô kéo Wendy ngồi lên sofa còn mình thì đi tìm hộp thuốc. Irene ngồi bên cạnh Wendy, cô lấy một lọ thuốc nhỏ, nhẹ kéo tay Wendy về phía mình. Irene nhẹ tay thoa thuốc lên vết bầm, các vết thương này nhìn thoáng qua thì đã xử lí nhưng nếu không dùng thuốc chắc chắn sẽ bắt đầu sưng.
"Mấy vết thương này em xử lí rồi, không cần phải phiền chị vậy đâu."
"..." Irene vẫn không để ý Wendy, cô vẫn chuyên chú thoa thuốc.
"Joohyun?" Wendy nhẹ giọng kêu, đúng như mong đợi Irene liền ngẩng mặt.
"Sao? Tôi làm mạnh tay sao?"
"Không có, chị thoa rất thoải mái!"
"Vậy thì đừng đùa nữa, mau nói xem rốt cuộc làm sao thành ra như vậy?" Irene đóng nắp hộp thuốc, cô rót một ly nước đưa đến Wendy. Wendy cầm ly nước lên uống, cố tránh câu hỏi của Irene.
"Mau nói!"
"Do em không cẩn thận thôi ạ." Wendy cầm chặt ly nước mà lí nhí.
"Không cẩn thận mà bị thương nhiều đến vậy sao?" Irene cũng không đợi câu trả lời của Wendy mà giật tay bị thương còn lại ra mà thoa thuốc, Wendy cảm thấy có chút chột dạ.
"Tôi đâu ăn thịt em, có cần phải sợ vậy không?" Irene có chút buồn cười khi Wendy không dám trả lời mà ôm chặt ly nước trên tay.
"Em..em đây mới là không sợ!"
"Xì..." Irene phì cười, nhưng cô vẫn nghĩ những vết thương này không đơn giản chỉ là té ngã, chắc chắn con bé này có chuyện không dám nói.
"Em nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em, nhưng nếu em không nói tôi cũng không ép buộc nên đừng sợ. Hôm nay để tôi lái xe đưa em về nhà, tay bị thương thế này nếu gặp chuyện gì thì không tốt đâu."
"Hử? Joohyun biết lái xe sao?" Wendy mở to đôi mắt mà hỏi.
"Ừm, lúc còn năm 2 tôi đã có bằng lái rồi, yên tâm đi, tôi lái rất an toàn." Irene nhoẻn miệng cười rồi lên phòng lấy chìa khóa. Wendy thầm nghĩ, nếu mình mà cưới được học tỷ thì cho dù có kêu mình lên núi đao xuống chảo dầu thì cũng cam lòng đó nha!
"Được rồi, đi thôi." Irene dẫn Wendy xuống gara của nhà mình, bỗng người kế bên trợn to đôi mắt.
"Ôi mẹ ơi! Đây là gara của nhà chị đó hả? Chị nhìn xem nó có khác gì gara của khu trung tâm thương mại không chứ?!?!" Thật ra chỗ này cũng không to đến mức mà Wendy diễn tả đâu, nhưng khi nhìn vào thì liền sẽ biết được độ chịu chơi và giàu có của chủ nhà liền đó.
"Có cần nói đến mức đó không? Toàn bộ xe ở đây ngoại trừ 3 chiếc này của tôi ra thì tất cả đều thuộc quyền sở hữu của ba tôi. Nào, mau vào xe, tôi đưa em về." Wendy nhanh chóng ngồi vào vị trí phụ lái, chiếc xe cũng mau chóng lăn bánh ra khỏi hầm xe. Trong suốt quãng đường, Wendy hầu như chẳng rời mắt khỏi người bên cạnh. Người gì mà vừa giàu vừa đẹp lại vừa tài giỏi như thế chứ! Wendy thầm nghĩ.
"Nhìn tôi không chán sao?"
"Hả? À, em chỉ là nhìn chị một chút thôi mà, có cần keo kiệt đến vậy không đó?"
"À mà, chị cho em gọi tên thật thật đó hả?"
"Tôi không thích nói đùa."
"Joohyun."
"Sao?"
"Joohyun~"
"Có chuyện gì?"
"Joohyun a~~"
"?!"
"Cái gì?!?! Thật đó hả?! Chị ấy cho cậu gọi tên thật?!" Joy bỗng dưng hét lớn vào điện thoại.
"Cậu nói nhỏ tiếng một chút được không? Đau tai thật đó!"
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu thành công được 2/5 trên sự nghiệp tán đổ chị ấy rồi đó!!!" Joy vừa nói vừa cảm động vì có được người bạn thân tài giỏi như vậy.
"Có cần khoa trương vậy không? Có thể chị ấy xem tớ là bạn thân hay em gái thì sao đây...." Wendy nhất thời nghĩ đến chuyện của mẹ mình và mẹ của Irene, cô lo lắng kết cục của cả hai sẽ giống như họ, sẽ phải chôn thứ tình cảm này vào trong lòng...
"Cậu đang nghĩ gì vậy Son Seungwan? Hết chuyện để nghĩ hay sao? Đoán không chừng ngay cả bạn thân hay em gái đều không được chị ấy quan tâm giống cậu đâu."
"Thật sao?" Bỗng dưng Wendy cảm thấy mình đang ngập tràn trong hi vọng.
"Ừm! Nói thật đó!"
"SON SEUNGWAN!!! ĐÃ MẤY GIỜ RỒI MÀ CON CÒN CHƯA ĐI NGỦ HẢ?!?!"
"Ấy chết! Tớ tắt máy đây, hẹn gặp lại. Dạ con ngủ liền ạ, bố mẹ ngủ ngon!!!" Có lẽ đêm nay là đêm mà Wendy mơ được giấc mơ ngọt ngào nhất, kể cả Irene cũng vậy....
Trời đất mẹ ơi tui chỉnh sửa cái tự nhiên nó biến dạng luôn mọi người ạ, đoạn 1 thành đoạn 3 rồi sau đó rối nùi luôn. Rất may là tui đã nhanh tay chỉnh lại nếu không thì ăn cám rồi
Chuyện là tui hay lẫn lộn giữa Joohyun và Joohuyn -.-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip