Chap 20: Ấm áp
"Xin lỗi nhá, nãy tớ đi đánh răng không kịp đi ra mở cửa hì hì."
Với cái đôi mắt đỏ hoe sưng húp mà cậu còn nói là không sao hả? Bọn họ thật sự không biết Wendy đang nghĩ cái gì nữa. Nhưng chẳng ai trong bọn họ lên tiếng chất vấn cô bạn kia cả, họ chỉ đứng chờ sự đồng ý của cô ấy rồi tiến vào phòng.
"Cậu thật sự không sao chứ?" Seulgi lo lắng hướng tới Wendy mà hỏi.
"Tớ thật sự không sao mà." Nắm thật chặt ly nước trên tay, Wendy ngồi đối diện với bọn họ, cô cố gắng giấu hết những cảm xúc u buồn lúc nãy vào sâu trong người.
"Wendy à, xin cậu hãy tin tưởng bọn tớ đi, có được không?! Muốn khóc cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu đừng cố chịu đựng nó một mình là được, bởi, cậu còn có bọn tớ mà!"
Lời nói của Joy tựa như một bàn tay dịu dàng kéo lấy Wendy khỏi cái cảm giác tuyệt vọng đau đớn lúc nãy.
Cô bật khóc, nhảy vào người của Joy khiến họ kinh ngạc cực kỳ. Bọn họ thật sẽ không bao giờ nghĩ rằng, cô bạn luôn vui vẻ tươi cười trước mặt, lại có thể khóc nức nở như một đứa trẻ, chỉ vì...Tình?
"Chị đừng khóc nữa, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lịch trình của trường đó, đừng để mắt sưng lên nha." Yeri dùng tay bốc loạn xạ hộp khăn giấy đối diện mà lau nước mắt giúp Wendy, cô không ngờ cũng có ngày mình lại đi an ủi người khác.
"Wendy à, ngoan nào, đừng khóc, hôm sau tớ dẫn cậu đi ăn mỳ Trung Hoa mà cậu thích nha!" Seulgi nhất thời không nghĩ ra cách để dỗ Wendy, cô đành dùng mỹ thực để vỗ người bạn thân này vậy, mong là cậu ấy cũng sẽ có đam mê mỹ thực giống cô.
An ủi một hồi lâu, Wendy từ từ ngẩng mặt từ vai của Joy ra. Thuận tay nhận một tờ khăn giấy của Yeri rồi lau đi nước mắt, cô im lặng mà đi vào phòng vệ sinh, bỏ lại 3 người trên giường đang có một dấu chấm hỏi cực kì lớn.
"Cậu ấy sao vậy? Không phải vừa lúc nãy khóc bù lu bù loa lên sao? Bây giờ lại im lặng dữ vậy..." Joy vừa hỏi xong thì cũng là lúc Wendy rời khỏi phòng vệ sinh. Wendy cẩn thận rót 4 ly nước, để vào chiếc khay rồi mang tới bên giường đưa cho từng người.
"Thật xin lỗi! Vừa nãy làm phiền mọi người rồi. Tớ không nghĩ là mình sẽ khóc trước mặt người khác như vậy đâu." Wendy khàn khàn nói, hẳn là do trận phát tiết ban nãy.
"Không sao đâu, chúng ta là bạn mà. Mà không lẽ... cậu không tính theo đuổi lại chị Irene sao?" Joy đặt ly nước lên đầu giường, nghiêm túc hỏi Wendy.
Wendy nghe xong thì kinh ngạc lắm, nhưng không lâu sau thì cô nàng mỉm cười rồi lắc đầu nhẹ:
“ Từ bé cho đến bây giờ, chị ấy có thể nói là tình đầu của tớ, là người đầu tiên mà tớ thích. Tớ chẳng đời nào muốn mối tình đầu của mình trải qua cái kết hụt hẫng như thế này đâu, nếu chị ấy không cự tuyệt tớ, thì tớ nhất định sẽ theo đuổi chị ấy đến cùng. Nhưng mà, Park Bogum là một người xứng đôi với chị ấy, cậu ta có tiền, có sắc, có tài, mà Park Bogum còn nguyện vì chị ấy mà thay đổi. Tớ dù cũng có thành tích tốt, có tài, có sắc, nhưng...có một điều tớ thua cậu ấy, rằng...tớ là nữ...”
"Nhưng con gái thì đã-" Yeri mở miệng phản bác thì lại bị Wendy cắt ngang: "Suỵt! Nghe chị nói hết đã."
"Tớ hiểu, tớ biết mọi người muốn nói, rằng “Là nữ thì đã sao?” Nhưng các cậu à...Chúng ta có thể nghĩ như vậy, nhưng nó chẳng hề đồng nghĩa với việc, rằng những người khác, hay rõ hơn là Irene cũng nghĩ thế! Nếu chị ấy chấp nhận điều đấy, thì gia đình chị ấy cũng sẽ chấp nhận sao? Gia đình tớ có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì nhưng gia đình chị ấy thì sao? Ở cái nước Đại Hàn Dân Quốc này, đồng tính được coi là bệnh hoạn, là thứ cần phải chữa! Dù cho tớ có mặc kệ được những lời đàm tiếu này đi chăng nữa, thì còn chị ấy, Irene sẽ phải làm sao?! Gia đình chị ấy phải làm sao?! Tớ không thể để người con gái mà mình thương bị tổn thương được! Nếu bọn tớ có thể cùng nhau ở trong một mối quan hệ tình yêu, thì không thể đoán trước được bao nhiêu cái “Nhưng” hay “Thì sao?” sẽ đến với bọn tớ nữa...Cho nên, hiện tại hay cho dù là sau này, tớ chỉ muốn được âm thầm đứng bên cạnh chị ấy thôi, tớ không dám hi vọng hay đòi hỏi quá nhiều từ một thứ chẳng thể xảy ra được.”
Wendy từ đầu đến cuối đều tự nhiên mà nói hết suy nghĩ của lòng mình, cô cũng đã đoán trước được 3 người bạn thân trước mặt sẽ nói những gì, nhưng cô không muốn phản bác hay giải thích...bởi chính cô mới là người sai.
"Cậu thật hồ đồ! Cái gì mà âm thầm đứng bên cạnh chị ấy? Ngay cả yêu đương còn chưa có thì cậu có tư cách gì mà đứng bên cạnh chị ta?! Nếu cậu và chị ta cứ như vậy thì tớ thề là cho dù cậu bỏ ra 10 năm bên cạnh chị ấy thì người có tư cách nhất chỉ có thể là Park Bogum!!!" Seulgi thật sự tức điên lên rồi, cô thật sự không thể hiểu nối cái người ngu ngốc trước mặt nữa mà.
"Seulgi!" Joy cũng không biết là nên làm sao với Wendy đây. Nhưng mà lời cậu ấy nói thì cũng chẳng có câu nào là sai cả.
"Chị Seulgi nói rất đúng, nếu chị cứ tiếp tục cái suy nghĩ này thì 10 năm nữa chị cũng không có tư cách đứng bên cạnh chị ta đâu." Yeri nói xong cũng không nói thêm câu nào mà bỏ một mạch về phòng mình. Joy và Seulgi thấy vậy cũng không nói gì nữa mà đi về phòng.
Cả 3 người họ đi rồi thì căn phòng của Wendy tiếp tục chìm sâu vào bóng tối, cô gái nhỏ nhắm nghiền mắt, chỉ việc cố đi vào giấc ngủ cũng thật khó khăn.
============================
"Joohyun à mau thức dậy rồi chúng ta cùng đi ăn sáng nào!" Park Bogum đứng trước cửa phòng Irene mà gõ cửa. Cậu ta hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tôn lên sự lịch lãm của bản thân.
(Tác giả Nọk: Đáng tiếc anh chỉ là nam phụ=))
Wendy không ngờ sáng sớm lại gặp được thứ mà mình không mong đợi nhất trong ngày hôm nay, cô tăng nhanh cước bộ mà đi đến thang máy.
"Chúng ta đi." Irene từ nhỏ đã bị mắc bệnh sạch sẽ, tuy chỉ ở mức nhẹ, nhưng cô vẫn rất ghét đụng chạm với người khác. Cô không ngờ Park Bogum hôm nay lại chủ động đưa tay cho cô khoác. Irene ngẫm nghĩ một lát thì cũng nhanh chóng khoác tay Park Bogum để tiến về phía thang máy.
"Seungwan? Chào buổi sáng!" Irene tiến vào thang máy thì nhận ra Wendy, cô liền rút tay ra khỏi người Bogum nhưng tất thảy những chi tiết đó đều để lọt vào mắt Wendy.
"Chào buổi sáng học tỷ." Wendy mỉm cười lễ phép chào lại Irene, cười rõ tươi là thế, nhưng mắt cô nàng không hề mang ý cười. Sau màn chào hỏi thì thang máy liền chìm vào im lặng.
"À đúng rồi nghe nói lúc tối Wendy cũng có mặt ở khu viên để xem màn tỏ tình của tôi và Joohyun đúng không?" Park Bogum mặt mày hớn hở muốn khơi dậy cảm xúc của Wendy. Cậu không thể chịu được vẻ mặt bình tĩnh của tình địch khi cậu vừa chiến thắng họ.
"Vâng đúng vậy, lúc tối tôi thật có mặt ở đó. Hai người thật sự rất xứng đôi nha!" Wendy mặt vô biểu tình mà khen ngợi hai người bọn họ, cùng lúc đó cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng gật đầu chào tạm biệt rồi đi nhanh về phía cổng trường.
"Joohyun ah~ em thấy chưa, người nào cũng nói chúng ta đẹp đôi hết." Park Bogum mặc dù không đạt được mục đích trêu chọc nhưng hắn cũng thừa cơ hội mà muốn tăng thêm cảm tình và gần gũi với Irene.
Irene cảm nhận được bàn tay to lớn, thô kệch của Park Bogum đang nắm tay mình thì bất giác nhíu mày. Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy bài xích khi ở gần hắn, có lẽ vì hắn là đàn ông chăng? Không đúng, hiện tại hai người họ đang là người yêu cơ mà, sau này chắc cô sẽ quen thôi.
"Ba!" Wendy vừa ra cổng trường thì liền thấy chiếc xe quen thuộc của ba mình đậu ở đó. Một cảm giác ấm áp bỗng chốc rót vào tim cô.
"Lần sau đừng có chạy nhanh như vậy nữa, lỡ té thì mẹ của con sẽ vặn cổ ba mất. À đúng rồi đây là bữa sáng của mẹ con làm riêng cho con gái của bả nè...còn đây là sữa tươi....còn có táo nữa nha." Ông Son đem chiếc túi vải trong xe ra đưa cho đứa con gái của mình, ổng mỉm cười nói hết những gì có trong túi.
"Đúng là chỉ có ba mẹ yêu thương con nhất..." Bỗng chốc giọng của Wendy khàn đặc, nếu không để ý kỹ có lẽ người ta còn có thể cho là cô đang khóc.
"Đừng có nói là vừa rời khỏi nhà có vài ngày là nhớ ba mẹ tới mức khóc đó nha! Ba mẹ không thương con thì thương ai đây?! Hửm?" Ông Son ôm đứa con gái nhỏ vào lòng mà nhẹ vuốt ve. Nuôi con bé gần 20 năm nay, tuy ông không phải lần đầu thấy nó khóc, nhưng mà là lần đầu ông thấy nó nó che đậy cảm xúc đến nỗi đến ông cũng không thể đoán ra được.
"Thôi được rồi ba, còn vào trong đây. Vài ngày nữa mới xong lịch trình ở trường nên ba bảo mẹ không cần đem thức ăn đến đây nữa đâu." Wendy điều chỉnh cảm xúc một hồi thì rời khỏi vòng tay ấm áp của ba mình.
"Không được, thức ăn ở trường chắc chắn không hợp khẩu vị của con. Yên tâm đi con yêu, từ đây đến ngày cuối ba vẫn sẽ đưa đồ ăn sáng đến cho con, không có tính phí đâu nên yên tâm." Ông Son cười cười xoa đầu con gái rồi tiến vào trong xe chạy thẳng đến bệnh viện.
"Tạm biệt ba!!!" Wendy đợi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt rồi cô mới yên tâm vào lại trường. Vừa đi vừa nguyện cầu một tuần sẽ nhanh chóng trôi qua...
==============================
Editor: "Mệt ỉa"
Tác giả: "Mệt mà cũng cố thêm chữ Nọk vào à?!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip