Chap 26: Hạng mục

        3 năm sau...

"Trợ lý Son, cô mau sắp xếp lịch trình ngày hôm nay lại 1 lần nữa đi. Tối nay tôi phải đi ăn với giám đốc Park." Irene thuần thục kiểm tra hết giấy tờ được đặt trên bàn. Từ sau khi nhậm chức gần hơn 3 năm nay, Irene tự tạo riêng cho mình một hình tượng khó gần, nghiêm khắc khiến mọi người xung quanh đều phải kiêng dè.

"Vâng tôi đã hoàn thành rồi ạ. Mười giờ hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc họp cổ đông về chủ đề của các hạng mục vừa được đề xuất. Mười hai giờ chúng ta sẽ phải đến kiểm tra một chi nhánh lớn mà công ty vừa mở ở thành phố B. Hai giờ trưa là thời gian kí duyệt các văn kiện tại văn phòng. Còn bốn giờ chiều thì tôi sẽ thay cô đi gặp khách hàng." Wendy lộ ra bộ dáng chuyên nghiệp ngay cả khi chỉ đọc lịch trình của ngày hôm nay, ở với Irene càng lâu thì càng khiến cô học hỏi thêm nhiều cách làm việc chuyên nghiệp.

  Làm trợ lý của Irene đã gần 2 năm kể từ khi cô tốt nghiệp đại học, mối quan hệ của cả hai vẫn dừng lại ở bạn bè, cấp trên và cấp dưới. Nhưng cho dù chỉ là như vậy cũng đã khiến cô vui vẻ. Cho dù đôi lúc chị ấy không hề nể tình bạn bè mà luôn mắng cô đủ điều, ví dụ như tách cafe hôm đó vô tình nóng hơn mọi ngày chẳng hạn? Nhưng nào ai biết được là do người uống hôm đó cảm thấy khó chịu với mọi thứ xung quanh thay vì là tách cafe nóng đó.

Wendy gần hơn 2 năm làm trợ lý mà không hề oán than, mỗi khi sếp có hẹn với người yêu của cô ấy thì hôm đó cô sẽ gánh việc thay. Nhớ lúc trước đó là lần đầu tiên mà Wendy sẽ cùng đi công tác nước ngoài cùng với sếp của mình, nhưng cô vô tình đi trễ 5p thì khi vừa đến sân bay đã không còn thấy ai nữa rồi. Wendy phải ngồi chờ đợi tại đó hơn mấy tiếng đồng hồ mới đặt được vé chuyến bay tiếp theo trong ngày. Lần đó ở New Zealand rất lạnh, một cô gái tóc dài ngang vai vẫn cứ hì hục chạy bộ từ sân bay đến khách sạn vì không thể bắt được chiếc taxi nào cả. Khi vừa bước vào phòng khách sạn, cô gái lại bị sếp của mình mắng cho một trận trong khi cả người của cô đang run cầm cập vì lạnh mà vẫn không dám một lời phản bác. Đó chỉ là một hai câu chuyện mà Wendy đã phải trải qua khi đứng ở vị trí trợ lý của Irene gần 2 năm nay. Không biết Irene đã từng nghĩ đến nó chưa nhỉ?

"Được vậy phiền cô đi gặp khách hàng thay tôi. Bây giờ cũng sắp đến giờ họp rồi, chúng ta mau đi thôi." Irene nói xong thì cũng không chần chừ mà bước ra khỏi văn phòng, không hề thương xót mà tặng cô trợ lý một ánh mắt hay một nụ cười.

"Mấy năm nay vẫn vậy..." Wendy cười khổ mà rời khỏi văn phòng rồi đuổi nhanh đến phòng họp.

Phòng họp hôm nay ai ai cũng phấn khởi mong chờ các hạng mục của họ sẽ được công bố và được chọn. Đây không phải lần đầu mà Wendy thấy hình ảnh này, cô nhớ việc lựa chọn hạng mục sẽ được tổ chức 2 lần một năm theo quy chế của công ty. Đây là lần thứ 4 mà cô được tham gia, mỗi khi kết thúc thì hầu hết ngoại trừ 3 người được lựa chọn thì những người còn lại đều mang bộ mặt thất vọng mà ra về. Năm nay đặc biệt hơn chính là Wendy cũng sẽ được tham gia đề cử hạng mục và điều may mắn đó là đã được lọt trong top được đề cử, có lẽ cuộc đời cô đây là lần may mắn đầu tiên chăng?

"Xin chào tất cả các vị cổ đông cũng như là các vị được đề cử hạng mục đang có mặt trong khán phòng hôm nay. Tôi là Son Wendy, trợ lý riêng của tổng giám đốc Bae Irene, hôm nay tôi sẽ là người được vinh dự chủ trì cuộc họp." Wendy tự tin phát biểu và kết quả được nhận được một tràng pháo tay lớn của khán phòng họp, không chỉ có thế mà còn có nhiều lời bàn tán bao gồm xấu và tốt. Nhưng hình như đó không phải là điều mà cô mong chờ, sau khi phát biểu thì cô lập tức quay sang chỗ vị trí của sếp mình mà mang theo hi vọng sẽ nhận được một lời cổ vũ nào đó. Nhưng mọi thứ có lẽ đã làm cô thất vọng...

"Cô Wendy này nghe nói cũng được đề cử trong hạng mục này đó, đúng là tài không đợi tuổi." Một vị cổ đông ngồi ở vị trí gần Irene lên tiếng để nói với một người đàn ông khác bên cạnh.

"Đúng vậy, nhưng nghe đồn rằng cô này là người đồng tính..." Thêm một vị cổ đông tiếp lời cố tình nói cho người đàn ông lúc nãy nghe.

"Tôi nghĩ ngài không nên tin những tin đồn nhảm nhí đó nữa, nếu có nghe thì chỉ nên để ngoài tai thôi." Người đàn ông lịch sự mà góp ý, nhưng trong lời nói đều có thể thấy anh ta đang khó chịu.

"Vâng thưa các vị! Cuộc họp sẽ chính thức bắt đầu và tôi cũng muốn gửi lời chúc may mắn cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây một cách chân thành nhất. Xin cảm ơn!" Wendy cuối gập người nhẹ chào những người bên dưới rồi cẩn thận bước về chỗ ngồi bên cạnh Irene.

"Tôi làm tốt chứ?" Wendy lộ ra vẻ mặt chờ mong hướng đến Irene.

"Tệ!" Irene nói thẳng thừng rồi quay đầu hướng lên bục thuyết trình của người đầu tiên.

'Em làm tốt lắm Wendy!' - Josh

Tin nhắn bất ngờ được gửi đến điện thoại của Wendy khiến cô bất chợt kinh ngạc mà xoay đầu tìm kiếm xung quanh.

'Josh? Anh đang ở đâu vậy? Anh cũng đang trong khán phòng hay sao???'

'Bình tĩnh nào, tôi đang ở ngay cạnh em, hãy cứ yên tâm nhé! Em nhất định sẽ làm mọi thứ thật hoàn hảo, tin tôi đi!' 

'Vâng, cảm ơn!'

Đọc được dòng tin nhắn khích lệ tinh thần từ người bạn đã mấy năm không gặp khiến Wendy an ủi được phần nào sau câu nói thẳng thừng của Irene.

"Làm ơn đi, cô có thể tập trung hay không Wendy?" Irene cau mày chặt quay sang nhắc nhở Wendy khi gần đến lượt của cô ấy.

Chị ấy không còn gọi mình là Seungwan nữa rồi...

"Tiếp theo xin mời bài thuyết trình của cô Son Wendy."

Wendy sau khi nghe đến lượt mình thì cố gắng hít một hơi thật sâu loại bỏ tất cả những thứ tiêu cực vừa xuất hiện trong đầu của mình. Lần này cô nhất định phải khiến Irene thay đổi cách nhìn về mình.

"Tôi nhất định sẽ làm thật tốt!" Wendy tự tin cười thật rạng rỡ mà nói một câu chắc nịch với Irene, nhưng cô ấy chỉ nhướng mày rồi tiếp tục xoay đầu lên bục thuyết trình.

Wendy hơi hụt hẫn, nhưng không sao, cô quen rồi. Bây giờ cô cần phải hoàn thành tốt việc thuyết trình. Wendy mang phong thái tự tin cùng tao nhã bước lên phía bên trái màn hình to dùng để thuyết trình. Tay cô cầm chiếc mic khiến tất cả kí ức thuở đại học cô và Irene đã cùng nhau hát trên sân khấu lập tức hiện về, nhớ lại mà đau lòng đến lạ. Người vẫn ở đó chỉ khác mỗi cảnh vật, khác mỗi thân phận cùng địa vị.

"Hạng mục lần này của tôi mang chủ đề cải tạo lại các công trình đã bị bỏ dở để xây dựng thêm một hệ thống chi nhánh khách sạn mang phong cách khác biệt của công ty chúng ta. Theo như mọi người đã biết thì con người hiện nay chỉ cần gặp được một chút khó khăn thì đã hoàn toàn buông bỏ tất cả những kế hoạch mà bọn họ đề ra. Vậy thì tại sao chúng ta lại không vận dụng các mặt lợi của nó để xây dựng lại một hệ thống hoàn toàn mới? Vâng và chuyện mà tôi muốn nói sau đây có liên quan đến.................................................
.........."
 
Lượt thuyết trình của Wendy kéo dài gần hơn hai mươi phút thì kết thúc và nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía cổ đông và cả các đối thủ hạng mục khác. Điều đó cho thấy Wendy thật sự đã rất tâm huyết cho kế hoạch lần này. Cô bước xuống bục thuyết trình trong khuôn mặt rạng rỡ, thu hút ánh mắt của nhiều người. Irene lần này thì thật sự không thể chối bỏ tài năng của Wendy được nữa, cô ấy cho dù làm cái gì cũng sẽ thật hoàn hảo khiến cô đôi lúc cũng phải ganh tị vì điều đó.

"Phần thuyết trình của tôi như thế nào ạ?" Wendy vẫn không từ bỏ hi vọng để nhận được lời khen từ chị ấy...

"Tạm chấp nhận được." Irene nói rồi thì không chần chừ gì nữa mà viết xoạt xoạt lên tờ giấy bầu chọn 3 hạng mục rồi đưa cho người nhân viên đi thu.

"Tạm chấp nhận thôi sao ạ? Tôi xin lỗi..." Wendy bỗng dưng buồn hẳn đi khiến Irene cảm thấy khó hiểu.

Ngu ngốc thật! Rõ ràng tôi có nói là thất vọng về em đâu chứ? Buồn cái gì đây?

"Tôi xin công bố 3 hạng mục đã được các cổ đông cũng như là ban lãnh đạo của công ty bầu chọn. Xin chúc mừng hạng mục của anh Heeseok, cô Wendy và anh Jihyuk!"

"Chúc mừng cô Wendy! Cô cực kì xứng đáng." Một vị cổ đông râu ria dùng một ánh mắt kỳ lạ quét từ trên xuống dưới người của cô sau khi cả hai bắt tay. Wendy chỉ hận không thể đạp ông ta một cái.

"Xin lỗi chúng tôi còn có việc khác nên đành tạm biệt ở đây. Trợ lý Son mau đi thôi." Không chỉ Wendy cảm thấy khó chịu bởi cái người lúc nãy mà Irene cũng cảm thấy khó chịu. Coi như lần này Son Seungwan nợ cô một ân tình vì đã giải vây giúp đi?

Cả hai đang chuẩn bị rời khỏi khán phòng giữa chừng thì giọng một người đàn ông trầm ấm bất chợt vang lên.

"Đã lâu không gặp, Son Wendy..."

==========================
Xin lỗi moin người hôm nay editor có việc đột xuất nên tui phải tự edit, tui không giỏi việc này lắm đâu nên có sai sót mong mọi người bỏ qua=*(

Cơ mà nhanh ghê ha! Mới đó mà đã 3 năm rồi chời ơiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip