Chap 32: Tìm
"Chỉ cần thua Son Seungwan 1 điểm. Vậy thì thưa chủ tịch, cho dù là ngài cũng không thể nào hoàn hảo bằng em ấy." Irene không hề lo lắng mà thốt ra câu đó.
Từ nhỏ đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ được ai thật lòng quan tâm chăm sóc mình như vậy, kể cả ba mẹ. Ba cô thì luôn miệng từ chối việc ăn tối cùng cô với câu cửa miệng ‘Công việc ba bận lắm’. Sinh nhật cô ông cũng vắng mặt, vì công việc ông ‘bận’ lắm. Nhưng sự thật thì sao? Ông ta chẳng đến có phải là vì công việc đâu, mà vì ông còn có hẹn đi chơi với bạn bè kia kìa. Cô hỏi ông lý do sao ông lại nói dối, ông bảo “Trẻ con thì biết cái gì? Không lo học hành lo mấy cái vớ vẩn này làm gì? Có làm ra tiền không? Đi học bài đi!”. Mẹ cô dù không làm gì quá đáng, nhưng bà ấy chẳng quan tâm đến con mình gì cả, hay có thể nói, bà chẳng quan tâm tí gì về cô hết. Bà ấy ngày ngày chỉ biết chìm đắm trong quá khứ, mải mê ngắm bức ảnh năm xưa bà chụp chung với tri kỉ. Đôi lúc cô vào phòng bà chơi, chỉ nghe được câu “Con ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền mẹ.” rồi lại phải lủi thủi ra khỏi phòng. Lâu ngày dần, thiếu hụt tình cảm gia đình khiến cô ngày càng lãnh đạm. Cho tới khi cô gặp Seungwan, em ấy…khiến cô mở lòng. Khi em ấy làm trợ lý của cô, không những cực kì trách nhiệm, mà còn luôn chiều lòng theo cô. Chắc đây là cảm giác “Có không giữ, mất đừng tìm.” ấy nhỉ?
"A! Sếp muốn đi đâu ạ? Em sẽ chuẩn bị xe ngay." Park Somin năng nổ đi theo sau Irene. Đúng như mong đợi, Irene lập tức dừng chân xoay người lại.
"Đi tìm Seungwan." Irene nói rồi thì cũng không nhiều lời mà đi thằng xuống nhà xe. Cô mở cửa ngồi vào chỗ lái thì quay qua đã thấy Park Somin ngồi ngay bên chỗ phó lái cười hì hì.
"Xuống!" Irene không nể nang mà nói lớn.
"Em hiện tại là trợ lý của chị, nên vị trí này sau này em vẫn phải ngồi thôi ạ." Park Somin vẫn bướng bỉnh nói.
"Cô đừng nghĩ có ba tôi chống lưng thì được nước làm tới. Mau xuống!" Irene quát thẳng, ánh mắt cô hiện rõ vẻ hung ác.
"Dạ...được." Park Somin không nghĩ đã chọc giận Irene, cô bước xuống xe một cách ai oán.
Irene khóa cửa xe rồi đạp ga thẳng tới nhà của Kang Seulgi và Joy. Lý do cô không muốn Park Somin ngồi ở ghế phụ lái của mình không chỉ là vì cô không thích người khác ngồi trên xe cô, mà còn vì chỗ đó từ trước đến giờ đều là của Son Seungwan, ngay cả Park Bogum cũng chưa từng được cô cho ngồi ở đó.
Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư hiện đại giữa lòng thành phố, đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa Irene và Seulgi, Joy sau 3 năm dài đằng đẵng. Irene đẩy cặp mắt kính đen lên rồi cất bước vào tòa nhà. Những người chung quanh cảm thấy cô gái này quả thực kì lạ, tự dưng xông vào thang máy người khác chuẩn bị đóng mà còn mang theo gương mặt lạnh như băng vậy. Bộ cái cô mặt lạnh này vừa chia tay người yêu hay sao vậy?
"Kang Seulgi! Park Soyoung! Mở cửa!" Irene thiếu điều muốn bấm nát cái chuông của nhà Joy và Seulgi vậy.
Trong nhà cả hai đang âu yếm đường mật thì lại bị ai vừa bấm chuông, vừa đập cửa, Park Soyoung cô tức chết rồi!
"Nè! Rốt cuộc là đứa đéo nào sáng sớm bị nổi cơn khùng vậy hả?! Có bị điên không bà nội? Người ta đang yêu thương âu yếm nhau thì lại gặp loài người các anh các chị! Đ* m* hư cửa nhà thì mày chết với bà!" Joy vừa mở cửa thì không thèm nhìn người trước mặt một cái mà còn xả một tràng câu chửi trong sự bực tức.
"Son Seungwan có ở đây không?" Irene cũng không để tâm mấy vụ Joy vừa chửi thề trước mặt cô. Chuyện quan trọng bây giờ đó chính là tìm được SON SEUNGWAN.
"Mày rốt cuộc là đứa nào?" Joy nói xong thì ngẩng mặt lên, khi nhìn rõ được người trước mặt thì phút chốc từng tế bào máu của cô đã bị đóng băng. Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!
"Kang...Kang Seulgi...." Joy lắp bắp nói.
"Hả? Em gọi chị?" Seulgi ôm một túi bổng ngô ngây thơ bước ra cửa. Cô quay sang người yêu thì thấy mặt em ấy rõ ràng là đang sợ hãi, cô nhanh chóng nhìn thẳng vị khách không mời mà tới.
"Bae...Joohuyn? Sao...sao chị lại tới đây?!" Seulgi mặc dù đang rất sợ hãi không biết chị ta có để bụng chuyện người yêu cô vừa chửi thề hay không mà giết cả hai? Nhưng Soyoung đứng kế bên, cô không muốn em ấy nghĩ rằng cô đang sợ đâu…
"Son Seungwan hiện tại đang ở đâu?" Irene dần dần mất kiên nhẫn mà gằng giọng.
"Haizz nếu đến là vì chuyện của Seungwan thì chúng tôi không giúp được chị rồi." Joy thở dài nói.
"Hay là chị mau vào uống chút nước đi." Seulgi né sang một bên cửa nhường đường cho Irene vào trong.
"Không cần, cảm ơn tôi đi trước." Irene xoay đầu bỏ đi một vài bước thì khựng lại nhờ câu nói tiếp theo của Joy.
"Hôm đó Seungwan có đưa đồ cho chúng tôi, liên quan đến Park Bogum. Cậu ấy nhờ tôi cất giúp, nếu không cần thiết thì không cần đưa cho chị. À mà còn một xấp tài liệu liên quan nữa, nếu chị không muốn biết thì chúng tôi cũng đành." Joy nói rồi thì giả vờ đóng cửa, Seulgi thấy vậy thì cười tươi giơ ngón tay cái thán phục em người yêu của mình. Irene sau khi nghe được thì liền trở lại chặn cánh cửa đang đóng của Joy.
"Có thể cho tôi xem hay không?"
"Tất nhiên được nha, mời vào." Seulgi nhanh nhẹn nhường đường. Cả ba nhanh chóng ngồi vào phòng khách, Seulgi thì đứng dậy vào phòng lấy ra hai tập hồ sơ rồi để lên bàn đưa tới cho Irene.
"Em ấy nói nếu không cần thiết thì không cần đưa sao? Thế hai người định khi nào mới đưa cho tôi nếu hôm nay tôi không tới?" Irene ngờ vực hỏi.
"Đáng lí ra nếu chị không tới thì chúng tôi dự định sẽ tìm cách hẹn chị tuần sau rồi. Cậu ấy đưa đống này cho chúng tôi rồi cũng không nói gì nhiều. Đưa chắc cũng được 2-3 ngày, trước khi cậu ấy nghỉ việc rồi. Chúng tôi cũng có quan sát tình hình mới chọn cách đưa cho chị xem, lúc đầu còn nghĩ sẽ phải mất thêm vài tháng nữa, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy." Seulgi thành thật trả lời.
"Ừ, tôi nghĩ mình nên đem về nhà để đọc. Cảm ơn vì mọi chuyện, nhưng nếu hai người có cách nào liên lạc được với Seungwan thì báo với tôi." Irene nói xong thì đem tất cả cả bỏ vào túi xách rồi rời khỏi.
"Chị nói xem rốt cuộc là chị ta sẽ đọc hay không?" Joy nghiêng đầu sang ngắm sườn mặt của người cô yêu rồi hỏi.
"Tùy chị ta thôi. Thà rằng không mở cũng không tin còn hơn việc mở rồi, đọc rồi lại không hề tin. Rành rành trước mặt như vậy mà còn mù quáng thì xem như chị ta bị điên đi." Seulgi nghiêm túc nói.
"À mà nếu chị ấy thực sự không yêu, à không mà là không thích Seungwan thì có cần cuống lên đi tìm như vậy không? Người cực kì tốt trước mặt thì lại không chịu trân trọng, lựa ngay kẻ ăn chơi mà yêu thì coi như cái cô Bae Irene đó bị mù." Joy trề môi lắc đầu nói.
"Chuẩn!" Seulgi hưng phấn đập tay với cô bạn gái đạo lí bên cạnh.
===============================
"Sao chị thức sớm vậy?" Wendy mắt nhắm mắt cắn một miếng bánh mì trứng mà mẹ cô vừa hâm lại. Không hổ danh là mẹ cô nha, cực kì ngon~
"Ai như mày không? Chị ngồi trên máy bay mấy tiếng mệt lên mệt xuống mà sáng này còn thức sớm hơm mày nữa đó. Nhìn xem bây giờ là mấy giờ đi." Son Seunghee không ngờ cái con bé em mình nó lại chưa hề thay đổi cái thói thức trễ này.
"Mới có 11 giờ thôi mà?" Gặm gặm thêm một vài cái nhưng không ngờ cái bánh mì nó lại hết nhanh như vậy. Wendy vẫn còn cảm giác đói bụng nên lại dáo dác tìm đồ ăn xung quanh.
"Đừng có tìm nữa, hồi nãy chị mày ăn hết rồi. Snack khoai tây ở dưới bàn hơi bị ngon á." Son Seunghee dám mắt vào TV nói một cách tự nhiên hết mức.
"Đừng có nói chị ăn hết rồi nha?" Wendy trợn tròn mắt hỏi.
"Ừ~"
"Đậu móa! Hai hộp không có rẻ đâu mà chị ăn một lần hết vậy luôn á hả?" Wendy cố gắng hỏi, nếu người trước mặt là Kang Seulgi thì cô sẽ cho cậu ấy một trận no đòn rồi.
"Ai biết gì đâu~~"
Wendy còn đang tính nhào tới cho bà chị gái một trận ra hồn thì bóng dáng mẹ cô liền bước vào nhà với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Cả hai đi theo mẹ một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip