Chapter 2:WISH YOU WERE HERE
"Đôi tay chúng ta, chạm lấy những khát khao
Sợ hãi trước ước mơ, chờ mong người sẽ đến
I wish you were here, I can't take it, no more.
This loneliness, is tamped me...
Những giai điệu cùng lời hát cứ thế tuôn ra trong đầu Porchay, vốn dĩ cậu muốn sáng tác một bài hát vui vẻ, mang đến năng lượng tích cực như yêu cầu của Hội sinh viên, nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy nó cực kì khó. Nếu là "người đó" có lẽ đã hoàn thành xong từ lâu. Sao lại nghĩ đến nữa rồi, không được, cậu phải tập trung. Anh Tea đã rất tin tưởng nên mới giao nhiệm vụ này cho Porchay. Cậu nhóc vỗ nhẹ vào má và ép bản thân tập trung vào các giai điệu.
"Last Christmas, I gave you my heart
But the very next day, you gave it away"
Tiếng chuông điện thoại kêu lên như mang Porchay quay trở lại với dòng thời gian thực. Là điện thoại của anh Hai, Porchay nhìn lại đồng hồ, hóa ra là đã gần 6 giờ tối rồi, vì quá nhập tâm sáng tác mà cậu không để ý thời gian. Porchay nhấc máy và nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người ở đầu dây bên kia.
Porchay chưa về nhà nữa sao?
Em bận sáng tác nên không để ý thời gian ạ, anh hai.
Vậy có cần tao cử người đến đón không?
Úi, không cần đâu anh, em tự về được mà. Anh với mọi người còn nhiều việc bận cần phải lưu tâm hơn là em.
Việc cần lưu tâm của anh là mày đó. Thôi cứ ở trường đi, tao cử người qua đón.
Không cần thật mà anh hai.
Ngoan, nghe lời anh mày, hiện tại tình hình thứ gia phức tạp. Để mày về một mình anh không yên tâm.
Nhưng mà...
Không nhưng nhị gì cả, lần trước và cả lần trước nữa còn chưa đủ sợ sao? Anh mày lo thật đấy, ở trường đợi nhé.
Dạ vâng ạ, vậy em sẽ đợi ở trước khoa âm nhạc.
Ok. Để anh mày kêu thằng Pol qua.
Dạ vâng.
Porchay ngắt máy và thở dài trước sự lo lắng thái quá của Porsche, anh hai cậu luôn phòng bị như vậy kể từ lúc lên làm chủ thứ gia. Dù công việc có bề bộn đến mấy cũng cử người theo sát cậu. Porchay mất cả tháng trời chỉ để thuyết phục anh hai cậu rằng đại học rất an toàn, rằng cậu sẽ báo cáo tình hình mỗi ngày, đã vậy có đi đâu, làm gì cũng sẽ nhắn cho anh hai biết. Phải đến như vậy thì Porsche mới đồng ý cho cậu đến trường mà không kèm theo vệ sĩ.
Porchay thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng nhạc, cậu đến trạm xe điện trước cửa khoa và ngồi đợi. đột nhiên cậu cảm thấy đói, nhưng Porchay lại không muốn rời khỏi đây, trời cũng đã dần tối mà 7Eleven thì lại cách chỗ này khá xa. Nếu giờ cậu ra đấy thì tí nữa anh Pol đến sẽ không thấy cậu đâu mất. Không biết có phải do sắc trời trở nên mát mẻ hơn vào buổi xế tà hay không mà hai mắt không chịu nghe lời Porchay, khiến cậu dần khép đôi mi và rơi vào giấc ngủ.
Porchay không biết mình đã ngủ mất bao lâu, nhưng đến lúc tiếng còi xe của anh Pol làm cậu giật mình tỉnh dậy thì cơn buồn ngủ cũng tiêu tan.
Sao rồi nhóc, học hành mệt lắm hả?
Anh Pol xuống xe và xách hộ cậu cây Guitar để cất vào cốp.
Để em làm cũng được mà anh Pol.
Được rồi, không sao, lên xe đi cậu chủ nhỏ, mang theo cả sữa của nhóc kìa.
Dạ?
Porchay khó hiểu trước lời nói của anh Pol, sữa nào chứ, cậu đâu có mua sữa đâu.
Bên cạnh chỗ nhóc ngồi đó, buồn ngủ quá nên đầu óc mơ màng theo rồi hả ?
Porchay nhìn sang bên cạnh theo lời Pol, đúng là có sữa thật, nhưng là cả một lốc sữa chuối 4 hộp luôn. Cái này là của ai để đây chứ? Porchay nhìn kĩ thì thấy có một tờ note nhỏ trên đó.
"Dành cho nhóc ham ngủ"
Chẳng lẽ là đàn anh nào đó đi ngang qua muốn trêu cậu sao ? Porchay bối rối cầm theo lốc sữa lên xe. Trên cả quãng đường về cậu không tài nào đoán ra được là của ai, nếu là anh Tea thì không phải vì hôm nay anh Tea nhắn với cậu là bận với Hội nên không tới trường được. Porchay thực sự không muốn nghĩ quá nhiều, dù có săm soi dòng chữ xiêu vẹo trên tờ note đến mấy thì cũng không thể nhận ra là của ai. Người này có thể là con trai và lớn hơn cậu, khoanh vùng thì có khi thuộc khoa âm nhạc vì không giao lưu nhiều với các bạn khoa khác. Nhưng mà là ai mới được nhỉ.
Hơi, khó nghĩ thật đó, không muốn làm thám tử đâu, mệt muốn chết. Nghĩ rồi, Porchay cắm ống hút vào hộp sữa và tận hưởng hương vị yêu thích của mình.
9 p.m
Page Cutie Boy trường XXX
Chấn động em trai quốc dân có người muốn tán.
Á khoa năm 3 và Thủ khoa năm nhất #TeaChay.
[Kèm theo đó là hình ảnh anh Tea xoa đầu Porchay].
Porchay há hốc mồm, đánh rơi luôn cả khăn lau đầu khi nhìn thấy bài viết. Mặc dù cậu không phải là người khó tính nhưng đăng bài như vậy dễ gây hiểu lầm lắm, fanclub của anh Tea đông ơi là đông, giờ có tin như thế này, chẳng phải đẩy cậu vào hố tử sao. Porchay vội vàng mở mục bình luận ra để chuẩn bị đính chính. Nhưng cậu chợt nhìn thấy bình luận được ghim của anh Tea.
-> OnlyTea: Chỉ là đàn anh - đàn em cùng mã số thôi ạ, em nó có người đặt cọc rồi mình không tranh được đâu.
--> Hội mae bé Chay: Úi nam chính xuất hiện nè, em Porchay có người nói chuyện cùng rồi sao ạ.
---> OnlyTea: Cụ thể thì mình không nói rõ được nhưng đại ý là vậy đó.
--> Shipper giả cũng thành thật: Bé Chay dễ thương đến vậy chắc chắn là có nhiều người muốn tán rồi.
--> Kujinkujing: Vậy rốt cuộc là anh @OnlyTea có muốn tán bé không ạ?
---> OnlyTea: Cũng muốn đó nhưng mà có người giữ kĩ, anh không đấu được đâu.
Porschay hoang mang nhìn mục bình luận đang vô cùng rôm rả với những câu kiểu: "Chay độc thân hay có người yêu, Người yêu Chay là ai, Mối tình tay ba, Em Chay dễ thương..."
Anh Tea nói gì vậy chứ, cậu làm gì có ai nói chuyện cùng đâu, đã vậy còn nói là có người giữ kĩ. Không lẽ anh hai cậu đến dọa anh Tea nên anh í hiểu lầm. Mà không đúng, anh Porche không phải kiểu người sẽ hành động như vậy. Porchay mở Line và nhắn cho anh Tea:
Anh Tea, sao anh lại nói là em có người đến tán rồi ạ ?
Úi chao. Không ngờ nhóc lại nhắn cho anh nhanh như vậy đó.
Anh Tea, Anh đừng đánh trống lảng mà, anh trả lời em đi.
Thì mọi người hiểu lầm nên anh lên làm rõ vậy thôi.
Nhưng sao anh lại nói em có người tán rồi, lại còn giữ kỹ nữa.
Cái này thì phải hỏi chứ, rằng người giữ kỹ em là ai?
Anh Tea !!!
Anh nói đùa vậy thôi, nếu bé không thích thì để anh kêu người ta xóa bài đi. Khỏi phải tranh luận gì nữa luôn.
Như vậy có ổn không ạ, em sợ các chị admin sẽ không vui.
Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà. Anh xử lý được, chứ để thêm một lúc nữa thì chắc gương mặt đẹp trai của anh xuất hiện vết bầm mất.
Anh nói vậy là sao ạ?
Không có gì, anh có việc nên đi trước đây, chuyện của page anh sẽ lo. ngủ ngoan nhé, nhớ mơ về anh nha.
Anh Tea lại trêu em nữa rồi, anh cũng ngủ ngon ạ. Em cảm ơn anh.
Oyyy, người đâu mà dễ thương như vậy chứ. Muốn hôn bé chụt chụt mà sợ bị đăng xuất khỏi thế giới này. Ngủ ngon nhé Porchay .
Dạ vâng, anh cũng vậy ạ.
Porchay mỉm cười trước sự kì lạ của anh Tea, đàn anh của cậu dù đẹp trai nhưng nhiều khi nói chuyện rất khó hiểu, điển hình là lúc nhắn tin với cậu vừa nãy. Cứ ẩn ý dò xét như thể là biết gì đó vậy. Nhưng Porchay cũng không nghĩ nhiều, cậu đã quen với sự kì lạ của anh Tea nên cũng chỉ nghĩ là do anh trêu cậu thôi chứ không có ý gì khác.
Porchay quay lại với bàn học của mình, cậu mở cuốn nhật kí ra và viết vài dòng vào trong đó.
"Ngày thứ 40 không gặp người đó, kể từ lần nhập học cách đây 1 tháng, người đó không liên lạc với mình lần nào nữa. Như vậy cũng tốt, nó khiến cảm xúc mình bình ổn hơn, nhưng không hiểu sao, mình vẫn cảm thấy khoảng trống đó tồn tại. Có lẽ là do mình đã quên đi ý nghĩa cũng như cảm giác mà tình yêu với người đó mang lại chăng?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip