Phần 2: Tỏa Nhiệt
3
Geto nhớ máy bán hàng tự động.
Từ khi nhập viện đến lúc về nhà, khẩu phần ăn của Geto chỉ có hai loại, một là nóng hổi, hai là mát lạnh vì là đồ tươi sống. Rau củ và trái cây vừa mới hái được ngâm lâu trong suối trong, những chén cháo đủ sức làm kính của Gojo mờ mịt, và bao gồm luôn những món có hương thơm bay khắp nhà nhưng Geto chẳng được bỏ vào miệng. Anh cũng tự hỏi liệu sau này bản thân sẽ bị ngộ độc củ mài hoặc đậu đỏ chứ, vì cơm trắng, cà ri và đồ chiên hay mì soba đều được thay bằng cháo củ mài hoặc cháo đậu đỏ rồi.
"Cho chú một miếng đi." Geto hướng về Mimiko mà nói. Đĩa cơm trắng được trộn với sốt cà ri được con bé vừa ăn vừa thổi làm trái cổ của anh lên xuống liên tục.
"Không được đâu ạ. Thứ này không tốt cho bụng của Suguru." Mimiko lắc đầu. Ánh mắt nó hồn nhiên đến mức Geto nghĩ nó đang không đồng cảm với anh.
Thế là Geto thở dài, nhưng nụ cười vẫn hiện diện trên mặt. Cặp song sinh theo đó mà cười phá lên.
Hạnh phúc tràn ngập trên bàn ăn năm người, bao gồm Megumi và Gojo. Suốt ngần ấy thời gian, Geto luôn biết ơn bản thân vì đã mang hai chị em này về nhà. Chúng tôn trọng anh trong từng câu nói và những cốc nước, đồng thời cho anh cảm giác bản thân có ích vì đòi hỏi những thứ mà người này không còn hứng thú là kem lạnh và công viên giải trí. Đương nhiên không thể thiếu phim siêu nhân và nữ anh hùng, tuy làm anh nhức đầu nhưng chúng hớn hở là được.
Đến tối, với năm phòng tiện nghi trong căn hộ riêng của Satoru, Geto và Gojo vẫn chọn ngủ chung một giường. Geto không tình nguyện cho lắm, khoảng thời gian đầu, họ không chịu được nên vuốt ve nhau, nhưng dù cả hai đều tắm rửa sạch sẽ và đầy mùi thơm của gừng, anh vẫn nôn khan. Về phần Gojo, hắn không bỏ cuộc vì muốn chứng tỏ mình ở bên người nọ chỉ vì bản thân muốn thế.
"Nè Satoru. Cảm ơn cậu vì đã ôm tôi nhé." Mỗi khi mặt đối mặt với nhau trên giường, Geto làm thế như thể đây là một nghi lễ. Ngay sau đó, tiếng cười khúc khích và hơi thở nóng rực của Gojo lan tỏa khắp nơi. Hắn luôn muốn nghe giọng nói khàn nhưng nhẹ bẫng của người kia, nhất là khi cụm từ "Nè Satoru"(1).
(1) "Nè" ở đây là あのね á. :'Đ
"Tôi rất thích nghe giọng của cậu. Vậy nên, nói mọi thứ mà cậu nghĩ cho tôi nghe, Suguru..." Nói đến đây, Gojo không cười nữa. Đôi mắt hắn giờ đây thực sự cho Geto cảm giác bản thân đang nhìn vào ngân hà, vì chúng rất sâu. "Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi Suguru."
Lần này, đến lượt Geto cười khúc khích. Khoảnh khắc đã qua đó, tâm trí của anh tựa hồ cái ly đầy nước. Anh không cần bất cứ sự việc nào, cảm thấy thừa thãi là nhẹ, có rất nhiều chuyện mà anh thấy kinh tởm.
Ấy vậy mà, Geto không chọn con đường giết chóc khi cảnh tượng hai đứa trẻ bị nhốt làm tràn cái ly trong tâm trí mình. Chỉ ba giây, nhưng bộ não kiệt quệ của anh đã phải làm việc bằng với ba đêm trắng. Anh cố nghĩ cách giết hết đám phi chú thuật sư, nhưng dẫu đó là thời khắc bản thân ham muốn nhất, người này vẫn không thể sáng tạo ra. Rồi, trong lúc các tế bào não dao động nhanh đến mức sắp rã đi, câu nói "Tôi thấy cậu ốm hơn trước" trồi lên. Nếu Gojo không coi trọng anh thì hắn đã không nhận ra điều này. Cũng lúc đó, Geto tự hỏi Gojo xem mình là gì, thực ra là, anh thấy uổng phí nếu bản thân làm chuyện tày trời sau khi khước từ cảm xúc của người nọ. Dẫu sao, cũng là tự anh ôm đồm mọi mệt mỏi.
"Nếu mình nói với Satoru thì sao? Mà không, là mình muốn nói với cậu ấy trước."
Vậy là sau khi bản thân đánh ngất tất cả dân làng, Geto gọi điện cho Gojo.
Gojo đến chỗ anh gần như ngay lập tức. Tâm hắn hỗn loạn vì chưa sẵn sàng cho việc bản thân không còn được nghe giọng nói như thể tiếng càu nhàu do trầm và thiếu sức sống nọ. Hơn cả là, hắn sợ kẻ đang khóc lóc qua điện thoại kia sẽ làm gì đó không thể cứu vãn. Gojo thậm chí còn chẳng nghĩ ra chứ đừng nói đến việc muốn hay nhiệt liệt khước từ.
"Cậu không sai gì cả, Satoru." Geto nói trong khi mắt nhắm nghiền. Đúng hơn là giả vờ cười híp mắt. "Là tôi không nói cho cậu nghe."
"Vậy thì cậu cũng chẳng sai." Gojo đáp lời ngay, chỉ có điều, giọng hắn trầm và nhỏ hơn.
Khoảng thời gian Geto nằm viện, đêm nào Gojo cũng tìm lời giải thích cho thắc mắc tại sao người bạn thân nhất kia không chịu tâm sự với mình. Thế là hắn có hàng tá hướng biện minh. Xuất thân của họ quá khác biệt. Geto đến trường chú thuật sư học với tài nguyên bằng không. Những gì anh có được ở năm hai của cấp ba này là tự bản thân tích góp được. Tệ hơn là, mỗi lần có thành quả là mỗi lần người này phải nuốt một miếng giẻ vừa lau qua chất nôn.
"Tại sao tôi phải nuốt chú linh, Satoru?"
Qua cái loa dở tệ của điện thoại, Gojo cảm nhận rõ từng đợt vỡ giọng và tiếng nấc của người bên kia.
"Tôi làm thế để làm gì? Nó có vị như bãi nôn và chẳng ai tôn trọng chuyện này."
Trước đó nữa, sở dĩ Gojo chế giễu lý tưởng của Geto là vì hắn thấy nó quá nông cạn. Tựa hồ người lớn dạy thì đứa con nít nên nó nghe theo vậy. Và đáng buồn thay, hắn đã đúng. Người bạn cùng trang lứa đó còn rất trẻ nên tâm lý sẽ xoay chuyển như chong chóng trước gió dữ, đây là điều bình thường. Chỉ Gojo là bất thường, không phải ép mình vào lề thói vì hắn không kém cỏi như mọi sinh vật phải thế. Đây là lý do quan trọng nhất trong quyết định nói dối câu hỏi han: "Tôi thấy cậu ốm đi nhiều đó."
"Tôi sẽ luôn lắng nghe cậu. Mọi suy nghĩ của cậu đều hợp lý. Nhưng xã hội này khó sống nên từ từ chúng ta thay đổi lại nó nhé." Gojo áp sát mặt mình vào mặt đối phương.
"Cậu học mấy lời sến sẩm này ở đâu vậy." Geto vẫn không dám mở mắt.
"Chuyên viên tư vấn tâm lý tôi mới mua khóa hướng dẫn. Hahaha." Giọng nói nhanh nhảu đã trở lại với Gojo.
#BaoTran1908
4
Gojo muốn phá nát trụ sở cao tầng vì bọn họ quá thượng đẳng, đặc biệt là sau khi đề nghị tăng án phạt cho Geto Suguru vang lên. Song, hắn chẳng bày tỏ ý muốn này cho ai nghe.
Mùa thu vẫn chưa đến. Tiếng ve sầu len lỏi qua từng kẽ lá, cơn xào xạc cũng chỉ kèm theo hơi nóng. Geto đứng tựa lưng vào một bức tường, anh đang cảm thấy bìa rừng này không chào đón mình. Loại âm thanh hỗn tạp đó cứ vang lên dẫu chuyện gì xảy ra, bao gồm lúc tinh thần của Geto kiệt quệ. Vậy là anh nhắm mắt lại, đầu hơi cúi, để tập trung lãng quên chúng. Tỉnh táo, giật mình, gần như chìm vào giấc ngủ, vòng luẩn quẩn đó cứ lặp lại cho đến khi Geto hoàn toàn không biết bản thân đang mơ hay đang tỉnh.
"Tại sao mình cứ nôn?" Nếu được đứng trước một vị thần toàn năng nào đó, Geto sẽ hỏi câu này. Sở dĩ vậy vì người này với y học như hai đường thẳng song song, dẫu bác sĩ có giải thích cặn kẽ về nguyên lý của rối loạn tiêu hóa và sang chấn tâm lý thế nào thì anh vẫn không thể hiểu.
"Ngài Tengen?" Một cái tên xuất hiện, nhưng đằng sau đó là gương mặt khinh bỉ của Gojo. "Ngài? Người đó có thực sự vĩ đại như thế không?" Đến mức này, Geto khẳng định bản thân đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi Gojo, chỉ khác ở chỗ, anh không ở ngưỡng sức mạnh đó, chắc chắn là không, chứ chẳng phải là chưa thể.
"Nhưng như thế thì sao?" Dạo này não Geto cứ tự phản bác lại linh hồn anh suốt. Có lẽ do nó thấy anh đã phán đoán sai về mối quan hệ của mình và Gojo. Xuyên suốt một tháng qua, không giờ khắc nào hắn cho anh cảm giác hắn không yêu anh. Lời xin lỗi cứ vang lên, những câu sến sẩm vừa dài vừa khó thuộc đối với một kẻ vốn vô lo vô nghĩ, cũng không thể thiếu những tô cháo rau củ. Chúng trong Geto, từ không thể nuốt, đến ngán, rồi nghiện, giống như vòng tay và tấm ngực của Gojo. Anh muốn chúng, anh sẵn sàng và khao khát đáp lại hắn, đồng thời hoàn toàn không muốn Gojo rời đi. Vậy thì anh phải nhận những gì hắn trao cho, và ngừng làm những gì hắn không muốn anh làm. Có một thời gian, đầu Geto đầy ắp suy nghĩ có nuốt bao nhiêu chú linh thì bản thân cũng vẫn không được tôn trọng. Nhưng bây giờ không như thế nữa, vì mỗi giây phút bên cậu bạn tóc trắng kia quý giá hơn.
"Tôi muốn nhốt cậu lại, Suguru." Đột nhiên, giọng nói của Gojo vang lên, lấn át cả tiếng côn trùng gọi bạn tình.
Geto trước mặt hắn trông thật hiếm có. Từng sợi tóc đều buông xõa, vài sợi tóc con trên đỉnh đầu vờn vũ trong nắng, còn những lọn tóc phía dưới thì yên vị trên phần vai của chiếc áo thun trắng. Gojo thích cảnh tượng người yêu mình mặc loại áo này, mỗi khi như thế, phần vai tròn giúp anh hiền hơn, trông như một con gấu núc ních mỡ.
"Để cậu không đi lung tung. Tôi ghét tìm cậu, cậu biết không?" Gojo trách móc. Geto không quan tâm đến ý tứ trong câu nói đó, vì nụ cười giễu nọ làm anh thấy mình là một bé trai đang bị trêu trọc. "Mà sao cậu ở đây."
"Tóc tôi còn ướt." Geto đáp lời trong khi cố thoát khỏi cơn lim dim, điều này làm cơ thể anh loạng choạng, nhưng giữ được thăng bằng ngay sau đó vì người kia đã nắm chặt tay và một bên sườn của anh. "Nhưng tôi lại buồn ngủ nên đã ra đây."
Suốt một tháng, mỗi ngày, Geto bị nhét vào đầu mười điều không được làm từ những người già mà Gojo đưa đến. Họ, ngoài biết công việc của mình là làm Geto khỏe lên thì còn có rất nhiều tình mẫu, phụ tử. Mặc dù anh cao hơn họ hai cái đầu nhưng vẫn bị đối xử như một bé trai ngỗ nghịch bởi chưa tốt nghiệp cấp ba. Vậy là, dù biết bản thân không thể chết chỉ vì đi ngủ trong lúc tóc ướt, Geto vẫn chọn làm bản thân tỉnh ngủ.
"Tôi không tin lý do này cho lắm." Gojo vẫn không thôi giễu. "Sao, muốn đi ra ngoài rồi hả?"
"Tôi không phải thú cưng, Satoru. Tôi có lương tri và dự định của riêng mình." Mặc dù biết người kia thừa sức nhận ra điều này nhưng Geto vẫn nói. "Nếu tôi bị nhốt mãi thì tôi sẽ tự chết."
Chỉ mới xuất viện được ba ngày, cao tầng và cha mẹ đều mất dấu Geto. Cặp đấng sinh thành kia thì không muốn đi tìm, Gojo đã làm cùng nói gì đó để họ chấp nhận cho con trai mình tự do. Còn cao tầng, đương nhiên vẫn vì Gojo.
"Tôi biết chứ. Nhưng cậu đang trong thời gian tái tạo cơ thể Suguru!" Gojo lại phóng đại cơn chế giễu của mình bằng cách ngửa người ra sau rồi giang tay thật rộng. "Nên hãy chỉ hấp thu những điều tốt đẹp. Quay về lối sống cũ thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết chứ."
"Được rồi."
Geto biết người kia sẽ kéo dài thời gian hết mức có thể. Không phải để ngăn cản anh làm chuyện tày trời, mà là cho đến khi anh quay về với những nhận định sáo rỗng khi xưa.
#BaoTran1908
Viết vậy thôi chứ Suguru là chồng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip