Chương 12 - Chet Baker

Vinh đặt cái bánh kem dâu vừa mới làm lên mặt bàn, ngắm nghía chọn vị trí sao cho thật cân, xung quanh bày thêm đủ loại đồ ăn anh thích. Nến cậu đã chuẩn bị đủ cả, chỉ đợi nhân vật chính tắm rửa xong sẽ bắt đầu bữa tiệc mừng có chút hơi quá bình dị này.
Tối qua cậu có lái xe đưa hai đứa nhóc lên tỉnh chọn quà cho anh trai thành thị. Chúng nó mất nhiều thời gian hơn lúc mua quà cho cậu, suốt chặng đường không ngừng lèo nhèo bảo là không rõ anh Lâm thích cái gì để mà mua. Cậu định tiết lộ là máy ảnh nhưng thấy nói ra thì cũng không cần thiết, chỉ tổ làm chúng nó thêm nghĩ ngợi.
Cậu cũng vậy, nếu không hỏi thì cũng chẳng rõ anh thích được tặng cái gì. Mà hỏi rồi biết rồi thì lại không tặng được vì quà ấy tốn kém quá. Đi vòng quanh cả tỉnh lựa được vài thứ cũng coi là tạm được. Thanh tặng một cuốn sổ ảnh. Bình mua mấy cuộn phim polaroid. Còn Vinh lạc quẻ chọn một cái áo sơ mi sáng màu và nhã nhặn, mẫu áo mới, hàng hiệu hẳn hoi. Vào hạ thời tiết ở Làng Nhỏ vừa ẩm vừa nóng, áo cotton thấm mồ hôi vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Trên đường đi xe về làng, Thanh bỗng hỏi vu vơ không biết tại sao anh Lâm lại bỏ phố về quê trong khi thì người nhà quê chỉ mong ra thành phố lập nghiệp. Không đợi đến lượt cậu, thằng Bình đã mau mắn bảo nó bớt nhiễu sự. Nó lại thủ thỉ rằng nó muốn anh Lâm sống ở Làng Nhỏ mà không còn vướng mắc gì cả vì dù nó thích anh Lâm thật nó vẫn không muốn Làng Nhỏ đối với anh chỉ như một nơi trú chân khi trời mưa.
Đáp lại ý kiến này, Vinh nói gì đó cậu đã nghĩ kiểu người như cậu sẽ không bao giờ nói.
"Nếu là một nơi trú chân khi cần còn không cho phép, thì có phải thế gian quá cay nghiệt rồi không?"
Trước đây, Lạc Vinh ghét những kẻ như vậy, coi chốn thôn quê yên bình là chỗ trú chân, đến khi chán thì lại trở về với nơi từ đó họ ra đi, dẫu vẫn biết ở cái nơi đó họ chẳng vui vẻ hạnh phúc gì. Người thành thị là thế, miệng lúc nào cũng kêu ca chán ghét thành phố đấy nhưng có cho vàng cũng không bỏ thành phố mà đi được. Sau khi quen biết Trần Bỉnh Lâm, có điều gì đó trong cách suy nghĩ này đã thay đổi. Cậu mong ngôi làng nơi cậu sống, nơi cậu gìn giữ và phát triển có thể phần nào giúp trái tim anh an yên trở lại, và giả như nếu có những vết thương lòng, sẽ là phúc phận nếu nơi này sẽ là nơi có thể giảm bớt nỗi đau đó đi. Còn chuyện chọn nơi nào để sống nó lại thuộc vấn đề nhân duyên rồi, ép uổng không được.
Vì điều này mà cậu thấy rằng bản thân thật hài hước. Tất cả những chuyển biến đó không nói điều gì về anh, cậu thay đổi suy nghĩ chỉ bởi vì cậu đã yêu. Thế thôi. Đúng, ngôi làng có thể chữa lành cho anh, còn cậu... thực ra cậu vẫn không muốn tự vơ vào người cái việc không đâu ấy. Cậu không có nghĩa vụ phải làm thế, kể cả có yêu người đó đến chết đi sống lại đi chăng nữa.
Vinh vốn là người nhỏ nhen vậy.
"Ái chà. Bày vẽ quá nhỉ?" Anh đi từ dưới nhà lên, mặt mũi đầu tóc sạch bong, còn thơm mùi sữa tắm thoảng nhẹ. Dù hôm nay là sinh nhật, trông anh không có gì đặc biệt hào hứng. Vinh nghe nói người thành phố nhặng xị những dịp như này lắm cơ mà.
"Anh thổi nến đi." Vinh nhanh nhẹn đứng dậy tắt đèn, đợi đến khi anh thổi nến xong, cậu lớn tiếng hát mừng sinh nhật.
"Cảm ơn Vinh nhé. Tôi vui lắm. Nhưng không đợi hai đứa kia à?"
"Hôm nay bên nhà chúng nó hơi bận, bảo chỉ sang tặng quà với ăn bánh, mấy cái bày vẽ này mình cứ làm trước."
Cậu nhanh nhẹn lấy túi quà và chìa ra. "Cái áo này... hôm qua tôi mua vội trên tỉnh. Anh mặc xem có vừa không, tôi không biết cỡ của anh nên cứ mua cái rộng nhất."
Một cái áo thun khá đơn giản có màu cam chanh chói mắt. Cậu thấy màu này thật hợp với người có nụ cười rực rỡ và tính cách ấm áp như anh. Bình thường Lâm chỉ mặc áo màu trầm như xanh hay xám, có thêm một cái sặc sỡ này anh sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn. Hi vọng anh sẽ thích.
"Cảm ơn cậu. Dịp nào hợp tôi sẽ mặc." Lâm cười và cất cái áo vào trong túi, cận trọng để qua một bên. Vinh hơi bất ngờ vì phản ứng đó, phân vân không biết có phải vì màu áo quá chói không đúng gu của anh. Cậu đứng dậy và bảo.
"Thổi nến xong rồi để tôi đi gọi Thanh với Bình."
Trên đường sang nhà hai đứa hàng xóm, chàng nông dân cứ nghĩ mãi. Cuối cùng đành dùng hạ sách muôn thuở, cậu kéo Thanh ra một góc và hỏi.
"Ê, tặng quà cho người ta nhưng người ta chỉ cười bảo cảm ơn và khi nào có dịp thì sẽ mặc. Vậy là sao? Có phải là không thích không?"
Thanh bụm miệng cười. "Dáng vẻ này quả thật rất hợp với anh. Haha. Đúng là yêu vào có khác."
Cậu đỏ mặt, giục vội con nhỏ. "Mày cười cái gì? Mau trả lời tao nghe."
Nó nhún vai. "Em sao biết. Sao anh không hỏi thẳng?"
"Hỏi gì mà hỏi. Ngại lắm." Vinh đứng mân mê đầu ngón tay, mặt cứ dài ra trông đến tội.
Và quả đúng như cậu đoán. Với hai món quà của Thanh và Bình, anh tỏ ra rất thích, rối rít cảm ơn hai đứa nhỏ, trong khi quà của cậu anh còn chẳng thèm mặc thử. Thế là suốt bữa tiệc sinh nhật, chủ nhà cứ sưng sỉa, ai hỏi gì nói gì cũng không nói không rằng.
Tiệc tàn, đánh chén no nên xong hai đứa nhóc rủ nhau về sớm hơn dự kiến có lẽ phần nhiều vì không chịu nổi bầu không khí căng thẳng vừa nói.
Vinh lủi thủi dọn dẹp bàn tiệc một mình, đến gần đêm rồi cậu vẫn hậm hực giữ nguyên lòng đố kỵ to tổ bố với hai đứa nhỏ hàng xóm. Biết thế cậu mua quách một cái máy ảnh cho rồi, có đắt bằng cái xe bán tải cậu mua ngay khi tốt nghiệp đại học không, chắc là không rồi! Vinh cứ lẩm bẩm mãi, lòng suy tính tới lui.
Đến khi đi tắm xong, vào trong phòng, Vinh mới ngớ người khi nhìn thấy Lâm chễm chệ nằm trên nệm đọc sách, trên người chính là cái áo cam chanh vừa được tặng. Chủ nhà ngạc nhiên quá chẳng biết nói gì. Đấy là một việc, việc khác đáng kinh ngạc hơn chính là vẻ đẹp trai ngời ngời của anh. Quả đúng là màu áo ấy rất rất hợp nước da bánh mật kia.
"Tôi còn sợ anh không thích."
Lâm bỏ sách xuống và nhoẻn cười. "Tôi muốn mặc thử cho mình cậu xem trước. Cậu vui chứ? Hết giận chưa?"
Vinh bĩu môi và rồi thì cuối cùng cũng chịu cười. "Anh đẹp trai ghê."
Cậu lấy tay bịt miệng nhưng không kịp nữa, cái suy nghĩ đã cố công giấu cho riêng mình nay chui ra khỏi miệng trơn tuột một cách đáng xấu hổ. Vinh đỏ mặt và vội vã tìm cách giải thích.
"Ý tôi là... ừm... anh mặc áo tôi mua đẹp trai hơn nhiều."
Nghe có vẻ sai sai và y như rằng, anh chỉ ra cho cậu điểm sai ở đâu. "Ý cậu là tôi mặc đồ cậu tặng thì mới đẹp trai sao?"
"A! Không! Có nghĩa là bình thường cũng đã đẹp trai rồi... ừm... thì..."
Lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy cậu càng chữa càng cháy. Vinh thì đoán chắc cái bản mặt mình đang rất ngộ nghĩnh thì mới có đủ sức khiến người kia cười to đến vậy. Ngượng quá, cậu chui vào chăn, quay mặt vào trong.
Trong phòng chỉ có tiếng giở sách vẫn vang lên đều đặn, xen lẫn với tiếng thở bị khuếch đại lên nhiều lần trong đêm cuối xuân đặc biệt tĩnh lặng này. Và Vinh biết, tiếng thở đang tố cáo nỗi hồi hộp giằng xé trong tim cậu dù chẳng có nguyên cớ. Thậm chí đến tiếng tim đập trong lồng ngực cũng khiến cậu phân vân liệu anh có nghe thấy hay không.
Đâu phải họ chưa từng trêu nhau như vậy trước đó.
Anh lên tiếng giải thoát cậu khỏi tình trạng khổ sở này. "Hôm nay tôi bước sang tuổi hai mươi sáu, cậu có biết loại nhạc nào hay để nghe vào dịp này không?"
Được hỏi Vinh bật dậy và ngẫm nghĩ thật nhanh. Có lẽ jazz sẽ hợp với người cuốn hút một cách sâu lắng như anh chăng? Một tuổi hai mươi sáu lãng mạn và thỏa thuê chìm đắm trong tình yêu. Và nhạc của Chet Baker có lẽ sẽ là thích hợp nhất để chuyển tải những điều cậu muốn nói.
"Jazz."
"Jazz sao? Bản gì vậy?"
"I fall in love too easily."
Nghe câu trả lời, anh không nói gì thêm, nhưng tiếng giở sách đều đặn kia đã ngừng. Giai điệu tình ca của Chet lúc nào cũng chậm và man mác buồn, để lại cái dư vị ngọt ngọt đắng đắng của một thứ tình yêu trưởng thành và quyến luyến. Có lẽ tình cảm của cậu chưa đủ đậm sâu đến mức ấy, nhưng nỗi da diết này chắc chắn chẳng kém cạnh bất cứ ai.
Đêm qua đi có tiếng nhạc bầu bạn. Vinh lẩm bẩm hát theo lời bài hát cậu đã thuộc lòng từ lâu, cảm giác bản thân như đang bóc trần con tim cho anh thấy. Không dám hi vọng quá nhiều, cậu chỉ mong anh thích bản nhạc này cũng như cậu, thế là quá đủ rồi.
I fall in love too easily
I fall in love too fast
I fall in love too terribly hard
For love to ever last
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip