oneshot; mèo

Summary: Đôi khi Baji thấy dường như mình đang chăm một con mèo. Con mèo ấy tên là Kazutora. Và nó cũng là con mèo của một mình cậu.

——————

1.

Hanemiya Kazutora là một con mèo. Là mèo, không phải hổ. Nó lúc nào cũng như đang lơ đãng mà ngước đầu nhìn lên mảng trời xanh biếc vời vợi, đôi mắt mơ màng in bóng những tảng mây trắng muốt lững lờ. Một con mèo im ru ngồi bất động hứng nắng, để cái màu quýt ngọt ngào len lỏi trong mái tóc chớm hoe vàng, trượt xuống gò má hơi nhợt nhạt, cuối cùng đọng lại trên môi nó.

Trông nó sáng, và hiền làm sao. Nó cứ ngoan ngoãn như vậy, cố gom góp chút ấm áp vương vãi còn lại của tiết trời cuối hạ, sưởi đôi bàn tay gầy mảnh dưới bóng nắng đó - nếu nhìn kỹ, Baji còn cảm tưởng như làn da nó đang dần trong suốt rồi cơ.

"Hết hè rồi đấy nhỉ. Không thấy nắng gắt nữa."

Cuối cùng nó mới chịu nói một câu, giọng nó nhẹ tênh, nhưng nghe cứ lảng vảng buồn. Chắc là nó đang tiếc nuối mùa hè. Nào là biển xanh, nào là gió lộng, nào là mưa rào, nào là kem que.

Hay là Mikey.

Kazutora vuột mất nhiều thứ đến nỗi, Baji không thể bù đắp cho hết được.

"Ừ," cậu trai trả lời lại, cũng bằng cái giọng trơn tuột, "nhưng nắng mùa thu thì dịu hơn nhiều."

Nó không đáp lại nữa. Kazutora lim dim nhắm mắt, mặc cơn gió trêu đùa trên làn tóc rối bung, đung đưa chiếc khuyên tai màu bạc kêu thành tiếng vui tai.

Đầu thu, cuối hạ, có con mèo cứ ngồi trông nắng, có người lại cứ ở bên cạnh nghe tiếng chuông gió, leng keng, leng keng.

2.

Nhưng không phải lúc nào mèo cũng thích tắm nắng. Kazutora đôi khi vẫn trốn vào trong góc phòng mà nằm, lười biếng chờ đợi thời gian tích tắc từng giây từng phút trôi qua. Nó giữ khư khư cái tai nghe nhạc của Baji, chẳng biết nó nghe thứ nhạc gì, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến nó ngồi im cả ngày dài.

"Rõ ràng mày có cả dàn loa và một tủ đĩa," Baji hạ thấp quyển truyện tranh trên tay xuống, bắt đầu cằn nhằn vì bị chiếm mất tiện nghi, "mắc gì sang đây cướp đồ tao?"

"Uhm hm."

Không thèm đôi co với cậu, nó chỉ gật gù, đáp lại hờ hững ra vẻ "ta đây không quan tâm đâu nhé", tiếp tục chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Baji biết chẳng thể làm gì được nó, cậu lại chúi mũi vào cuốn truyện, lâu lâu lại ngó đầu ra xem nó đang làm gì trong cái xó phòng ấy.

Kazutora ngủ quên. Nó nằm lăn lóc dưới sàn nhà, mắt nhắm nghiền, lồng ngực di chuyển lên xuống nhẹ nhàng theo từng nhịp thở. Cái tai nghe đã tuột khỏi tai nó từ bao giờ, nhưng chắc nó ngủ say rồi nên chẳng biết gì cả, trông cứ như một thằng ngốc cả ngày chẳng có việc gì, chỉ loanh quanh làm mấy thứ rảnh rỗi vậy. Cậu liếc liếc nó, cảm giác như mình đang làm điều gì vụng trộm lắm, rõ là nó say giấc rồi thì có biết gì đâu, mà chẳng hiểu sao vẫn cứ thấy kì cục kiểu gì.

Đột nhiên thấy hơi nóng, Baji lẩm bẩm thắc mắc thu rồi mà sao lại nóng thế, vươn người kéo cửa sổ ra cho thoáng. Gió từ bên ngoài tràn vào, như thể nó đã chờ chực quá lâu chỉ để dành cho khoảnh khắc này vậy. Luồng gió mát rượi nhanh chóng chiếm trọn không gian căn phòng, như muốn khuấy đảo hết thảy lên; duy chỉ có tên nào đó chẳng màng gì mà vẫn cứ ngủ như chết. Kazutora khẽ cựa, nghiêng người lại, lông mày nhíu nhíu rồi lại giãn ra, biểu cảm dù bé xíu tới mấy cũng bị Baji thu hết vào tầm mắt.

"A."

Quả nhiên nó chỉ là một con mèo, làm ổ trong phòng của cậu, rảnh thì nghe nhạc, mệt thì nằm ngủ, hết cả ngày dài như vậy.

3.

Ngủ ngày rồi, nên lũ mèo toàn thức đêm.

Tối muộn nào nó cũng làm phiền Baji bằng cách lôi cậu ra đường, vi vu trên con mô tô chiến vẫn thường hay đi. Kazutora ngồi sau, thích thú đùa cợt, nghe tiếng gió rít lùa vào từng lớp áo, thổi bay tóc nó ra phía sau. Vào những lúc thế này, nó cứ giống như một đứa trẻ con mới lên ba vậy, cười miết không ngừng nghỉ và liến thoắng kể chuyện gì đó không đầu không cuối. Baji không muốn thừa nhận, nhưng cậu thích nghe tiếng cười trong veo của nó, thích khi nó thoải mái như thế này thay vì cứ âu lo phiền muộn như một chú mèo ủ rũ vì mắc mưa.

"Ra biển đêm cũng được nhưng sẽ về muộn lắm đấy?"

"Muộn thì sao chứ, tao muốn đi."

Chỉ là một con mèo thôi mà cũng đòi hỏi lắm thật đấy.

Chỉ là một con mèo thôi, vậy mà Baji vẫn muốn chiều chuộng nó.

Biển đêm vắng tanh vắng ngắt, hai đứa đặt chân trần xuống bãi cát đã sớm nguội lạnh, sảng khoái hít vào cái mùi gió biển cho căng đầy cả lồng ngực. Nó bất chợt cười rộ lên thành tiếng, chạy về phía trước, vừa đi vừa hét lớn.

"Baji! Ra nghịch nước đi!"

Vớ vẩn thật, chả có mèo nào mà lại thích nghịch nước.

Triều dâng cao sát vào bờ, sóng nước liên tục vỗ lên bờ cát mịn, dập dìu dập dìu; nước biển khiến cho cậu thấy bàn chân mình lạnh ngắt. Baji ngẩng đầu nhìn lên phía trước, nó đã cách cậu một khoảng, nơi nó đứng nước ngập tới quá bắp chân. Nó lại im lặng, giương mắt nhìn về phía xa xăm ngoài khơi kia, bất động như một pho tượng khắc.

"Kazutora, đi vào bờ đi, lạnh bỏ mẹ ấy."

Nó chỉ cất tiếng nhẹ nhàng, gần như là thì thầm, xíu nữa thì Baji đã không nghe thấy vì tiếng sóng át đi mất giọng nó.

"Nếu cứ bơi về đằng kia... thì có đi tới đâu không?"

Làm sao Baji trả lời được. Hôm ấy mãi gần ba giờ sáng hai đứa mới về đến nhà, suốt dọc đường đi, không ai nói với ai thêm câu nào.

4.

"Kazu-"

Baji gọi, nhưng khi chưa kịp thốt hết ra nửa cái tên nó, cậu đã dừng lại, nhìn vào khung cảnh trước mặt. Nó đang phát điên. Nó túm lấy cổ áo tên đàn em, tung xuống những nắm đấm không chút thương tiếc, như thể đó là bản năng của nó.

Ra vậy, ra là mèo không phải lúc nào cũng ngoan. Cũng có lúc nó giở chứng, sửng cồ lên rồi cào cấu lung tung, cắn người ta đến mức chảy máu, rồi ngoảnh đít làm ngơ như mình không có lỗi gì. Mà những lúc như thế này thì có ai làm được gì nó đâu. Baji đâu thể nào đánh hay trách phạt nó, cậu dung túng cho những cơn điên ấy, bình tĩnh chờ đợi cho tới khi nó tự biết bình tĩnh.

Rồi quay trở lại làm một con mèo ngoan.

Của cậu.

5.

Kazutora chớp mắt nhìn bóng lưng người trước mặt mình mà nó vẫn đang đi theo ở phía đằng sau. Không biết nó đã nhìn lưng người ấy bao nhiêu lần nữa. Lưng cậu lớn, với bờ vai rộng và vững chãi, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy có chỗ nào là khuyết điểm cả.

Chỉ trừ một thứ duy nhất.

Bang phục Touman.

Chữ "Vạn" nằm hiên ngang trên tấm lưng ấy, như hằn sâu xuống cả vào da thịt người kia, mà đó lại là thứ mà nó ghét nhất trên đời này. Nó ghét phải trông thấy, nhưng nó cứ đập vào mắt, ép nó phải chấp nhận sự thật rằng người đó không thuộc về mình.

Khoan nào.

"Chấp nhận" làm gì có trong từ điển của nó.

Cái gì ngứa mắt, thì phá đi là được mà, chẳng phải vậy hay sao?

"Gì vậy, Kazutora?"

Baji ngạc nhiên hỏi khi nó gục vào lưng áo mình, cậu muốn quay người lại nhìn nó, nhưng lại bị nó giữ chặt không cho. Nó đặt một tay lên áo cậu, dụi đầu vào tấm lưng ấy, thốt lên.

"Rời Touman đi Baji. Rời khỏi cái nơi khốn kiếp đó đi."

Cậu trai không nói gì, chỉ siết chặt hai bàn tay lại. Không cần nhìn, cậu cũng biết nó đang nắm vào phần nào của chiếc bang phục cậu mặc trên người. Chắc nó hận lắm, hận tới mức nhìn thấy biểu tượng của người nào đó thôi là đã muốn bóp nát rồi.

"Mày đã nói sẽ ở bên cạnh tao cơ mà, Baji."

"Ừ."

Sau cùng, nó vẫn là một con mèo. Mèo là loài nhạy cảm, khẽ động là đã xù lông. Chưa kể đến nó còn ích kỉ, độc đoán, tham lam vòi vĩnh nữa chứ.

Mà muốn được vuốt ve nó, thì chỉ còn cách chiều theo ý nó thôi. Nó có nhảy xuống biển bơi về nơi xa đi nữa cũng phải cố mà đuổi theo cho bằng được.

Mèo ấy mà.

Phải yêu chứ.

end;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip